Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chương 296
"Tôi không rõ là Trần tổng nói đến cái gì?" Thẩm Giáng Niên cũng đoán được, dù là chuyện gì cô cũng sẽ không bênh vực Thẩm Thanh Hòa, nhưng cô cũng sẽ không hắt nước bẩn.
"Không rõ thì cũng không sao?" Trần Cẩm Tô thở phào một hơi, "Thanh Hoà có được như ngày hôm nay, là bởi vì những gì cô ấy có được đều khiến người ta hâm mộ, thế nên, có rất nhiều người tiếp cận cô ấy, để đạt được thứ mình muốn, sẵn sàng trả giá rất nhiều."
"Vâng, có một số người sẽ như thế." Thẩm Giáng Niên muốn nói, có người sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Lúc này Trần Cẩm Tô lại nói: "Nếu có một ngày nào đó Giáng Niên đứng ở trên đỉnh cao, có người vì muốn tiếp cận cô, mà cho cô cám dỗ, liệu Giáng Niên sẽ làm thế nào?" Trần Cẩm Tô trực tiếp đặt vị trí của Thẩm Giáng Niên vào vị trí của Thẩm Thanh Hoà.
"Tôi sẽ từ chối." Đây là một câu hỏi ghi điểm.
"Nhưng nếu đối phương lại gãi đúng chỗ ngứa thì sao?" Trần Cẩm Tô giải thích: "Ví dụ, cô rất thích, rất muốn...." Trần Cẩm Tô dừng lại, "Ừm, ví dụ như đó mà một người mà cô rất thích, người này đúng lúc đến cầu xin cô, hoặc là tặng cô món quà, đối phương mang món đồ mà cô thích đến tìm cô để nhờ cô giúp đỡ. Vậy Giáng Niên sẽ làm sao đây?"
"Tôi có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình." Thẩm Giáng Niên nói lời này không phải vì lấy lòng Trần Cẩm Tô mà là vì trong thâm tâm cô suy nghĩ như thế, "Không giấu gì Trần Tổng, lý do mà tôi không thích làm việc ở công ty chọn nghề phiên dịch, thật ra là vì bản tính tôi ngay thẳng, nghĩ bản thân không thích hợp với chốn công sở."
"Vậy bây giờ thì thích hợp à?"
"Bây giờ đã thay đổi suy nghĩ, tôi không thể thay đổi hoàn cảnh môi trường, nhưng có thể thay đổi bản thân, tôi sẽ thích nghi."
"A~" Trần Cẩm Tô cười một tiếng, "Người trẻ tuổi, đúng là cần tôi luyện nhiều."
"Vâng."
"Nhưng mà giống như tôi đã nói, một khi cô càng lên cao hơn, cám dỗ càng nhiều hơn, mong cô sẽ luôn giữ vững ý niệm ban đầu của mình."
"Tôi sẽ."
"Những người từng tiếp xúc Thanh Hoà đều khen ngợi cô ấy, Giáng Niên cũng từng tiếp xúc với Thanh Hoà phải không?"
"Coi như cũng có."
"Mặc dù cô ấy đã đi đường vòng, nhưng chúng tôi không thể phủ nhận những điểm nổi bật của cô ấy." Trần Cẩm Tô cười hỏi, "Giáng Niên có bị mị lực cá nhân của cô ấy thu hút không?"
Ngay lúc đó, cô trả lời trái lương tâm, "Không có." Không biết tại sao lòng lại rất đau, giống như cô đã tự tay lật đổ mọi thứ trong quá khứ.
"Vậy thì tốt."
Thẩm Giáng Niên trầm mặc, Trần Cẩm Tô nói: "Bị đối thủ thu hút không phải chuyện tốt."
Một lúc sau, Trần Cẩm Tô cười và nói: "A, cô ở Lãng Phù Ni, cô ấy ở Nhã Nại, sau này cơ hội cạnh tranh không ít." Trần Cẩm Tô mở một cuốn sách bên cạnh và có một phong bì bên dưới, "Cạnh tranh như thế này, cũng giống như một bữa sáng thôi." Trần Cẩm Tô đưa phong bì cho cô, Thẩm Giáng Niên giật mình, "Trần tổng, đây là..."
"2 món quà."
"Nhưng...."
"Tôi nói rồi, tôi thích người có nhân cách và đạo đức."
"Cái này..." Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không ngờ tới, "Này không phải là quá bất công sao?" Thẩm Thanh Hòa đã thắng hai ván, nhưng lại trực tiếp đưa cho cô, vậy coi là nhân cách của Thẩm Thanh Hoà kém à?
"Công bằng?" Trần Cẩm Tô cười thật sâu, "Trên đời này không có cái gọi là công bằng. Kẻ mạnh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. Người được chọn sẽ luôn bị động."
Lời này nghe không có gì sai trái, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn là cảm thấy không thoải mái, "Sao, cảm thấy Thanh Hoà sẽ khó tiếp nhận kết quả này à?" Trần Cẩm Tô cố ý hỏi.
"..." Một hồi sau Thẩm Giáng Niên mới vâng một tiếng.
"Được rồi." Trần Cẩm Tô lắc chiếc phong bì trong tay, "Tôi để cô chọn, hoặc là đưa cả hai phần quà cho Nhã Nại, hoặc là đều cho Lãng Phù Ni, cô sẽ chọn cái nào?"
Cô phải chọn Lãng Phù Ni, đây là nhiệm vụ của cô. Thẩm Giáng Niên đưa tay cầm phong thư, tim đập nhanh.
"Thật ra, việc lựa chọn giữa Lãng Phù Ni và Thẩm Thanh Hoà cũng không khó như vậy."
Thẩm Giáng Niên cầm phong bì, tim càng đập điên cuồng, cô dường như nhận ra lựa chọn của mình đồng nghĩa với việc cô đã từ bỏ Thẩm Thanh Hoà. Mặc dù cả hai đã chia tay, nhưng vào giờ phút này, đây mới là lựa chọn thực sự của chính cô, Thẩm Giáng Niên nhất thời hoang mang, có lẽ, tình cảm của cô đối với Thẩm Thanh Hoà cũng không sâu đậm nhỉ?"
"Giáng Niên đi ra ngoài đi, giúp tôi gọi Thanh Hoà vào." Trần Cẩm Tô đứng dậy, xoa xoa vai Thẩm Giáng Niên, "Đêm nay, muốn ở lại đây thì ở, nếu không muốn thì có thể đi bất cứ lúc nào. Hôm nay, trò chuyện với cô rất vui."
Thẩm Giáng Niên đứng dậy, bắt tay Trần Cẩm Tô, nói cảm ơn nhưng lòng vẫn hoang mang.
"Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại." Trần Cầm Tô cười nói: "Hy vọng khi đó gặp lại, sẽ ưu tú hơn bây giờ."
Lúc Thẩm Giáng Niên đi ra, Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở cửa, ánh mắt không đáy, Thẩm Giáng Niên chỉ liếc nhìn một cái, không biết vì sao trong lòng cảm thấy áy náy khó tả, cúi đầu nói: "Thẩm tổng, Trần tổng mời Thẩm tổng vào."
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, vòng qua Thẩm Giáng Niên, trực tiếp đi vào. Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy có chút khó chịu với thái độ này, sự thờ ơ của Thẩm Thanh Chấn luôn khiến người ta khó chịu. Thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp, bây giờ cả người cô vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang, còn chưa bước đi được một bước, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Trò này cần tiếp tục chơi nữa không?" Là giọng của Thẩm Thanh Hòa? Sao có thể? Thẩm Giáng Niên quay người lại, sửng sốt.
Màn hình lớn chiếu hình ảnh trong phòng, Thẩm Thanh Hoà đứng trước cửa, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
"Có bắt đầu thì phải có kết thúc, sao không tiếp tục?" Mỗi lời nói của Trần Cẩm Tô đều rất rõ ràng, như thể cô đang ở trong phòng đó.
