Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên



Vừa rời khỏi trường, Tiểu Vy cùng vài người bạn đang chậm bước trên đường về nhà. Cả nhóm phấn khởi nói cho nhau nghe về những ước mơ sau này của mình, chỉ có Tiểu Vy vẫn im lặng. Thấy cô bạn không giống với vẻ hoạt bát tinh nghịch mỗi ngày Bối Bối lên tiếng hỏi.

  "Tiểu Vy, sao cậu im lặng mãi thế? Cậu định theo chuyên ngành nào?"

  "Mình thích quản trị kinh doanh, nhưng mình không muốn bỏ mẹ mình ở đây một mình. Nếu mình vào đại học mẹ mình sẽ vất vả lắm."

 Ba của Tiểu Vy mất sau một lần cứu người mà thiệt mạng, bao nhiêu việc nặng nhọc lớn nhỏ trong nhà đều một tay mẹ cô gánh vác. Bao năm qua mẹ cô đã làm đủ mọi công việc để có thể lo cho cô ăn học, nếu giờ cô tiếp tục lên thành phố theo đuổi ước mơ, e là mẹ cô sẽ càng vất vả hơn.

 "Nhưng chẳng lẽ cậu không định học tiếp sao? Cậu học giỏi như vậy nếu không theo học nữa thì tiếc lắm." Bối Bối lên tiếng hỏi.

 "Đúng đấy Tiểu Vy, cậu phải tiếp tục học để sau này còn báo hiếu cho mẹ cậu chứ! Đã đến ngưỡng cửa đại học rồi mà bỏ thì chẳng phải phí công học tập sao?"

  Linh Nhi tán đồng ý kiến của Bối Bối. Tiểu Vy thở dài nói.

  "Để mình suy nghĩ thêm đã. "

  "Vậy bọn mình đi uống cái gì đó đi, trà sữa nhé?"

  "Cậu quên là Tiểu Vy dị ứng với sữa sao?"

  "Mình quên mất, Tiểu Vy cậu uống gì? Chúng ta đi tụ tập một lát hãy về." An Hạ lên tiếng hỏi.



  "Các cậu đi đi mình có việc rồi. Nghe mẹ nói hôm nay nhà mình có khách đến thăm, mình phải tranh thủ về sớm."

  "Tiếc thật đấy, nếu cậu không đi bọn mình cũng chẳng hứng thú đi nữa."

  Chợt Linh Nhi hét lên làm cả nhóm giật bắn mình. An Hạ đánh nhẹ vào vai Linh Nhi trách móc.

  "Cậu bị điên sao? Sao lại hét toáng lên thế?"

"Các cậu nhìn người đàn ông trước mặt đi. Anh ta đẹp trai quá!"

Nghe Linh Nhi tán thưởng vẻ đẹp của một ai đó cùng ánh mắt si mê nhìn như người mất hồn. Cả nhóm ngước nhìn theo hướng Linh Nhi chỉ rồi tự thốt lên.

"Anh ta là hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích sao?"

Tiểu Vy nhìn người đàn ông trước mặt thoáng chút ngẩn ngơ, trên đời này có người soái đến vậy sao? Từ khuôn mặt dáng dấp lẫn phong thái đều không chê vào đâu được. Người đàn ông này quá hoàn hảo rồi.

Ở đằng xa kia, Lục Tử Khâm đang đứng cạnh chiếc xe hơi đời mới chăm chú nghe điện thoại. Thân hình một mét tám, gương mặt điển trai cùng làn da trắng tự nhiên làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt như được điêu khắc nên của anh. Hàng lông mày rậm đen, sóng mũi cao thanh thoát cùng gương mặt góc cạnh. Mái tóc đen che đi một phần trán cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm cất giọng khó chịu.

"Ba à, con đã nói con không thích mối hôn sự này. Sao ba cứ ép con vậy chứ?"

"Con chưa từng gặp con bé nên nói vậy thôi. Không chừng nhìn thấy con bé con sẽ đổi ý đấy!"

"Con sẽ không bao giờ đổi ý đâu. Ba không thấy mối hôn sự này không thích hợp sao? Con đã hai mươi tám tuổi, còn cô gái đó chỉ mới mười tám. Đúng ra nên gọi con một tiếng chú mới thích hợp đấy!"



"Con đừng nói nhiều nữa, nếu con dám không đến thì từ đây về sau đừng gọi ta là ba nữa."

Đầu dây bên kia nói xong liền tắt máy. Lục Tử Khâm khó chịu đến mức muốn phát điên nhưng vẫn cố kiềm nén. Chợt anh phát hiện ở rặng cây gần đó có một nhóm nữ sinh đang hướng camera về phía anh liên tục bấm máy. Tức mình, anh bước đến trước mặt bọn họ giật lấy một chiếc điện thoại của một người trong nhóm khó chịu nói.

"Ai cho các cô chụp ảnh của tôi khi chưa được sự cho phép của tôi hả?"

Tiểu Vy bị cướp điện thoại thì lúng túng quay sang đồng bọn để được giải cứu, nhưng quay mặt lại thì mới phát hiện, bọn Bối Bối, An Hạ và Linh Nhi đã chạy từ lúc nào. Bạn bè chí cốt kiểu gì mà hoạn nạn toàn bỏ mặt nhau thế này chứ! Cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt lém lỉnh nói.

"Tôi đâu có cố tình chụp ảnh chú đâu. Chẳng qua chú bước vào khung cảnh tôi đang chụp đấy chứ!"

"Còn muốn chối sao? Cô nói chụp phong cảnh chứ gì, vậy để tôi xem phong cảnh cô chụp là phong cảnh gì nhé!"

Lục Tử Khâm vừa nói vừa ấn điện thoại của Tiểu Vy lên xem, nhưng điện thoại đã bị khóa mật khẩu làm anh không sao mở được. Ánh mắt chết chóc của anh nhìn về phía cô cất giọng lạnh lẽo.

"Mật khẩu."

Cùng với câu ra lệnh, anh đưa chiếc điện thoại lên trước mặt cô. Tiểu Vy nhân cơ hội cướp lại chiếc điện thoại, không quên nhất đôi giày cao gót của mình giẫm lên chân của Lục Tử Khâm một cái rõ mạnh rồi bỏ chạy.

Bất ngờ trước hành động của Tiểu Vy, Lục Tử Khâm cúi xuống ôm chân đau đớn nhăn mặt, đến lúc phát hiện thì Tiểu Vy đã chạy khá xa. Tức mình anh chửi thầm một tiếng rồi mắng với theo.

"Oắc con đáng ghét, đừng để tôi gặp lại cô. Nếu không cô không xong với tôi đâu."
Chương trước Chương tiếp