Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 87: Ngoại truyện 8: Đại học 4
"Hả?" Thường Hồng Duy đã mặc quần được một nửa hỏi Lạc Trường Châu, "Tại sao thế?"
Cảnh tượng này thực sự một lời khó nói hết, Lạc Trường Châu chưa kịp nói tiếp thì Thường Hồng Duy đã nói: "Đều là con trai con lứa với nhau cả, cậu có thì tôi cũng có, đừng có mà ngượng, các cậu cũng thay mau lên, thử xem quân phục có vừa người không chứ."
Lạc Trường Châu cau mày, vừa định mở miệng, Úc Bùi đã nắm lấy tay áo hắn, nói: "Trường Châu, chúng ta vào phòng tắm thay quần áo nhé."
Lạc Trường Châu mím môi, tuy không nói gì nhưng vẫn cầm quân phục lên, đi vào nhà vệ sinh với Úc Bùi.
Thường Hồng Duy thấy kỳ lạ bèn "Ồ" lên một tiếng. Lúc trước cậu ta cho rằng Lạc Trường Châu bảo mình vào nhà vệ sinh thay đồ là do chú trọng riêng tư, không muốn nhìn cơ thể người khác, nhưng bây giờ hắn lại đồng ý vào nhà vệ sinh cùng Úc Bùi, rõ là không phải bởi lý do này rồi.
Thường Hồng Duy thấy cực kỳ bối rối, khó hiểu nhìn về phía Nguyên Tín Dư, Nguyên Tín Dư cũng đang nhìn cậu ta rồi bất đắc dĩ thở dài.
Để chuyển hướng sự chú ý của Thường Hồng Duy, Nguyên Tín Dư thay luôn quần áo trước mặt cậu ta, động tác trôi chảy không hề lúng túng, Thường Hồng Duy không còn tập trung vào việc "Tui có nên vào nhà vệ sinh để thay quần áo không?" nữa, chỉ vào ống quần ngắn của Nguyên Tín Dư nói: "Quần áo của cậu có hơi nhỏ nhỉ?"
Nguyên Tín Dư cúi đầu kéo ống tay áo thì phát hiện phía trên cũng quá nhỏ, toàn bộ cổ tay lộ ra, nhưng đổi quân phục phiền phức quá, vì vậy hắn thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ mặc hơn nửa tháng thôi, tạm vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Trường Châu và Úc Bùi vào nhà vệ sinh thay quần áo cũng quay lại, Úc Bùi cúi đầu, dái tai lộ ra có hơi đỏ lên. Thường Hồng Duy lại không để ý mà đang mải nhìn dáng người to cao của Lạc Trường Châu rồi bật thốt: "Oa, ngầu quá!"
Lạc Trường Châu sở hữu thân hình hoàn hảo, dù mặc trang phục gì cũng có thể toát ra khí chất mà người bình thường không có, cộng thêm đôi mắt xanh thẳm như biển khơi khiến người ta càng không thể dời mắt.
Thường Hồng Duy vòng qua hắn hai vòng nói: "Trường Châu, cậu mặc quân phục trông đẹp trai quá. Chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu phải không?"
"Không." Lạc Trường Châu thản nhiên nói: "Tôi có người yêu rồi."
"Cậu có người yêu?" Thường Hồng Duy ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ta thấy cũng phải thôi, "Này, người yêu cậu học ở đâu? Có phải cũng ở trường mình không?"
Thường Hồng Duy chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Trường Châu sẽ trả lời câu hỏi này, bởi vì Lạc Trường Châu có vẻ quá lạnh lùng và hơi khó gần.
Không ngờ Lạc Trường Châu lại đáp "Ừm" xem như trả lời.
Thường Hồng Duy tưởng mình nghe nhầm nên ngước mắt nhìn Lạc Trường Châu, nhưng tất cả những gì cậu ta thấy chỉ là hắn đang cụp mắt chỉnh cổ áo của Úc Bùi. Còn Úc Bùi bị hắn chạm vào thì cử động cơ thể một cách hơi khó chịu.
Lạc Trường Châu lập tức hỏi Úc Bùi: "Sao vậy?"
"Cổ của tớ hơi ngứa." Úc Bùi cau mày gãi hai cái, trên làn da trắng nõn của cậu lập tức xuất hiện mấy vết đỏ: "Trên người tớ cũng vậy."
Lạc Trường Châu nghe vậy lập tức làm động tác định cởi quần áo của Úc Bùi, nói với cậu: "Cởi ra đi."
Úc Bùi không do dự, lập tức cởi bỏ áo đồng phục quân sự, đứng trong phòng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, Thường Hồng Duy nhìn kỹ hơn, phát hiện trên người Úc Bùi có vài vết sưng đỏ, lập tức nói: "Bị dị ứng sao?"
"Ừ." Úc Bùi buồn bã đáp: "Chắc là do quần áo cất lâu ngày nên bụi bặm."
Thường Hồng Duy nói: "Trường học có phòng y tế, chúng ta có thể cùng đi lấy một ít thuốc dị ứng, ok không?"
Úc Bùi gật đầu: "Ừm, được."
Thường Hồng Duy cực kỳ muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, dù sao cũng phải sống chung tới bốn năm đại học, ngẫm một hồi rồi nói: "Cậu bị dị ứng rồi, không tiện ra ngoài, lát tôi với Nguyên Tín Dư đi lấy giúp cậu nhé."
"Không, tôi đi lấy cho A Bùi." Người trả lời lại là Lạc Trường Châu.
Hắn đưa cho Úc Bùi một chiếc khăn và quần áo mới, bảo cậu nhanh chóng đi tắm, sau khi Úc Bùi vào phòng tắm, Lạc Trường Châu lấy quần áo của Úc Bùi và bộ quân phục mới của mình mang đi giặt chung, sau khi mang ra ban công phơi khô, hắn cầm tiền và điện thoại di động rồi đi ra ngoài. Không cần hỏi, Thường Hồng Duy biết chắc chắn hắn đã đến phòng y tế để lấy thuốc dị ứng cho Úc Bùi.
Nhìn thấy những cảnh tượng này, Thường Hồng Duy hoài nghi nhân sinh, cậu ta không cho rằng Úc Bùi là người được chiều sinh hư, dù sao ở chung lâu ngày, tính tình của Úc Bùi rõ ràng tốt hơn Lạc Trường Châu rất nhiều, ôn hòa dễ gần. Thường Hồng Duy lấy làm kinh ngạc là bởi Lạc Trường Châu chăm Úc Bùi từng li từng tí, cậu ta chợt phát hiện lúc mới vào ký túc xá Lạc Trường Châu trải giường giúp Úc Bùi chỉ là trò trẻ con, bây giờ đến cả quần áo cũng giặt cho cậu! Mẹ của Thường Hồng Duy đã ngừng giúp cậu ta giặt quần áo từ khi mười tuổi rồi, Lạc Trường Châu quả thực là chăm Úc Bùi như con trai mình vậy.
Lúc Úc Bùi còn đang tắm, cậu ta liền di chuyển đến chỗ Nguyên Tín Dư, chọc chọc hắn, nói ra những nghi hoặc của mình: "Giữa bọn họ rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mối quan hệ bạn bè này tốt như vậy kia à?"
Nguyên Tín Dư nhướng mày nhìn Thường Hồng Duy và nói: "Cậu thực sự không nhận ra gì à?"
Thường Hồng Duy có vẻ bối rối: "Nhận ra cái gì?"
"Bọn họ..." Nguyên Tín Dư đang muốn nói, Úc Bùi đã mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm.
Cậu tìm kiếm ở cửa hồi lâu nhưng không thấy quần áo mình đã thay trước khi vào phòng tắm định giặt, cậu hỏi Thường Hồng Duy và Nguyên Tín Dư, "Quần áo tớ đặt ở đây các cậu có thấy không?"
Thường Hồng Duy chỉ cho cậu: "Ồ, Lạc Trường Châu giặt cho cậu rồi phơi ngoài ban công rồi."
Úc Bùi nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cụp mắt xuống, như thể đang xấu hổ nhìn hai người, hai má ửng hồng, có lẽ là do hơi nước trong phòng tắm hun nóng, đoạn cậu cầm khăn ngồi xuống giường của mình lặng lẽ lau tóc.
Úc Bùi vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn. Thường Hồng Duy xưa nay chưa từng thấy con trai nào trầm tình như vậy, thừa dịp Lạc Trường Châu không ở đây nên nhìn thêm mấy bận, tuy là cậu ta cũng không hiểu sao mình phải tranh thủ Lạc Trường Châu không có ở đây nữa, nhưng bản năng mách bảo rằng nếu có Lạc Trường Châu ở đây thì chắc chắn cậu ta không thể nhìn lâu được.
Nhưng cậu ta còn chưa nhìn được mấy lần, Lạc Trường Châu rời khỏi ký túc xá để mua thuốc cho Úc Bùi đã nhanh chóng quay lại, khi Thường Hồng Duy nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lạc Trường Châu xuất hiện ở cửa, trong lòng cậu ta chợt cảm thấy áy náy khó hiểu, lập tức nhặt quần áo lên rồi lẻn vào phòng tắm để tắm.
Nguyên Tín Dư thì bình tĩnh nhìn Lạc Trường Châu quay lại, rửa tay, đặt thuốc lên bàn, cẩn thận bôi thuốc cho Úc Bùi. Họ bật một chiếc đèn bàn nhỏ màu cam, làn da của Úc Bùi được chiếu sáng bởi ánh đèn ấm áp khiến nó trở nên trắng trẻo đến chói mắt.
"Chỗ này của cậu đỏ quá, có phải lúc tắm cậu làm gì không?"
"Ừm, ngứa quá... Tớ không chịu được nên gãi một tí."
"Càng gãi càng ngứa, gãi xước da còn bị đau nữa, tớ bôi thuốc cho cậu, không cho phép gãi nữa."
"Ồ......"
"Cậu ồ gì mà ồ, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu tớ phát hiện cậu gãi tiếp thì đừng trách tớ..."
Giọng nói của Lạc Trường Châu trầm thấp, Nguyên Tín Dư nghe không rõ lời tiếp theo, nhưng hắn lại nghe thấy sau khi Lạc Trường Châu nói xong câu này, Úc Bùi tức giận nói: "... Tại sao cậu lại nói chuyện này ở ký túc xá kia chứ?"
Lạc Trường Châu cong môi không nói gì, đôi mắt xanh lam nhìn Úc Bùi không giấu được dịu dàng trìu mến. Nguyên Tín Dư thấy thế khẽ thở dài, thấy Thường Hồng Duy thật sự thẳng tăm tắp, quan hệ của Úc Bùi và Lạc Trường Châu rõ ràng đến vậy mà cậu ta không hề nhận ra, ngay trước khi Lạc Trường Châu quay đầu nhìn mình, Nguyên Tín Dư quay đầu qua chỗ khác giả bộ chưa thấy gì.
Tắm xong, Thường Hồng Duy đang giặt quần áo, cậu ta quay lại liếc nhìn Úc Bùi đang thoải mái nhàn nhã xem phim bằng máy tính bảng và uống sữa mà Lạc Trường Châu đã pha cho. Đột nhiên, cậu ta thở dài cảm khái: "Ôi, Úc Bùi sướng quá. Tớ cũng muốn có người giúp tớ giặt quần áo."
Nghe vậy, Úc Bùi nghẹn một ngụm sữa, suýt chút nữa phun ra ngoài, ho đến đỏ bừng mặt.
Lạc Trường Châu mới bước vào phòng tắm đang chuẩn bị đi tắm, nghe được cậu ta nói vậy liền thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhướng mày nói với Thường Hồng Duy: "Trước hết, cậu phải có người yêu đi đã."
Thường Hồng Duy:???
Có người giặt quần áo giúp là bởi vì có người yêu á? Nhưng nếu cậu ta tìm bạn gái thì cũng không thể vứt quần áo cho bạn gái giặt hàng ngày được đâu? Sợ là mới được dăm ba bữa đã chia tay rồi.
Nói xong, Lạc Trường Châu đóng cửa phòng tắm lại, phớt lờ Thường Hồng Duy vẫn đang mù mờ chưa rõ.
Nguyên Tín Dư không thể chịu đựng được nữa, nhắc nhở Thường Hồng Duy: "Nếu cậu không thích cho thể mang cho vào máy giặt."
Thường Hồng Duy chán ghét nói: "Bỏ đi, máy giặt của trường quá bẩn. Tớ đã đi khảo sát trước khi các cậu tới đây rồi, tớ hờn lắm chứ, sao có người đến cả quần lót cũng bỏ vào giặt chung vậy."
Nguyên Tín Dư nhún vai nói: "Sao lại không được? Thôi giặt nhanh đi, hôm nay ngủ sớm, mai bắt đầu tập quân sự rồi."
"Rồi rồi." Thường Hồng Duy giơ quần áo lên đáp.
Úc Bùi là người đầu tiên trong ký túc xá leo lên giường, trước đây cậu chưa từng sống trong ký túc trường chứ đừng nói đến việc ngủ trên một chiếc giường có cả bàn như vậy, nhưng vì chưa bao giờ ngủ trên đó nên cậu cảm thấy rất mới mẻ. Cậu chúc ngủ ngon ba người còn lại trong ký túc xá rồi thả màn giường xuống, rúc vào trong chăn.
Thường Hồng Duy vốn muốn chơi game một lát, sau khi nghe thấy Úc Bùi chúc ngủ ngon xong bèn tắt máy tính cũng chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Nguyên Tín Dư và Lạc Trường Châu còn đang thu dọn đồ đạc dưới gầm giường bèn nói với bọn họ: "Này, tớ lên giường trước. Lát hai cậu tắt đèn nhé."
Nguyên Tín Dư đang định nói để mình tắt đèn, Lạc Trường Châu đã nói: "Cậu đi ngủ trước đi, tôi tắt đèn."
Nguyên Tín Dư sửng sốt một lát, sau đó vô thức ngước mắt nhìn Úc Bùi qua tấm màn giường gần như kín gió, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Ồ, được rồi, tôi đi ngủ trước."
"Ừ." Lạc Trường Châu đáp lại.
Vì thế Nguyên Tín Dư nằm trên giường cẩn thận lắng nghe, phát hiện Lạc Trường Châu quả thực sau khi tắt đèn... đã lọ mọ leo lên giường Úc Bùi.
Than ôi, Nguyên Tín Dư lại thở dài, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi vừa mới trưởng thành, hắn vẫn mong chờ cuộc sống đại học và bạn cùng phòng mới kia mà, hắn cũng cầu nguyện rằng bạn cùng phòng mới sẽ không kỳ quái quá, sẽ hòa đồng dễ ở chung, rồi hóa ra bạn cùng phòng quả thật dễ tính thật, nhưng một đứa thì thần kinh thô, hai người còn lại thời thời khắc khắc rải cơm chó.
Lên đại học khó quá, giáo viên nói vào đại học rồi có thể xả hơi toàn là lừa dối cả.
Cảnh tượng này thực sự một lời khó nói hết, Lạc Trường Châu chưa kịp nói tiếp thì Thường Hồng Duy đã nói: "Đều là con trai con lứa với nhau cả, cậu có thì tôi cũng có, đừng có mà ngượng, các cậu cũng thay mau lên, thử xem quân phục có vừa người không chứ."
Lạc Trường Châu cau mày, vừa định mở miệng, Úc Bùi đã nắm lấy tay áo hắn, nói: "Trường Châu, chúng ta vào phòng tắm thay quần áo nhé."
Lạc Trường Châu mím môi, tuy không nói gì nhưng vẫn cầm quân phục lên, đi vào nhà vệ sinh với Úc Bùi.
Thường Hồng Duy thấy kỳ lạ bèn "Ồ" lên một tiếng. Lúc trước cậu ta cho rằng Lạc Trường Châu bảo mình vào nhà vệ sinh thay đồ là do chú trọng riêng tư, không muốn nhìn cơ thể người khác, nhưng bây giờ hắn lại đồng ý vào nhà vệ sinh cùng Úc Bùi, rõ là không phải bởi lý do này rồi.
Thường Hồng Duy thấy cực kỳ bối rối, khó hiểu nhìn về phía Nguyên Tín Dư, Nguyên Tín Dư cũng đang nhìn cậu ta rồi bất đắc dĩ thở dài.
Để chuyển hướng sự chú ý của Thường Hồng Duy, Nguyên Tín Dư thay luôn quần áo trước mặt cậu ta, động tác trôi chảy không hề lúng túng, Thường Hồng Duy không còn tập trung vào việc "Tui có nên vào nhà vệ sinh để thay quần áo không?" nữa, chỉ vào ống quần ngắn của Nguyên Tín Dư nói: "Quần áo của cậu có hơi nhỏ nhỉ?"
Nguyên Tín Dư cúi đầu kéo ống tay áo thì phát hiện phía trên cũng quá nhỏ, toàn bộ cổ tay lộ ra, nhưng đổi quân phục phiền phức quá, vì vậy hắn thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ mặc hơn nửa tháng thôi, tạm vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Trường Châu và Úc Bùi vào nhà vệ sinh thay quần áo cũng quay lại, Úc Bùi cúi đầu, dái tai lộ ra có hơi đỏ lên. Thường Hồng Duy lại không để ý mà đang mải nhìn dáng người to cao của Lạc Trường Châu rồi bật thốt: "Oa, ngầu quá!"
Lạc Trường Châu sở hữu thân hình hoàn hảo, dù mặc trang phục gì cũng có thể toát ra khí chất mà người bình thường không có, cộng thêm đôi mắt xanh thẳm như biển khơi khiến người ta càng không thể dời mắt.
Thường Hồng Duy vòng qua hắn hai vòng nói: "Trường Châu, cậu mặc quân phục trông đẹp trai quá. Chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu phải không?"
"Không." Lạc Trường Châu thản nhiên nói: "Tôi có người yêu rồi."
"Cậu có người yêu?" Thường Hồng Duy ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ta thấy cũng phải thôi, "Này, người yêu cậu học ở đâu? Có phải cũng ở trường mình không?"
Thường Hồng Duy chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Trường Châu sẽ trả lời câu hỏi này, bởi vì Lạc Trường Châu có vẻ quá lạnh lùng và hơi khó gần.
Không ngờ Lạc Trường Châu lại đáp "Ừm" xem như trả lời.
Thường Hồng Duy tưởng mình nghe nhầm nên ngước mắt nhìn Lạc Trường Châu, nhưng tất cả những gì cậu ta thấy chỉ là hắn đang cụp mắt chỉnh cổ áo của Úc Bùi. Còn Úc Bùi bị hắn chạm vào thì cử động cơ thể một cách hơi khó chịu.
Lạc Trường Châu lập tức hỏi Úc Bùi: "Sao vậy?"
"Cổ của tớ hơi ngứa." Úc Bùi cau mày gãi hai cái, trên làn da trắng nõn của cậu lập tức xuất hiện mấy vết đỏ: "Trên người tớ cũng vậy."
Lạc Trường Châu nghe vậy lập tức làm động tác định cởi quần áo của Úc Bùi, nói với cậu: "Cởi ra đi."
Úc Bùi không do dự, lập tức cởi bỏ áo đồng phục quân sự, đứng trong phòng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, Thường Hồng Duy nhìn kỹ hơn, phát hiện trên người Úc Bùi có vài vết sưng đỏ, lập tức nói: "Bị dị ứng sao?"
"Ừ." Úc Bùi buồn bã đáp: "Chắc là do quần áo cất lâu ngày nên bụi bặm."
Thường Hồng Duy nói: "Trường học có phòng y tế, chúng ta có thể cùng đi lấy một ít thuốc dị ứng, ok không?"
Úc Bùi gật đầu: "Ừm, được."
Thường Hồng Duy cực kỳ muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, dù sao cũng phải sống chung tới bốn năm đại học, ngẫm một hồi rồi nói: "Cậu bị dị ứng rồi, không tiện ra ngoài, lát tôi với Nguyên Tín Dư đi lấy giúp cậu nhé."
"Không, tôi đi lấy cho A Bùi." Người trả lời lại là Lạc Trường Châu.
Hắn đưa cho Úc Bùi một chiếc khăn và quần áo mới, bảo cậu nhanh chóng đi tắm, sau khi Úc Bùi vào phòng tắm, Lạc Trường Châu lấy quần áo của Úc Bùi và bộ quân phục mới của mình mang đi giặt chung, sau khi mang ra ban công phơi khô, hắn cầm tiền và điện thoại di động rồi đi ra ngoài. Không cần hỏi, Thường Hồng Duy biết chắc chắn hắn đã đến phòng y tế để lấy thuốc dị ứng cho Úc Bùi.
Nhìn thấy những cảnh tượng này, Thường Hồng Duy hoài nghi nhân sinh, cậu ta không cho rằng Úc Bùi là người được chiều sinh hư, dù sao ở chung lâu ngày, tính tình của Úc Bùi rõ ràng tốt hơn Lạc Trường Châu rất nhiều, ôn hòa dễ gần. Thường Hồng Duy lấy làm kinh ngạc là bởi Lạc Trường Châu chăm Úc Bùi từng li từng tí, cậu ta chợt phát hiện lúc mới vào ký túc xá Lạc Trường Châu trải giường giúp Úc Bùi chỉ là trò trẻ con, bây giờ đến cả quần áo cũng giặt cho cậu! Mẹ của Thường Hồng Duy đã ngừng giúp cậu ta giặt quần áo từ khi mười tuổi rồi, Lạc Trường Châu quả thực là chăm Úc Bùi như con trai mình vậy.
