Cá Cược
Chương 84: Sắp đặt
"Thực ra, điều em đang bận tâm không phải là chuyện này."
Kha Dục đang nói liên tục thì dừng lại khi nghe Lâm Hỉ Triều lên tiếng. Anh khựng lại, một tay rời khỏi vô lăng, nhíu mày nhìn về phía cô.
Lâm Hỉ Triều nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh, nói: "Em tin anh, em biết anh và Ôn Thính không có bất kỳ mối quan hệ nào."
"Điều em thật sự lo lắng có lẽ là..."
Vết thương ở dái tai bắt đầu ngứa ngáy, cơn đau từ da thịt lan tỏa, Lâm Hỉ Triều thở dài: "Em cảm thấy anh sống rất tốt ở Bắc Kinh. Anh có những người bạn tuyệt vời, có nhiều niềm vui, thậm chí còn nhiều hơn cả những gì chúng ta từng trải qua khi cá cược cùng nhau. Bên cạnh anh còn có những người có thể phù hợp với anh hơn em."
Những lời của Đàn Kiết An khiến Lâm Hỉ Triều không chỉ bận tâm vì câu nói "Ôn Thính thích Kha Dục."
Mà điều làm cô suy nghĩ nhất là câu: "Cậu ấy rời xa cô mà vẫn sống rất thoải mái." và "Cậu ấy không cần cô cũng được."
"Vì vậy, em cảm thấy có chút không hiểu." Lâm Hỉ Triều cau mày, gương mặt đầy vẻ bối rối: "Khi anh gửi ảnh và gọi điện cho em, em nghĩ rằng anh đang muốn em suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định đúng đắn."
"Nhưng khi anh hiểu lầm rằng em đã chọn sai, anh lại nhờ Tưởng Hoài truyền lời, rồi im lặng suốt cho đến khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở Bắc Kinh."
Nói đến đây, dường như mọi chuyện trong đầu cô đã trở nên sáng tỏ, cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi: "Kha Dục, có phải anh đang cố tình sắp đặt mọi thứ không?"
"Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh, tối hôm đó lại có buổi biểu diễn của ban nhạc mà em đang nghe, anh đã biết chuyện em ở gần anh từ trước, đúng không?"
Kha Dục im lặng nhìn thẳng vào mắt Lâm Hỉ Triều, sự khó chịu trước đó đã dần tan biến theo từng lời nói của cô. Anh đặt hai tay lên đầu gối, gật đầu nhẹ giọng đáp: "Đúng."
"Vậy tại sao..." Ánh mắt Lâm Hỉ Triều dần tối lại, cô nở một nụ cười tự giễu: "Anh nói sẽ mãi mãi dây dưa với em, và anh thực sự đã làm vậy, đúng không?"
Cô kết luận: "Em nghĩ, dù là hai năm trước hay hai năm sau, anh vẫn rất thông minh, còn em thì quá dễ dãi."
Dễ dãi.
Hai từ đó khiến Kha Dục hít một hơi sâu.
Anh bị những lời nói vòng vo của Lâm Hỉ Triều làm cho bối rối, nhưng cuối cùng, tất cả dường như đọng lại ở việc cô cảm thấy mình quá dễ dãi. Kha Dục không biết nên cười hay nên chế giễu.
"Anh nhận ra rồi."
Kha Dục khẽ gật đầu khởi động lại xe, màn hình trung tâm sáng lên, anh từng chữ từng chữ nhập lại địa điểm cần đến: "Em thích anh vì anh thích em, em mới sẵn sàng quay đầu nhìn anh. Vì anh luôn tiến về phía em, em mới vui vẻ quay lại nhìn anh."
"Nhưng khi anh thể hiện quá mạnh mẽ, em cảm thấy không thoải mái, còn khi anh thể hiện vừa phải, em lại bắt đầu nghi ngờ."
Địa chỉ đã được nhập thành công, Kha Dục nghiêng đầu nhìn cô: "Đúng vậy không?"
Lâm Hỉ Triều không trả lời, cô quay người dựa vào khung cửa sổ xe, mặt áp vào kính, im lặng.
Trong mắt Kha Dục, tư thế này thể hiện sự phản kháng, sự không muốn giao tiếp.
Không gian bên trong xe trở nên tĩnh lặng và căng thẳng.
Giọng nói máy móc của hệ thống dẫn đường đột ngột vang lên, thông báo lộ trình đã được lên kế hoạch thành công, đích đến là khách sạn cách đó 3 km.
Lồng ngực của Kha Dục phập phồng, tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng anh nói với giọng trầm khàn: "Được rồi, anh sẽ đưa em về."
Chiếc xe quay đầu, lăn bánh ra khỏi bãi đỗ.
"Anh sẽ đi gặp bạn một mình."
...
Lâm Hỉ Triều được Kha Dục đưa về phòng. Trước khi rời đi, anh còn giúp cô bôi cồn lên vết thương ở tai và gọi dịch vụ phòng.
Cảnh tượng đó thực sự khá buồn cười, cả hai đều đỏ bừng tai, khuôn mặt hiện rõ vẻ bướng bỉnh khó chịu, nhưng không ai nói với ai một lời.
Lâm Hỉ Triều không biết liệu điều này có được coi là cãi nhau không, cô nghĩ rằng mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi giao tiếp hòa bình, nhưng tính khí của Kha Dục hai năm qua không có chút tiến bộ nào, cảm xúc của anh vẫn dễ dàng bộc lộ, không vui là phải để cả thế giới biết.
Khi đồ ăn từ khách sạn được mang lên, Kha Dục đã rời khỏi.
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, Lâm Hỉ Triều uể oải nằm xuống giường, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Điện thoại kêu vang trên đầu, cô mở ra xem, thấy Khúc Hân gửi đến một tin nhắn.
Khúc Hân: [Hỉ Triều, có người đang hỏi xin số điện thoại của cậu, tớ có nên cho không?]
Lâm Hỉ Triều trả lời với giọng uể oải: [Ai vậy?]
Khúc Hân: [Là chị mà chúng ta gặp hôm thứ tư đó, chị ấy nói đàn em của chị ấy xin số liên lạc với cậu, nên muốn nhờ tớ.]
Lâm Hỉ Triều ngay lập tức hiểu ra đó là Ôn Thính, tâm trạng cô bỗng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi thoát khỏi khung chat, Lâm Hỉ Triều tìm lại danh sách bạn bè, kéo xuống giữa danh sách, dừng lại ở khung chat với Tưởng Hoài.
Cô mở ra, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại từ tháng 7 trong kỳ nghỉ hè, Tưởng Hoài đã gửi đến nhiều tin nhắn.
Lâm Hỉ Triều từ từ lướt lên xem.
Tưởng Hoài: [Cậu điền nguyện vọng vào đâu vậy, Hỉ Triều?]
Tưởng Hoài: [Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nghe nói cậu định đi Thượng Hải đúng không?]
Tưởng Hoài: [Cậu cũng không cần trả lời thẳng, tôi chỉ muốn hỏi giúp người khác thôi. Người đó muốn nói, cậu có thực sự thấy phiền người đó không, nếu thực sự thấy phiền, thì sau khi nhận được giấy báo nhập học, cậu sẽ không cần phải gặp lại người đó nữa, cũng không phải nhận những tin nhắn lộn xộn của người đó nữa.]
Tưởng Hoài: [Người đó nói, mong em được tốt, và cũng mong em yên lòng.]
Tưởng Hoài: [Chỉ vậy thôi, không cần trả lời, bye.]
Lâm Hỉ Triều lướt đến đầu trang, môi cô mím chặt rồi ném điện thoại xuống giường.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, mặc dù Kha Dục không xuất hiện lần nào, nhưng dù chủ động hay bị động, Lâm Hỉ Triều vẫn liên tục nhận được thông tin về anh.
Anh luôn biết cách chọn thời điểm và đoán được tâm lý người khác, để lại dòng chữ trên bảng đen trước kỳ thi đại học, gửi ảnh cho cô trước khi có điểm thi, gọi điện vào đêm điền nguyện vọng mà không nói một lời, rồi sau khi có giấy báo nhập học, lại để người khác truyền lại cho cô một thông điệp mập mờ về sự chia ly.
Và sau đó, Kha Dục hoàn toàn cắt đứt liên lạc cho đến khi hai người "tình cờ" gặp nhau ở Bắc Kinh.
Nghĩ lại, Lâm Hỉ Triều thực sự khó có thể nói rằng anh không cố ý.
Cô thực sự đã bị những hành động thay đổi thất thường của anh ảnh hưởng, từng bước từng bước khiến cô càng tò mò hơn về anh, không thể nào hiểu được, nhưng lại không thể không bị cuốn hút hay chịu ảnh hưởng.
Những cảm xúc mờ mịt và u ám đó đã bị đẩy lên đỉnh điểm khi cô gặp lại Kha Dục ở nhà hàng, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh giả vờ như họ là người lạ.
Vì vậy, sau đó mọi thứ mới trở nên "dễ dàng" như vậy.
Hai năm trôi qua rồi.
Dù gì khi chia tay, cô cũng đã thật sự thích anh.
Lâm Hỉ Triều chôn mặt vào gối, thở dài một hơi thật sâu.
Điện thoại lại rung lên, thông báo có lời mời kết bạn mới trên WeChat. Trong phần tin nhắn xác nhận, Lâm Hỉ Triều thấy Ôn Thính gửi một tin nhắn:
[Tôi đang ở dưới khách sạn của cậu, có thể nói chuyện với cậu được không?]
–
Khi Kha Dục đến nơi, trong tầng hầm của một căn biệt thự biệt lập, Đàn Kiết An đang cùng với các thành viên trong câu lạc bộ của họ chơi xì dách.
Đàn Kiết An ngồi ở giữa, trước mặt là một đống chip, xung quanh có bốn, năm cô gái chen chúc, những cô đẹp nhất đều ngồi bên cạnh anh ta.
"Cô ta không đến à?"
Anh ta nhìn qua Kha Dục, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa cháy: "Tôi chuẩn bị xin lỗi đàng hoàng hết rồi đó chứ."
"Xin lỗi nhé, đó là lỗi của tôi."
Miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện nào là thành thật, Đàn Kiết An khẽ vỗ vào eo của cô gái bên cạnh, cô ta cúi đầu, điều thuốc trên môi cô ta chạm vào điếu thuốc trong miệng Đàn Kiết An, khói thuốc nhẹ nhàng lan tỏa, tạo thành một đốm đỏ tươi.
Khói trắng bốc lên, tạo nên một không gian mờ ảo.
Kha Dục khẽ nhấc cằm về phía cô gái đứng gần Đàn Kiết An, ra hiệu cho họ rời đi, đám đông tản ra, Kha Dục ngồi xuống. Anh nhìn lướt qua bàn, bài đã rút gần hết hai bộ.
Kha Dục rút thẻ đưa cho người khác đổi lấy chip: "Chơi vài ván đi, giải trí thôi, cậu làm nhà cái."
"Được thôi."
Đàn Kiết An đứng dậy đổi chỗ với Kha Dục, đi đến vị trí của nhà cái.
Khi chip được đẩy qua, Kha Dục đặt một cược nhỏ trước mặt và nói: "Chúng ta sẽ đổi một câu hỏi nữa."
Đàn Kiết An vuốt tóc, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được thôi."
Ván đầu tiên bắt đầu, mỗi người được chia hai lá.
Kha Dục nhận được lá K bích và 7 bích, tổng điểm là 17, anh dừng lại.
Đàn Kiết An có một lá 8 rô.
Kha Dục gõ nhẹ ngón tay lên bàn, bỏ qua, nhà cái yêu cầu rút thêm bài, lá bài tiếp theo của Đàn Kiết An là 5 rô, rồi thêm một lá 7 rô, tổng điểm là 20.
Kha Dục thua.
Tất cả bài và chip trước mặt bị Đàn Kiết An lấy đi, anh ta nhìn kỹ vào biểu cảm của Kha Dục, hỏi: "Lại bị đá à?"
Kha Dục liếc anh ta một cái, trong ánh mắt không che giấu sự khinh bỉ.
Kha Dục lắc đầu, ánh mắt lướt quanh phòng rồi hỏi: "Trình Khấu Bạc đâu?"
Có người trả lời: "Cậu ấy đang ở trên lầu."
"Gọi cậu ta xuống đây, cảm ơn."
Người đó đi gọi.
Ván thứ hai, Kha Dục rút được lá 10 bích và 3 rô, tổng điểm là 13, anh gõ bàn yêu cầu thêm bài.
Đàn Kiết An có hai lá là 4 bích và 7 rô, tổng điểm là 11.
Anh ta đưa cho Kha Dục một lá 5 rô, nâng tổng điểm của Kha Dục lên 18.
Đàn Kiết An rút cho mình một lá K bích, tổng điểm của anh ta là 21 điểm.
Kha Dục lại thua, Đàn Kiết An tiếp tục hỏi: "Bạn gái cũ của cậu không thích Ôn Thính à?"
Gã này miệng không thể nói được điều gì tốt, bị đá, bạn gái cũ, rồi lại còn liên quan đến Ôn Thính.
Kha Dục nhấc một chip lên bằng ngón tay cái, rồi búng mạnh về phía Đàn Kiết An, điếu thuốc trong miệng anh ta bị đánh văng ra nửa chừng, tàn thuốc rơi xuống cổ áo.
Kha Dục chà xát ngón tay, lắc đầu nói không.
Đàn Kiết An không quan tâm, phủi nhẹ tàn thuốc, môi khẽ nhếch lên.
Ván thứ ba, bài được chia nhanh chóng, Kha Dục rút được những lá bài nhỏ, tổng điểm là 18 so với 20 của nhà cái, anh lại thua.
Đàn Kiết An dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, cười nói với Kha Dục.
"Cậu không phản ứng gì cả, vậy cậu đang chơi cái gì vậy?"
Câu hỏi đầy hàm ý châm chọc, nhưng lại đánh trúng điểm yếu của Kha Dục.
Nhưng lần này, anh chỉ im lặng, ít lời ít để lộ cảm xúc gì.
Ván thứ tư, Kha Dục lại thua.
Mặc dù chỉ là giải trí, nhưng anh cũng đã thua vài chục triệu đồng.
Đàn Kiết An thu hết bài trước mặt Kha Dục: "Vậy cậu nên thử với Ôn Thính đi, dù sao thì cũng không khác gì mấy, tôi nghĩ cô ấy hợp với cậu hơn, ít nhất cô ấy thật sự quan tâm đến cậu."
Đàn Kiết An xếp lại chip thành từng hàng, ánh mắt liếc nhìn Kha Dục đang im lặng, trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay anh ta cố tình nói với Lâm Hỉ Triều rằng Kha Dục sống rất tốt, nhưng trong thực tế vài tháng qua, tình trạng thật sự của Kha Dục là điều anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.
Mùa hè vừa qua, hai người họ đã cùng nhau đến Mỹ, từ bờ Đông sang bờ Tây, chơi mười ngày rồi đến New Mexico, lúc đó ở trong nước đang là thời điểm công bố điểm thi đại học.
Chính vì điều này mà đêm trước đó, Kha Dục đã mất ngủ, lái xe đêm mấy tiếng mà không chợp mắt, sáng sớm đã gọi điện cho ông ngoại hỏi về xếp hạng khu vực của họ trong kỳ thi.
Anh lo lắng, căng thẳng hơn cả bố của Lâm Hỉ Triều.
Cô gái đó thi cũng tốt, đủ để chọn bất kỳ trường nào, nhưng chọn được trường nào không đồng nghĩa với việc nhất định phải đến Bắc Kinh, phải ở gần anh.
Tuy nhiên Kha Dục vẫn đầy hy vọng.
Khi đến LA, Kha Dục còn đặt vé máy bay tới London rồi chuyển tiếp sang Na Uy, để làm gì? Để liên hệ với ban nhạc mà cô ấy thích, đưa họ về biểu diễn trong nước.
Những ban nhạc indie này ở trong nước gần như không có thị trường, nhiều năm chẳng có cơ hội biểu diễn, anh không chỉ phải liên lạc với người quản lý của ban nhạc để xem họ có đồng ý hay không, mà còn phải tìm các địa điểm biểu diễn ở trong nước, lên lịch và xếp lịch trình.
Quy trình liên quốc gia rất phức tạp, anh bỏ tiền bỏ công sức, còn phải học cách xin phép và liên hệ với các nền tảng. Sau khi thông qua hết mọi quy trình, thì mùa hè đã trôi qua cùng với toàn bộ thời gian và công sức.
Mà điều đáng buồn cười nhất là, khi Kha Dục liên tục gặp khó khăn với ban nhạc, đầy hy vọng nhưng tiến triển chậm chạp, anh nhận được tin của Lâm Hỉ Triều rằng cô ấy sẽ không nộp đơn vào Bắc Kinh.
Thất bại là gì?
Thật buồn cười.
Anh đúng là một thằng ngu.
Vậy nên Đàn Kiết An mới hỏi: "Cậu đang chơi cái gì vậy?"
Nói muốn làm chó, và cậu ta thực sự đang làm một con chó trung thành, điều kiện đáp ứng phải nói là trên cả đầy đủ.
Trên bàn bài, Kha Dục lặng lẽ xoay chồng chip mà không nói gì.
Hai người đối mặt nhau, không ai tiến thêm bước nào.
Từ trên lầu, Trình Khấu Bạc bước xuống, từ từ tiến lại gần hai người, khuỷu tay đặt lên vai Kha Dục phá vỡ sự im lặng hỏi họ đang chơi gì mà không ai nói câu nào hết vậy?
Tiếng chip va vào bàn, Kha Dục lúc này mới bảo Đàn Kiết An tiếp tục chia bài.
Ván thứ năm.
Kha Dục tiếp tục đặt cược nhỏ, ban đầu nhận được hai lá, một lá 5 rô, một lá 6 rô, tổng điểm là 11.
Anh liếc nhìn lá đầu tiên của Đàn Kiết An là lá J bích, Kha Dục tăng cược, đặt thêm hai chip lớn, yêu cầu thêm bài.
Đàn Kiết An nhướng mày, mở lá thứ hai của mình—là lá 10 rô.
J cộng 10, tổng điểm là 20, gần như bùng nổ.
Những lá bài sau đó càng lớn hơn, anh ta tiếp tục rút cho Kha Dục một lá nữa từ hộp bài, sau khi mở ra, quả nhiên đó là lá J rô.
Trong tay Kha Dục, ba lá bài cộng lại là 21 điểm.
Tiền thưởng được nhân đôi, ván này Kha Dục thắng.
Trình Khấu Bạc lười biếng huýt sáo trêu chọc anh: "Ái chà học toán à, đừng tính bài nhé."
Đàn Kiết An đẩy chip qua, dọn sạch bàn, tựa lưng vào ghế, nhìn Kha Dục: "Hỏi đi?"
"Hai đứa mày đang chơi trò thách hay thật ở đây à, gì như bọn ranh thế?"
Trình Khấu Bạc cười vui vẻ, nhưng ngay giây sau, nụ cười của anh ta biến mất.
Bởi vì Kha Dục lên tiếng.
Dường như anh chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, chờ đến khi hai người liên quan đều có mặt, anh muốn đưa những thứ mà Đàn Kiết An đã nói trước mặt Lâm Hỉ Triều ra, đổi chỗ nhưng vẫn nguyên vẹn như vậy để đối mặt với anh ta.
Kha Dục hỏi: "Đàn Kiết An, có phải cậu đang cặp với Trình Tinh Nghê không?"
Khuỷu tay trên vai anh đột nhiên nặng trĩu, ngay sau đó là tiếng Trình Khấu Bạc ngạc nhiên cực độ, liên tiếp hỏi ba câu.
"Em gái tôi?"
"Ý cậu là gì?"
"Cậu đang hỏi cái quái gì vậy?"
Kha Dục lắc đầu hối thúc Đàn Kiết An: "Nói thật đi, trả lời nhanh lên."
Những người cùng tuổi với Trình Khấu Bạc chơi chung với nhau, chủ yếu là vì họ có chung sở thích và thói quen.
Nhưng Kha Dục thì không nằm trong số đó, anh nhỏ tuổi hơn, mà ngay khi bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn, mẹ anh đã đưa anh ra khỏi Bắc Kinh, để anh tránh xa mấy chuyện này tại Phù Thành.
Đàn Kiết An thì khác, Trình Khấu Bạc luôn nghĩ rằng anh ta là một thằng bề ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thì thối rữa mục nát, tuy cũng là một người bạn nhưng tuyệt đối không thể để liên quan đến em gái mình.
Anh ta cũng luôn dặn dò em gái mình, hãy tập trung vào việc học rồi làm người cho tử tế, còn những thằng đàn ông xung quanh, ngoài anh trai thì đều không ra gì. Phải mở rộng tầm nhìn, đừng tìm quanh quẩn bên mình.
Trình Khấu Bạc nhìn chằm chằm Đàn Kiết An, chỉ tay vào anh ta: "Cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, chúng ta đã thỏa thuận rồi, cậu không thể động vào em gái tôi!"
Đàn Kiết An bật cười, nhìn Trình Khấu Bạc như nhìn một thằng ngốc, cười đến mức gần như ho khan.
Anh ta chống tay vào mặt, quay lại hỏi Kha Dục: "Làm sao cậu biết được?"
Được thôi, trả lời thẳng thắn.
Không cần phải quan tâm đến Trình Khấu Bạc.
"Chết tiệt?!"
Trình Khấu Bạc càng tức giận hơn: "Đàn Kiết An, mày không đùa đấy chứ, em gái tao mới về nước đây thôi mà mày đã cưa cẩm nó rồi à?"
"Mẹ kiếp, Đàn Kiết An, mày không thể tìm ai khác mà cứ phải tìm em gái tao à?!"
Gã bảo vệ em gái nói xong thì muốn lao vào đánh nhau, nhưng bị Kha Dục giữ lại.
Tất cả chuyện này thực ra chẳng liên quan gì đến anh.
Kha Dục kéo lại tình hình: "Ván tiếp theo."
Anh đẩy toàn bộ chip của mình lên bàn: "Ván này tôi chắc chắn thắng, vậy nên tôi sẽ hỏi trước."
"Đàn Kiết An, mỗi lần tôi đến tham gia trò chơi của cậu, cậu luôn đưa Ôn Thính đến, ý cậu là muốn giúp tôi chữa lành hay là quan hệ của cậu lộn xộn đến mức phải kéo tôi vào?"
Kha Dục đang nói liên tục thì dừng lại khi nghe Lâm Hỉ Triều lên tiếng. Anh khựng lại, một tay rời khỏi vô lăng, nhíu mày nhìn về phía cô.
Lâm Hỉ Triều nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh, nói: "Em tin anh, em biết anh và Ôn Thính không có bất kỳ mối quan hệ nào."
"Điều em thật sự lo lắng có lẽ là..."
Vết thương ở dái tai bắt đầu ngứa ngáy, cơn đau từ da thịt lan tỏa, Lâm Hỉ Triều thở dài: "Em cảm thấy anh sống rất tốt ở Bắc Kinh. Anh có những người bạn tuyệt vời, có nhiều niềm vui, thậm chí còn nhiều hơn cả những gì chúng ta từng trải qua khi cá cược cùng nhau. Bên cạnh anh còn có những người có thể phù hợp với anh hơn em."
Những lời của Đàn Kiết An khiến Lâm Hỉ Triều không chỉ bận tâm vì câu nói "Ôn Thính thích Kha Dục."
Mà điều làm cô suy nghĩ nhất là câu: "Cậu ấy rời xa cô mà vẫn sống rất thoải mái." và "Cậu ấy không cần cô cũng được."
"Vì vậy, em cảm thấy có chút không hiểu." Lâm Hỉ Triều cau mày, gương mặt đầy vẻ bối rối: "Khi anh gửi ảnh và gọi điện cho em, em nghĩ rằng anh đang muốn em suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định đúng đắn."
"Nhưng khi anh hiểu lầm rằng em đã chọn sai, anh lại nhờ Tưởng Hoài truyền lời, rồi im lặng suốt cho đến khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở Bắc Kinh."
Nói đến đây, dường như mọi chuyện trong đầu cô đã trở nên sáng tỏ, cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi: "Kha Dục, có phải anh đang cố tình sắp đặt mọi thứ không?"
"Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh, tối hôm đó lại có buổi biểu diễn của ban nhạc mà em đang nghe, anh đã biết chuyện em ở gần anh từ trước, đúng không?"
Kha Dục im lặng nhìn thẳng vào mắt Lâm Hỉ Triều, sự khó chịu trước đó đã dần tan biến theo từng lời nói của cô. Anh đặt hai tay lên đầu gối, gật đầu nhẹ giọng đáp: "Đúng."
"Vậy tại sao..." Ánh mắt Lâm Hỉ Triều dần tối lại, cô nở một nụ cười tự giễu: "Anh nói sẽ mãi mãi dây dưa với em, và anh thực sự đã làm vậy, đúng không?"
Cô kết luận: "Em nghĩ, dù là hai năm trước hay hai năm sau, anh vẫn rất thông minh, còn em thì quá dễ dãi."
Dễ dãi.
Hai từ đó khiến Kha Dục hít một hơi sâu.
Anh bị những lời nói vòng vo của Lâm Hỉ Triều làm cho bối rối, nhưng cuối cùng, tất cả dường như đọng lại ở việc cô cảm thấy mình quá dễ dãi. Kha Dục không biết nên cười hay nên chế giễu.
"Anh nhận ra rồi."
Kha Dục khẽ gật đầu khởi động lại xe, màn hình trung tâm sáng lên, anh từng chữ từng chữ nhập lại địa điểm cần đến: "Em thích anh vì anh thích em, em mới sẵn sàng quay đầu nhìn anh. Vì anh luôn tiến về phía em, em mới vui vẻ quay lại nhìn anh."
"Nhưng khi anh thể hiện quá mạnh mẽ, em cảm thấy không thoải mái, còn khi anh thể hiện vừa phải, em lại bắt đầu nghi ngờ."
Địa chỉ đã được nhập thành công, Kha Dục nghiêng đầu nhìn cô: "Đúng vậy không?"
Lâm Hỉ Triều không trả lời, cô quay người dựa vào khung cửa sổ xe, mặt áp vào kính, im lặng.
Trong mắt Kha Dục, tư thế này thể hiện sự phản kháng, sự không muốn giao tiếp.
Không gian bên trong xe trở nên tĩnh lặng và căng thẳng.
Giọng nói máy móc của hệ thống dẫn đường đột ngột vang lên, thông báo lộ trình đã được lên kế hoạch thành công, đích đến là khách sạn cách đó 3 km.
Lồng ngực của Kha Dục phập phồng, tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng anh nói với giọng trầm khàn: "Được rồi, anh sẽ đưa em về."
Chiếc xe quay đầu, lăn bánh ra khỏi bãi đỗ.
"Anh sẽ đi gặp bạn một mình."
...
Lâm Hỉ Triều được Kha Dục đưa về phòng. Trước khi rời đi, anh còn giúp cô bôi cồn lên vết thương ở tai và gọi dịch vụ phòng.
Cảnh tượng đó thực sự khá buồn cười, cả hai đều đỏ bừng tai, khuôn mặt hiện rõ vẻ bướng bỉnh khó chịu, nhưng không ai nói với ai một lời.
Lâm Hỉ Triều không biết liệu điều này có được coi là cãi nhau không, cô nghĩ rằng mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi giao tiếp hòa bình, nhưng tính khí của Kha Dục hai năm qua không có chút tiến bộ nào, cảm xúc của anh vẫn dễ dàng bộc lộ, không vui là phải để cả thế giới biết.
Khi đồ ăn từ khách sạn được mang lên, Kha Dục đã rời khỏi.
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, Lâm Hỉ Triều uể oải nằm xuống giường, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Điện thoại kêu vang trên đầu, cô mở ra xem, thấy Khúc Hân gửi đến một tin nhắn.
Khúc Hân: [Hỉ Triều, có người đang hỏi xin số điện thoại của cậu, tớ có nên cho không?]
Lâm Hỉ Triều trả lời với giọng uể oải: [Ai vậy?]
Khúc Hân: [Là chị mà chúng ta gặp hôm thứ tư đó, chị ấy nói đàn em của chị ấy xin số liên lạc với cậu, nên muốn nhờ tớ.]
Lâm Hỉ Triều ngay lập tức hiểu ra đó là Ôn Thính, tâm trạng cô bỗng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi thoát khỏi khung chat, Lâm Hỉ Triều tìm lại danh sách bạn bè, kéo xuống giữa danh sách, dừng lại ở khung chat với Tưởng Hoài.
Cô mở ra, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại từ tháng 7 trong kỳ nghỉ hè, Tưởng Hoài đã gửi đến nhiều tin nhắn.
Lâm Hỉ Triều từ từ lướt lên xem.
Tưởng Hoài: [Cậu điền nguyện vọng vào đâu vậy, Hỉ Triều?]
Tưởng Hoài: [Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nghe nói cậu định đi Thượng Hải đúng không?]
Tưởng Hoài: [Cậu cũng không cần trả lời thẳng, tôi chỉ muốn hỏi giúp người khác thôi. Người đó muốn nói, cậu có thực sự thấy phiền người đó không, nếu thực sự thấy phiền, thì sau khi nhận được giấy báo nhập học, cậu sẽ không cần phải gặp lại người đó nữa, cũng không phải nhận những tin nhắn lộn xộn của người đó nữa.]
Tưởng Hoài: [Người đó nói, mong em được tốt, và cũng mong em yên lòng.]
Tưởng Hoài: [Chỉ vậy thôi, không cần trả lời, bye.]
Lâm Hỉ Triều lướt đến đầu trang, môi cô mím chặt rồi ném điện thoại xuống giường.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, mặc dù Kha Dục không xuất hiện lần nào, nhưng dù chủ động hay bị động, Lâm Hỉ Triều vẫn liên tục nhận được thông tin về anh.
Anh luôn biết cách chọn thời điểm và đoán được tâm lý người khác, để lại dòng chữ trên bảng đen trước kỳ thi đại học, gửi ảnh cho cô trước khi có điểm thi, gọi điện vào đêm điền nguyện vọng mà không nói một lời, rồi sau khi có giấy báo nhập học, lại để người khác truyền lại cho cô một thông điệp mập mờ về sự chia ly.
Và sau đó, Kha Dục hoàn toàn cắt đứt liên lạc cho đến khi hai người "tình cờ" gặp nhau ở Bắc Kinh.
Nghĩ lại, Lâm Hỉ Triều thực sự khó có thể nói rằng anh không cố ý.
Cô thực sự đã bị những hành động thay đổi thất thường của anh ảnh hưởng, từng bước từng bước khiến cô càng tò mò hơn về anh, không thể nào hiểu được, nhưng lại không thể không bị cuốn hút hay chịu ảnh hưởng.
Những cảm xúc mờ mịt và u ám đó đã bị đẩy lên đỉnh điểm khi cô gặp lại Kha Dục ở nhà hàng, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh giả vờ như họ là người lạ.
Vì vậy, sau đó mọi thứ mới trở nên "dễ dàng" như vậy.
Hai năm trôi qua rồi.
Dù gì khi chia tay, cô cũng đã thật sự thích anh.
Lâm Hỉ Triều chôn mặt vào gối, thở dài một hơi thật sâu.
Điện thoại lại rung lên, thông báo có lời mời kết bạn mới trên WeChat. Trong phần tin nhắn xác nhận, Lâm Hỉ Triều thấy Ôn Thính gửi một tin nhắn:
[Tôi đang ở dưới khách sạn của cậu, có thể nói chuyện với cậu được không?]
–
Khi Kha Dục đến nơi, trong tầng hầm của một căn biệt thự biệt lập, Đàn Kiết An đang cùng với các thành viên trong câu lạc bộ của họ chơi xì dách.
Đàn Kiết An ngồi ở giữa, trước mặt là một đống chip, xung quanh có bốn, năm cô gái chen chúc, những cô đẹp nhất đều ngồi bên cạnh anh ta.
"Cô ta không đến à?"
Anh ta nhìn qua Kha Dục, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa cháy: "Tôi chuẩn bị xin lỗi đàng hoàng hết rồi đó chứ."
"Xin lỗi nhé, đó là lỗi của tôi."
Miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện nào là thành thật, Đàn Kiết An khẽ vỗ vào eo của cô gái bên cạnh, cô ta cúi đầu, điều thuốc trên môi cô ta chạm vào điếu thuốc trong miệng Đàn Kiết An, khói thuốc nhẹ nhàng lan tỏa, tạo thành một đốm đỏ tươi.
Khói trắng bốc lên, tạo nên một không gian mờ ảo.
Kha Dục khẽ nhấc cằm về phía cô gái đứng gần Đàn Kiết An, ra hiệu cho họ rời đi, đám đông tản ra, Kha Dục ngồi xuống. Anh nhìn lướt qua bàn, bài đã rút gần hết hai bộ.
Kha Dục rút thẻ đưa cho người khác đổi lấy chip: "Chơi vài ván đi, giải trí thôi, cậu làm nhà cái."
"Được thôi."
Đàn Kiết An đứng dậy đổi chỗ với Kha Dục, đi đến vị trí của nhà cái.
Khi chip được đẩy qua, Kha Dục đặt một cược nhỏ trước mặt và nói: "Chúng ta sẽ đổi một câu hỏi nữa."
Đàn Kiết An vuốt tóc, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được thôi."
Ván đầu tiên bắt đầu, mỗi người được chia hai lá.
Kha Dục nhận được lá K bích và 7 bích, tổng điểm là 17, anh dừng lại.
Đàn Kiết An có một lá 8 rô.
Kha Dục gõ nhẹ ngón tay lên bàn, bỏ qua, nhà cái yêu cầu rút thêm bài, lá bài tiếp theo của Đàn Kiết An là 5 rô, rồi thêm một lá 7 rô, tổng điểm là 20.
Kha Dục thua.
Tất cả bài và chip trước mặt bị Đàn Kiết An lấy đi, anh ta nhìn kỹ vào biểu cảm của Kha Dục, hỏi: "Lại bị đá à?"
Kha Dục liếc anh ta một cái, trong ánh mắt không che giấu sự khinh bỉ.
Kha Dục lắc đầu, ánh mắt lướt quanh phòng rồi hỏi: "Trình Khấu Bạc đâu?"
Có người trả lời: "Cậu ấy đang ở trên lầu."
"Gọi cậu ta xuống đây, cảm ơn."
Người đó đi gọi.
Ván thứ hai, Kha Dục rút được lá 10 bích và 3 rô, tổng điểm là 13, anh gõ bàn yêu cầu thêm bài.
Đàn Kiết An có hai lá là 4 bích và 7 rô, tổng điểm là 11.
Anh ta đưa cho Kha Dục một lá 5 rô, nâng tổng điểm của Kha Dục lên 18.
Đàn Kiết An rút cho mình một lá K bích, tổng điểm của anh ta là 21 điểm.
Kha Dục lại thua, Đàn Kiết An tiếp tục hỏi: "Bạn gái cũ của cậu không thích Ôn Thính à?"
Gã này miệng không thể nói được điều gì tốt, bị đá, bạn gái cũ, rồi lại còn liên quan đến Ôn Thính.
Kha Dục nhấc một chip lên bằng ngón tay cái, rồi búng mạnh về phía Đàn Kiết An, điếu thuốc trong miệng anh ta bị đánh văng ra nửa chừng, tàn thuốc rơi xuống cổ áo.
Kha Dục chà xát ngón tay, lắc đầu nói không.
Đàn Kiết An không quan tâm, phủi nhẹ tàn thuốc, môi khẽ nhếch lên.
Ván thứ ba, bài được chia nhanh chóng, Kha Dục rút được những lá bài nhỏ, tổng điểm là 18 so với 20 của nhà cái, anh lại thua.
Đàn Kiết An dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, cười nói với Kha Dục.
"Cậu không phản ứng gì cả, vậy cậu đang chơi cái gì vậy?"
Câu hỏi đầy hàm ý châm chọc, nhưng lại đánh trúng điểm yếu của Kha Dục.
Nhưng lần này, anh chỉ im lặng, ít lời ít để lộ cảm xúc gì.
Ván thứ tư, Kha Dục lại thua.
Mặc dù chỉ là giải trí, nhưng anh cũng đã thua vài chục triệu đồng.
Đàn Kiết An thu hết bài trước mặt Kha Dục: "Vậy cậu nên thử với Ôn Thính đi, dù sao thì cũng không khác gì mấy, tôi nghĩ cô ấy hợp với cậu hơn, ít nhất cô ấy thật sự quan tâm đến cậu."
Đàn Kiết An xếp lại chip thành từng hàng, ánh mắt liếc nhìn Kha Dục đang im lặng, trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay anh ta cố tình nói với Lâm Hỉ Triều rằng Kha Dục sống rất tốt, nhưng trong thực tế vài tháng qua, tình trạng thật sự của Kha Dục là điều anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.
Mùa hè vừa qua, hai người họ đã cùng nhau đến Mỹ, từ bờ Đông sang bờ Tây, chơi mười ngày rồi đến New Mexico, lúc đó ở trong nước đang là thời điểm công bố điểm thi đại học.
Chính vì điều này mà đêm trước đó, Kha Dục đã mất ngủ, lái xe đêm mấy tiếng mà không chợp mắt, sáng sớm đã gọi điện cho ông ngoại hỏi về xếp hạng khu vực của họ trong kỳ thi.
Anh lo lắng, căng thẳng hơn cả bố của Lâm Hỉ Triều.
Cô gái đó thi cũng tốt, đủ để chọn bất kỳ trường nào, nhưng chọn được trường nào không đồng nghĩa với việc nhất định phải đến Bắc Kinh, phải ở gần anh.
Tuy nhiên Kha Dục vẫn đầy hy vọng.
Khi đến LA, Kha Dục còn đặt vé máy bay tới London rồi chuyển tiếp sang Na Uy, để làm gì? Để liên hệ với ban nhạc mà cô ấy thích, đưa họ về biểu diễn trong nước.
Những ban nhạc indie này ở trong nước gần như không có thị trường, nhiều năm chẳng có cơ hội biểu diễn, anh không chỉ phải liên lạc với người quản lý của ban nhạc để xem họ có đồng ý hay không, mà còn phải tìm các địa điểm biểu diễn ở trong nước, lên lịch và xếp lịch trình.
Quy trình liên quốc gia rất phức tạp, anh bỏ tiền bỏ công sức, còn phải học cách xin phép và liên hệ với các nền tảng. Sau khi thông qua hết mọi quy trình, thì mùa hè đã trôi qua cùng với toàn bộ thời gian và công sức.
Mà điều đáng buồn cười nhất là, khi Kha Dục liên tục gặp khó khăn với ban nhạc, đầy hy vọng nhưng tiến triển chậm chạp, anh nhận được tin của Lâm Hỉ Triều rằng cô ấy sẽ không nộp đơn vào Bắc Kinh.
Thất bại là gì?
Thật buồn cười.
Anh đúng là một thằng ngu.
Vậy nên Đàn Kiết An mới hỏi: "Cậu đang chơi cái gì vậy?"
Nói muốn làm chó, và cậu ta thực sự đang làm một con chó trung thành, điều kiện đáp ứng phải nói là trên cả đầy đủ.
Trên bàn bài, Kha Dục lặng lẽ xoay chồng chip mà không nói gì.
Hai người đối mặt nhau, không ai tiến thêm bước nào.
Từ trên lầu, Trình Khấu Bạc bước xuống, từ từ tiến lại gần hai người, khuỷu tay đặt lên vai Kha Dục phá vỡ sự im lặng hỏi họ đang chơi gì mà không ai nói câu nào hết vậy?
Tiếng chip va vào bàn, Kha Dục lúc này mới bảo Đàn Kiết An tiếp tục chia bài.
Ván thứ năm.
Kha Dục tiếp tục đặt cược nhỏ, ban đầu nhận được hai lá, một lá 5 rô, một lá 6 rô, tổng điểm là 11.
Anh liếc nhìn lá đầu tiên của Đàn Kiết An là lá J bích, Kha Dục tăng cược, đặt thêm hai chip lớn, yêu cầu thêm bài.
Đàn Kiết An nhướng mày, mở lá thứ hai của mình—là lá 10 rô.
J cộng 10, tổng điểm là 20, gần như bùng nổ.
Những lá bài sau đó càng lớn hơn, anh ta tiếp tục rút cho Kha Dục một lá nữa từ hộp bài, sau khi mở ra, quả nhiên đó là lá J rô.
Trong tay Kha Dục, ba lá bài cộng lại là 21 điểm.
Tiền thưởng được nhân đôi, ván này Kha Dục thắng.
Trình Khấu Bạc lười biếng huýt sáo trêu chọc anh: "Ái chà học toán à, đừng tính bài nhé."
Đàn Kiết An đẩy chip qua, dọn sạch bàn, tựa lưng vào ghế, nhìn Kha Dục: "Hỏi đi?"
"Hai đứa mày đang chơi trò thách hay thật ở đây à, gì như bọn ranh thế?"
Trình Khấu Bạc cười vui vẻ, nhưng ngay giây sau, nụ cười của anh ta biến mất.
Bởi vì Kha Dục lên tiếng.
Dường như anh chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, chờ đến khi hai người liên quan đều có mặt, anh muốn đưa những thứ mà Đàn Kiết An đã nói trước mặt Lâm Hỉ Triều ra, đổi chỗ nhưng vẫn nguyên vẹn như vậy để đối mặt với anh ta.
Kha Dục hỏi: "Đàn Kiết An, có phải cậu đang cặp với Trình Tinh Nghê không?"
Khuỷu tay trên vai anh đột nhiên nặng trĩu, ngay sau đó là tiếng Trình Khấu Bạc ngạc nhiên cực độ, liên tiếp hỏi ba câu.
"Em gái tôi?"
"Ý cậu là gì?"
"Cậu đang hỏi cái quái gì vậy?"
Kha Dục lắc đầu hối thúc Đàn Kiết An: "Nói thật đi, trả lời nhanh lên."
Những người cùng tuổi với Trình Khấu Bạc chơi chung với nhau, chủ yếu là vì họ có chung sở thích và thói quen.
Nhưng Kha Dục thì không nằm trong số đó, anh nhỏ tuổi hơn, mà ngay khi bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn, mẹ anh đã đưa anh ra khỏi Bắc Kinh, để anh tránh xa mấy chuyện này tại Phù Thành.
Đàn Kiết An thì khác, Trình Khấu Bạc luôn nghĩ rằng anh ta là một thằng bề ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thì thối rữa mục nát, tuy cũng là một người bạn nhưng tuyệt đối không thể để liên quan đến em gái mình.
Anh ta cũng luôn dặn dò em gái mình, hãy tập trung vào việc học rồi làm người cho tử tế, còn những thằng đàn ông xung quanh, ngoài anh trai thì đều không ra gì. Phải mở rộng tầm nhìn, đừng tìm quanh quẩn bên mình.
Trình Khấu Bạc nhìn chằm chằm Đàn Kiết An, chỉ tay vào anh ta: "Cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, chúng ta đã thỏa thuận rồi, cậu không thể động vào em gái tôi!"
Đàn Kiết An bật cười, nhìn Trình Khấu Bạc như nhìn một thằng ngốc, cười đến mức gần như ho khan.
Anh ta chống tay vào mặt, quay lại hỏi Kha Dục: "Làm sao cậu biết được?"
Được thôi, trả lời thẳng thắn.
Không cần phải quan tâm đến Trình Khấu Bạc.
"Chết tiệt?!"
Trình Khấu Bạc càng tức giận hơn: "Đàn Kiết An, mày không đùa đấy chứ, em gái tao mới về nước đây thôi mà mày đã cưa cẩm nó rồi à?"
"Mẹ kiếp, Đàn Kiết An, mày không thể tìm ai khác mà cứ phải tìm em gái tao à?!"
Gã bảo vệ em gái nói xong thì muốn lao vào đánh nhau, nhưng bị Kha Dục giữ lại.
Tất cả chuyện này thực ra chẳng liên quan gì đến anh.
Kha Dục kéo lại tình hình: "Ván tiếp theo."
Anh đẩy toàn bộ chip của mình lên bàn: "Ván này tôi chắc chắn thắng, vậy nên tôi sẽ hỏi trước."
"Đàn Kiết An, mỗi lần tôi đến tham gia trò chơi của cậu, cậu luôn đưa Ôn Thính đến, ý cậu là muốn giúp tôi chữa lành hay là quan hệ của cậu lộn xộn đến mức phải kéo tôi vào?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương