Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Chương 88: Nhớ cho kĩ
Nghe Mặc Kỳ Dực nói, Lộ Tĩnh hoảng loạn vươn tay muốn đóng cửa. Trong lúc chưa kịp đóng, cánh tay người đàn ông vội vàng đưa ra chặn lại, bàn tay to lớn ôm cơ thể nhỏ vào lòng, đôi môi cúi xuống lần nữa lướt qua môi cô, dần dần rơi xuống xuống hõm cổ thanh mảnh trắng mịn dính hơi nước, người đàn ông vùi đầu vào không muốn buông ra, hơi thở nặng nề bao phủ, trầm khàn cất giọng nhắc lại.
"Nhớ cho kĩ lời tôi nói."
Dứt câu, Mặc Kỳ Dực liền buông ra, khi này bàn tay người đàn ông siết chặt thành đấm, tâm trạng khó coi vô cùng, một màu u ám bao phủ xung quanh.
Cánh cửa đóng lại, Lộ Tĩnh liền rơi vào trạng thái hoảng sợ. Cô biết, người đàn ông này nói được làm được.
Mặc Kỳ Dực còn tính toán muốn hành hạ cô như nào?
Thời điểm Lộ Tĩnh trở xuống bên dưới, cả khu sảnh chờ bàn ăn tương đối lớn, loạt đồ ăn nóng hổi vừa được dọn lên. Mặc Kỳ Dực ngồi nơi trung tâm, ai cũng đều nhìn ra tâm tình tệ hại.
Cô gái nhỏ di chuyển xuống dưới không dám đối diện, vừa muốn ngồi cách xa, Mặc Kỳ Dực liền lớn tiếng.
"Di chuyển lại đây."
Lộ Tĩnh không dám cãi, từng bước chân chậm chạp mang theo sự không tình nguyện ngồi xuống chiếc ghế. Ánh mắt Mặc Kỳ Dực khi này mới dời tầm lên người Lộ Tĩnh, chiếc váy cổ thấp, hoàn toàn thấy được chi chít dấu hôn nơi cổ cô do hắn để lại, điều này càng khiến người đàn ông thêm hài lòng.
Bầu không khí cả hai vẫn rất im lặng.
Chỉ có trợ lý Quang không ngừng suy nghĩ về chuyện ban nãy.
Cách đây hơn mười lăm phút trước.
Ban nãy trông thấy Mặc Kỳ Dực di chuyển xuống dưới lầu, khi này trợ lý Quang vừa mới hiện diện theo lệnh. Đã trông thấy bộ dạng lúng túng muốn nói gì đó của ông chủ, trên gương mặt hiện lên sự không hài lòng, nhưng dường như bắt buộc phải làm. Biểu cảm này trên gương mặt ông chủ, cậu hoàn toàn chưa hề nhìn thấy trước đó.
"Lập tức mua đồ vật dành cho phụ nữ."
Sự ra lệnh đầy bá đạo cùng câu nói không đầu không đuôi cứ thế vang lên, cho dù trợ lý Quang đã theo làm việc hơn mười năm, nhưng hiển nhiên cậu cũng không tài nào hiểu được nổi cái ẩn ý phía sau.
Trợ lý Quang bất lực, lên tiếng hỏi lại.
"Thưa ông chủ, ngài có thể nói cụ thể hơn hay không?"
Khi này gương mặt Mặc Kỳ Dực hơi ửng lên một cách lạ, trông như thể vấn đề khó nói thành lời. Người đàn ông tức giận rõ ràng, nhưng chính hắn cũng đang suy nghĩ làm sao để có thể nói ra. Đường đường là một kẻ kiêu ngạo đứng đầu như hắn, làm sao hạ thấp bản thân chỉ để đi mua cái thứ đồ đó được.
Nhưng sau cùng, Mặc Kỳ Dực cũng chỉ có thể lên tiếng.
"Thứ dùng để băng bó cho phụ nữ."
Trợ lý Quang được một phen tán loạn.
Thứ băng bó cho phụ nữ. Là thứ gì mới được?
Cuộn băng vết thương, băng tay hay chân.
Trong lúc trợ lý Quang cứng họng, chỉ là một món đồ, không nghĩ lại có thể khó nói đến cái mức như thế. Khiến cậu chỉ đành bất lực.
Khi này, Mặc Kỳ Dực tiếp tục đưa thêm sự gợi ý.
"Máu, nơi đó.."
Đến cái mức này, trợ lý Quang còn không hiểu nữa. Chắc chắn cậu cũng trở nên ngu người mất!
Nhưng tại sao ông chủ cậu lại cần thứ đó?
Không cần đoán, cũng biết được là cho nữ nhân kia.
Lần đầu trong quá trình đi theo phục vụ Mặc Kỳ Dực, đây chính xác là khi cậu trông thấy biểu cảm phong phú của ông chủ như thế. Cho dù ghét, không muốn làm, nhưng bắt buộc phải làm.
Quan tâm người phụ nữ kia như thế, còn hạ thấp đến mức này. Rõ ràng, Lộ Tĩnh đối với Mặc Kỳ Dực đã dần dần vô hình chiếm vị trí rất quan trọng.
Ngay khi dùng bữa ăn xong, Lộ Tĩnh di chuyển ra xe được sắp xếp sẵn. Trước khi đi, Mặc Kỳ Dực vẫn không quên mà dặn dò.
"Tối nay tiếp tục quay lại đây cùng tôi, nếu như có muốn nói chuyện với cha, em vẫn là nên thông báo trước đêm nay không trở về khu nhà trọ nghèo nàn kia, và sắp tới cũng như vậy."
Dừng một đoạn, Mặc Kỳ Dực hắng giọng ngẫm nghĩ gì đó, mãi lâu sau tiếp tục lên tiếng.
"Chuẩn bị mấy thứ đồ kia cho tốt."
Nghe đến đây, Lộ Tĩnh cũng đoán được mấy thứ đồ kia là gì.
Không lâu sau khi Lộ Tĩnh rời đi, nơi đây liền xuất hiện quản lý Dương.
Vốn quản lý Dương là người dưới trướng Mặc Kỳ Dực, nhưng chị ta được phân bố theo sau để đảm bảo toàn bộ quyền lợi đồng thời quản lý hoạt động của Lộ Tĩnh, nên hầu như mọi thứ đều phải báo cáo lại.
Quản lý Dương đưa đến tiến độ dự án của bộ phim hành động sắp tới Lộ Tĩnh được khởi quay.
Trong vòng hơn một tuần, mọi thứ sẽ được công khai tiến hành theo dự định.
Khu vực thực hiện quay bộ phim là khu rừng hoang sơ nổi tiếng Nam Phi. Cấu trúc bố trí được mô phỏng là khu rừng rậm thu nhỏ, toàn bộ các loài động vật hoang dã hầu như đều được chăm sóc và nuôi trong đó. Tạo thành môi trường thứ hai để bọn chúng sinh sống.
Nhìn sơ qua, nếu có bảo hộ về mọi mặt, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.
Mặc Kỳ Dực gấp lại tệp hồ sơ, gương mặt hơi đăm chiêu. Cũng chẳng hay đang nghĩ gì.
"Nhớ cho kĩ lời tôi nói."
Dứt câu, Mặc Kỳ Dực liền buông ra, khi này bàn tay người đàn ông siết chặt thành đấm, tâm trạng khó coi vô cùng, một màu u ám bao phủ xung quanh.
Cánh cửa đóng lại, Lộ Tĩnh liền rơi vào trạng thái hoảng sợ. Cô biết, người đàn ông này nói được làm được.
Mặc Kỳ Dực còn tính toán muốn hành hạ cô như nào?
Thời điểm Lộ Tĩnh trở xuống bên dưới, cả khu sảnh chờ bàn ăn tương đối lớn, loạt đồ ăn nóng hổi vừa được dọn lên. Mặc Kỳ Dực ngồi nơi trung tâm, ai cũng đều nhìn ra tâm tình tệ hại.
Cô gái nhỏ di chuyển xuống dưới không dám đối diện, vừa muốn ngồi cách xa, Mặc Kỳ Dực liền lớn tiếng.
"Di chuyển lại đây."
Lộ Tĩnh không dám cãi, từng bước chân chậm chạp mang theo sự không tình nguyện ngồi xuống chiếc ghế. Ánh mắt Mặc Kỳ Dực khi này mới dời tầm lên người Lộ Tĩnh, chiếc váy cổ thấp, hoàn toàn thấy được chi chít dấu hôn nơi cổ cô do hắn để lại, điều này càng khiến người đàn ông thêm hài lòng.
Bầu không khí cả hai vẫn rất im lặng.
Chỉ có trợ lý Quang không ngừng suy nghĩ về chuyện ban nãy.
Cách đây hơn mười lăm phút trước.
Ban nãy trông thấy Mặc Kỳ Dực di chuyển xuống dưới lầu, khi này trợ lý Quang vừa mới hiện diện theo lệnh. Đã trông thấy bộ dạng lúng túng muốn nói gì đó của ông chủ, trên gương mặt hiện lên sự không hài lòng, nhưng dường như bắt buộc phải làm. Biểu cảm này trên gương mặt ông chủ, cậu hoàn toàn chưa hề nhìn thấy trước đó.
"Lập tức mua đồ vật dành cho phụ nữ."
Sự ra lệnh đầy bá đạo cùng câu nói không đầu không đuôi cứ thế vang lên, cho dù trợ lý Quang đã theo làm việc hơn mười năm, nhưng hiển nhiên cậu cũng không tài nào hiểu được nổi cái ẩn ý phía sau.
Trợ lý Quang bất lực, lên tiếng hỏi lại.
"Thưa ông chủ, ngài có thể nói cụ thể hơn hay không?"
Khi này gương mặt Mặc Kỳ Dực hơi ửng lên một cách lạ, trông như thể vấn đề khó nói thành lời. Người đàn ông tức giận rõ ràng, nhưng chính hắn cũng đang suy nghĩ làm sao để có thể nói ra. Đường đường là một kẻ kiêu ngạo đứng đầu như hắn, làm sao hạ thấp bản thân chỉ để đi mua cái thứ đồ đó được.
Nhưng sau cùng, Mặc Kỳ Dực cũng chỉ có thể lên tiếng.
"Thứ dùng để băng bó cho phụ nữ."
Trợ lý Quang được một phen tán loạn.
Thứ băng bó cho phụ nữ. Là thứ gì mới được?
Cuộn băng vết thương, băng tay hay chân.
Trong lúc trợ lý Quang cứng họng, chỉ là một món đồ, không nghĩ lại có thể khó nói đến cái mức như thế. Khiến cậu chỉ đành bất lực.
Khi này, Mặc Kỳ Dực tiếp tục đưa thêm sự gợi ý.
"Máu, nơi đó.."
Đến cái mức này, trợ lý Quang còn không hiểu nữa. Chắc chắn cậu cũng trở nên ngu người mất!
Nhưng tại sao ông chủ cậu lại cần thứ đó?
Không cần đoán, cũng biết được là cho nữ nhân kia.
Lần đầu trong quá trình đi theo phục vụ Mặc Kỳ Dực, đây chính xác là khi cậu trông thấy biểu cảm phong phú của ông chủ như thế. Cho dù ghét, không muốn làm, nhưng bắt buộc phải làm.
Quan tâm người phụ nữ kia như thế, còn hạ thấp đến mức này. Rõ ràng, Lộ Tĩnh đối với Mặc Kỳ Dực đã dần dần vô hình chiếm vị trí rất quan trọng.
Ngay khi dùng bữa ăn xong, Lộ Tĩnh di chuyển ra xe được sắp xếp sẵn. Trước khi đi, Mặc Kỳ Dực vẫn không quên mà dặn dò.
"Tối nay tiếp tục quay lại đây cùng tôi, nếu như có muốn nói chuyện với cha, em vẫn là nên thông báo trước đêm nay không trở về khu nhà trọ nghèo nàn kia, và sắp tới cũng như vậy."
Dừng một đoạn, Mặc Kỳ Dực hắng giọng ngẫm nghĩ gì đó, mãi lâu sau tiếp tục lên tiếng.
"Chuẩn bị mấy thứ đồ kia cho tốt."
Nghe đến đây, Lộ Tĩnh cũng đoán được mấy thứ đồ kia là gì.
Không lâu sau khi Lộ Tĩnh rời đi, nơi đây liền xuất hiện quản lý Dương.
Vốn quản lý Dương là người dưới trướng Mặc Kỳ Dực, nhưng chị ta được phân bố theo sau để đảm bảo toàn bộ quyền lợi đồng thời quản lý hoạt động của Lộ Tĩnh, nên hầu như mọi thứ đều phải báo cáo lại.
Quản lý Dương đưa đến tiến độ dự án của bộ phim hành động sắp tới Lộ Tĩnh được khởi quay.
Trong vòng hơn một tuần, mọi thứ sẽ được công khai tiến hành theo dự định.
Khu vực thực hiện quay bộ phim là khu rừng hoang sơ nổi tiếng Nam Phi. Cấu trúc bố trí được mô phỏng là khu rừng rậm thu nhỏ, toàn bộ các loài động vật hoang dã hầu như đều được chăm sóc và nuôi trong đó. Tạo thành môi trường thứ hai để bọn chúng sinh sống.
Nhìn sơ qua, nếu có bảo hộ về mọi mặt, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.
Mặc Kỳ Dực gấp lại tệp hồ sơ, gương mặt hơi đăm chiêu. Cũng chẳng hay đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương