Chú Già Là Vị Hôn Phu
Chương 12: Tìm đến thương lượng
Vừa nói dứt lời đã nghe ai đó gọi mình bằng giọng lạnh lẽo, Tiểu Vy cảm giác lạnh sống lưng đến rùng mình. Quay mặt nhìn về hướng giọng nói phát ra, Tiểu Vy như chết đứng khi phát hiện, tên khó ưa vừa già vừa hống hách mà cô vừa nói đang đứng trước mặt mình. Chẳng những thế còn dùng ánh mắt chết chóc nhìn cô như muốn giết người vậy, anh ta nghe thấy hết rồi sao?
Sự xuất hiện của Lục Tử Khâm là sự ngạc nhiên với nhóm bạn của Tiểu Vy. Cả nhóm ngạc nhiên khi nhận ra người vừa gọi tên Tiểu Vy là anh chàng đẹp trai lần trước mà cả nhóm đã lén chụp ảnh. Còn đang thắc mắc vì sao hai người họ quen nhau, thì Lục Tử Khâm đã chầm chậm bước về phía Tiểu Vy, sắc mặt khá khó coi nhìn Tiểu Vy trầm trọng nói.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Tôi... Tôi không có gì để nói với chú cả."
Vừa nói Tiểu Vy nhanh chân bước vội như trốn tránh, Lục Tử Khâm thở mạnh ra một cái rồi bước theo nắm lấy tay cô kéo cô về phía xe mình. Tiểu Vy giật mình khi bị anh tóm lấy kéo đi, tình cảnh hiện tại trong mắt cả nhóm giống như một cặp tình nhân đang tình tứ tay trong tay vậy. Cô hoàn hồn vội ghì lại không chịu đi theo anh, miệng không ngừng huyên thuyên.
"Chú muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không muốn đi đâu cả, chú thả tôi ra!"
Lục Tử Khâm không chịu được với cái miệng ồn ào của cô, anh đẩy cô dựa vào xe, hai tay chặn hết lối thoát của cô trầm giọng nói.
"Tôi đang nghiêm túc muốn nói chuyện với cô, nếu cô còn ồn ào thì đừng trách tôi chặn miệng cô lại bằng cách khó coi nhất."
Nghe lời đe dọa của Lục Tử Khâm, Lý Tiểu Vy liên tưởng đến hình ảnh trong các bộ phim truyền hình, nam chính thường chặn miệng nữ chính bằng một nụ hôn. Bỗng tim cô đập nhanh hơn vội đưa tay che miệng mình lại. Lục Tử Khâm không hề biết suy nghĩ trong đầu Tiểu Vy, anh đưa tay mở cửa xe nhìn cô nghiêm nghị nói.
"Lên xe!"
Không hiểu sao giờ phút này Tiểu Vy bỗng trở nên ngoan ngoãn đến bất ngờ, cô nhanh chóng bước lên xe mà không một chút chần chừ trước sự ngỡ ngàng của cả nhóm bạn. Lục Tử Khâm quay sang nhìn ba cô gái nhẹ gật đầu như chào hỏi rồi cũng nhanh chóng bước lên xe. Quay sang nhìn Tiểu Vy, thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng anh cũng không để tâm. Nhưng thấy cô cứ ngồi im như tượng anh khẽ thở ra một cái rồi nhoài người về phía cô, Tiểu Vy bất ngờ khi anh đột nhiên tiến đến gần mình, bàn tay cô bám chặt vào ghế, ánh mắt mở lớn nhìn anh khẽ lắp bắp.
"Chú... Chú muốn làm gì?"
Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn vào ánh mắt trong trẻo ngạc nhiên đến có chút loạn của cô, anh đưa tay vươn tới kéo lấy dây an toàn cài cho cô. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp non nớt đang dần đỏ bừng lên của cô nói.
"Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Lý Tiểu Vy biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, thẹn quá hóa giận cô đẩy anh ra nói.
"Chú có thể nhắc tôi mà."
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn cô nở nụ cười khó hiểu, oắc con này da mặt cũng mỏng quá đấy chứ! Xe chầm chậm lăn bánh rồi lao đi thật nhanh dần mất hút. Cả nhóm lúc này mới nhìn nhau, Linh Nhi nhìn sang Bối Bối và An Hạ hỏi.
"Hai người họ quen nhau sao? Chẳng phải lần trước chúng ta chụp ảnh anh ta thì họ còn chưa biết nhau sao?"
"Có khi nào sau lần đó anh ta đã theo đuổi Tiểu Vy của chúng ta không?"
Bối Bối nghi ngờ quay sang nhìn cả hai nói, nhưng An Hạ đã nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của Bối Bối, cô nói.
"Mình không nghĩ thế, có khi nào anh ta là chồng hứa hôn của Tiểu Vy không?"
Cả nhóm ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn về phía An Hạ ngạc nhiên lớn tiếng hỏi.
"Anh ta sao?"
...****************...
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy đến một nhà hàng sang trọng. Tuy là tỉnh nhỏ ngoại thành nhưng kinh tế nơi đây phát triển cũng không kém thành phố là bao. Mặc dù là thế, nhưng Tiểu Vy chưa từng bước chân đến những nơi này vì gia cảnh gia đình cô cũng không mấy khá giả. Đưa ánh mắt nhìn quanh một vòng khuôn viên Tiểu Vy khẽ trầm trồ, nhà hàng này lớn mà còn sang trọng thế này chắc là đắc tiền lắm nhỉ! Chú ấy giàu có đến mức nào mà đưa mình vào một nơi đắt tiền thế này chứ! Lục Tử Khâm lịch thiệp kéo ghế nhìn cô trầm giọng.
"Ngồi đi!"
"Cảm ơn chú."
"Cô ăn gì?"
"Tôi không đói."
"Vậy cô muốn uống gì?"
"Tôi cũng không khát, chú có gì muốn nói thì nói nhanh đi!"
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn sang nhân viên phục vụ đang đứng cạnh bên nói.
"Một cốc nước cam, một cà phê đen ít đường."
"Vâng."
Lục Tử Khâm lại đưa mắt nhìn sang Lý Tiểu Vy, ánh mắt Tiểu Vy vẫn nhìn quanh nơi đây một cách hiếu kỳ. Đúng là người giàu có khác, đến những nơi như thế này chỉ để lãng phí một bữa ăn hoặc một cốc nước, họ không biết làm gì khi có nhiều tiền sau.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang nước ra đặt lên bàn mời một cách lịch thiệp. Đợi nhân viên kia vừa đi, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn về phía Tiểu Vy một cách nghiêm túc nói.
"Tôi muốn chúng ta nói chuyện nghiêm túc, tôi có thể yêu cầu cô một chuyện không?"
Ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Vy nhìn về phía Lục Tử Khâm dè dặt hỏi.
"Yêu cầu gì?"
"Nếu tính theo mối quan hệ mà gia đình sắp đặt, thì chúng ta có mối quan hệ là vợ chồng chưa cưới, cô gọi tôi bằng chú có phải không thỏa đáng không?"
"Tôi... Nhưng mối quan hệ đó tôi không đồng ý. Với lại... chú nhiều tuổi hơn tôi như thế, gọi chú thì có gì mà không thỏa đáng chứ?"
Sự xuất hiện của Lục Tử Khâm là sự ngạc nhiên với nhóm bạn của Tiểu Vy. Cả nhóm ngạc nhiên khi nhận ra người vừa gọi tên Tiểu Vy là anh chàng đẹp trai lần trước mà cả nhóm đã lén chụp ảnh. Còn đang thắc mắc vì sao hai người họ quen nhau, thì Lục Tử Khâm đã chầm chậm bước về phía Tiểu Vy, sắc mặt khá khó coi nhìn Tiểu Vy trầm trọng nói.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Tôi... Tôi không có gì để nói với chú cả."
Vừa nói Tiểu Vy nhanh chân bước vội như trốn tránh, Lục Tử Khâm thở mạnh ra một cái rồi bước theo nắm lấy tay cô kéo cô về phía xe mình. Tiểu Vy giật mình khi bị anh tóm lấy kéo đi, tình cảnh hiện tại trong mắt cả nhóm giống như một cặp tình nhân đang tình tứ tay trong tay vậy. Cô hoàn hồn vội ghì lại không chịu đi theo anh, miệng không ngừng huyên thuyên.
"Chú muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không muốn đi đâu cả, chú thả tôi ra!"
Lục Tử Khâm không chịu được với cái miệng ồn ào của cô, anh đẩy cô dựa vào xe, hai tay chặn hết lối thoát của cô trầm giọng nói.
"Tôi đang nghiêm túc muốn nói chuyện với cô, nếu cô còn ồn ào thì đừng trách tôi chặn miệng cô lại bằng cách khó coi nhất."
Nghe lời đe dọa của Lục Tử Khâm, Lý Tiểu Vy liên tưởng đến hình ảnh trong các bộ phim truyền hình, nam chính thường chặn miệng nữ chính bằng một nụ hôn. Bỗng tim cô đập nhanh hơn vội đưa tay che miệng mình lại. Lục Tử Khâm không hề biết suy nghĩ trong đầu Tiểu Vy, anh đưa tay mở cửa xe nhìn cô nghiêm nghị nói.
"Lên xe!"
Không hiểu sao giờ phút này Tiểu Vy bỗng trở nên ngoan ngoãn đến bất ngờ, cô nhanh chóng bước lên xe mà không một chút chần chừ trước sự ngỡ ngàng của cả nhóm bạn. Lục Tử Khâm quay sang nhìn ba cô gái nhẹ gật đầu như chào hỏi rồi cũng nhanh chóng bước lên xe. Quay sang nhìn Tiểu Vy, thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng anh cũng không để tâm. Nhưng thấy cô cứ ngồi im như tượng anh khẽ thở ra một cái rồi nhoài người về phía cô, Tiểu Vy bất ngờ khi anh đột nhiên tiến đến gần mình, bàn tay cô bám chặt vào ghế, ánh mắt mở lớn nhìn anh khẽ lắp bắp.
"Chú... Chú muốn làm gì?"
Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn vào ánh mắt trong trẻo ngạc nhiên đến có chút loạn của cô, anh đưa tay vươn tới kéo lấy dây an toàn cài cho cô. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp non nớt đang dần đỏ bừng lên của cô nói.
"Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Lý Tiểu Vy biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, thẹn quá hóa giận cô đẩy anh ra nói.
"Chú có thể nhắc tôi mà."
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn cô nở nụ cười khó hiểu, oắc con này da mặt cũng mỏng quá đấy chứ! Xe chầm chậm lăn bánh rồi lao đi thật nhanh dần mất hút. Cả nhóm lúc này mới nhìn nhau, Linh Nhi nhìn sang Bối Bối và An Hạ hỏi.
"Hai người họ quen nhau sao? Chẳng phải lần trước chúng ta chụp ảnh anh ta thì họ còn chưa biết nhau sao?"
"Có khi nào sau lần đó anh ta đã theo đuổi Tiểu Vy của chúng ta không?"
Bối Bối nghi ngờ quay sang nhìn cả hai nói, nhưng An Hạ đã nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của Bối Bối, cô nói.
"Mình không nghĩ thế, có khi nào anh ta là chồng hứa hôn của Tiểu Vy không?"
Cả nhóm ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn về phía An Hạ ngạc nhiên lớn tiếng hỏi.
"Anh ta sao?"
...****************...
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy đến một nhà hàng sang trọng. Tuy là tỉnh nhỏ ngoại thành nhưng kinh tế nơi đây phát triển cũng không kém thành phố là bao. Mặc dù là thế, nhưng Tiểu Vy chưa từng bước chân đến những nơi này vì gia cảnh gia đình cô cũng không mấy khá giả. Đưa ánh mắt nhìn quanh một vòng khuôn viên Tiểu Vy khẽ trầm trồ, nhà hàng này lớn mà còn sang trọng thế này chắc là đắc tiền lắm nhỉ! Chú ấy giàu có đến mức nào mà đưa mình vào một nơi đắt tiền thế này chứ! Lục Tử Khâm lịch thiệp kéo ghế nhìn cô trầm giọng.
"Ngồi đi!"
"Cảm ơn chú."
"Cô ăn gì?"
"Tôi không đói."
"Vậy cô muốn uống gì?"
"Tôi cũng không khát, chú có gì muốn nói thì nói nhanh đi!"
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn sang nhân viên phục vụ đang đứng cạnh bên nói.
"Một cốc nước cam, một cà phê đen ít đường."
"Vâng."
Lục Tử Khâm lại đưa mắt nhìn sang Lý Tiểu Vy, ánh mắt Tiểu Vy vẫn nhìn quanh nơi đây một cách hiếu kỳ. Đúng là người giàu có khác, đến những nơi như thế này chỉ để lãng phí một bữa ăn hoặc một cốc nước, họ không biết làm gì khi có nhiều tiền sau.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang nước ra đặt lên bàn mời một cách lịch thiệp. Đợi nhân viên kia vừa đi, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn về phía Tiểu Vy một cách nghiêm túc nói.
"Tôi muốn chúng ta nói chuyện nghiêm túc, tôi có thể yêu cầu cô một chuyện không?"
Ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Vy nhìn về phía Lục Tử Khâm dè dặt hỏi.
"Yêu cầu gì?"
"Nếu tính theo mối quan hệ mà gia đình sắp đặt, thì chúng ta có mối quan hệ là vợ chồng chưa cưới, cô gọi tôi bằng chú có phải không thỏa đáng không?"
"Tôi... Nhưng mối quan hệ đó tôi không đồng ý. Với lại... chú nhiều tuổi hơn tôi như thế, gọi chú thì có gì mà không thỏa đáng chứ?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương