Chú Già Là Vị Hôn Phu
Chương 95
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Lục Tử Khâm tìm đến trường đại học Kinh Tế để tìm Tiêu Quốc Huy. Lần này anh đến không phải vì mối quan hệ giữa Tiêu Quốc Huy và Tiểu Vy, cũng không phải vì anh không thuận mắt với hắn, mà là vì em gái của anh Nhược Hân.
Anh nhận ra cô em gái của anh từ sau khi việc đó xảy ra, cô bài xích với với tất cả mọi người nhưng riêng với Tiêu Quốc Huy thì lại không. Dường như đối với Tiêu Quốc Huy, Nhược Hân có một sự tin tưởng rất kiên định. Vì thế mà hôm nay anh đến đây. Nhìn thấy Lục Tử Khâm đến tìm mình Tiêu Quốc Huy có chút khó hiểu nhìn anh hỏi.
“Không biết Lục thiếu tìm tôi có việc gì?”
“Tôi có việc muốn nhờ cậu, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện một chút không?”
Tiêu Quốc Huy đăm chiêu ra chiều suy nghĩ nhưng rồi cũng gật đầu đi theo Lục Tử Khâm. Ngồi đối diện nhau trong quán cà phê nhỏ Tiêu Quốc Huy lên tiếng hỏi.
“Lục thiếu nói có việc muốn nhờ tôi không biết là việc gì?”
“Tôi không phải là người thích dài dòng, tôi muốn nhờ cậu mỗi ngày đến thăm Nhược Hân để em ấy có tinh thần tiếp tục điều trị.”
Tiêu Quốc Huy có chút ngạc nhiên trước lời đề nghị của Lục Tử Khâm, anh và em Nhược Hân đâu phải là mối quan hệ thân thiết gì, vì sao lại nhờ anh chuyện này chứ!
“Dường như Lục thiếu đến nhầm chỗ nhờ lầm người rồi thì phải. Tôi và em gái anh chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng chưa thể tính là quen biết hay có mối quan hệ thân thiết nào. Vì sao lại nhờ tôi chuyện này.”
“Tôi không tìm sai. Cậu cũng biết tình trạng của Nhược Hân sau lần gặp nạn đó, em ấy lúc nào cũng như nữa mê nửa tỉnh, luôn luôn sống trong nỗi sợ hãi. Nó dần dần xa lánh tất cả mọi người kể cả người thân, nhưng riêng chỉ có cậu nó lại không hề bài xích hay sợ hãi khi nhìn thấy cậu. Vì vậy tôi đến đây muốn nhờ cậu đồng hành cùng em ấy trong quá trình điều trị để có kết quả tốt hơn.”
Tiêu Quốc Huy nở nụ cười như không cười quay đi, trong đầu anh đan xen những ý nghĩ phức tạp. Bảo anh giúp em gái của tình địch điều trị, đúng là ông trời rất biết tạo ra bi hài đấy chứ!
“Lục thiếu, anh đến đây tìm tôi để nói ra chuyện này anh không thấy rất nực cười sao?”
Lục Tử Khâm không nói gì, im lặng nhìn Tiêu Quốc Huy nghe cậu ấy nói tiếp.
“Anh cướp người tôi yêu, bây giờ lại chạy đến đây nhờ tôi giúp em gái anh điều trị. Anh không thấy mình quá đáng sao?”
“Tôi thấy mình không làm gì quá đáng. Thứ nhất, tôi không cướp người cậu yêu. Tôi và Tiểu Vy có hôn ước từ nhỏ lại có tình cảm với nhau, đến với nhau là tự nguyện chứ không hề ép buộc. Sao lại nói tôi cướp người cậu yêu chứ! Thứ hai, tôi đến nhờ cậu đồng hành cùng Nhược Hân trong quá trình điều trị vì tôi nghĩ cậu là một người tốt, chắc chắn sẽ không phải là hạng người thấy chết không cứu. Nhưng xem ra quyết định của tôi đến đây hôm nay là một sai lầm rồi. Cậu là một người tư thù cá nhân, không đáng để em gái tôi tin tưởng như thế.”
Lục Tử Khâm nói xong liền quay lưng nhanh chóng rời khỏi, Tiêu Quốc Huy vẫn ngồi đó với nội tâm bất ổn. Anh thừa biết Tiểu Vy chưa từng có tình cảm gì với anh, nhưng chỉ cần nghĩ từ đến việc cô đã thuộc về người khác trong lòng anh lại thấy vô cùng khó chịu. Dù ở trước mặt Tiểu Vy anh đã nói sẽ chỉ xem cô như em gái, nhưng yêu một người sâu đậm là thế đâu thể nào nói quên là sẽ quên. Từ bỏ tình cảm dành cho cô anh đã rất cố gắng rồi, giờ lại muốn anh giúp em gái của tình địch, họ không thấy như thế là một yêu cầu quá đáng sao?
…****************…
Nhiều ngày trôi qua Lục Nhược Hân vẫn như thế không nói không cười, cô thật sự đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô thường xuyên mơ thấy cảnh những người đàn ông đáng sợ kia đang cố chiếm lấy cô, nhớ những nụ cười mang rợ khi bọn họ chạm vào cô khiến cô hoảng sợ đến bấn loạn.
Mỗi lần như thế Tần An Nhã lại khóc hết nước mắt vì đau lòng. Có phải ông trời đang trả báo bà không? Nếu đúng sao không hành hạ bà mà lại đổ lên người con của bà như thế chứ! Lục Thiên Vũ cũng trở về sau khi nghe tin con gái gặp nạn, nhìn con gái mình lúc tỉnh lúc mê làm ông cũng vô cùng đau lòng. Nếu có thể ông sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ mong con gái ông trở lại như trước đây, nhìn con ông từng ngày sống trong nỗi ám ảnh thế này làm sao ông sống nổi chứ!
Tiêu Quốc Huy sau nhiều ngày đấu tranh tâm lý, cuối cùng anh cũng bước đến bệnh viện thăm Nhược Hân. Anh không phải một người ít kỹ, anh cũng không phải người vô tâm thấy chết mà không cứu. Chỉ là tạm thời vẫn chưa chấp nhận việc mình đã thất bại trước Tử Khâm mà thôi.
Anh đến trước phòng bệnh của Nhược Hân cũng đúng lúc Nhược Hân đang lên cơn hoảng loạn la hét, thậm chí làm bị thương những người xung quanh khi có ý muốn giúp cô giữ bình tĩnh. Nhìn thấy Nhược Hân mở cửa sổ định nhảy xuống, không chần chừ Tiêu Quốc Huy mở cửa bước vào phòng, từng bước chậm rãi đến gần cô nhẹ giọng.
“Nhược Hân bình tĩnh nào, bình tĩnh nghe tôi nói này. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, không ai có thể làm hại cô nữa. Nào đưa tay cho tôi.”
Anh nhận ra cô em gái của anh từ sau khi việc đó xảy ra, cô bài xích với với tất cả mọi người nhưng riêng với Tiêu Quốc Huy thì lại không. Dường như đối với Tiêu Quốc Huy, Nhược Hân có một sự tin tưởng rất kiên định. Vì thế mà hôm nay anh đến đây. Nhìn thấy Lục Tử Khâm đến tìm mình Tiêu Quốc Huy có chút khó hiểu nhìn anh hỏi.
“Không biết Lục thiếu tìm tôi có việc gì?”
“Tôi có việc muốn nhờ cậu, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện một chút không?”
Tiêu Quốc Huy đăm chiêu ra chiều suy nghĩ nhưng rồi cũng gật đầu đi theo Lục Tử Khâm. Ngồi đối diện nhau trong quán cà phê nhỏ Tiêu Quốc Huy lên tiếng hỏi.
“Lục thiếu nói có việc muốn nhờ tôi không biết là việc gì?”
“Tôi không phải là người thích dài dòng, tôi muốn nhờ cậu mỗi ngày đến thăm Nhược Hân để em ấy có tinh thần tiếp tục điều trị.”
Tiêu Quốc Huy có chút ngạc nhiên trước lời đề nghị của Lục Tử Khâm, anh và em Nhược Hân đâu phải là mối quan hệ thân thiết gì, vì sao lại nhờ anh chuyện này chứ!
“Dường như Lục thiếu đến nhầm chỗ nhờ lầm người rồi thì phải. Tôi và em gái anh chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng chưa thể tính là quen biết hay có mối quan hệ thân thiết nào. Vì sao lại nhờ tôi chuyện này.”
“Tôi không tìm sai. Cậu cũng biết tình trạng của Nhược Hân sau lần gặp nạn đó, em ấy lúc nào cũng như nữa mê nửa tỉnh, luôn luôn sống trong nỗi sợ hãi. Nó dần dần xa lánh tất cả mọi người kể cả người thân, nhưng riêng chỉ có cậu nó lại không hề bài xích hay sợ hãi khi nhìn thấy cậu. Vì vậy tôi đến đây muốn nhờ cậu đồng hành cùng em ấy trong quá trình điều trị để có kết quả tốt hơn.”
Tiêu Quốc Huy nở nụ cười như không cười quay đi, trong đầu anh đan xen những ý nghĩ phức tạp. Bảo anh giúp em gái của tình địch điều trị, đúng là ông trời rất biết tạo ra bi hài đấy chứ!
“Lục thiếu, anh đến đây tìm tôi để nói ra chuyện này anh không thấy rất nực cười sao?”
Lục Tử Khâm không nói gì, im lặng nhìn Tiêu Quốc Huy nghe cậu ấy nói tiếp.
“Anh cướp người tôi yêu, bây giờ lại chạy đến đây nhờ tôi giúp em gái anh điều trị. Anh không thấy mình quá đáng sao?”
“Tôi thấy mình không làm gì quá đáng. Thứ nhất, tôi không cướp người cậu yêu. Tôi và Tiểu Vy có hôn ước từ nhỏ lại có tình cảm với nhau, đến với nhau là tự nguyện chứ không hề ép buộc. Sao lại nói tôi cướp người cậu yêu chứ! Thứ hai, tôi đến nhờ cậu đồng hành cùng Nhược Hân trong quá trình điều trị vì tôi nghĩ cậu là một người tốt, chắc chắn sẽ không phải là hạng người thấy chết không cứu. Nhưng xem ra quyết định của tôi đến đây hôm nay là một sai lầm rồi. Cậu là một người tư thù cá nhân, không đáng để em gái tôi tin tưởng như thế.”
Lục Tử Khâm nói xong liền quay lưng nhanh chóng rời khỏi, Tiêu Quốc Huy vẫn ngồi đó với nội tâm bất ổn. Anh thừa biết Tiểu Vy chưa từng có tình cảm gì với anh, nhưng chỉ cần nghĩ từ đến việc cô đã thuộc về người khác trong lòng anh lại thấy vô cùng khó chịu. Dù ở trước mặt Tiểu Vy anh đã nói sẽ chỉ xem cô như em gái, nhưng yêu một người sâu đậm là thế đâu thể nào nói quên là sẽ quên. Từ bỏ tình cảm dành cho cô anh đã rất cố gắng rồi, giờ lại muốn anh giúp em gái của tình địch, họ không thấy như thế là một yêu cầu quá đáng sao?
…****************…
Nhiều ngày trôi qua Lục Nhược Hân vẫn như thế không nói không cười, cô thật sự đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô thường xuyên mơ thấy cảnh những người đàn ông đáng sợ kia đang cố chiếm lấy cô, nhớ những nụ cười mang rợ khi bọn họ chạm vào cô khiến cô hoảng sợ đến bấn loạn.
Mỗi lần như thế Tần An Nhã lại khóc hết nước mắt vì đau lòng. Có phải ông trời đang trả báo bà không? Nếu đúng sao không hành hạ bà mà lại đổ lên người con của bà như thế chứ! Lục Thiên Vũ cũng trở về sau khi nghe tin con gái gặp nạn, nhìn con gái mình lúc tỉnh lúc mê làm ông cũng vô cùng đau lòng. Nếu có thể ông sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ mong con gái ông trở lại như trước đây, nhìn con ông từng ngày sống trong nỗi ám ảnh thế này làm sao ông sống nổi chứ!
Tiêu Quốc Huy sau nhiều ngày đấu tranh tâm lý, cuối cùng anh cũng bước đến bệnh viện thăm Nhược Hân. Anh không phải một người ít kỹ, anh cũng không phải người vô tâm thấy chết mà không cứu. Chỉ là tạm thời vẫn chưa chấp nhận việc mình đã thất bại trước Tử Khâm mà thôi.
Anh đến trước phòng bệnh của Nhược Hân cũng đúng lúc Nhược Hân đang lên cơn hoảng loạn la hét, thậm chí làm bị thương những người xung quanh khi có ý muốn giúp cô giữ bình tĩnh. Nhìn thấy Nhược Hân mở cửa sổ định nhảy xuống, không chần chừ Tiêu Quốc Huy mở cửa bước vào phòng, từng bước chậm rãi đến gần cô nhẹ giọng.
“Nhược Hân bình tĩnh nào, bình tĩnh nghe tôi nói này. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, không ai có thể làm hại cô nữa. Nào đưa tay cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương