Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 27: Quyển 2: Con đường gấm hoa - Chương 27: Lạc Trường Châu dắt tay mình
Quyển 2: Con đường gấm hoa
Chương 27: Lạc Trường Châu dắt tay mình
Lời nói này của Lạc Trường Châu khiến Úc Bùi có cảm giác như một con mèo dễ thương đang nằm trong lòng cậu, hết lần này đến lần khác lấy đầu đuôi cào vào tim cậu và dụ dỗ cậu hết mực, nhưng chưa tới lúc tan học thì Lạc Trường Châu chưa nói cho cậu biết.
Úc Bùi cảm thấy rằng đây đáng lẽ phải là năm cuối cấp đầy lo lắng, buồn tẻ và vô vị trong mắt các bạn cùng lớp. Nhưng kể từ khi gặp Lạc Trường Châu, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Cậu bắt đầu mong đợi mỗi ngày đi học nhìn thấy người này, ngày ngày nhìn người này nở nụ cười với mình, ngày ngày tự hỏi hôm nay liệu người này có mang đến bất ngờ gì cho mình hay không.
Hôm nay, vì Lạc Trường Châu mà cảm giác thèm ăn của Úc Bùi được cải thiện đáng kể. Đến khi tiết học cuối cùng còn 5 phút nữa, cậu cất cặp sách đi, xoay người, ngồi trên ghế và bồn chồn nhìn giáo viên dạy ngữ văn trên bục giảng.
Có rất nhiều học sinh trong lớp đang hồi hộp chờ đến giờ tan học như cậu, dù sao thì đây cũng là tiết học cuối cùng, và ai cũng mong được về nhà càng sớm càng tốt sau khi tan học.
Thầy Hoàng dạy Văn tuy thị lực kém nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí nôn nao trong lớp, thầy thở dài, chậm rãi nói: "Chao ôi, có thể giữ được thân thể mọi người, nhưng lại chẳng nắm được lòng các bạn, hôm nay dừng tại đây thôi, tan học sớm vài phút đi. "
Ngay khi thầy Hoàng vừa dứt lời, bọn học sinh đã reo hò: "Lão Hoàng, chúng em yêu thầy!"
Thầy Hoàng mỉm cười gật đầu và rời khỏi lớp với tập bài thi trên tay. Sau khi thầy rời đi được vài giây, lớp học vốn đông đúc trong nháy mắt đã trống hơn nửa.
Úc Bùi cầm cặp sách, nhìn Lạc Trường Châu đang cố ý chậm rãi thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút sốt ruột nhưng không dám thúc giục, chỉ nhẹ giọng nói: "Trường Châu, tan học rồi nè, cậu có thể nói cho tớ biết lát nữa mình đi ăn gì được không?"
Lạc Trường Châu mỉm cười, lắc đầu nói: "Vẫn chưa được."
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, cậu nhóc sốt ruột chờ đợi hồi lâu lập tức mở to mắt, hỏi như lên án hắn: "Tại sao vậy?"
Lạc Trường Châu lúc này đã thu dọn xong cặp sách, khoác lên vai mình, sau đó dùng tay kéo tay áo Úc Bùi, dắt cậu ra ngoài phòng học: "Đi thôi, đến nơi cậu sẽ biết."
Úc Bùi không nói nữa, bởi vì mọi sự chú ý của cậu đều đang tập trung vào đoạn ống tay áo mà Lạc Trường Châu đang nắm của mình.
Ngay hôm đầu tiên Lạc Trường Châu chuyển đến đây, Úc Bùi đã phát hiện ngón tay của hắn cực kỳ mạnh mẽ, móng tay được cắt sửa thành hình bán nguyệt gọn gàng, thời điểm cầm bút trông rất đẹp, cậu còn lén xem vài lần.
Thế mà một đôi bàn tay như tác phẩm nghệ thuật ấy đã viết tên của cậu, ghi bài cho cậu, đưa cho cậu túi chườm nóng, lại cầm gia dụng và làm cho cậu những chiếc bánh trứng ngon lành, và thậm chí còn nắm lấy tay cậu.
Úc Bùi tụt lại phía sau Lạc Trường Châu vài bước, cậu nhìn bàn tay của Lạc Trường Châu, mím nhẹ môi, năm ngón tay giấu trong tay áo cuộn lại, như thể có thể lưu giữ lại nhiệt độ mà người kia để lại trên tay cậu ngày ấy.
"Mau ngồi lên nào." Sau khi Lạc Trường Châu lên xe, hắn tự tin xoay người, vỗ vỗ ghế sau.
"Ồ ồ." Úc Bùi hồi phục lại tinh thần trong ký ức ngày đó, đỡ eo Lạc Thường Châu ngồi vào ghế sau.
Nhưng không biết tại sao, hắn vốn dĩ đang lái xe vững vàng lại đột nhiên loạng choạng một cái, lao về phía trước. Úc Bùi ngồi phía sau bám không chắc, lập tức ôm chặt eo Lạc Trường Châu, dán vào lưng hắn.
Vòng eo dưới cánh tay cậu rắn chắc và mạnh mẽ, chóp mũi thoang thoảng mùi trầm hương của gỗ mun - đây là mùi đến từ trên người Lạc Trường Châu. Úc Bùi ôm eo Lạc Trường Châu, áp mặt vào lưng hắn. Trong tai của cậu tràn ngập tiếng tim đập "Thịch thịch" vang dội. Cậu không biết đây là nhịp tim của mình hay là nhịp tim của Lạc Trường Châu. Tất cả những gì cậu biết lúc này là cậu và Lạc Trường Châu đang dựa cực kỳ gần, gần tới mức trái tim hai người như nhảy ra khỏi lồng ngực, quấn quýt với nhau, ngay cả tần số tim đập cũng trùng khớp hoàn mỹ tới như vậy.
"Cậu không sao chứ?" Lúc này, Lạc Trường Châu thả tay xuống từ trên ghi đông, nhẹ nhàng che lên mu bàn tay của cậu, "Tay cậu lạnh quá."
Khi ngón tay cậu được lòng bàn tay ấm áp của Lạc Trường Châu bao phủ, Úc Bùi sững sờ một lúc, nhưng thay vì thu tay lại, cậu lại nhẹ nhàng rời khỏi lưng của Lạc Trường Châu, ôm eo hắn ngồi vững lại, rồi thì thầm: "Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Vậy cậu ngồi vững nhé, chúng ta đi tiếp."
Nhiệt độ ấm áp rời đi, ngón tay lại trở nên lạnh lẽo, hết thảy cảm xúc của Úc Bùi dường như cũng rời đi theo nhiệt độ kia. Cậu lơ đãng "ừm" một tiếng, đến khi nhìn thấy những người đi bộ ở ven đường, cậu mới chợt nhớ ra đây là đang ở trường học.
Nhận ra điều này khiến Úc Bùi hoảng sợ, nhanh chóng rút bàn tay đang ôm eo Lạc Trường Châu ra, thay vào đó, cậu dùng hai ngón tay giữ quần áo trên người hắn.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy một vài nam sinh cùng đi một xe chạy ngang qua mình, Úc Bùi phát hiện thực ra cũng có rất nhiều nam sinh cũng ôm eo người trước mặt khi bạn mình đang chạy xe đạp. Đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cho lắm, vừa rồi cậu phản ứng như vậy, có thể là do cậu mới vừa chột dạ.
Về phần chột dạ cái gì, Úc Bùi cũng không biết, cậu có thể cảm giác được mình đang tiến gần một bờ vực nguy hiểm, mà hai bên đều là ngõ cụt không thể lui. Cậu chỉ có thể dọc theo vực thẳm không có tận cùng đi về phía trước, bởi vì phía bên kia vực sâu, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Lạc Trường Châu.
"Cậu có biết đây là đâu không?" Giọng nói trầm thấp và dễ chịu của Lạc Trường Châu vang lên trên đầu Úc Bùi.
Úc Bùi hoàn hồn, ngước mắt lên liếc nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên nói: "Đây là... Đường mòn Jindai?"
Bây giờ đã là giữa mùa hè, nhưng vẫn còn rất nhiều hoa gấm nở rộ bên con đường nhỏ Jindai, nhìn từ xa trông lại giống như ráng chiều màu hồng hoa gấm, rất đẹp, và vì đang là mùa hè nên mặt trời hãy còn chưa lặn, thế nhưng bóng trắng của mặt trăng cuối chân trời đã lấp ló xuất hiện.
"Nhưng mà -" Úc Bùi hơi khó hiểu, "Chúng ta không đi đến Hẻm ẩm thực sao?"
"Đi thêm năm mươi mét trên con đường này rồi rẽ phải, chẳng mấy chốc sẽ đến Hẻm ẩm thực." Lạc Trường Châu cười, giọng nói rất nhẹ nhàng thoảng trong gió mùa hạ, "Tớ thấy con đường này rất đẹp, cho nên muốn đưa cậu đi xem một cái."
Nghe hắn nói, hai má của Úc Bùi chợt nóng bừng, cậu thì thào: "Thật sự rất đẹp."
Ngay sau đó, hành động của Lạc Trường Châu suýt chút nữa đã khiến cậu kêu lên thành tiếng, bởi vì Lạc Trường Châu nắm lấy tay cậu, cũng kéo tay cậu đặt lên eo hắn: "Đường ở đây hơi gập ghềnh, giữ chặt lấy tớ, đừng để ngã nhé."
"Ồ......"
Hai má Úc Bùi càng nóng bừng bừng, nhưng trái tim như ngâm trong nước mật ong mềm mại vô cùng. Cậu ôm eo Lạc Trường Châu, nhìn hoa gấm nở rộ bốn phía rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió mùa hè sảng khoái lướt qua bên người. Cậu cảm thấy trong cuộc đời ngắn ngủi này của cậu, có lẽ sẽ chẳng còn khoảnh khắc nào vui vẻ hơn hiện tại nữa.
Mười phút sau, Lạc Trường Châu từ từ dừng lại trước một cửa tiệm và nói với Úc Bùi: "Đến nơi rồi."
Úc Bùi chưa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, quay đầu lại thì thấy Lạc Trường Châu đã đưa mình đến dừng trước một tiệm mễ tuyến (*) nhỏ, cách đó không xa, chủ quán đang bận rộn trần mễ tuyến trong nồi. Hơi nước bốc lên từ những bát mễ tuyến đen đen làm mờ khuôn mặt người chủ quán, nhưng vẫn nghe rõ giọng nói thanh sảng của ông: "Mễ tuyến bàn số 8 đã xong -"
"Hôm nay đi ăn mễ tuyến nhé." Lạc Trường Châu đứng bên cạnh, như là thông báo một điều gì đó rất quan trọng, rồi quay sang hỏi Úc Bùi, "Cửa hàng mễ tuyến này nổi tiếng nhất trên đường Lộ Giang này đấy. A Bùi, cậu đã từng đến ăn chưa? "
Úc Bùi lắc đầu nói: "Chưa từng."
Sinh hoạt khi trước của cậu chỉ có trường học tẻ nhạt và nhà họ Úc, ba điểm thẳng hàng, nào có cơ hội đến nơi xa như Hẻm ẩm thực này để ăn một nồi mễ tuyến cơ chứ? Thật đáng xấu hổ khi nói rằng cậu là người Nam Thành, vậy mà lại chưa bao giờ nếm thử mễ tuyến Nam Thành.
Lạc Trường Châu nhìn cậu mỉm cười, đoạn nắm tay cậu đi vào trong cửa tiệm: "Vậy hôm nay tớ đưa cậu đi ăn nhé."
Úc Bùi khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình và đứng bên cạnh hắn.
"Ông chủ, hai phần mễ tuyến." Lạc Trường Châu đưa ra một tờ tiền mệnh giá năm mươi.
"Hả?" Úc Bùi hỏi hắn, "Không phải tớ nói mời cậu đi ăn sao?
"Không đắt đâu." Lạc Trường Châu nhận lại tiền của ông chủ "Lần sau cậu lại mời tớ đi là được mà."
Úc Bùi cũng không cố chấp, ngồi xuống bàn số 15 với Lạc Trường Châu. Trong lúc chờ mễ tuyến, cậu lặng lẽ sờ sờ bàn tay Lạc Trường Châu vừa nắm, như thể cậu làm như vậy thì có thể dắt tay hắn một lần nữa.
Lúc này, Lạc Trường Châu đột nhiên thấp giọng cười một tiếng.
Úc Bùi tưởng hành động của mình đã bị hắn phát hiện nên lo lắng ngẩng đầu nhìn lên hỏi: "Trường Châu, cậu cười cái gì vậy?"
"Cậu còn nhớ không?" Lạc Trường Châu cong môi, đôi mắt xanh thẳm đầy thâm thúy chỉ có duy nhất hình bóng cậu, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở trường là vào ngày 15".
Úc Bùi sững sờ tại chỗ, vài giây sau chợt đỏ bừng cả hai tai, may mắn thay, chủ quán đã hét lớn: "Mễ tuyến bàn số 15 đã xong --!"
"Đi lấy mễ tuyến nào." Lạc Trường Châu dường như không để ý đến sự khác thường của cậu, đi lại gần và nắm lấy cánh tay cậu.
Úc Bùi đành thuận thế đứng dậy bưng một bát mễ tuyến nhỏ cùng với Lạc Trường Châu đến bên cạnh bàn gia vị.
Bát mễ tuyến chính là một bát mỳ gạo, mỳ gạo sau khi nấu chín, chủ quán sẽ cho thêm thịt băm, sau đó bỏ thêm đậu hà lan và rau cải, trong bát có thể cho thêm nước sốt cà chua, sau đó chủ quán sẽ đưa bát cho thực khách, để họ đi chọn thêm gia vị.
Hôm nay Úc Bùi bị Lạc Trường Châu nắm tay hai lần, đầu óc có chút choáng váng, không để ý liền gắp một thìa ớt muốn thêm vào bát của mình, nhưng ngay sau đó lại bị Lạc Trường Châu giữ chặt tay. Tay nắm tay, hơi rung rung hất gần hết số ớt trên thìa ra, nói với Úc Bùi: "Bị hen suyễn không được ăn quá cay đâu, cậu chỉ có thể ăn một xíu như này thôi nhé."
Tâm trí của Úc Bùi hoàn toàn không quan tâm đến việc mình có thể thêm bao nhiêu ớt nữa, mà nằm ở Lạc Trường Châu lại nắm tay cậu một lần nữa. Mãi đến tận khi bưng mễ tuyến về chỗ ngồi, nhiệt độ trên mặt cậu vẫn chưa hạ xuống, tất cả những gì nhảy nhót trong đầu cậu chỉ có: Lạc Trường Châu nắm tay mình.
Nắm tận ba lần liền!
Úc Bùi trộm vui sướng, cảm thấy mễ tuyến hôm nay chính là mễ tuyến ngon nhất mà cậu từng ăn. Chờ tới khi Lạc Trường Châu hỏi cậu ăn có ngon không, Úc Bùi cũng chỉ có thể gật đầu liên tục đáp: "Ngon lắm luôn."
Lạc Trường Châu lại hỏi cậu: "Vậy cậu có thích ăn không, A Bùi?"
- -----------
(*): Mễ tuyến (giản thể: 米线; phồn thể: 米線; bính âm: mǐxiàn) là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi chứ không phải dạng khô. Nó tương đối giống với các loại mì được tiêu thụ ở các nước láng giềng Lào (fei) và Việt Nam (phở), với điểm khác biệt chính là nước dùng thường được khách hàng cá nhân hóa theo truyền thống Vân Nam, và nước dùng làm sẵn của cơ sở ít bị pha tạp hơn và được đánh giá cao.
Bàn gia vị thì như này nè:
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương