Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 93: Nguy hiếm cận kề



Phim trường bên trong khu rừng rậm Nam Phim.

Dưới hàng cây lâu năm cao vời vợi, từng tán lá xùm xuề to lớn bên trong che đậy như thể che rợp tất cả ánh nắng khu vực hướng mặt trời, số ít ỏi tia nắng lọt qua dưới tán lá, tạo thành thứ cảm giác u tối vô cùng.

Bao phủ bên ngoài khu phim trường là hàng rào chắn và vài túp lều, vật dụng nghỉ ngơi. Cho dù đã có tương đối nhiều người bảo vệ và dặn dò phòng tránh, nhưng trước những cảnh quay hoang dã như thế này vẫn là nên đề phòng cẩn thận.

Mọi người thời điểm này đều đọc lại phân kịch bản, cảnh quay chính yếu tiếp theo liên quan đến Lộ Tĩnh tương đối nhiều. Thậm chí hỗ trợ cảnh quay toàn cảnh, cô gái nhỏ sẽ giáp mặt cả với những loài động vật hoang dã.

Đạo diễn James nhìn Lộ Tĩnh đang đọc kịch bản, liền di chuyển lại gần bắt chuyện.

"Theo tôi biết cháu mới vào nghề, tuổi nghề cũng chưa hề vượt quá một năm mà hôm nay đã phải diễn cảnh hành động này. Cháu có biết lát nữa sẽ phải đối diện với loài động vật nào không?"

Lộ Tĩnh nghe đạo diễn nói, liền quay sang nở nụ cười.

"Theo như cháu đoán, có thể là một số loài động vật hoang dã như hổ hoặc sói, bởi trong kịch bản, cháu giáp nguy hiểm với một động vật ăn thịt."

"Cháu có lo sợ không?"

"Sợ thì vẫn không thể tránh khỏi, nhưng mọi người đều được hỗ trợ an toàn đầy đủ, ngay cả loài động vật cũng có người quan sát. Cháu nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra ổn thỏa."

"Tốt, một chốc nữa cháu vẫn nên mặc đồ bảo hộ nhé!

Đạo diễn James hài lòng với phản ứng của Lộ Tĩnh, sau đó liền xoay người rời đi.



Thời điểm này, người hỗ trợ quản lý động vật nhìn vào những con vật hoang sơ, tiến hành kiểm soát một loạt. Hầu như một số ít đều qua dạy dỗ, nên để đảm bảo tính an toàn cho diễn viên đều lựa những lứa tương đối an toàn.

Không lâu sau, khu vực này có bóng dáng người khác tiến vào. Ông ta vốn là tay sai đắc lực của Lâm Tường. Ánh mắt thâm hiểm nhìn vào con hổ duy nhất đang nằm gọn trong chiếc lồng, tiến tới khẽ vuốt ve. Quả thật nó chỉ hơi cử động người lười biếng, không hề mang tính sát thương hay nguy hiểm.

Người hỗ trợ quản lý canh gác trông thấy người đi vào, vốn tưởng xem xét mức độ an toàn thì anh ta liền tiến tới báo cáo.

"Loài này đã được thuần hóa một nửa, nên đối với loài người không mang tính tấn công quá cao. Ngài có thể hoàn toàn yên tâm với các diễn viên."

"Ừ."

Ông ta khẽ gật đầu hài lòng.

Một lúc sau, khi người hỗ trợ quản lý canh gác vừa rời đi. Ông ta lẳng lặng lấy trong túi ra một loại kim tiêm nhỏ, bắt đầu tiêm thẳng vào da thịt con vật đang nằm yên. Sau đó khẽ vuốt lên bộ lông dày đặc.

"Nhớ làm tốt nhiệm vụ của mày."

Dứt câu, liền rời đi.

Sau một vài phân cảnh nhỏ lẻ của đa số diễn viên, mọi người đều rơi vào trạng thái nghỉ ngơi. Lộ Tĩnh tiến hành mặc đồ bảo hộ di chuyển theo đạo diễn James rời khỏi khu vực an toàn, tiến thẳng vào sâu bên trong khu rừng.

Tới nơi, vừa trông thấy con hổ trước mặt đang ngồi lặng liếm láp bộ lông, bên cạnh còn có người quản lý sợi dây xích để đảm bảo, trong lòng Lộ Tĩnh vẫn không tránh khỏi sợ hãi mà run lên vì sự to lớn của nó. Cô khẽ cắn môi, liền tiến lại gần.

"Cô yên tâm, con vật này đã được thuần hoá một ít. Đều nghe theo dạy bảo nên rất an toàn."

Chị quản lý Dương là người hỗ trợ, suốt cả quá trình vẫn không ngừng đi theo, báo cáo từng chút một cho Mặc Kỳ Dực. Vừa nghe đến việc cô gái nhỏ có cảnh quay nguy hiểm, người đàn ông lập tức kết thúc công việc ở địa phận hiện tại, tiến hành trở về khu vực bố trí rừng rậm nơi đó.



Đêm qua người đàn ông không hỏi, cũng không nghĩ đến việc cảnh quay này thật sự triển khai. Mặc dù theo lời thông báo có người bảo trợ, nhưng Mặc Kỳ Dực vẫn không yên tâm.

Chẳng hiểu vì sao, một loại dự cảm không lành hiện lên.

Bởi vì cảnh quay nơi đây tối, lượng camera vừa đủ chỉ quay một số góc chính. Lộ Tĩnh tiến hành di chuyển ra trung tâm, khi này tạo hình của cô tương đối tơi tả, khắp người đầy bùn đất.

Ngay khi đạo diễn James ra hiệu bắt đầu, dây xích trên người con vật liền được tháo ra. Chỉ thấy nó hơi đứng lên, bắt đầu gầm rống một tiếng vang dội khắp khu rừng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén nhìn về con người trước mắt.

Lộ Tĩnh bởi thực hiện phân cảnh. Khi này cô liền quay người, cứ thế bỏ chạy, được một đoạn theo tiến trình, lại ngã lăn ra, ánh mắt thể hiện biểu cảm đầy sự kinh hãi về con vật trước mặt.

Người quản lý nhìn về phía Lộ Tĩnh, cô lồm cồm ngồi dậy, cứ thế dùng ánh mắt trao đổi, người quản lý liền huýt một tiếng sáo dài. Khơi gợi ý thực nhận dạng.

Lộ Tĩnh quay đầu, cứ thế chạy trối chết băng qua từng hàng bụi rặm và cây. Con hổ khôi phục nhận thức dưới tiếng huýt sáo, liền liều mình chạy theo cô gái nhỏ. Một người một thú, phối hợp ăn ý mà vào vai diễn.

Chỉ là trong lúc không ngờ nhất, đôi mắt con hố như lóe tia sáng, màu mắt chốc lát thay đối. Con vật tiến hành khè răng, gầm gừ vài tiếng, ánh mắt mang đầy sự cuồng dã nhìn về phía con mồi đang chạy trước mặt mà không hề có ý định dừng lại.

"Cắt."

Đạo diễn James hài lòng nhìn cảnh quay, cầm theo chiếc loa to mà thông báo. Người quản lý hiểu ý lập tức huýt thêm một tiếng sáo ra hiệu con vật dừng lại.

Chỉ là khi này, con hổ vẫn cứ điên cuồng mà chạy dí theo phía sau bóng lưng trước mặt. Lộ Tĩnh như nhận thức được gì đó, vừa quay đầu đã bắt gặp tiếng kêu gầm gừ đến điên dại của con vật, ánh mắt đỏ ngầu.

Nó hoàn toàn không dừng lại!
Chương trước Chương tiếp