Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 40: A Bùi không trả lời tôi ngay lập tức



Hỏi bài thời học sinh thường chỉ có hai khả năng, một là hỏi bài thật, hai là mượn danh hỏi bài để nhân cơ hội tiếp cận bạn học mình thích, đây là một chuyện mà mọi người đều ngầm hiểu.

Cô gái đến hỏi bài Lạc Trường Châu lúc này nhìn thế nào cũng thuộc loại thứ hai.

Lúc nghỉ giữa giờ Lạc Trường Châu bình thường không phải đang làm bài thì cũng là đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ ăn vặt cũng đi cùng Úc Bùi và Cố Tranh, mọi người không tìm được cơ hội tiếp cận hắn, muốn từ từ bồi dưỡng mối quan hệ cũng chẳng làm được.

Về phần tại sao không trực tiếp thổ lộ thì là do câu danh ngôn "Uống rượu độc giải khát" khi trước từ chối Chúc Nguyệt Minh của hắn, nên ai cũng không muốn làm người uống rượu độc giải khát thứ hai, chỉ đành vớt vát bằng cách đi đường vòng hỏi bài tập.

"Khụ khụ khụ."

Chỉ là Lạc Trường Châu còn chưa nói gì, Cố Tranh ở đằng sau đã đứng ngồi không yên, lập tức hắng giọng lớn tiếng một cái, sau đó nhìn chằm chằm Lạc Trường Châu xem hắn trả lời như thế nào.

Lạc Trường Châu nhíu mày, lấy bài tập của mình ra đưa cho bạn nữ kia và nói: "Lời giải cậu muốn hỏi tôi ghi hết trong này rồi, cậu có thể tự mình xem."

Tất cả bài tập về nhà của Lạc Trường Châu đều có bước giải rất chi tiết để cho Úc Bùi tiện theo dõi. Sau khi cô gái kia nhận được thì liếc mắt nhìn, phát hiện quả đúng là vậy, nhưng cô lại không cam tâm rời đi như thế nên nói: "Nhưng còn có mấy bước tớ đọc không hiểu lắm."

Nền tảng của Úc Bùi kém như vậy mà đọc còn hiểu, cô gái này ở trong lớp cũng không phải kém cỏi gì, sao lại xem không hiểu? Nhưng dù sao cũng là bạn bè, từ chối thẳng thừng quá cũng không tốt nên Lạc Trường Châu nói thẳng: "Vậy cậu đi hỏi giáo viên xem, có khả năng sau này tôi không tiện giảng bài cho các cậu ở khoảng cách gần, bị đối tượng của tôi biết thì cậu ấy sẽ buồn lắm."

Cố Tranh nghe vậy thì mới cong khóe miệng, tay chống cằm dựa vào tường. Cậu chàng thấy Lạc Trường Châu nói như vậy rất tốt, báo cho mọi người biết mình có đối tượng thì sẽ không còn nữ sinh nào đến gần nữa.

Lạc Trường Châu vừa nói vậy, các bạn học xung quanh đều vỡ òa. Dù sao đến cả Chúc Nguyệt Minh mà Lạc Trường Châu còn từ chối cơ mà, mọi người đều cho rằng hắn là người không bao giờ yêu đương cơ đấy, sao mới có mấy tuần trôi qua mà đã có đối tượng rồi?

Nữ sinh đến hỏi bài ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Nhưng không phải cậu nói... uống rượu độc giải khát sao?"

Lạc Trường Châu nhíu mày nói: "Bởi vì đó không phải là đối tượng của tôi, mà về phía đối tượng của tôi, tôi cũng chẳng phải độc dược."

"Thế là cái gì?" Nữ sinh ngơ ngác hỏi tiếp.

Lạc Trường Châu nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập nói: "Là mật ong."

Úc Bùi nghe Lạc Trường Châu nói mà không nhịn được cười.

Lạc Trường Châu thấy cậu nở nụ cười thì còn cố ý lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào Úc Bùi hỏi: "Cậu thấy có đúng không, A Bùi?"

Mặc dù mọi người cho rằng vấn đề này hỏi Úc Bùi có hơi lạ, nhưng nghĩ tới cậu là bạn thân của Lạc Trường Châu thì hình như cũng chẳng có gì kỳ quái. Úc Bùi cũng gật đầu liên tục phụ họa cho câu nói của Lạc Trường Châu: "Ừ đúng thế."

Cô gái kia không còn cách nào khác đành phải cầm quyển bài tập mượn được ra về. Cố Tranh nhìn hết toàn bộ mọi chuyện thấy mình đã lo lắng vô ích, cậu chàng thấy dáng vẻ Úc Bùi và Lạc Trường Châu nhìn nhau cười thì ăn một bụng cẩu lương.

Lạc Trường Châu bảo vệ việc riêng tư của mình rất tốt, người biết được phương thức liên lạc của hắn không nhiều. Người khác không nói làm gì, nhưng Đàm Khải Minh đã thêm QQ của hắn lại không nhận ra Lạc Trường Châu yêu đương từ bao giờ, không nhịn được tò mò hỏi: "Trường Châu, cậu ở bên đối tượng của mình từ bao giờ vậy?"

"Mới hôm qua thôi." Lạc Trường Châu nói.

Đàm Khải Minh lại hỏi: "Ở trường chúng ta sao?"

Lạc Trường Châu không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà nói: "Dù sao thì bất kể là đại học hay tương lai, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau."

"Các cậu muốn thi vào cùng một trường đại học ư?" Đàm Khải Minh nghe vậy thì cho là Lạc Trường Châu và đối tượng của hắn đang yêu xa.

Lạc Trường Châu đáp: "Ừm."

Đàm Khải Minh thấy có thể thi vào cùng một trường đại học với Lạc Trường Châu chắc hẳn phải là học sinh giỏi giống như hắn. Nhưng chỉ có Úc Bùi biết thành tích của bản thân mình rất khó để thi vào cùng một trường với Lạc Trường Châu.

Chờ sau khi Đàm Khải Minh quay người về chỗ thì cậu nhỏ giọng gọi Lạc Trường Châu: "Trường Châu..."

"Làm sao vậy?"

"Cậu... Sau này cậu muốn thi vào trường đại học nào thế?" Úc Bùi quyết định hỏi trước một phen, để bản thân mình có sự chuẩn bị.

Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Vậy cậu muốn thi trường đại học nào?"

Thật ra từ trước đến nay Úc Bùi chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này. Trước đây cậu học rất kém, nghĩ mình có thể thi đỗ trường nào thì học trường đó là được rồi, nhưng sau khi cậu và Lạc Trường Châu ở bên nhau, cậu bắt đầu muốn thi vào trường nào đó gần Lạc Trường Châu, như vậy thì mới có thể tiếp tục ở bên hắn, cho nên cậu nói: "Tớ học kém lắm, chắc là không có cách nào thi vào cùng một trường đại học với cậu đâu."

"Sao lại không có cách cơ chứ?" Lạc Trường Châu dịu dàng nói với cậu, "Cậu là sinh viên nghệ thuật, phần văn hóa yêu cầu thấp hơn chúng tớ. Hơn nữa bây giờ mới là kỳ 1 của lớp 12, việc học hành của cậu cũng không phải không có biện pháp cải thiện."

Úc Bùi sững sờ, vẫn không tự tin: "Nhưng là..."

Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Cậu thích Nam Thành không?"

Úc Bùi gật gật đầu, Nam Thành là quê hương của cậu, sao cậu lại không thích nơi này được.

"Vậy thì chúng ta ở Nam Thành học đại học có được không?" Lạc Trường Châu dùng giọng thương lượng nói với Úc Bùi, "Nơi này không cách nhà cậu xa quá, nếu không muốn trọ ở trường thì chúng ta cũng có thể học ngoại trú, đến kỳ nghỉ cậu về nhà thăm anh trai cũng thuận tiện."

Những vấn đề Lạc Trường Châu nói này không phải Úc Bùi chưa từng nghĩ tới, thậm chí là từ rất lâu trước kia cậu đã có dự định như vậy rồi - tìm một trường đại học bình thường ở Nam Thành, hoàn thành việc học của mình một cách nhẹ nhàng, sau đó có thể mở một phòng vẽ tranh cho riêng bản thân, hoặc là đến làm giáo viên trong phòng vẽ tranh của thầy Bạch, cứ an tĩnh như vậy sống hết một đời. Cậu không có hoài bão lớn lao, cũng không có ước mơ gì cả, giống như một lít nước đựng ở bên trong lọ nào thì sẽ có hình dạng như vậy.

Nhưng tất cả đều là quá khứ.

Hiện tại Lạc Trường Châu xuất hiện, cậu phải nghĩ tới Lạc Trường Châu. Lạc Trường Châu học tốt như vậy, nói không chừng có thể thi đỗ đại học hàng đầu đế đô. Tuy rằng Nam Thành cũng có một trường đại học trọng điểm quốc gia nhưng nhìn chung thì sao mà so được với đế đô.

Cuối cùng, Úc Bùi chỉ có thể rủ mắt nhẹ giọng nói: "Nhưng đại học Nam Thành bên này chưa đủ tốt."

Lạc Trường Châu nhìn thấy Úc Bùi cúi đầu thì nở nụ cười, nằm úp sấp trên bàn, nhìn đôi mắt của cậu nói: "Nhưng tớ cũng chả muốn đi học hành để thành nhà khoa học nghiên cứu hàn lâm gì đó. Nhà tớ còn có ngọn núi chờ tớ về thừa kế đây này, tớ phải ở lại đây chứ."

Úc Bùi bị lời nói của Lạc Trường Châu chọc cười. Cậu ngước mắt nhìn về phía Lạc Trường Châu, nửa khuôn mặt của hắn áp trên cánh tay, mà trong đôi mắt xanh lam dịu dàng sâu thẳm ấy tràn đầy hình bóng của cậu. Úc Bùi chần chờ một chút, nhớ tới từ nhỏ đến lớn đều là người khác quyết định thay mình, từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi qua ý kiến của cậu. Vậy thì đại khái đây có thể là lần đầu tiên cậu tự quyết định con đường tương lai cho chính cuộc đời của mình.

Cậu hỏi Lạc Trường Châu: "Vậy Trường Châu ơi, cậu thật sự muốn thi đại học bên này ư?"

"Đúng vậy. Cả nhà tớ đều đến Nam Thành cả rồi, sao tớ còn muốn quay trở lại cơ chứ? Hơn nữa -" Lạc Trường Châu ngừng lại, dùng bàn tay còn lại dưới ngăn bàn nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón út của Úc Bùi, nắm thật chặt, "Tớ muốn thi vào cùng một trường đại học với cậu, cậu muốn đến đại học nào thì tớ sẽ đi theo cậu."

Úc Bùi cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ ngón út, thấy viền mắt có hơi chua xót. Cậu nhìn đôi mắt của Lạc Trường Châu, giọng nói hơi khàn: "Được, vậy chúng mình cùng thi vào đại học Nam Thành nhé."

Đại học Nam Thành chính là đại học tốt nhất của Nam Thành, ngoài ra còn có chuyên ngành nghệ thuật, hằng năm đều sẽ chiêu sinh một nhóm sinh viên nghệ thuật. Úc Bùi quyết định, không quản khó khăn thế nào, cậu nhất định phải thi vào nơi này cùng với Lạc Trường Châu.

Nhưng nếu muốn thi vào nơi ấy, cậu nhất định phải cầm lại bút vẽ.

Hôm ấy sau khi về nhà, Úc Bùi ăn cơm tối xong thì đứng dậy khỏi bàn, đi về phía phòng vẽ tranh một cách khá trịnh trọng. Cố Tranh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu thì hỏi: "A Bùi, cậu định đi làm gì thế."

Úc Bùi đáp: "Tớ vào phòng vẽ tranh."

"Hả, cậu muốn đi vẽ tranh á, mấy hôm nay tớ cũng có thấy cậu đến phòng vẽ vẽ tranh đâu -" Cố Tranh ban đầu còn chưa kịp phản ứng, nói được một nửa mới phát hiện Úc Bùi chỉ nói mình muốn đến phòng vẽ tranh, không nói là muốn vẽ gì.

Trước đây mỗi khi cậu chàng đến nhà Úc Bùi chơi, ngoại trừ thời gian Úc Bùi đi theo cậu chàng long nhong bên ngoài không vẽ được thì mỗi ngày Úc Bùi đều kiên trì vào phòng vẽ tranh rất lâu.

Cậu chàng nuốt lại lời nói kế tiếp, cẩn thận nhìn Úc Bùi: "Ừm... A Bùi có muốn tớ vào cùng cậu không?"

"Tớ chỉ vào phòng vẽ tranh thôi, cũng chả đi đâu cả." Úc Bùi thấy buồn cười, "Không cần cậu đi cùng."

"Tớ chán mà." Cố Tranh cợt nhả dịch đến bên người Úc Bùi, "Tớ vào xem thôi, đảm bảo không động linh tinh vào bút vẽ thuốc màu của cậu, cũng không lên tiếng."

Úc Bùi cười cười, nói: "Cậu vào xem tớ vẽ càng chán hơn đó."

Cố Tranh nhìn vào đôi mắt của cậu, xác nhận vẻ mặt của cậu không có sự miễn cưỡng thì nói: "Thật sự không cần tớ vào cùng chứ?"

"Thật sự không cần." Úc Bùi nói.

"Ai nha, vậy mà A Bùi không muốn tớ vào cùng, đau lòng quá đi thôi, vậy tớ đi tìm em gái tán gẫu đây." Cố Tranh bĩu môi, ôm ngực làm ra dáng vẻ khổ sở, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Úc Bùi, "Vậy A Bùi, cậu có chuyện gì nhất định phải gọi tớ đấy."

Úc Bùi gật đầu đáp: "Ừm."

Lúc này Cố Tranh mới cẩn thận đi từng bước về phòng, đến khi vào phòng, cậu chàng lập tức lên QQ nhắn tin hỏi Lạc Trường Châu: [Trường Châu cậu có đó không? Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện.]

Hôm nay lúc tan học Cố Tranh đã lấy được tài khoản QQ của Lạc Trường Châu, vốn định lưu đấy có phương thức liên lạc thôi, ai ngờ lần này lại phát huy công dụng.

Tầm 3 phút sau Lạc Trường Châu trả lời: [Có, có chuyện gì không?]

Cố Tranh gửi tin nhắn: [Tôi muốn hỏi cậu một chút, bình thường cậu có thấy A Bùi vẽ không?]

[Có, lúc cậu ấy lên lớp ngẩn người không chú ý nghe giảng có vẽ, nhưng không thường xuyên. Nhưng mà cậu ấy có vẽ tặng tôi một bức phác họa chân dung, cậu muốn xem không?]

Oa, A Bùi còn chưa vẽ cậu chàng đâu đấy. Cố Tranh nhịn xuống sự chua xót trong lòng, đánh chữ: [À, tôi không muốn xem, nhưng vẽ là được rồi.]

Lạc Trường Châu hỏi cậu chàng: [Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này? A Bùi đang làm gì thế? Tôi mới gửi tin nhắn cho cậu ấy nhưng cậu ấy trả lời tôi ngay lập tức.]
Chương trước Chương tiếp