Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 63
Nàng trưởng thành rồi
Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết ở bên ngoài chờ hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy kén tằm của Nguyễn Minh Châu động đậy.
Nàng đá những sợi tơ đang quấn quanh mình ra, thấy được đối diện chính là tám con mắt của nhện dệt mộng đang nhìn mình. Nguyễn Minh Châu giật nảy mình, suýt nữa là đá văng luôn nó, nhưng bị Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết kéo lấy cánh tay lôi đi.
"Đừng đá nó, Bạch Tô vẫn còn nằm lại trong kén!"
Lâm Tầm Chân hỏi, "Ngươi nhìn thấy cái gì? Sao lại ở trong đó lâu vậy?"
Nguyễn Minh Châu lấy những sợi tơ trên mặt xuống, ghê tởm vỗ vỗ tay, "Những sự việc khi còn nhỏ thôi, diễn như thật vậy, khiến ta phải trải qua lại những ngày tháng gian khổ. Thứ này thật ma quái. Ta nghe thấy ai đó gọi tên ta, và nhìn thấy ---"
"Lát nữa rồi nói sau." Khanh Chu Tuyết ngắt lời nàng, "Ngươi vừa nói ngươi có thể nghe thấy ai đó gọi sao?"
"Đúng vậy. Ai gọi? Các ngươi sao?"
Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết nhìn nhau, quả nhiên biện pháp này cũng không hoàn toàn vô dụng. Thế là các nàng vội vàng canh giữ cái kén của Bạch Tô ở bên, từng tiếng một hô tên của nàng.
Nguyễn Minh Châu cũng hiểu ra, gia nhập với các nàng cùng kêu to gọi nhỏ.
Khác với Lâm Nguyễn hai người mơ tới những ký ức khi còn nhỏ, Bạch Tô mông lung mở hai mắt ra, thấy mình đang đi tới một địa phương xa lạ.
Thực ra, nàng vốn không phải là người gan dạ. Lúc này, một mình lang thang trong không gian u tối và sâu thẳm, trước sau không thấy bóng dáng ai, lòng nàng như treo lơ lửng một xô nước nhỏ, chòng chành không yên.
Nơi đây là đâu?
Nàng siết chặt ống tay áo, nhìn quanh bốn phía, cẩn thận từng li từng tí bước đi, hướng đến nơi có ánh sáng rõ ở phía trước.
Khi mắt đau nhức vì bị chói sáng, Bạch Tô không khỏi rớt vài giọt nước mắt. Ngay lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thay đổi, nàng hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Chiến hỏa ngút trời, máu thịt văng tung tóe.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, một vật nóng ấm trông như nội tạng rơi ngay trước mặt nàng, tỏa ra ma khí yếu ớt, lăn lông lốc trong bùn đất vài vòng mới dừng lại. Nàng kinh hãi lập tức nhảy tránh đi, lui về sau mấy bước.
Bạch Tô trị bệnh cứu người, tuy cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng thê thảm, nhưng chưa bao giờ trực tiếp lên chiến trường, huống hồ là cảnh tượng như vậy - từng mảng máu tươi trào ra từ vết thương, nội tạng, thi thể rơi xuống đất, rồi nhanh chóng hóa thành linh lực hoặc ma khí tan biến vào hư vô, xung quanh vang lên tiếng rên rỉ, gào thét, chói tai như hàng trăm cây đàn tỳ bà đứt dây.
Nàng ẩn mình sau một đống xác chết chất chồng trên chiến trường cổ đại, quan sát cảnh tượng xung quanh. Nơi đây dường như là đại chiến giữa Tiên và Ma, những ma vật và tu sĩ cấp cao thi pháp đánh nhau ở trên trời, ma binh và tướng lĩnh trẻ tuổi thì chiến đấu dưới mặt đất.
Tiên pháp bao phủ toàn bộ chiến trường, đem ma vật vây hãm vào trong trận pháp, giống như dã thú bị giam cầm.
Đây không phải một trận chiến cân sức.
Bạch Tô hoàn toàn bất lực trước cuộc đồ sát này, nàng là y tu, trong tình cảnh nguy hiểm như này chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Mùi tanh nồng nặc của máu lan tỏa khắp không gian, tiếng kêu thảm thiết như muốn đòi mạng vang vọng bên tai. Bạch Tô che miệng, suýt nôn ọe vì mùi tanh hôi. Nàng nhìn người ma tướng bên cạnh ngã xuống, tim bị đánh trúng, uốn éo đau đớn trên mặt đất. Trong lúc nguy cấp, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Tô.
"A..."
Bạch Tô vội vã nhìn xuống, đối diện với khuôn mặt hung dữ của ma vật. Mặt xanh nanh vàng, xấu xí vô cùng, trong mắt nó tràn đầy sự tuyệt vọng, đó là nỗi sợ hãi trước cái chết.
Tiếng thở thô ráp gấp gáp, đã rất yếu ớt.
Bạch Tô định thần lại, cố gắng bình tĩnh, kéo hắn đến một nơi khuất và không bị ai quấy rầy, vừa định dùng linh lực xâm nhập vào huyệt đạo để chữa trị, thì bên tai lại vang lên một giọng nói có phần kỳ ảo.
"Ngươi đang làm gì?"
Bạch Tô giật thót trong lòng, nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không thấy được ai, chỉ có thi thể ma vật ngổn ngang.
"Cứu người." Nàng nhẹ nhàng trả lời.
Tiếng cười nhạo vang lên, "Đó là người sao?"
Sức mạnh ôn hòa của Mộc linh căn đã bao trùm lấy nơi máu chảy ồ ạt, vết thương có dấu hiệu khép lại.
Bạch Tô vừa cứu nó vừa tranh thủ trả lời giọng nói hư ảo kia, "Tuy không phải đồng loại, nhưng dù sao cũng là một mạng người --- ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng. Hôm nay rảnh rỗi, chỉ muốn cùng tiểu hữu luận bàn về đạo pháp, ngươi là y tu, vậy hãy luận bàn về y đạo đi."
Bất an trong lòng của Bạch Tô giảm đi một chút, nàng cảm giác được người này cũng không có ác ý, liền hỏi, "Ngươi muốn luận bàn chuyện gì?"
"Hành nghề y cứu người, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, phải không?" Giọng nói mang ý cười.
(Thiên kinh địa nghĩa: Lẽ đương nhiên, chuyện hiển nhiên.)
"Đúng vậy."
"Vậy nếu vì ngươi cứu người, lại khiến nhiều người vô tội chết thảm hơn. Ngươi còn cứu không?"
Bạch Tô do dự: "Ý ông là sao?"
Cảnh tượng trước mắt bỗng chốc tan biến, từng lớp từng lớp sụp đổ, Bạch Tô theo bản năng nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cô lại nhìn thấy một biển xác chết và máu tanh.
Ánh mắt nàng khóa chặt vào một chỗ, kinh ngạc mở to mắt nhìn những ma vật kia vùng vẫy đứng dậy, cắn nát đầu của các tu sĩ, nuốt chửng nội đan của họ, cơ bắp trên cánh tay từng tấc từng tấc phình to, trông vô cùng dị thường và hung tàn.
"Nếu ngươi cứu thứ ma vật này --- khiến chúng sinh lầm than, vạn kiếp bất phục, mà ngươi," giọng nói đột nhiên trở nên sắc nhọn, "là người hành nghề y, lại trở thành kẻ giơ cao dao giết người. Ngươi có thực sự không phụ sơ tâm* của chính mình? Ngươi nhìn những vong hồn chết dưới móng vuốt của ma vật, trong lòng cũng không cảm thấy chút hối hận nào sao?"
(Sơ tâm: Trong ngữ cảnh này thì là chí hướng lúc ban đầu.)
Bạch Tô ngẩn người trong chốc lát, ngón tay vô thức siết chặt, da đầu tê rần, hé miệng thở dốc, "Nhưng người và ma chỉ khác nhau về nguồn gốc, không thể đánh đồng một cách vội vã. Trên thế gian này, có những tu sĩ lấy sát chứng đạo, cũng có những yêu ma quang minh chính đại, không tạo ra nghiệp sát, vậy thì phải nói sao?"
"Huyết mạch của yêu ma trời sinh đã thích giết chóc, hoặc ít hoặc nhiều thôi. Ngươi... muốn đánh cược bằng mạng người ư? Ngươi có đủ khả năng để gánh chịu hậu quả không?" Giọng nói cất lên thấp thoáng, như lời dụ dỗ, "Nếu không muốn đánh cược, hãy buông nó ra, như vậy chẳng phải tốt đẹp sao?"
Khi nãy Bạch Tô đắm chìm trong suy nghĩ, khiến cho việc vận hành linh lực chậm lại. Nàng cảm nhận được sự sống đang dần tuột khỏi cơ thể của hắn kia, hơi nóng trong máu cũng nguội lạnh dần. Đôi mắt của hắn vẫn mở to, chứa đầy vẻ van xin cùng sợ hãi.
Đôi mắt của sinh linh là con đường dẫn đến mọi điều, mọi chuyện đều được thể hiện qua ánh mắt đó.
Nên... nên tiếp tục sao?
Trong khoảnh khắc, cảm giác tội lỗi dằn vặt bao trùm lấy nàng, khiến nàng gần như ngạt thở. Tuy nhiên, đối diện với tình cảnh này, cũng khó có thể đưa ra lựa chọn hoàn hảo.
Bạch Tô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ yếu ớt bên tai bỗng trở nên xa xăm.
Toàn bộ huyễn ảnh chìm vào im lặng, như thể chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng từng chứng kiến Liễu Tầm Cần từ chối khám chữa bệnh, sắc mặt lạnh nhạt, sập cửa không bước ra trước những lời van xin và chửi rủa, sau đó cũng không hề thấy trên mặt sư tôn có nửa điểm hối hận, như thể chỉ phủi đi một hạt bụi mà không hề bận tâm.
Lúc đó Bạch Tô còn nhỏ, hỏi sư tôn làm thế nào để có thể kiên định như vậy.
Liễu Tầm Cần chỉ nói: "Sống lâu như vậy, quen nhìn sinh tử, đều là chuyện bình thường, tự nhiên sẽ không bận tâm."
Tiểu Bạch Tô không hiểu: "Vậy ta sống đến tuổi như sư tôn, cũng sẽ như vậy sao?"
Trong phòng yên tĩnh, trên môi Liễu Tầm Cần phả ra một làn khói trắng, như một tiếng thở dài khe khẽ, khói bị linh lực của chính nàng cuốn ra ngoài cửa sổ, bay đi không dấu vết.
"Ta không phải là một thầy thuốc tốt, chỉ có thể nói là am hiểu về y thuật. Ngươi thì lại quá lương thiện, mỗi người đều có một con đường riêng, nên hãy nghe theo tâm ý của mình. Vì vậy trong những lựa chọn, không cần học theo ta, cũng không cần học theo bất kỳ ai."
Bạch Tô khi đó không hiểu lời sư tôn, trong lòng nàng, nếu ngay cả vị y tiên lừng danh cũng không thể được coi là tốt, vậy thì trên đời này còn ai có thể sánh bằng?
Nhưng sư tôn đã nói với nàng, không cần học theo bất kỳ ai.
Dần dần lấy lại bình tĩnh, Bạch Tô định thần lại và quyết định giữ vững đạo tâm. Đối với cô, sinh linh cận kề cái chết là một mạng sống tươi sáng, cứu chữa chúng thiên tính của y tu, duyên phận từ đó chấm dứt. Giống như con người đi bộ trên bãi triều, ném những con cá mắc cạn trở lại nước, sẽ không suy nghĩ nhiều về hướng đi tiếp theo của nó.
Trong chớp mắt, ảo ảnh tan vỡ theo ý nghĩ.
Tỉnh dậy như từ một giấc mơ, cô nghe thấy tiếng gọi của sư tỷ sư muội, trước mắt là một màu trắng xóa, xé toạc ra, bầu trời xanh biếc lại hiện ra trước mắt.
Nhện dệt mộng cuối cùng thất vọng trở về, ngay cả một người cũng không bắt được. Huyễn cảnh do nó tạo ra sẽ khiến người ta rơi vào ký ức bị rối tung, tự động hòa nhập vào khung cảnh. Muốn rời khỏi đó, họ cần phải tỉnh táo, thoát khỏi sự giật dây của con rối, tự đưa ra lựa chọn của riêng mình, mới có thể thức dậy.
Không biết đây có phải do chưởng môn đặc biệt sắp đặt để thử thách tâm tính của đệ tử hay không.
Nguyễn Minh Châu gỡ bỏ sợi dây tơ trên người Bạch Tô, rồi đỡ nàng dậy, "Không sao chứ?"
Bạch Tô lắc đầu, mỉm cười, "Có thể nói là rất may mắn rồi. Khi ta tỉnh dậy, đột nhiên nhận ra rằng cảnh giới đã có dao động."
"Lợi hại như vậy sao?" Nguyễn Minh Châu kinh ngạc, "Hóa ra bị thứ này quấn lấy cũng có được đại cơ duyên như vậy."
"Bây giờ chúng ta nên đi thôi." Lâm Tầm Chân đưa cho Khanh Chu Tuyết viên ngọc có khắc ký hiệu, rồi trải rộng bản đồ ra, ngón tay lướt trên đó.
Bên trong Xuân Thu điện, nơi chưởng môn tọa lạc.
Hình ảnh trên thủy kính chiếu thiên dao động một hai lần, rồi lại trở về bình lặng.
Lịch thi đấu rất dài, có lẽ phải mất cả tuần. Các trưởng lão không cần ngủ, nhưng tập trung vào việc này trong thời gian dài ắt hẳn sẽ dễ mệt mỏi.
Vân Thư Trần nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu, khi mở mắt ra lại, không thấy bóng dáng đồ đệ trong thủy kính, bỗng chốc mất hứng thú, lại dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Những vị trưởng lão khác đang nói chuyện phiếm, chưởng môn câu được câu không gật đầu, cũng không biết có ý tứ gì; Liễu Tầm Cần nhìn thẳng, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng xoay tách trà trước mặt; còn Việt Trường Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn Liễu Tìm Thìn xoay tách trà, buồn bực ngán ngẩm.
Đúng là vô vị.
Trước đây khi chưa gặp Khanh Chu Tuyết, nàng căm thù đến tận xương tủy việc phải ngồi suốt bảy ngày bảy đêm nhìn cái này. Luôn luôn cáo bệnh ở đỉnh núi, đóng cửa không ra ngoài, nhưng năm nay thì lại khác.
Chưởng môn cũng phát hiện, từ khi nhận đệ tử, Vân sư muội trở nên dễ ở chúng cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Thí dụ như lúc này, nàng cũng vui vẻ bồi tiếp cùng mọi người.
Khanh sư chất nào phải là sát tinh chuyển kiếp, rõ ràng là cát tinh soi sáng Thái Sơ Cảnh. Vất vả lắm mới khiêng được vị sư muội bệnh tật ra khỏi phòng, để nàng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
"Có đồ nhi đúng là khác. Ta nhớ trước đây ngươi từng nói không thích thiểu hài, giờ thử tiếp xúc một chút, lại hòa hợp đến thế."
Nàng thực ra vẫn giữ nguyên quan điểm ấy.
Chỉ có điều Khanh Chu Tuyết chính là người được quẻ tượng chỉ định, thể chất đặc thù bẩm sinh, nên nàng mới miễn cưởng thỏa hiệp mà mang về. Ngay từ đầu chỉ có thể nói là không chán ghét, nhưng mà... vẫn là chưa bao giờ nghĩ tới tình hình như hiện tại.
Vân Thư Trần nhíu mày, vô thức phủ nhận: "Nàng trưởng thành rồi."
Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết ở bên ngoài chờ hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy kén tằm của Nguyễn Minh Châu động đậy.
Nàng đá những sợi tơ đang quấn quanh mình ra, thấy được đối diện chính là tám con mắt của nhện dệt mộng đang nhìn mình. Nguyễn Minh Châu giật nảy mình, suýt nữa là đá văng luôn nó, nhưng bị Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết kéo lấy cánh tay lôi đi.
"Đừng đá nó, Bạch Tô vẫn còn nằm lại trong kén!"
Lâm Tầm Chân hỏi, "Ngươi nhìn thấy cái gì? Sao lại ở trong đó lâu vậy?"
Nguyễn Minh Châu lấy những sợi tơ trên mặt xuống, ghê tởm vỗ vỗ tay, "Những sự việc khi còn nhỏ thôi, diễn như thật vậy, khiến ta phải trải qua lại những ngày tháng gian khổ. Thứ này thật ma quái. Ta nghe thấy ai đó gọi tên ta, và nhìn thấy ---"
"Lát nữa rồi nói sau." Khanh Chu Tuyết ngắt lời nàng, "Ngươi vừa nói ngươi có thể nghe thấy ai đó gọi sao?"
"Đúng vậy. Ai gọi? Các ngươi sao?"
Lâm Tầm Chân cùng Khanh Chu Tuyết nhìn nhau, quả nhiên biện pháp này cũng không hoàn toàn vô dụng. Thế là các nàng vội vàng canh giữ cái kén của Bạch Tô ở bên, từng tiếng một hô tên của nàng.
Nguyễn Minh Châu cũng hiểu ra, gia nhập với các nàng cùng kêu to gọi nhỏ.
Khác với Lâm Nguyễn hai người mơ tới những ký ức khi còn nhỏ, Bạch Tô mông lung mở hai mắt ra, thấy mình đang đi tới một địa phương xa lạ.
Thực ra, nàng vốn không phải là người gan dạ. Lúc này, một mình lang thang trong không gian u tối và sâu thẳm, trước sau không thấy bóng dáng ai, lòng nàng như treo lơ lửng một xô nước nhỏ, chòng chành không yên.
Nơi đây là đâu?
Nàng siết chặt ống tay áo, nhìn quanh bốn phía, cẩn thận từng li từng tí bước đi, hướng đến nơi có ánh sáng rõ ở phía trước.
Khi mắt đau nhức vì bị chói sáng, Bạch Tô không khỏi rớt vài giọt nước mắt. Ngay lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thay đổi, nàng hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Chiến hỏa ngút trời, máu thịt văng tung tóe.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, một vật nóng ấm trông như nội tạng rơi ngay trước mặt nàng, tỏa ra ma khí yếu ớt, lăn lông lốc trong bùn đất vài vòng mới dừng lại. Nàng kinh hãi lập tức nhảy tránh đi, lui về sau mấy bước.
Bạch Tô trị bệnh cứu người, tuy cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng thê thảm, nhưng chưa bao giờ trực tiếp lên chiến trường, huống hồ là cảnh tượng như vậy - từng mảng máu tươi trào ra từ vết thương, nội tạng, thi thể rơi xuống đất, rồi nhanh chóng hóa thành linh lực hoặc ma khí tan biến vào hư vô, xung quanh vang lên tiếng rên rỉ, gào thét, chói tai như hàng trăm cây đàn tỳ bà đứt dây.
Nàng ẩn mình sau một đống xác chết chất chồng trên chiến trường cổ đại, quan sát cảnh tượng xung quanh. Nơi đây dường như là đại chiến giữa Tiên và Ma, những ma vật và tu sĩ cấp cao thi pháp đánh nhau ở trên trời, ma binh và tướng lĩnh trẻ tuổi thì chiến đấu dưới mặt đất.
Tiên pháp bao phủ toàn bộ chiến trường, đem ma vật vây hãm vào trong trận pháp, giống như dã thú bị giam cầm.
Đây không phải một trận chiến cân sức.
Bạch Tô hoàn toàn bất lực trước cuộc đồ sát này, nàng là y tu, trong tình cảnh nguy hiểm như này chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Mùi tanh nồng nặc của máu lan tỏa khắp không gian, tiếng kêu thảm thiết như muốn đòi mạng vang vọng bên tai. Bạch Tô che miệng, suýt nôn ọe vì mùi tanh hôi. Nàng nhìn người ma tướng bên cạnh ngã xuống, tim bị đánh trúng, uốn éo đau đớn trên mặt đất. Trong lúc nguy cấp, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Tô.
"A..."
Bạch Tô vội vã nhìn xuống, đối diện với khuôn mặt hung dữ của ma vật. Mặt xanh nanh vàng, xấu xí vô cùng, trong mắt nó tràn đầy sự tuyệt vọng, đó là nỗi sợ hãi trước cái chết.
Tiếng thở thô ráp gấp gáp, đã rất yếu ớt.
Bạch Tô định thần lại, cố gắng bình tĩnh, kéo hắn đến một nơi khuất và không bị ai quấy rầy, vừa định dùng linh lực xâm nhập vào huyệt đạo để chữa trị, thì bên tai lại vang lên một giọng nói có phần kỳ ảo.
"Ngươi đang làm gì?"
Bạch Tô giật thót trong lòng, nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không thấy được ai, chỉ có thi thể ma vật ngổn ngang.
"Cứu người." Nàng nhẹ nhàng trả lời.
Tiếng cười nhạo vang lên, "Đó là người sao?"
Sức mạnh ôn hòa của Mộc linh căn đã bao trùm lấy nơi máu chảy ồ ạt, vết thương có dấu hiệu khép lại.
Bạch Tô vừa cứu nó vừa tranh thủ trả lời giọng nói hư ảo kia, "Tuy không phải đồng loại, nhưng dù sao cũng là một mạng người --- ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng. Hôm nay rảnh rỗi, chỉ muốn cùng tiểu hữu luận bàn về đạo pháp, ngươi là y tu, vậy hãy luận bàn về y đạo đi."
Bất an trong lòng của Bạch Tô giảm đi một chút, nàng cảm giác được người này cũng không có ác ý, liền hỏi, "Ngươi muốn luận bàn chuyện gì?"
"Hành nghề y cứu người, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, phải không?" Giọng nói mang ý cười.
(Thiên kinh địa nghĩa: Lẽ đương nhiên, chuyện hiển nhiên.)
"Đúng vậy."
"Vậy nếu vì ngươi cứu người, lại khiến nhiều người vô tội chết thảm hơn. Ngươi còn cứu không?"
Bạch Tô do dự: "Ý ông là sao?"
Cảnh tượng trước mắt bỗng chốc tan biến, từng lớp từng lớp sụp đổ, Bạch Tô theo bản năng nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cô lại nhìn thấy một biển xác chết và máu tanh.
Ánh mắt nàng khóa chặt vào một chỗ, kinh ngạc mở to mắt nhìn những ma vật kia vùng vẫy đứng dậy, cắn nát đầu của các tu sĩ, nuốt chửng nội đan của họ, cơ bắp trên cánh tay từng tấc từng tấc phình to, trông vô cùng dị thường và hung tàn.
"Nếu ngươi cứu thứ ma vật này --- khiến chúng sinh lầm than, vạn kiếp bất phục, mà ngươi," giọng nói đột nhiên trở nên sắc nhọn, "là người hành nghề y, lại trở thành kẻ giơ cao dao giết người. Ngươi có thực sự không phụ sơ tâm* của chính mình? Ngươi nhìn những vong hồn chết dưới móng vuốt của ma vật, trong lòng cũng không cảm thấy chút hối hận nào sao?"
(Sơ tâm: Trong ngữ cảnh này thì là chí hướng lúc ban đầu.)
Bạch Tô ngẩn người trong chốc lát, ngón tay vô thức siết chặt, da đầu tê rần, hé miệng thở dốc, "Nhưng người và ma chỉ khác nhau về nguồn gốc, không thể đánh đồng một cách vội vã. Trên thế gian này, có những tu sĩ lấy sát chứng đạo, cũng có những yêu ma quang minh chính đại, không tạo ra nghiệp sát, vậy thì phải nói sao?"
"Huyết mạch của yêu ma trời sinh đã thích giết chóc, hoặc ít hoặc nhiều thôi. Ngươi... muốn đánh cược bằng mạng người ư? Ngươi có đủ khả năng để gánh chịu hậu quả không?" Giọng nói cất lên thấp thoáng, như lời dụ dỗ, "Nếu không muốn đánh cược, hãy buông nó ra, như vậy chẳng phải tốt đẹp sao?"
Khi nãy Bạch Tô đắm chìm trong suy nghĩ, khiến cho việc vận hành linh lực chậm lại. Nàng cảm nhận được sự sống đang dần tuột khỏi cơ thể của hắn kia, hơi nóng trong máu cũng nguội lạnh dần. Đôi mắt của hắn vẫn mở to, chứa đầy vẻ van xin cùng sợ hãi.
Đôi mắt của sinh linh là con đường dẫn đến mọi điều, mọi chuyện đều được thể hiện qua ánh mắt đó.
Nên... nên tiếp tục sao?
Trong khoảnh khắc, cảm giác tội lỗi dằn vặt bao trùm lấy nàng, khiến nàng gần như ngạt thở. Tuy nhiên, đối diện với tình cảnh này, cũng khó có thể đưa ra lựa chọn hoàn hảo.
Bạch Tô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ yếu ớt bên tai bỗng trở nên xa xăm.
Toàn bộ huyễn ảnh chìm vào im lặng, như thể chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng từng chứng kiến Liễu Tầm Cần từ chối khám chữa bệnh, sắc mặt lạnh nhạt, sập cửa không bước ra trước những lời van xin và chửi rủa, sau đó cũng không hề thấy trên mặt sư tôn có nửa điểm hối hận, như thể chỉ phủi đi một hạt bụi mà không hề bận tâm.
Lúc đó Bạch Tô còn nhỏ, hỏi sư tôn làm thế nào để có thể kiên định như vậy.
Liễu Tầm Cần chỉ nói: "Sống lâu như vậy, quen nhìn sinh tử, đều là chuyện bình thường, tự nhiên sẽ không bận tâm."
Tiểu Bạch Tô không hiểu: "Vậy ta sống đến tuổi như sư tôn, cũng sẽ như vậy sao?"
Trong phòng yên tĩnh, trên môi Liễu Tầm Cần phả ra một làn khói trắng, như một tiếng thở dài khe khẽ, khói bị linh lực của chính nàng cuốn ra ngoài cửa sổ, bay đi không dấu vết.
"Ta không phải là một thầy thuốc tốt, chỉ có thể nói là am hiểu về y thuật. Ngươi thì lại quá lương thiện, mỗi người đều có một con đường riêng, nên hãy nghe theo tâm ý của mình. Vì vậy trong những lựa chọn, không cần học theo ta, cũng không cần học theo bất kỳ ai."
Bạch Tô khi đó không hiểu lời sư tôn, trong lòng nàng, nếu ngay cả vị y tiên lừng danh cũng không thể được coi là tốt, vậy thì trên đời này còn ai có thể sánh bằng?
Nhưng sư tôn đã nói với nàng, không cần học theo bất kỳ ai.
Dần dần lấy lại bình tĩnh, Bạch Tô định thần lại và quyết định giữ vững đạo tâm. Đối với cô, sinh linh cận kề cái chết là một mạng sống tươi sáng, cứu chữa chúng thiên tính của y tu, duyên phận từ đó chấm dứt. Giống như con người đi bộ trên bãi triều, ném những con cá mắc cạn trở lại nước, sẽ không suy nghĩ nhiều về hướng đi tiếp theo của nó.
Trong chớp mắt, ảo ảnh tan vỡ theo ý nghĩ.
Tỉnh dậy như từ một giấc mơ, cô nghe thấy tiếng gọi của sư tỷ sư muội, trước mắt là một màu trắng xóa, xé toạc ra, bầu trời xanh biếc lại hiện ra trước mắt.
Nhện dệt mộng cuối cùng thất vọng trở về, ngay cả một người cũng không bắt được. Huyễn cảnh do nó tạo ra sẽ khiến người ta rơi vào ký ức bị rối tung, tự động hòa nhập vào khung cảnh. Muốn rời khỏi đó, họ cần phải tỉnh táo, thoát khỏi sự giật dây của con rối, tự đưa ra lựa chọn của riêng mình, mới có thể thức dậy.
Không biết đây có phải do chưởng môn đặc biệt sắp đặt để thử thách tâm tính của đệ tử hay không.
Nguyễn Minh Châu gỡ bỏ sợi dây tơ trên người Bạch Tô, rồi đỡ nàng dậy, "Không sao chứ?"
Bạch Tô lắc đầu, mỉm cười, "Có thể nói là rất may mắn rồi. Khi ta tỉnh dậy, đột nhiên nhận ra rằng cảnh giới đã có dao động."
"Lợi hại như vậy sao?" Nguyễn Minh Châu kinh ngạc, "Hóa ra bị thứ này quấn lấy cũng có được đại cơ duyên như vậy."
"Bây giờ chúng ta nên đi thôi." Lâm Tầm Chân đưa cho Khanh Chu Tuyết viên ngọc có khắc ký hiệu, rồi trải rộng bản đồ ra, ngón tay lướt trên đó.
Bên trong Xuân Thu điện, nơi chưởng môn tọa lạc.
Hình ảnh trên thủy kính chiếu thiên dao động một hai lần, rồi lại trở về bình lặng.
Lịch thi đấu rất dài, có lẽ phải mất cả tuần. Các trưởng lão không cần ngủ, nhưng tập trung vào việc này trong thời gian dài ắt hẳn sẽ dễ mệt mỏi.
Vân Thư Trần nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu, khi mở mắt ra lại, không thấy bóng dáng đồ đệ trong thủy kính, bỗng chốc mất hứng thú, lại dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Những vị trưởng lão khác đang nói chuyện phiếm, chưởng môn câu được câu không gật đầu, cũng không biết có ý tứ gì; Liễu Tầm Cần nhìn thẳng, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng xoay tách trà trước mặt; còn Việt Trường Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn Liễu Tìm Thìn xoay tách trà, buồn bực ngán ngẩm.
Đúng là vô vị.
Trước đây khi chưa gặp Khanh Chu Tuyết, nàng căm thù đến tận xương tủy việc phải ngồi suốt bảy ngày bảy đêm nhìn cái này. Luôn luôn cáo bệnh ở đỉnh núi, đóng cửa không ra ngoài, nhưng năm nay thì lại khác.
Chưởng môn cũng phát hiện, từ khi nhận đệ tử, Vân sư muội trở nên dễ ở chúng cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Thí dụ như lúc này, nàng cũng vui vẻ bồi tiếp cùng mọi người.
Khanh sư chất nào phải là sát tinh chuyển kiếp, rõ ràng là cát tinh soi sáng Thái Sơ Cảnh. Vất vả lắm mới khiêng được vị sư muội bệnh tật ra khỏi phòng, để nàng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
"Có đồ nhi đúng là khác. Ta nhớ trước đây ngươi từng nói không thích thiểu hài, giờ thử tiếp xúc một chút, lại hòa hợp đến thế."
Nàng thực ra vẫn giữ nguyên quan điểm ấy.
Chỉ có điều Khanh Chu Tuyết chính là người được quẻ tượng chỉ định, thể chất đặc thù bẩm sinh, nên nàng mới miễn cưởng thỏa hiệp mà mang về. Ngay từ đầu chỉ có thể nói là không chán ghét, nhưng mà... vẫn là chưa bao giờ nghĩ tới tình hình như hiện tại.
Vân Thư Trần nhíu mày, vô thức phủ nhận: "Nàng trưởng thành rồi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương