Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 62



Tạp chí mở bán đúng 12h trưa, nhưng từ sáng sớm tài khoản chính thức đã gửi link nhắc nhở những người muốn mua.

Fan của Kim Mê và Kiều Chi đều xoa tay lăm le, muốn dùng doanh số đè bẹp đối phương.

Lần này Kiều Chi có thể xuất hiện trên trang bìa của một tạp chí lớn cũng là do cướp lấy hợp đồng của Ngô Thanh Thanh. Cả hai đều là nghệ sĩ nổi tiếng, vốn dĩ có mối quan hệ cạnh tranh về mặt hợp đồng. Sau khi Ngô Thanh Thanh nổi tiếng, nhiều công việc của cô ta đã được đưa cho Kiều Chi, nên đối với fan của Ngô Thanh Thanh mà nói, lần này Kiều Chi và Mạnh Xán Nhiên cùng lúc bán tạp chí bọn họ không biết nên bôi nhọ ai trước.

Dù sao thì lòng bàn tay, mu bàn tay đều là gai.

Bọn họ không muốn ai thắng, họ muốn thấy cả Kiều Chi và Mạnh Xán Nhiên đều thua.

Nhưng mọi chuyện đương nhiên không phát triển như họ mong đợi, khi 12 giờ vừa đến, fan của cả hai người lập tức đổ xô đi tăng doanh số cho tạp chí, thậm chí so sánh xem ai phá đổ cột mốc một ngàn trước, chính xác tới từng giây.

Khi Trần Giác đến gọi Tạ Trì ăn cơm thì thấy anh ngồi sau bàn làm việc lướt… Trang bán tạp chí của cô Mạnh.

Trải qua chuyện cày phim hai ngày trước, Trần Giác dần dần bình tĩnh lại: “Sếp, anh cũng muốn mua tạp chí của cô Mạnh à?”

Một trong những công việc trước đây của Trần Giác là theo dõi hành động của Mạnh Xán Nhiên, nếu phát hiện cô lại tác oai tác quái gì đó thì kịp thời báo cho Tạ Trì. Hiện giờ Mạnh Xán Nhiên bớt giở trò hơn trước rồi, nhưng Trần Giác vẫn sẽ chú ý đến hoạt động của cô, những tin như mở bán tạp chí đương nhiên anh ấy phải biết rồi.

Nhưng phải nói thật, ảnh tạp chí lần này cô Mạnh chụp đúng là rất đẹp, cái vòng cổ phỉ thuý hình con bướm kia đúng là vẽ rồng điểm mắt, sếp nhà mình muốn mua về sưu tập cũng không có gì đáng trách.

Tạ Trì ngồi trên ghế chủ tịch nhìn giao diện bán hàng, không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi mua một nghìn quyển rồi.”

Trần Giác: “...”

Hoá ra anh mới là fan kim cương cứng nhất của Mạnh Xán Nhiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Giúp tôi nhìn kỹ doanh số bán ra, nếu lượng tạp chí bên Kiều Chi nhiều hơn thì lại mua thêm, bảo đảm cuối cùng Mạnh Xán Nhiên vững vàng đứng hạng nhất.” Tạ Trì cất điện thoại đi, đứng dậy, thuận miệng giao phó nhiệm vụ cho Trần Giác.

“…” Trần Giác bỗng sửng sốt, sếp nhà anh ấy hình như không phải đang nói hai quyển tạp chí mà là hai loại cổ phiếu. “Dạ sếp, tôi sẽ trông chừng thật kỹ, nhưng hiện tại anh đối tốt với cô Mạnh như vậy có phải không định ly hôn với cô ấy nữa không?”

Đơn thỏa thuận ly hôn lúc trước là do anh ấy làm, xét theo diễn biến hiện tại, chắc lại thành công cốc rồi. 

Tạ Trì nhìn anh ấy một cái, vòng qua bàn đi ra cửa: “Không phải tôi đối xử tốt với Mạnh Xán Nhiên, chỉ là không muốn nhà họ Vương sống tốt thôi.”

Trần Giác ngộ ra, Kiều Chi là diễn viên nổi tiếng trong giới phim ảnh, vả mặt cô ta chẳng khác nào vả mặt nhà họ Vương. Sếp nhà anh ấy gây khó dễ cho nhà họ Vương bao năm qua, không buông tha cơ hội này cũng là thường thôi mà.

… Nói thế nào đi nữa nghe cũng như đang lấy cớ vậy.

Tuy nhiên Trần Giác cũng không có vạch trần anh, đây là phẩm chất cơ bản của một trợ lý tổng giám đốc như anh ấy.

Vì nhận được nhiệm vụ từ chỗ Tạ Trì nên Trần Giác luôn chú ý tới doanh số bán tạp chí của Kiều Chi và Mạnh Xán Nhiên, anh ấy phát hiện không cần anh ấy hỗ trợ, tạp chí của cô Mạnh luôn ổn định ở vị trí đầu tiên.

Cứ thế hai tiếng trôi qua, số lượng tạp chí bán ra đã vượt qua mười triệu, bán ra được hàng trăm nghìn bản, một nghìn bản kia của sếp nhà anh ấy vốn dĩ chẳng là gì cả.

Hiện tại doanh số tạp chí đã chậm lại nhưng vẫn đang tăng chậm, tạp chí bán trong vòng hai ngày, sau đó mới có thể thống kê doanh số cuối cùng.

Ban đầu Thái Vinh vốn định dùng lượng tiêu thụ của tạp chí để chế giễu Triệu Nghệ Nam và Kim Mê, hiện giờ chính anh ta lại trở thành trò cười lớn nhất.

Tạp chí của Kiều Chi cũng bán được vài triệu bản, trong số nghệ sĩ nữ doanh số này đã không tồi rồi, nhưng không may lại có Mạnh Xán Nhiên để so sánh.

“Tạp chí của Mạnh Xán Nhiên có thể bán tốt như vậy đều là nhờ chiếc vòng cổ!”



Thái Vinh giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nhà họ Hứa giữ bí mật về chiếc vòng cổ, nhưng lúc ấy vẫn có tin tức rò rỉ nói bọn họ cho Mạnh Xán Nhiên mượn nó. 

Bên phía nhà họ Hứa vẫn không thừa nhận, Thái Vinh cũng cảm thấy không có khả năng nên coi như chuyện này chỉ do Mạnh Xán Nhiên tự lăng xê mà thôi.

Không ngờ cuối cùng nhà họ Hứa lại nhảy ra xác nhận chiếc vòng cổ đó, một nửa doanh số tạp chí của Mạnh Xán Nhiên hiện tại sẽ chia một nửa cho nhà họ Hứa.

Fan và seeder trên mạng cũng bắt đầu cứu vãn lại tôn nghiêm cho Kiều Chi theo ý anh ta, nói Mạnh Xán Nhiên dựa vào vòng cổ mới có thể bán ra được nhiều tạp chí như vậy, chẳng có gì phải kiêu ngạo cả.

Fan của Mạnh Xán Nhiên sao có thể để yên cho bọn họ, lập tức càng kiêu ngạo hơn, dù sao bọn họ cũng bỏ tiền thật ra mua tạp chí, hiện tại cứ nhằm Kiều Chi mà chửi thôi.

Có người nhân lúc hỗn loạn tung tin nói người đại diện của Kiều Chi từng tới nhà họ Hứa hỏi mượn vòng cổ, kết quả lại bị người ta đuổi ra ngoài, thậm chí còn có ảnh lúc đó anh ta bị bảo an kéo ra khỏi thang máy.

Trong ảnh người bị kéo ra đúng là Thái Vinh, anh ta thường bộc lộ quan điểm trước mặt giới truyền thông, trong giới fan không ít người đều nhận ra anh ta. Sau khi bức ảnh này bị lộ ra thì ngay lập tức bị lan truyền lên các nền tảng lớn, Thái Vinh tức giận đến mức đá lăn cái ghế đi.

“Mau đi xử lý đi cho tôi, còn đứng ngây ra đây làm gì? Hôm nay chưa mất mặt đủ đúng không!”

Trong tiếng giận dữ của anh ta, người trong văn phòng lập tức giải tán đi xử lý chuyện bức ảnh, tuy nhiên rất nhiều người đã lưu lại bức ảnh này rồi, bọn họ hoàn toàn không thể xoá hết được.

Nhà họ Hứa không phản hồi gì về vấn đề này, nhưng có thể chụp lén được bức ảnh này, chắc chắn là người của công ty bọn họ.

Fan của Mạnh Xán Nhiên khua chiêng gõ trống tuyên truyền chuyện này khắp nơi, seeder của Kiều Chi cũng ngại không nhắc lại chuyện vòng cổ, dù gì sếp của bọn họ đã bị bảo an kéo ra ngoài rồi.

“Được rồi, sự việc gần như đã giải quyết xong.” Triệu Nghệ Nam nhìn vẻ chật vật đi dẫn dắt bình luận và xoá ảnh của bên phía Thái Vinh, sau đó lật lại vấn đề: “Ván này chúng ta thắng rồi, nhà họ Hứa có công to.”

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn Kim Mê đang ngồi đối diện nghịch điện thoại di động, hỏi: “Nhưng cô và nhà họ Hứa có quan hệ gì vậy? Tại sao người khác lại giúp đỡ cô như vậy?”

Không chỉ cho cô mượn vòng cổ, thậm chí còn làm dịch vụ hậu mãi giúp cô miễn phí.

“...” Kim Mê cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói thật với cô ấy: “Cũng không có quan hệ gì cả, chỉ là nhận cháu ngoại của chủ tịch Hứa làm con nuôi thôi.”

Triệu Nghệ Nam: “...”

Hay lắm, người khác đều nhận cha nuôi mẹ nuôi, đến lượt của cô Mạnh lại thành nhận con nuôi rồi?

“... Thôi được rồi.” Là một người đại diện có kiến thức rộng rãi, Triệu Nghệ Nam đã nhanh chóng chấp nhận giả thiết này: “Vậy người con nuôi này của cô xem ra có mặt mũi rất lớn ở Hứa Thị nhỉ.”

“... Chắc là vậy, hai vợ chồng chủ tịch thương thằng bé nhất.” Khi cô nhận Hứa Gia Thượng làm con nuôi, thật sự không nghĩ tới thằng bé có thể thay đổi quyết sách của nhà họ Hứa, cô đã đánh giá thấp Thượng Thượng rồi.

Đáng lẽ cô nên nghĩ đến, người bạn nhỏ có thể ràng buộc với hệ thống thì sao có thể là một người bình thường được.

“Lý Hồng nói mời chúng ta đi ăn cơm, địa điểm đã quyết định rồi, đêm nay cô đi cùng tôi đi.” Doanh số của tạp chí lần này tốt như vậy, [Duyệt Tú] không nói là trở về thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng coi như đã sống lại, không phải đối mặt với nguy cơ phá sản nữa, để tỏ lòng cảm ơn, Lý Hồng đã đặt riêng một phòng ở Thiên Hạ Cư: “Chỉ có chúng ta và vài người của ban biên tập cùng nhau chúc mừng chút thôi.”

“Được!” Kim Mê cũng rất vui mừng khi thấy tạp chí sống lại, Lý Hồng đã phấn đấu ở vị trí này cả đời, rốt cuộc không cần rơi vào kết cục ảm đạm: “Vậy tối nay em có thể ăn nhiều chút không!”

“Không được.”

“...”

Chúc mừng cũng như không vậy.

Tuy có Triệu Nghệ Nam ở đây, sẽ quản Kim Mê không cho cô ăn nhiều, nhưng đêm nay Lý Hồng và mấy biên tập viên quá vui nên rủ Triệu Nghệ Nam cùng nhau uống rượu, cô ấy cũng hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới Kim Mê.

Vì thế nhân lúc cô ấy không chú ý Kim Mê ăn no nê.



Buổi tối tài xế Lý đến đón Kim Mê, Tạ Trì ngồi trong phòng khách, đợi xe được lái về mới đứng dậy khỏi sofa.

Gia Quả kêu lên chạy ra đón cô, Tạ Trì đi theo đằng sau nó, thấy Kim Mê đi tới thì nhíu mày: “Cô uống rượu à? Tửu lượng của mình thế nào còn không rõ sao mà còn dám uống rượu ở bên ngoài?”

“...” Tối nay đúng là Kim Mê có uống một chút, dù sao trong bầu không khí như vậy rất khó để không uống được, nhưng so với Lý Hồng cùng Triệu Nghệ Nam, lượng rượu cô uống hoàn toàn không đáng giá nhắc tới: “Tôi uống có hai ngụm thôi, anh nhìn tôi có say không?”

Cô biết tửu lượng cơ thể này của Mạnh Xán Nhiên không được nên không dám uống thả ga.

Nhưng Tạ Trì vẫn cau mày: “Toàn thân nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ bừng, còn nói chỉ uống hai ngụm?”

“... Đó là mùi rượu trên người chị Nam và những người khác, mặt tôi đỏ là do cơ thể tôi dễ bị đỏ mặt mà thôi!”

Kim Mê nói đến đây, Tạ Trì nhếch môi khẽ cười: “Tôi thấy bình thường da mặt cô khá dày mà, đâu giống dễ đỏ mặt đâu?”

Kim Mê: “...”

Cô chắc chắn Tạ Trì đang cố bới móc! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Nửa đêm nửa hôm anh không đi ngủ đi mà còn đứng đây chất vấn tôi có uống rượu hay không.” 

Kim Mê bĩu môi, hùng hổ đi về phòng: “Anh là phụ huynh bắt quả tang trẻ vị thành niên uống rượu sao? Tôi cũng đâu phải vị thành niên.”

Tạ Trì nhìn cô một cái: “Cô quả thực không phải trẻ vị thành niên, dù sao trẻ vị thành niên cũng không được kết hôn.”

Kim Mê: “...”

Vậy ý của anh là, anh không phải phụ huynh bắt quả tang trẻ vị thành niên uống rượu mà là chồng bắt quả tang vợ uống rượu đúng không?

“Tôi không nói với anh nữa, tôi về phòng tắm rửa đi ngủ đây.”

Cô nói xong thì định đi lên lầu, Tạ Trì vẫn đi theo cô, như là sợ cô sẽ ngã: “Cô uống rượu có tắm rửa được không?”

“Tôi thật sự chỉ uống hai ngụm mà thôi!” 

Cô vội vàng về phòng tắm rửa xong, Tạ Trì còn đặc biệt gửi cho cô một tin nhắn, xác nhận xem cô có còn sống không.

Kim Mê trả lời anh bằng một cái mặt cười thật to.

Vào ngày Tạ Trì nhận được 1000 quyển tạp chí, Kim Mê đã tuyên bố hợp tác với vài thương hiệu, nhiều lĩnh vực bao gồm đồ trang điểm, đồ ăn vặt, hàng tiêu dùng nhanh, trong đó lớn nhất phải kể đến danh hiệu bạn thân của nhãn hiệu BUNNY.

“BUNNY luôn rất khắt khe trong việc lựa chọn người phát ngôn, dù chỉ là danh hiệu bạn thân nhưng vẫn rất có giá trị.” Email công việc của Triệu Nghệ Nam gần đây sắp bị các thương hiệu lớn gửi đầy, mấy cái tiếp theo của Kim Mê đều do cô ấy chọn lựa sàng lọc trước: “Trọng tâm công việc của cô vẫn nên tập trung vào diễn xuất trước, hợp đồng quảng cáo thì cứ chọn vài cái chất lượng là được, đừng làm chậm trễ việc quay phim.”

“Ồ… Vậy là chị đã nhận được kịch bản nào hay rồi à?” Kim Mê lơ đãng hỏi cô ấy.

“Kịch bản thì có không ít, một số phim còn có đầu tư lớn, nhưng cơ bản đều là phim thần tượng cổ trang, tôi vẫn đang xem xét.” 

Hiện tại phim thần tượng cổ trang quả thực có thể hút fan nhanh nhất, có rất nhiều những bộ phim thần tượng cổ trang tiêu biểu, quy hoạch của cô ấy không phải chỉ đơn giản là cho Mạnh Xán Nhiên đi diễn một bộ thần tượng cổ trang cấp S+ thôi đâu.

“Kịch bản tôi gửi vào mail cho cô rồi, cô có thể đọc trước xem, nếu thích kịch bản nào đó cũng có thể thử.” Triệu Nghệ Nam nói, thấy Kim Mê hình như không nghe lọt, không nhịn được hỏi cô một câu: “Cô đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đang họp đó.”

“... Ừm.” Kim Mê tỉnh táo lại đáp một tiếng, vừa rồi đúng là cô hơi mất tập trung, bởi vì cô luôn cảm thấy hình như hai ngày nay mình bị ai đó theo dõi.
Chương trước Chương tiếp