Cánh Tay Trái Của Ông Trùm
Chương 20: Phải cứu
Qua hơn một tháng thì Nam Cung Quách vẫn tiếp tục muốn Nam Cung Mộ về nhà một chuyến.
Với lý do là muốn cùng anh bàn về việc làm đám giỗ cho Lâm Mộ Điềm, thì Nam Cung Quách cũng đã mời được Nam Cung Mộ đến. Đương nhiên vì là việc gia đình riêng tư nên ông ta chỉ hi vọng chỉ có một mình anh đến thôi.
Nếu nói về thủ đoạn lừa người thì chắc chắn Nam Cung Quách sẽ không bao giờ bằng Nam Cung Mộ rồi, nhưng anh vẫn muốn chống con mắt lên xem... Rốt cuộc thì người cha đáng kính này sẽ làm gì với anh đây!
Vừa mới đặt chân về Nam Cung gia là anh đã thấy không thoải mái rồi, tất cả những người mà được biết với danh nghĩa là "người nhà" đều đang nhìn anh bằng cặp mắt khó chịu, thậm chí là còn muốn bài xích anh, nhưng vì vài lý do mà họ không thể làm thế!
Cuối cùng Nam Cung Mộ cũng đã ngồi xuống, nói:
- Rốt cuộc mục đích của ông là gì? Hả cha?
- Con nói gì vậy chứ, cha chỉ là muốn hỏi con về đám giỗ của mẹ con thôi mà. Con nghĩ thử mà xem, mẹ con qua đời đã mấy chục năm rồi, nhưng có lần nào con đứng ra làm đám cho Mộ Điềm đâu? Bây giờ con phải tỏ rõ lòng hiếu thảo của mình đi chứ.
Nam Cung Mộ thật sự không thích nghe tên của mẹ được thốt ra từ miệng của Nam Cung Quách một chút nào, nhưng dù sao cũng là chuyện của mẹ nên anh mới im lặng không nói lời nào.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp "bàn luận" thì một nhóm quân nhân đã ập vào để bắt anh. Không quá ngạc nhiên, thậm chí Nam Cung Mộ còn cười rất hạnh phúc, nói:
- Quả nhiên là con chim nhà mình liệu sự như thần. Đúng là đáng yêu mà.
- Nam Cung Mộ, cậu đã bị bắt!
- Được rồi. Đi thôi!
Với sự hợp tác không kháng cự này của Nam Cung Mộ cũng làm cho Nam Cung gia ngạc nhiên, nhưng hơn hết là anh lại nhìn họ, còn cười nói:
- Chúc may mắn.
Nói xong anh cũng để cho quân nhân còng tay mình lại và đưa lên xe đi vào quân khu riêng. Đương nhiên lúc này Thiếu Tướng cũng phải ở trước mặt của Nam Cung Quách bày tỏ lòng biết ơn, còn nói:
- Cảm ơn ngài đã hợp tác.
- Là một công dân tốt của Thanh Quốc, đương nhiên tôi phải làm điều này rồi.
- Hẹn gặp lại ngài sau.
- Được.
[...]
Sau khi Nam Cung Mộ bị đưa đi, Nam Cung Vũ vẫn chưa tin vào mắt mình... Lẽ nào mọi chuyện lại đơn giản như vậy sao? Tên Nam Cung Mộ đó lại dễ dàng bị bắt như vậy?
Khó tin! Thật sự rất khó tin!
- Cha à... Cha nghĩ đám chó cản đường kia sẽ để yên cho Nam Cung Mộ bị bắt sao?
- Đám đó bây giờ khác gì rắn mất đầu đâu chứ!
- Cha nói cũng đúng.
[...]
Còn ở nhà của anh hiện tại, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, đột nhiên Niệm Niệm lại hét lên một tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý. Chu Tước nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Chị Tước, Lão đại... Lão đại bị quân nhân bắt đi rồi!
Những người khác nghe đến đây cũng vô cùng ngạc nhiên, Lão đại của họ mà bị bắt á?
Còn cái tên nóng tính Huyền Vũ kia lại bắt đầu trang bị vũ khí muốn đi cướp ngục, đương nhiên thì không chỉ có cậu ta mà rất nhiều anh em khác cũng muốn đi cướp ngục cùng.
Khi này mọi người đều trở nên nháo nhào, riêng Chu Tước là vẫn bình thản ngồi bắt chéo chân vừa ăn bánh vừa uống trà.
Bạch Hổ liền lập tức đập bàn một cái, anh ấy nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Tất cả bình tĩnh! Mọi chuyện vẫn chưa biết thế nào mà đã nháo nhào rồi!
- Nhưng mà anh cũng thấy đó, Lão đại...
- Với sức của Lão đại có thể một địch mười, lẽ nào anh ấy lại dễ dàng bị bắt như thế à? Các cậu cũng phải động não một chút đi chứ?
Nghe Bạch Hổ nói thì Huyền Vũ mới bình tĩnh lại và ngồi xuống. Khi này tất cả ánh mắt đều dồn về phía của Chu Tước, vì ai cũng biết Chu Tước hiện tại đang là "phu nhân" của bọn họ. Thậm chí cách đây vài ngày Nam Cung Mộ còn từng dặn dò trên dưới, khi anh xảy ra chuyện thì lệnh của Chu Tước là lớn nhất!
Khi đó bọn họ còn cho rằng anh nói linh tinh... Nhưng không ngờ lại xảy ra thật.
- Tiểu Tước, em nghĩ thế nào?
Vốn dĩ ai nấy đều nghĩ Chu Tước là người bình tĩnh, nhưng chính cô cũng không biết tại sao mà tâm tính của cô đã có chút thay đổi kể từ khi chính thức muốn về chung nhà với Nam Cung Mộ.
Uống xong ly trà, cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lại nói:
- Đương nhiên là phải cứu người đàn ông của em ra rồi!
- Ý em là...?
- Trước tiên chúng ta phải đến Nam Cung gia đã.
Dứt lời, Chu Tước còn mỉm cười một cái, nụ cười của cô rất xinh đẹp, nhưng mà...
Mọi người: "..." Nhỏ này không cười thì thôi, một khi nó cười là thấy có điềm liền.
- Người đàn ông của em... Chỉ có em mới được phép gài bẫy... Đám người đó... Lấy tư cách gì chứ?
Mọi người: "..." Chỗ dầu sôi lửa bỏng mà còn rắc cơm tró là sao dị má?
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Cướp ngục!
Với lý do là muốn cùng anh bàn về việc làm đám giỗ cho Lâm Mộ Điềm, thì Nam Cung Quách cũng đã mời được Nam Cung Mộ đến. Đương nhiên vì là việc gia đình riêng tư nên ông ta chỉ hi vọng chỉ có một mình anh đến thôi.
Nếu nói về thủ đoạn lừa người thì chắc chắn Nam Cung Quách sẽ không bao giờ bằng Nam Cung Mộ rồi, nhưng anh vẫn muốn chống con mắt lên xem... Rốt cuộc thì người cha đáng kính này sẽ làm gì với anh đây!
Vừa mới đặt chân về Nam Cung gia là anh đã thấy không thoải mái rồi, tất cả những người mà được biết với danh nghĩa là "người nhà" đều đang nhìn anh bằng cặp mắt khó chịu, thậm chí là còn muốn bài xích anh, nhưng vì vài lý do mà họ không thể làm thế!
Cuối cùng Nam Cung Mộ cũng đã ngồi xuống, nói:
- Rốt cuộc mục đích của ông là gì? Hả cha?
- Con nói gì vậy chứ, cha chỉ là muốn hỏi con về đám giỗ của mẹ con thôi mà. Con nghĩ thử mà xem, mẹ con qua đời đã mấy chục năm rồi, nhưng có lần nào con đứng ra làm đám cho Mộ Điềm đâu? Bây giờ con phải tỏ rõ lòng hiếu thảo của mình đi chứ.
Nam Cung Mộ thật sự không thích nghe tên của mẹ được thốt ra từ miệng của Nam Cung Quách một chút nào, nhưng dù sao cũng là chuyện của mẹ nên anh mới im lặng không nói lời nào.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp "bàn luận" thì một nhóm quân nhân đã ập vào để bắt anh. Không quá ngạc nhiên, thậm chí Nam Cung Mộ còn cười rất hạnh phúc, nói:
- Quả nhiên là con chim nhà mình liệu sự như thần. Đúng là đáng yêu mà.
- Nam Cung Mộ, cậu đã bị bắt!
- Được rồi. Đi thôi!
Với sự hợp tác không kháng cự này của Nam Cung Mộ cũng làm cho Nam Cung gia ngạc nhiên, nhưng hơn hết là anh lại nhìn họ, còn cười nói:
- Chúc may mắn.
Nói xong anh cũng để cho quân nhân còng tay mình lại và đưa lên xe đi vào quân khu riêng. Đương nhiên lúc này Thiếu Tướng cũng phải ở trước mặt của Nam Cung Quách bày tỏ lòng biết ơn, còn nói:
- Cảm ơn ngài đã hợp tác.
- Là một công dân tốt của Thanh Quốc, đương nhiên tôi phải làm điều này rồi.
- Hẹn gặp lại ngài sau.
- Được.
[...]
Sau khi Nam Cung Mộ bị đưa đi, Nam Cung Vũ vẫn chưa tin vào mắt mình... Lẽ nào mọi chuyện lại đơn giản như vậy sao? Tên Nam Cung Mộ đó lại dễ dàng bị bắt như vậy?
Khó tin! Thật sự rất khó tin!
- Cha à... Cha nghĩ đám chó cản đường kia sẽ để yên cho Nam Cung Mộ bị bắt sao?
- Đám đó bây giờ khác gì rắn mất đầu đâu chứ!
- Cha nói cũng đúng.
[...]
Còn ở nhà của anh hiện tại, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, đột nhiên Niệm Niệm lại hét lên một tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý. Chu Tước nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Chị Tước, Lão đại... Lão đại bị quân nhân bắt đi rồi!
Những người khác nghe đến đây cũng vô cùng ngạc nhiên, Lão đại của họ mà bị bắt á?
Còn cái tên nóng tính Huyền Vũ kia lại bắt đầu trang bị vũ khí muốn đi cướp ngục, đương nhiên thì không chỉ có cậu ta mà rất nhiều anh em khác cũng muốn đi cướp ngục cùng.
Khi này mọi người đều trở nên nháo nhào, riêng Chu Tước là vẫn bình thản ngồi bắt chéo chân vừa ăn bánh vừa uống trà.
Bạch Hổ liền lập tức đập bàn một cái, anh ấy nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Tất cả bình tĩnh! Mọi chuyện vẫn chưa biết thế nào mà đã nháo nhào rồi!
- Nhưng mà anh cũng thấy đó, Lão đại...
- Với sức của Lão đại có thể một địch mười, lẽ nào anh ấy lại dễ dàng bị bắt như thế à? Các cậu cũng phải động não một chút đi chứ?
Nghe Bạch Hổ nói thì Huyền Vũ mới bình tĩnh lại và ngồi xuống. Khi này tất cả ánh mắt đều dồn về phía của Chu Tước, vì ai cũng biết Chu Tước hiện tại đang là "phu nhân" của bọn họ. Thậm chí cách đây vài ngày Nam Cung Mộ còn từng dặn dò trên dưới, khi anh xảy ra chuyện thì lệnh của Chu Tước là lớn nhất!
Khi đó bọn họ còn cho rằng anh nói linh tinh... Nhưng không ngờ lại xảy ra thật.
- Tiểu Tước, em nghĩ thế nào?
Vốn dĩ ai nấy đều nghĩ Chu Tước là người bình tĩnh, nhưng chính cô cũng không biết tại sao mà tâm tính của cô đã có chút thay đổi kể từ khi chính thức muốn về chung nhà với Nam Cung Mộ.
Uống xong ly trà, cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lại nói:
- Đương nhiên là phải cứu người đàn ông của em ra rồi!
- Ý em là...?
- Trước tiên chúng ta phải đến Nam Cung gia đã.
Dứt lời, Chu Tước còn mỉm cười một cái, nụ cười của cô rất xinh đẹp, nhưng mà...
Mọi người: "..." Nhỏ này không cười thì thôi, một khi nó cười là thấy có điềm liền.
- Người đàn ông của em... Chỉ có em mới được phép gài bẫy... Đám người đó... Lấy tư cách gì chứ?
Mọi người: "..." Chỗ dầu sôi lửa bỏng mà còn rắc cơm tró là sao dị má?
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Cướp ngục!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương