Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 51: Đưa em đến trường



Buổi sáng đầy năng lượng với Tiểu Vy, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến ngôi trường mới, ngưỡng cửa đại học đã chào đón cô bằng một ngày nắng thật đẹp trời.

Bước xuống nhà với gương mặt tươi vui hớn hở, nhìn thấy Lục Tử Khâm đang ngồi ở bàn ăn nét cười của cô có chút gượng gạo rồi tắt đi. Nhẹ bước bàn ăn cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, nhìn sắc mặt anh dường như cũng không tốt hơn hôm qua chút nào. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì như vậy cả, ai ăn hết của của nhà anh ta hay sao ấy.

“Chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Hả… à tôi hôm nay nhập học rồi.”

“Trường nào?”

“Đại học tài chính quốc gia.”

“Ăn sáng đi tôi đưa cô đến trường.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự bắt xe đi là được rồi.”

“Tôi tiện đường thôi.”

“Ồ…”

Dì Trương mang phần ăn sáng ra cho cô, Tiểu Vy đón lấy nở nụ cười tươi cảm ơn bà. Lục Tử Khâm nhìn nụ cười của cô với Dì Trương cũng cảm thấy ganh tị, với ai cô ấy cũng cười tươi như thế, vậy mà với mình lúc nào cũng giữ khoản cách e dè. Mình khó gần như vậy sao?

Anh đưa cô đến trường bằng một chiếc xe sang phiên bản giới hạn. Tiểu Vy ngồi trên xe nhìn trước nhìn sau mà không khỏi thắc mắc, rốt cuộc anh có bao nhiêu chiếc xe vậy, hay là anh thuê xe! Cô cứ thấy anh thay đổi xe thường xuyên, không cần hỏi cũng biết những chiếc xe này hẳn là rất đắt tiền, rốt cuộc anh làm nghề gì vậy chứ? Nhìn sắc mặt liên tục biến đổi của cô anh lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi có thể hỏi anh một việc không?”



“Việc gì?”

“Xe này là anh thuê sao?”

Lục Tử Khâm khó hiểu khi nghe câu hỏi của cô, cô gái này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

“Sao cô lại hỏi chuyện này?”

“Tôi thấy anh thường xuyên thay đổi xe, nay đi chiếc này mai chiếc kia. Dù là công việc gì anh cũng phải tiết kiệm chứ! Đừng hoang phí quá vào vật chất như vậy không tốt đâu.”

Nghe mấy câu đạo lý của cô Lục Tử Khâm không biết nên nói là cô ngây thơ hay nói cô ngốc đây? Có ai bỏ tiền ra mua một chiếc xe phiên bản giới hạn của thế giới để cho thuê không? Cô vợ hờ này của anh đúng là suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Đã mấy tháng trôi qua từ khi quen biết, cô ấy vẫn không biết anh làm nghề gì. Nếu cô biết được lương một giờ của anh bằng người khác làm cả ngày chắc sẽ ngất đi vì kinh ngạc mất. Cô ấy đã không biết thì cứ để cô ấy không biết vậy.

“Là xe thuê, chứ cô nghĩ tôi giàu có đến mức nào mà mỗi ngày đi một chiếc khác nhau chứ! Đến thuê gặp chiếc nào thì thuê chiếc đó thôi.”

“Chắc hẳn là rất đắc tiền đúng không? Lần sau anh đừng thuê những chiếc xe này nữa nhé! Thuê xe tầm thường là được rồi, đừng phung phí như thế nữa.”

“Cô đang muốn giữ tiền giúp tôi sao?”

“Tôi chỉ đang góp ý để tốt cho anh thôi, tôi có là gì của anh đâu mà giữ tiền giúp anh.”

“Nếu cô thật sự muốn giữ tiền giúp tôi cũng không phải không được.”

Ý gì đây! Sao lại nói mình có thể giữ tiền giúp anh ta nhỉ! Lại còn dùng ánh mắt đó nhìn mình nữa, anh ta uống lộn thuốc sao?



Xe dừng trước cổng trường đại học kinh tế, Lý Tiểu Vy bước xuống trước biết bao con mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ. Người thì tò mò không biết cô là thiên kim nhà nào, ngày đầu đến trường bằng siêu xe phiên bản giới hạn có lẽ thân phận không tầm thường rồi. Người thì cho rằng thời đại này những sinh viên có nhan sắc như cô toàn bám gót chân đại gia cả, không chừng trong xe ấy là một ông già đáng tuổi cha chú ấy chứ.

Cảm nhận mọi người ở đây nhìn cô bằng ánh mắt kì thị, nhưng lại chẳng biết họ đang nghĩ gì về mình. Cảm giác đầu tiên đến ngôi trường mới khiến cô có chút hụt hẫng, nhưng không sao, cô đến đây để học chứ đâu phải đến để nhìn sắc mặt bọn họ chứ.

Lướt qua khu hành lang tìm đến lớp của mình, chợt cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ đằng xa. Dừng lại đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy Tiêu Quốc Huy đang đi về phía cô với gương mặt hớn hở làm cô cũng mừng rỡ cười tươi.

“Anh Quốc Huy!”

“Em vừa đến sao?”

“Vâng em đang tìm lớp, anh chỉ đường giúp em với.”

Tiểu Vy đưa tờ giấy trong tay cho Tiêu Quốc Huy, hắn nhìn vào rồi nhẹ nở nụ cười ôn nhu nói.

“Lớp của em ở khu ba tầng hai. Để anh đưa em đi!”

“Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo như thế, đi thôi.”

Cả hai vừa đi vừa cười nói lướt qua một nhóm nữ sinh, một trong số đó nhìn hai người lên tiếng nói.

“Đó chẳng phải là đàn anh khoá trên nỗi tiếng là học giỏi lại lạnh lùng đẹp trai sao? Anh ấy đi cùng ai mà có vẻ vui thế?”

Nghe câu nói của bạn mình Lục Nhược Hân đưa mắt nhìn theo, bóng lưng cô gái đó có chút quen nhỉ! Chợt nhận ra đó là Tiểu Vy, ánh mắt Lục Nhược Hân liền nhíu lại. Khóe môi cô ta nhếch lên cười một cách nguy hiểm nói

“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Là cô tự tìm đường chết khi bước chân vào ngôi trường này rồi.”
Chương trước Chương tiếp