Bỗng Một Ngày Chợt Nhận Ra Anh Đã Yêu Em Rồi

Chương 13: Mua nhà cho ba mẹ vợ.



Khi hai người từ nhà của Anna trở về thì ngày hôm sau Phúc Hưng đã đưa ba mẹ cô đến một cái biệt thự nhỏ để ở, ba mẹ Đặng rất bất ngờ ba Đặng nói:

-Chúng ta không nhận đâu ở nhà cũ là được rồi hai vợ chồng già con cái không ở bên thì ở có bao nhiêu đâu.

Phúc Hưng cười và nói với ba Đặng:

-Ba mẹ lớn tuổi rồi nên ở một ngôi nhà có không gian thoáng và tốt hơn, ở đây lại có thang máy ba mẹ cũng không phải cực khổ lội lên lội xuống.

Mẹ Đặng từ chối nói:

-Chúng ta ở nhà kia quen rồi với ngôi nhà lớn thế này chỉ có hai người già ở rất buồn, Anna thì ở với con rồi còn Alan thì làm việc với Kiến Văn, nên chúng ta không nhận đâu.

Phúc Hưng cố gắng thuyết phục hai người:

-Ba mẹ nhận đi để con vui ạ với ba mẹ ở thoải mái như vậy vợ con cũng vui vẻ, ba mẹ cũng đừng sợ buồn ở đây con có mướn người làm và ở lại nhà làm bạn với ba mẹ ạ.

-Nhưng mà....

Mẹ Đặng định từ chối tiếp thì ở ngoài cửa mẹ Lê và ba Lê đi vào nói:

-Chị sui cứ nhận đi cho con cái nó vui với lại một hai năm nữa chúng nó có con về chơi với ông bà ngoại cũng thoải mái hơn.

Ba Đặng và ba Lê bắt tay với nhau tiếp đó ba Lê nói:

-Vợ tôi nói đúng đó với lại sau này anh trai của Anna cũng có vợ nữa mà, vậy nên hai người đừng từ chối nữa.

Thế là với sự thuyết phục của ba mẹ Lê một lúc sau thì ba mẹ Đặng cũng đồng ý nhận nhà, trong khi đó Anna ở công ty đi làm hoàn toàn không hay biết gì cả.

Trong ngày Phúc Hưng cho người của anh thu dọn tất cả mọi thứ cho ba mẹ Đặng, rồi dọn về nhà mới ở trong ngày hôm nay luôn.

Buổi chiều khi Anna vừa tan làm định đi lấy xe thì nhìn thấy xe của Phúc Hưng đợi ở bên đường, cô qua đường gõ cửa kính anh mở cửa ra nói:



-Em đưa chìa khoá cho thư ký Hứa đi cậu ấy sẽ chạy xe của em về, tôi đưa em đến một nơi.

Nghe anh nói như vậy Anna đưa chìa khoá xe lại và qua ghế lái phụ ngồi, Phúc Hưng cũng đổi vị trí lên phía trước lái xe đưa cô đi.

Biết nhau cũng mấy tháng rồi lần đầu tiên Anna ngồi xe do tự anh lái đi cảm giác rất lạ, từ trước đến giờ đi đâu toàn thư ký lái cô còn tưởng Phúc Hưng không biết lái xe không đó, quay qua hỏi anh:

-Hôm nay anh muốn đưa em đi đâu?

Phúc Hưng tỏ vẻ bí mật nói:

-Đến nơi em sẽ biết.

Anna càng tò mò hơn không biết hôm nay anh làm gì nữa, rồi cô cũng im lặng ngồi nhìn ra đường, mà đường hôm nay không phải về nhà cũng không phải đường đến Lê gia hay nhà ba mẹ cô mà đường lạ lắm.

Khi đến nơi cô nhìn thấy một biệt thự nhỏ mà rất đẹp và thoáng mát có cả sân vườn bên ngoài, Anna quay qua hỏi anh:

-Chúng ta đi đến nhà ai vậy? Sau anh không dẫn em đến trung tâm thương mại mua quà cầm theo cho phải phép.

Phúc Hưng không trả lời mà mỉm cười đi xuống, cô cũng theo anh bước xuống xe khi vào trong nhà cô bất ngờ vì thấy ba mẹ của mình đang xem TV ở phòng khách, cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi:

-Đây là chuyện gì?

Lúc này Phúc Hưng mới mỉm cười nói:

-Đây là nhà mới mà tôi chuẩn bị cho ba mẹ, em vào đi.

Nói xong anh bước vào lên tiếng:

-Thưa ba mẹ vợ chồng con mới về.

Ba mẹ Đặng lúc này mới quay qua thấy hai người trở về, mẹ Đặng nói:

-Hai đứa về rồi có mệt không con? Hai đứa lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, mẹ nấu xong rồi.



Phúc Hưng bước vào nói với mẹ Đặng:

-Tại sao mẹ không để người làm họ nấu mẹ làm chi cho cực vậy?

-Ừm, không cực mẹ làm quen rồi với lại ba con quen với thức ăn mẹ nấu hơn.

Còn Anna thì không hiểu gì hết vẫn đứng yên ở cửa, lúc này ba Đặng mới nói:

-Con gái sao vậy? Con vào nhà đi chứ.

Cô mới gật đầu thưa ba mẹ và đi theo Phúc Hưng lên lầu, đi vào trong phòng ngủ của cô ở nhà cũ là màu hồng, như ở đây được đổi thành màu trắng màu của anh thích, còn đồ đạc trừ cái giường đã được đổi sang cái lớn hơn thì tất cả đều là đồ của cô, quay qua anh cô nói:

-Nhà mà anh nói sẽ chuẩn bị cho ba mẹ của em là cái này?

-Ừm.

-Nhưng cái này đâu phải nhà cái này là biệt thự mà.

-Tôi biết, bởi vì em nói không muốn nhà to hơn nhà của em quá, rộng rãi một chút là được rồi, nên tôi chuẩn bị cái này cho ba mẹ là một trong những căn nhỏ nhất của tôi.

-Nhưng nó còn lớn hơn nhà của chúng ta đang ở nữa, như vậy có phải là lớn quá rồi không?

-Nhà chúng ta đang ở là căn nhỏ nhất, căn này không lớn đâu bởi vì sau này anh hai còn lấy vợ và vài năm nữa con của chúng ta về đây chơi với ông bà ngoại cũng rộng rãi nữa mà.

-Anh nói gì vậy? Chúng ta đâu kết hôn thật.

Phúc Hưng mới nhớ lại sao tự nhiên anh lại nói là con của chúng ta nhỉ, ngại ngùng anh sửa lại:

-Tôi nhầm là con của em.

Nói rồi anh bước vào trong lấy đồ để đi tắm, để cho Anna một mình đứng ở cửa muốn làm gì thì làm.
Chương trước Chương tiếp