Điều đó có nghĩa là Thẩm Thanh Hoà vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với Trần Cẩm Tô sao? Sao có thể như thế được? Tim Thẩm Giáng Niên chợt đau.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Thanh Hoà mở ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên sửng sốt trong chốc lát, cô thậm chí không biết nên điều chỉnh biểu tình thế nào, chỉ đứng đó ngây ngốc. Thẩm Thanh Hoà lại cười trước, mặc dù đẹp như có vẻ xa cách, quả nhiên đến giọng nói cũng thế: "Trợ lý đặc biệt chưa đi là còn có việc gì à?"
"Tôi...." Thẩm Giáng Niên môi mấp máy, nhưng lại không nói được gì.
"Nếu trợ lý đặc biệt muốn ở đây, có thể đi tìm Nguyễn Duyệt, cô ấy sẽ sắp xếp." Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Hoà nhạt dần, cô dừng lại, "Tôi không tiễn ngài." Thẩm Thanh Hoà lui vào trong phòng.
Cô ấy nói ngài.... ngực Thẩm Giáng Niên đau vô cùng.
Thẩm Giáng Niên không có đi xem màn ảnh rộng, cô không muốn... cũng không dám, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, trong lòng đau đớn như muốn ngạt thở.
Nguyễn Duyệt đưa Thẩm Giáng Niên đến ngã tư, suốt đường không nói lời nào, trước khi rời đi, Nguyễn Duyệt cúi đầu nói: "Giáng Niên, phải bảo trọng tốt." Nguyễn Duyệt đi về.
- ----------
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Thanh Hoà không có biểu cảm gì.
"Sao, cảm tưởng thế nào?" Trần Cẩm Tô hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, "Hai phần qua cô chướng mắt, thế mà có thể khiến cô ấy từ bỏ cô."
Một nụ cười hiện lên trên môi Thẩm Thanh Hoà: "Là tôi nên hỏi ngài có cảm tưởng thế nào chứ?"
"Tôi không biết cô thích cô ấy đến đâu, có phải muốn đi đến cùng với cô ấy không, nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy đối với cô, không khác gì những người khác, chỉ thế thôi."
"A~" Thẩm Thanh Hoà cười bất cần một tiếng, "Vậy không phải hợp ý ngài à?"
"Rốt cuộc định chơi bao lâu nữa hả?" Trần Cẩm Tô dường như đã mất kiên nhẫn, cau mày nói: "Chơi bao năm rồi, gây bao nhiêu chuyện rồi, cô còn biết rõ hơn tôi đây, nếu không phải có người đi dọn cho thay cô, cô cảm thấy giờ cô còn yên bình mà ở biệt thự cao cấp, ngồi vị trí ban điều hành Nhã Nại, sống cuộc sống bao người mơ ước hâm mộ à?"
Bao người mơ ước hâm mộ, a, Thẩm Thanh Hoà nước mắt, cười hỏi: "Bao người mơ ước hâm mộ tôi hả? Mơ ước hâm mộ cái gì?" Thẩm Thanh Hoà như chợt nhớ ra, cười hỏi: "Hâm mộ tôi từ nhỏ mẹ chết không nơi nương tựa, có người lên mặt nói vì muốn tốt cho tôi, bắt tôi sống chung với đám người hầu, làm việc như họ để được bữa ăn no à? Vẫn là hâm mộ ngày giỗ của mẹ tôi, cái người luôn nói yêu mẹ tôi lại nóng lóng muốn lấy mẹ kế về cho tôi à?" Thẩm Thanh Hoà rít lên, giống như nhớ đến gì tiếp tục mỉa mai, "A.... hay là hâm mộ tôi bị người yêu phản bội, hâm mộ tôi ở ngày kết hôn của người phải là phù dâu?" Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, "A phải rồi, còn có...."
"Đủ rồi!" Trần Cẩm Tô không thể chịu đựng được nữa, đập bàn đứng dậy, "Cô định sống trong quá khứ bao lâu?" Trần Cẩm Tô cười giận dữ, "Cô cho rằng nhớ lại những chuyện này sẽ khiến cô cảm thấy tốt hơn? Sao cô không học Dao Dao nhìn về phía trước? Sao không nhìn lại ngày xưa mấy đứa ra sao, bây giờ mấy đứa ra sao hả, khoảng cách là bao nhiêu?
"Sống trong quá khứ, đâu phải chỉ có mỗi mình tôi." Thẩm Thanh Hoà chế nhạo, "Bà dám quên đi quá khứ và nhìn về phía trước sao?" Thẩm Thanh Hoà chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trần Cẩm Tô, ánh mắt sắc bén khóa chặt đối phương, đột nhiên cười lạnh hỏi: "Tôi chỉ hỏi bà đấy, bà dám không?"
"Không biết lớn biết nhỏ." Trần Tấn Tố tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Tôi có gì không dám?"
"Bà dám sao?" Thẩm Thanh Hòa mang theo nụ cười khinh thường hỏi: "Nếu dám, thì liệu có làm chuyện hèn hạ sau lưng tôi không?" Thẩm Thanh Hoà hơi quay người, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Cẩm Tô, dùng giọng lạnh lùng nói, "Chuyện tôi làm, bà khinh thường; chuyện bà làm, tôi cũng khinh thường, đời này tôi không quên."
"Không quên thì thế nào?" Trần Cẩm Tô nói lại, "Cô còn dám nổi loạn!" Trần Cẩm Tô tức giận đến mức cơ thể gần như run rẩy.
Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, chậm rãi xoay người, giọng điệu bỗng nhiên dịu dàng, "Đúng là không dám kìa, A Dao nói, tôi phải nghe lời bà, thì A Dao mới đối tốt với tôi." Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, cười rất nhẹ nhàng."Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được A Dao. Bà đừng lo, vì A Dao, tôi sẽ không làm gì hết, tôi chỉ cần cơ thể của A Dao."
Bang! Một cái tát đột nhiên giáng xuống, toàn thân Thẩm Thanh Hoà run lên vì cái tát, nhưng cô không hề có ý định chống trả. Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Đồ vô liêm sỉ!" Vừa mắng, vừa muốn lấy tay đánh Thẩm Thanh Hoà lần nữa.
"Không rõ thì cũng không sao?" Trần Cẩm Tô thở phào một hơi, "Thanh Hoà có được như ngày hôm nay, là bởi vì những gì cô ấy có được đều khiến người ta hâm mộ, thế nên, có rất nhiều người tiếp cận cô ấy, để đạt được thứ mình muốn, sẵn sàng trả giá rất nhiều."
"Vâng, có một số người sẽ như thế." Thẩm Giáng Niên muốn nói, có người sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Lúc này Trần Cẩm Tô lại nói: "Nếu có một ngày nào đó Giáng Niên đứng ở trên đỉnh cao, có người vì muốn tiếp cận cô, mà cho cô cám dỗ, liệu Giáng Niên sẽ làm thế nào?" Trần Cẩm Tô trực tiếp đặt vị trí của Thẩm Giáng Niên vào vị trí của Thẩm Thanh Hoà.
"Tôi sẽ từ chối." Đây là một câu hỏi ghi điểm.
"Nhưng nếu đối phương lại gãi đúng chỗ ngứa thì sao?" Trần Cẩm Tô giải thích: "Ví dụ, cô rất thích, rất muốn...." Trần Cẩm Tô dừng lại, "Ừm, ví dụ như đó mà một người mà cô rất thích, người này đúng lúc đến cầu xin cô, hoặc là tặng cô món quà, đối phương mang món đồ mà cô thích đến tìm cô để nhờ cô giúp đỡ. Vậy Giáng Niên sẽ làm sao đây?"
"Tôi có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình." Thẩm Giáng Niên nói lời này không phải vì lấy lòng Trần Cẩm Tô mà là vì trong thâm tâm cô suy nghĩ như thế, "Không giấu gì Trần Tổng, lý do mà tôi không thích làm việc ở công ty chọn nghề phiên dịch, thật ra là vì bản tính tôi ngay thẳng, nghĩ bản thân không thích hợp với chốn công sở."
"Vậy bây giờ thì thích hợp à?"
"Bây giờ đã thay đổi suy nghĩ, tôi không thể thay đổi hoàn cảnh môi trường, nhưng có thể thay đổi bản thân, tôi sẽ thích nghi."
"A~" Trần Cẩm Tô cười một tiếng, "Người trẻ tuổi, đúng là cần tôi luyện nhiều."
"Vâng."
"Nhưng mà giống như tôi đã nói, một khi cô càng lên cao hơn, cám dỗ càng nhiều hơn, mong cô sẽ luôn giữ vững ý niệm ban đầu của mình."
"Tôi sẽ."
"Những người từng tiếp xúc Thanh Hoà đều khen ngợi cô ấy, Giáng Niên cũng từng tiếp xúc với Thanh Hoà phải không?"
"Coi như cũng có."
"Mặc dù cô ấy đã đi đường vòng, nhưng chúng tôi không thể phủ nhận những điểm nổi bật của cô ấy." Trần Cẩm Tô cười hỏi, "Giáng Niên có bị mị lực cá nhân của cô ấy thu hút không?"
Ngay lúc đó, cô trả lời trái lương tâm, "Không có." Không biết tại sao lòng lại rất đau, giống như cô đã tự tay lật đổ mọi thứ trong quá khứ.
"Vậy thì tốt."
Thẩm Giáng Niên trầm mặc, Trần Cẩm Tô nói: "Bị đối thủ thu hút không phải chuyện tốt."
Một lúc sau, Trần Cẩm Tô cười và nói: "A, cô ở Lãng Phù Ni, cô ấy ở Nhã Nại, sau này cơ hội cạnh tranh không ít." Trần Cẩm Tô mở một cuốn sách bên cạnh và có một phong bì bên dưới, "Cạnh tranh như thế này, cũng giống như một bữa sáng thôi." Trần Cẩm Tô đưa phong bì cho cô, Thẩm Giáng Niên giật mình, "Trần tổng, đây là..."
"2 món quà."
"Nhưng...."
"Tôi nói rồi, tôi thích người có nhân cách và đạo đức."
"Cái này..." Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không ngờ tới, "Này không phải là quá bất công sao?" Thẩm Thanh Hòa đã thắng hai ván, nhưng lại trực tiếp đưa cho cô, vậy coi là nhân cách của Thẩm Thanh Hoà kém à?
"Công bằng?" Trần Cẩm Tô cười thật sâu, "Trên đời này không có cái gọi là công bằng. Kẻ mạnh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. Người được chọn sẽ luôn bị động."
Lời này nghe không có gì sai trái, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn là cảm thấy không thoải mái, "Sao, cảm thấy Thanh Hoà sẽ khó tiếp nhận kết quả này à?" Trần Cẩm Tô cố ý hỏi.
"..." Một hồi sau Thẩm Giáng Niên mới vâng một tiếng.
"Được rồi." Trần Cẩm Tô lắc chiếc phong bì trong tay, "Tôi để cô chọn, hoặc là đưa cả hai phần quà cho Nhã Nại, hoặc là đều cho Lãng Phù Ni, cô sẽ chọn cái nào?"
Cô phải chọn Lãng Phù Ni, đây là nhiệm vụ của cô. Thẩm Giáng Niên đưa tay cầm phong thư, tim đập nhanh.
"Thật ra, việc lựa chọn giữa Lãng Phù Ni và Thẩm Thanh Hoà cũng không khó như vậy."
Thẩm Giáng Niên cầm phong bì, tim càng đập điên cuồng, cô dường như nhận ra lựa chọn của mình đồng nghĩa với việc cô đã từ bỏ Thẩm Thanh Hoà. Mặc dù cả hai đã chia tay, nhưng vào giờ phút này, đây mới là lựa chọn thực sự của chính cô, Thẩm Giáng Niên nhất thời hoang mang, có lẽ, tình cảm của cô đối với Thẩm Thanh Hoà cũng không sâu đậm nhỉ?"
"Giáng Niên đi ra ngoài đi, giúp tôi gọi Thanh Hoà vào." Trần Cẩm Tô đứng dậy, xoa xoa vai Thẩm Giáng Niên, "Đêm nay, muốn ở lại đây thì ở, nếu không muốn thì có thể đi bất cứ lúc nào. Hôm nay, trò chuyện với cô rất vui."
Thẩm Giáng Niên đứng dậy, bắt tay Trần Cẩm Tô, nói cảm ơn nhưng lòng vẫn hoang mang.
"Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại." Trần Cầm Tô cười nói: "Hy vọng khi đó gặp lại, sẽ ưu tú hơn bây giờ."
Lúc Thẩm Giáng Niên đi ra, Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở cửa, ánh mắt không đáy, Thẩm Giáng Niên chỉ liếc nhìn một cái, không biết vì sao trong lòng cảm thấy áy náy khó tả, cúi đầu nói: "Thẩm tổng, Trần tổng mời Thẩm tổng vào."
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, vòng qua Thẩm Giáng Niên, trực tiếp đi vào. Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy có chút khó chịu với thái độ này, sự thờ ơ của Thẩm Thanh Chấn luôn khiến người ta khó chịu. Thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp, bây giờ cả người cô vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang, còn chưa bước đi được một bước, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Trò này cần tiếp tục chơi nữa không?" Là giọng của Thẩm Thanh Hòa? Sao có thể? Thẩm Giáng Niên quay người lại, sửng sốt.
Màn hình lớn chiếu hình ảnh trong phòng, Thẩm Thanh Hoà đứng trước cửa, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
"Có bắt đầu thì phải có kết thúc, sao không tiếp tục?" Mỗi lời nói của Trần Cẩm Tô đều rất rõ ràng, như thể cô đang ở trong phòng đó.
Điều đó có nghĩa là Thẩm Thanh Hoà vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với Trần Cẩm Tô sao? Sao có thể như thế được? Tim Thẩm Giáng Niên chợt đau.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Thanh Hoà mở ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên sửng sốt trong chốc lát, cô thậm chí không biết nên điều chỉnh biểu tình thế nào, chỉ đứng đó ngây ngốc. Thẩm Thanh Hoà lại cười trước, mặc dù đẹp như có vẻ xa cách, quả nhiên đến giọng nói cũng thế: "Trợ lý đặc biệt chưa đi là còn có việc gì à?"
"Tôi...." Thẩm Giáng Niên môi mấp máy, nhưng lại không nói được gì.
"Nếu trợ lý đặc biệt muốn ở đây, có thể đi tìm Nguyễn Duyệt, cô ấy sẽ sắp xếp." Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Hoà nhạt dần, cô dừng lại, "Tôi không tiễn ngài." Thẩm Thanh Hoà lui vào trong phòng.
Cô ấy nói ngài.... ngực Thẩm Giáng Niên đau vô cùng.
Thẩm Giáng Niên không có đi xem màn ảnh rộng, cô không muốn... cũng không dám, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, trong lòng đau đớn như muốn ngạt thở.
Nguyễn Duyệt đưa Thẩm Giáng Niên đến ngã tư, suốt đường không nói lời nào, trước khi rời đi, Nguyễn Duyệt cúi đầu nói: "Giáng Niên, phải bảo trọng tốt." Nguyễn Duyệt đi về.
- ----------
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Thanh Hoà không có biểu cảm gì.
"Sao, cảm tưởng thế nào?" Trần Cẩm Tô hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, "Hai phần qua cô chướng mắt, thế mà có thể khiến cô ấy từ bỏ cô."
Một nụ cười hiện lên trên môi Thẩm Thanh Hoà: "Là tôi nên hỏi ngài có cảm tưởng thế nào chứ?"
"Tôi không biết cô thích cô ấy đến đâu, có phải muốn đi đến cùng với cô ấy không, nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy đối với cô, không khác gì những người khác, chỉ thế thôi."
"A~" Thẩm Thanh Hoà cười bất cần một tiếng, "Vậy không phải hợp ý ngài à?"
"Rốt cuộc định chơi bao lâu nữa hả?" Trần Cẩm Tô dường như đã mất kiên nhẫn, cau mày nói: "Chơi bao năm rồi, gây bao nhiêu chuyện rồi, cô còn biết rõ hơn tôi đây, nếu không phải có người đi dọn cho thay cô, cô cảm thấy giờ cô còn yên bình mà ở biệt thự cao cấp, ngồi vị trí ban điều hành Nhã Nại, sống cuộc sống bao người mơ ước hâm mộ à?"
Bao người mơ ước hâm mộ, a, Thẩm Thanh Hoà nước mắt, cười hỏi: "Bao người mơ ước hâm mộ tôi hả? Mơ ước hâm mộ cái gì?" Thẩm Thanh Hoà như chợt nhớ ra, cười hỏi: "Hâm mộ tôi từ nhỏ mẹ chết không nơi nương tựa, có người lên mặt nói vì muốn tốt cho tôi, bắt tôi sống chung với đám người hầu, làm việc như họ để được bữa ăn no à? Vẫn là hâm mộ ngày giỗ của mẹ tôi, cái người luôn nói yêu mẹ tôi lại nóng lóng muốn lấy mẹ kế về cho tôi à?" Thẩm Thanh Hoà rít lên, giống như nhớ đến gì tiếp tục mỉa mai, "A.... hay là hâm mộ tôi bị người yêu phản bội, hâm mộ tôi ở ngày kết hôn của người phải là phù dâu?" Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, "A phải rồi, còn có...."
"Đủ rồi!" Trần Cẩm Tô không thể chịu đựng được nữa, đập bàn đứng dậy, "Cô định sống trong quá khứ bao lâu?" Trần Cẩm Tô cười giận dữ, "Cô cho rằng nhớ lại những chuyện này sẽ khiến cô cảm thấy tốt hơn? Sao cô không học Dao Dao nhìn về phía trước? Sao không nhìn lại ngày xưa mấy đứa ra sao, bây giờ mấy đứa ra sao hả, khoảng cách là bao nhiêu?
"Sống trong quá khứ, đâu phải chỉ có mỗi mình tôi." Thẩm Thanh Hoà chế nhạo, "Bà dám quên đi quá khứ và nhìn về phía trước sao?" Thẩm Thanh Hoà chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trần Cẩm Tô, ánh mắt sắc bén khóa chặt đối phương, đột nhiên cười lạnh hỏi: "Tôi chỉ hỏi bà đấy, bà dám không?"
"Không biết lớn biết nhỏ." Trần Tấn Tố tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Tôi có gì không dám?"
"Bà dám sao?" Thẩm Thanh Hòa mang theo nụ cười khinh thường hỏi: "Nếu dám, thì liệu có làm chuyện hèn hạ sau lưng tôi không?" Thẩm Thanh Hoà hơi quay người, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Cẩm Tô, dùng giọng lạnh lùng nói, "Chuyện tôi làm, bà khinh thường; chuyện bà làm, tôi cũng khinh thường, đời này tôi không quên."
"Không quên thì thế nào?" Trần Cẩm Tô nói lại, "Cô còn dám nổi loạn!" Trần Cẩm Tô tức giận đến mức cơ thể gần như run rẩy.
Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, chậm rãi xoay người, giọng điệu bỗng nhiên dịu dàng, "Đúng là không dám kìa, A Dao nói, tôi phải nghe lời bà, thì A Dao mới đối tốt với tôi." Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, cười rất nhẹ nhàng."Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được A Dao. Bà đừng lo, vì A Dao, tôi sẽ không làm gì hết, tôi chỉ cần cơ thể của A Dao."
Bang! Một cái tát đột nhiên giáng xuống, toàn thân Thẩm Thanh Hoà run lên vì cái tát, nhưng cô không hề có ý định chống trả. Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Đồ vô liêm sỉ!" Vừa mắng, vừa muốn lấy tay đánh Thẩm Thanh Hoà lần nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương