Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 62



Mộng trung pháo ảnh

(Mộng trung pháo ảnh: Ảo ảnh trong mơ)

Khi Lâm Tầm Chân tỉnh lại, trước mắt nàng không còn là Lâm phủ, cũng không còn đường phố, mà chỉ có một lớp kén dày bao bọc quanh nàng, giờ đã nứt ra.

Nàng vội vàng chui ra khỏi kén, và nhìn thấy Khanh Chu Tuyết cũng đã tỉnh dậy, nàng đang cúi đầu dùng thanh kiếm băng chém đứt những sợi tơ quấn quanh mắt cá chân mình.

Con nhện cạnh bên chỉ ăn kén tằm bọc thi thể, đối với người còn sống mà phá kén chui ra, nó đã không còn nửa điểm hứng thú. Nó vẫn canh chừng hai cái kén còn sót lại, mong mỏi hai nàng có thể chết bên trong huyễn cảnh.

Các nàng không thể giết con nhện này, nếu nó chết, người nằm trong kén sẽ không còn cơ hội sống sót.

Đây chính là điều khiến con yêu thú này trở nên khó đối phó.

Có rất nhiều cách để thoát khỏi ảo ảnh, ví dụ như Khanh Chu Tuyết lấy sát chứng đạo*, hoặc Lâm Tầm Chân đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu và lấy lại ý thức tự chủ, nhưng tất cả đều chỉ có thể dựa vào sự giác ngộ của bản thân, người ngoài dường như không thể giúp đỡ được nhiều.

(Lấy sát chứng đạo: chứng minh đạo lý bằng cách giết chóc.)

Lâm Tầm Chân nghỉ chân tại đây, canh chừng kén của hai người, nhìn chằm chằm vào con nhện dệt mộng.

Khanh Chu Tuyết bàn bạc đôi lời với nàng, sau đó đứng dậy, quay trở về lối cũ.

Nhện dệt mộng hẳn là yêu thú canh gác phiến rừng rậm, một khi nó xuất hiện, chứng tỏ bảo vật đã bị người động đến. Vừa rồi cả đội kia đều bị bọc vào kén nhện, tin rằng bảo vật rất có thể rơi ở đâu đó ven đường trong đám cỏ.

Bên ngoài, hai người phân công hợp lý, còn Nguyễn Minh Châu chìm đắm trong ảo mộng vẫn đang vật lộn sinh tồn trên cát.

Một vầng dương rực rỡ treo trên bầu trời, nung nóng cồn cát đến mức bỏng rát. Gió thổi qua, bụi bay mù mịt.

Trên cát hiện ra vài dấu chân lộn xộn, vang vọng tiếng hú u u của loài sói. Vài con sói già nua, bộ lông xơ xác đang vây quanh xác một con cừu vàng, gặm nhấm xương thịt.

Nhìn kỹ hơn trong đó còn có một đứa trẻ, toàn thân bẩn thỉu, tóc quăn và khô héo, chỉ còn lại một đôi mắt to và sáng. Con sói lớn ăn một miệng đầy thịt, nó đi theo sau nhặt những mẩu xương vụn và thịt nát để ăn.

Đàn sói ấy có vài điểm tương đồng với sói cát trong bí cảnh, nhưng kích thước nhỏ hơn một vòng và không có tu vi. Chúng rõ ràng rất quen thuộc với mùi hương của đứa bé kia và không hề có ác ý với nó.

Mười mấy năm trước, Nguyễn Minh Châu cũng là sống như vậy; dãi dầu sương gió, không biết mình có cha mẹ hay không. Tóm lại từ khi có ký ức, đã theo bầy sói kiếm ăn uống nước, ban đêm trời lạnh thì co ro một chỗ cùng chúng để tránh rét.

Nàng sinh hoạt vô cùng đơn giản, cũng không có lo âu hay phiền muộn gì, ngoại trừ thỉnh thoảng phải nhịn đói vì không săn được con mồi nào.

Ảo ảnh vẽ nên một bức tranh sinh động hoàn hảo từ ký ức của nàng, trong chốc lát, cô không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường.

Một con sói đang vãn nước bên bờ ốc đảo, nó cảnh giác nhìn xung quanh.

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua. Nắng gay gắt khiến cát nóng hừng hực, phải tìm chỗ râm mát để trốn. Nàng tụ tập cùng với những con sói con khác, cùng chơi đùa với nhau, cắn xé nhau, nhưng không thể nói chuyện như con người, chỉ có thể phát ra những tiếng gầm gừ như tiếng thú.

Trong đám cành cây khô thấp thoáng có gì đó chuyển động, mắt con sói đầu đàn liếc nhìn chằm chằm vào đó. Cuối cùng, một con thằn lằn nhỏ chui ra, lắc đầu lắc đuôi rồi lại vùi mình vào cát.

Đuôi nó khẽ nhúc nhích, sau đó nằm dài ở chỗ râm mát, nheo mắt dữ dằn, trông rất khoan khoái.

Một bóng râm âm thầm tiến lại gần.

Khả năng cảm nhận của dã thú tuy nhạy bén nhưng vẫn kém so với con người đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Một bên lộ diện, một bên ẩn nấp, lúc Nguyễn Minh Châu quay đầu lại, chỉ thấy lưỡi kiếm trắng hếu của lãng nhân.



Khi máu sói ấm áp bắn tung tóe vào mặt, nàng bừng tỉnh, vừa bò vừa chạy theo vài con sói con đang tháo chạy, hướng về một khu vực thưa thớt cây cối xa xa trên bãi cát.

Mấy mũi tên như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim còn sống động, vài con sói con thậm chí không kịp kêu thành tiếng. Sau đó Nguyễn Minh Châu bị lôi xổng lên, cô giãy giụa, từ cổ họng phát ra tiếng gầm thấp, chằm chằm nhìn vào mấy người đàn ông to lớn trước mặt.

“Đây là thứ gì vậy?” Người đàn ông nhét vài con sói con vào túi da trâu, rồi quay lại quan sát đứa bé

“Hài tử được sói nuôi lớn?” Một giọng khàn khàn vang lên, người phụ nữ quấn khăn kín mặt nhìn nàng vài lần, “Mang nó về cùng đi.”

Tiểu hài tử rít lên, cắn vào ngón tay của người đàn ông, hắn ta ném nàng xuống đất. Dù nhỏ bé, nhưng nàng lại linh hoạt và hung dữ như sói, nhanh chóng bò dậy, hai mắt đỏ ngầu, như muốn nuốt chửng con mồi để trả thù cho “đồng loại“.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, bóp lấy cổ họng nàng, nhấc bổng lên, “Con sói con, ngoan ngoãn nào!”

Nàng vẫn ngoan cố chống cự, hàm răng sắc bén, cắn xé mọi thứ có thể cắn, như một con thú hoang điên cuồng. Cuối cùng, nàng bị đấm một cú, ngã lịm đi, và cùng với xác của vài con sói con đã chết, bị nhét vào túi, vội vã mang về trại.

Nơi đây là nơi tụ tập của những lãng nhân, nằm ở biên giới, triều đình không quản lý được đến đây, cũng không có ý định quản lý.

Những kẻ múa may gươm giáo, buôn lậu hàng hóa, giết người không ghê tay, cùng với tiếng đàn hồ cầm chói tai, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.

Đám người liếm máu trên lưỡi dao kia nhất thời tò mò về hài tử được sói nuôi dưỡng, miễn cưỡng cưu mang nàng.

Vì nàng vừa tỉnh lại đã cắn người, nên chúng buộc nàng vào một cọc gỗ trước lều rách nát.

Mọi người dùng miếng thịt khô trêu ghẹo trước mũi nàng, vừa thấy nàng vồ vập muốn cắn thì lại nhanh tay rút thịt đi, khiến cho con sói con nhăn mũi, nhe răng, trông rất hài hước, khiến mọi người bật cười.

Ngoài lúc vồ mồi hung dữ, những lúc khác nàng luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào những người này. Những người cao lớn đi lại với sợi xích buộc nàng, dường như không có ý định làm hại đến nàng.

Lẫn mình trong đám lãng nhân, nàng dần dần học được cách sinh tồn nơi đây.

Kẻ cầm thanh đao, mặt mang nhiều vết sẹo dài, trông hung dữ chính là “sói đầu đàn” ở đây. Hắn ta dẫn đầu một nhóm thuộc hạ, cầm đao kiếm, côn bổng đi cướp bóc hàng hóa của những tiểu thương người bán hàng rong, sau đó quay về chia nhau - đó gọi là “săn mồi“. Thỉnh thoảng, họ lại đi đánh nhau với những nhóm lãng nhân khác để tranh giành nguồn nước.

Hoá ra cũng không có gì khác biệt với bầy sói - muốn ăn thịt ngon nhất thì phải đánh nhau, phải giành chiến thắng.

Theo suy nghĩ hạn hẹp và đơn giản của nàng, cuộc sống vốn dĩ là như vậy.

Cảm thấy việc rạp người xuống đất, dùng tứ chi bò lê và cắn xé là cách di chuyển rất khó khăn, nên dần dần, nàng bắt đầu học cách đi đứng giống con người. Nhìn thấy người ta dùng vải che thân để tránh bị thương, nàng cũng học cách cướp vải và quấn quanh người mình. Cuối cùng, chen chúc giữa đám người thô lỗ đang say sưa nhậu nhẹt và khoác lác, nàng học được tiếng địa phương, dù rằng mười câu nói ra chẳng lộ nổi một tia văn nhã nào.

Nàng không còn cắn người nữa, đã hoà nhập được với mọi người ở đây. Nữ nhân man di quấn chiếc khăn dày trên đầu là người duy nhất biết chữ, đặt cho nàng một cái tên, dùng tiếng Hán phiên âm ra ba chữ được sử dụng đến ngày nay.

Một đao khách cảm thấy nàng có chút năng khiếu học võ, nên mỗi khi say xỉn, hắn lại cầm đao ra dạy dỗ. Nguyễn Minh Châu quả thật có thiên phú phi thường, học lỏm vặt vơ vẩn mà tiến bộ rất nhanh.

Hiểu được quy luật sinh tồn trong thế giới này, dù còn nhỏ tuổi nhưng qua những gì được nghe và thấy, nàng cũng học theo đám lãng nhân, có bài bản hẳn hoi.

Không phải tất cả các cô nương đều có thể được ví như hoa mảnh mai, e ấp. Nàng tựa như một cọng cỏ dại, có thể nảy nở và phát triển mạnh mẽ ở bất cứ nơi đâu.

Ngoài ảo cảnh.

Lâm Tầm Chân nhìn vào hai cái kén tơ, không hề nhúc nhích, chỉ có sự phập phồng nhẹ nhàng bên trong mới miễn cưỡng chứng minh rằng đó vẫn là người sống. Lòng nàng có chút lo lắng, con nhện kia thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười quái dị, như thể đang chế giễu.

Có tiếng động trong rừng, nàng cảnh giác nhìn về phía nơi cỏ cây che khuất. Khanh Chu Tuyết bước nhanh đến, tay nắm chặt một viên ngọc bích trong suốt sáng ngời, “Có lẽ là nó. Ta vừa đi tìm dọc đường, nó bị kẹt ở khe đá dưới kén tơ.”

Lâm Tầm Chân nhìn kỹ, trên đó quả thực là hoa văn của Thái Sơ cảnh, mơ hồ tỏa ra linh quang. “Là do môn phái đặt trước, hẳn là không sai. Khi ngươi đi có ai tìm không?”



“Có. Chỉ là họ vội vã đi qua, không nhìn kỹ, nên bỏ sót.” Khanh Chu Tuyết thoáng nhìn lại phía sau, “Hẳn cũng không phát hiện ra thứ này bị ta nhặt được.”

Để đề phòng, Lâm Tịch Chân cẩn thận cất viên ngọc bích, che chắn kín mít, không lọt ra một tia sáng nào, vì sợ người khác dòm ngó. Trong lòng nàng cuối cùng cũng nhẹ nhõm đôi chút, nhưng khi nhìn sang kén tơ của Nguyễn Minh Châu và Bạch Tô, nàng lại lập tức lo lắng: “Hai người này... rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Sao vẫn chưa ra ngoài?”

Lâm Tầm Chân trực giác mách bảo không thể ngồi chờ chết, ôm hy vọng mong manh, nàng gọi to tên Nguyễn Minh Châu và Bạch Tô qua kén tơ.

Bên trong ảo ảnh, cát vàng tung bay.

Nguyễn Minh Châu là đứa bé nhỏ nhất trong trại, nhưng lại là người đánh nhau hung mãnh nhất. Những hài tử lớn hơn thích bắt nạt người khác, thường xuyên cướp thức ăn khô mà nàng kiếm được. Bị đánh đến đầu chảy máu, nàng cũng không lùi nửa bước, ngược lại còn mang theo vẻ cá chết lưới rách.

Bọn chúng không thể chiếm được lợi thế, dần dà mà e sợ nàng ba phần. Qua từng trận ẩu đả, nàng càng trở nên thành thạo hơn.

Hai thân người lăn lộn trên mặt đất, cát bụi cuồn cuộn, tay chân quơ loạn.

Xung quanh có vài người reo hò cổ vũ. Nguyễn Minh Châu ghì chặt một tiểu hài tử trong trại đối diện xuống đất, siết chặt cổ họng nó lại, “Thức ăn, lấy ra đây!”

Tiểu hài tử kia có thân hình chắc nịch, nhưng sức lực không bằng nàng. Bị đấm một cú vào ngực, lại nuốt một nắm cát bụi trên mặt đất, ho dữ dội, chửi rủa, “Dựa vào đâu mà phải đưa cho ngươi?”

“Dựa vào việc ta đánh thắng được ngươi.” Nàng cau mày, thoáng chốc đau đầu, nheo mắt nói, “Hoặc là ngươi thừa nhận ta làm lão đại, ta không những không đánh ngươi, mà còn chia phần cho ngươi như bọn họ!”

“Không nhận!”

Cánh tay của Nguyễn Minh Châu đau nhói, tên kia há miệng cắn nàng chảy máu, hoàn toàn châm ngòi cho cơn thịnh nộ của nàng. Nàng đè hắn xuống cát, siết chặt cổ hắn kéo lên, như thể chuẩn bị đập xuống nền cát như đập trứng.

“Có nhận hay không?” Nguyễn Minh Châu hù doạ hắn, gồng người lên nhưng ko thật sự siết chặt.

Nàng nhìn xuống tên kia từ trên cao.

Không hiểu sao huyệt thái dương lại âm ỉ đau đớn, như muốn kéo xé hồn phách khỏi thể xác.

“Cút đi, ta không nhận!” Hài tử kia nói lúng búng trong miệng.

Nàng tức giận, đang định ra tay - bỗng nhiên đầu óc đau nhói dữ dội, như bị nhốt trong chuông rồi gõ.

Có vẻ như có một vị trưởng bối không ngừng lặp đi lặp lại những lời này bên tai nàng.

“Minh Châu, hãy giữ mình khiêm tốn, cẩn trọng, hướng đến sự thanh tịnh, giữ gìn sự tĩnh lặng, đó mới là con đường chính đạo.”

“Thanh tịnh? Tĩnh lặng? Đây không phải, và cũng không nên là những từ ngữ mà nàng có thể hiểu, bởi vì nàng hoàn toàn không biết chữ.”

Nguyễn Minh Châu trong khoảnh khắc đó như bị sét đánh trúng mà sững người, mọi thứ trước mắt đều trở nên hư ảo.

Nàng nghe thấy một tiếng động rung trời lắc đất từ phía xa, có người đang gọi: “Nguyễn Minh Châu ---”

Nàng không có tên, cũng không hiểu tiếng Hán, vậy ai đang gọi nàng? Tại sao nàng lại cảm thấy như đó là tiếng gọi dành cho mình?

Nguyễn Minh Châu mơ hồ suy nghĩ trong chốc lát, nàng dường có thể hiểu được câu nói kia, nàng ---

Nàng không còn là dã thú chưa khai hoá, cũng không còn làm bạn với đám du thủ du thực nữa. Có sư môn và bằng hữu, những thứ có được bằng cách cướp đoạt, dường như không phải con đường chính thống.

Nhìn chằm chằm vào cái đầu đang nắm chặt trong tay, Nguyễn Minh Châu cảm thấy hai dòng máu trong người đang sôi sục. Một bên là bản năng hung hãn của loài sói được nuôi dưỡng từ trong huyết quản, bên kia là lý trí và đạo đức của con người.

Khoảnh khắc nàng buông tay, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, hình ảnh ảo ảnh hoàn toàn vỡ vụn.
Chương trước Chương tiếp