Lúc Úc Bùi còn đang tắm, cậu ta liền di chuyển đến chỗ Nguyên Tín Dư, chọc chọc hắn, nói ra những nghi hoặc của mình: "Giữa bọn họ rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mối quan hệ bạn bè này tốt như vậy kia à?"
Nguyên Tín Dư nhướng mày nhìn Thường Hồng Duy và nói: "Cậu thực sự không nhận ra gì à?"
Thường Hồng Duy có vẻ bối rối: "Nhận ra cái gì?"
"Bọn họ..." Nguyên Tín Dư đang muốn nói, Úc Bùi đã mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm.
Cậu tìm kiếm ở cửa hồi lâu nhưng không thấy quần áo mình đã thay trước khi vào phòng tắm định giặt, cậu hỏi Thường Hồng Duy và Nguyên Tín Dư, "Quần áo tớ đặt ở đây các cậu có thấy không?"
Thường Hồng Duy chỉ cho cậu: "Ồ, Lạc Trường Châu giặt cho cậu rồi phơi ngoài ban công rồi."
Úc Bùi nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cụp mắt xuống, như thể đang xấu hổ nhìn hai người, hai má ửng hồng, có lẽ là do hơi nước trong phòng tắm hun nóng, đoạn cậu cầm khăn ngồi xuống giường của mình lặng lẽ lau tóc.
Úc Bùi vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn. Thường Hồng Duy xưa nay chưa từng thấy con trai nào trầm tình như vậy, thừa dịp Lạc Trường Châu không ở đây nên nhìn thêm mấy bận, tuy là cậu ta cũng không hiểu sao mình phải tranh thủ Lạc Trường Châu không có ở đây nữa, nhưng bản năng mách bảo rằng nếu có Lạc Trường Châu ở đây thì chắc chắn cậu ta không thể nhìn lâu được.
Nhưng cậu ta còn chưa nhìn được mấy lần, Lạc Trường Châu rời khỏi ký túc xá để mua thuốc cho Úc Bùi đã nhanh chóng quay lại, khi Thường Hồng Duy nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lạc Trường Châu xuất hiện ở cửa, trong lòng cậu ta chợt cảm thấy áy náy khó hiểu, lập tức nhặt quần áo lên rồi lẻn vào phòng tắm để tắm.
Nguyên Tín Dư thì bình tĩnh nhìn Lạc Trường Châu quay lại, rửa tay, đặt thuốc lên bàn, cẩn thận bôi thuốc cho Úc Bùi. Họ bật một chiếc đèn bàn nhỏ màu cam, làn da của Úc Bùi được chiếu sáng bởi ánh đèn ấm áp khiến nó trở nên trắng trẻo đến chói mắt.
"Chỗ này của cậu đỏ quá, có phải lúc tắm cậu làm gì không?"
"Ừm, ngứa quá... Tớ không chịu được nên gãi một tí."
"Càng gãi càng ngứa, gãi xước da còn bị đau nữa, tớ bôi thuốc cho cậu, không cho phép gãi nữa."
"Ồ......"
"Cậu ồ gì mà ồ, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu tớ phát hiện cậu gãi tiếp thì đừng trách tớ..."
Giọng nói của Lạc Trường Châu trầm thấp, Nguyên Tín Dư nghe không rõ lời tiếp theo, nhưng hắn lại nghe thấy sau khi Lạc Trường Châu nói xong câu này, Úc Bùi tức giận nói: "... Tại sao cậu lại nói chuyện này ở ký túc xá kia chứ?"
Lạc Trường Châu cong môi không nói gì, đôi mắt xanh lam nhìn Úc Bùi không giấu được dịu dàng trìu mến. Nguyên Tín Dư thấy thế khẽ thở dài, thấy Thường Hồng Duy thật sự thẳng tăm tắp, quan hệ của Úc Bùi và Lạc Trường Châu rõ ràng đến vậy mà cậu ta không hề nhận ra, ngay trước khi Lạc Trường Châu quay đầu nhìn mình, Nguyên Tín Dư quay đầu qua chỗ khác giả bộ chưa thấy gì.
Tắm xong, Thường Hồng Duy đang giặt quần áo, cậu ta quay lại liếc nhìn Úc Bùi đang thoải mái nhàn nhã xem phim bằng máy tính bảng và uống sữa mà Lạc Trường Châu đã pha cho. Đột nhiên, cậu ta thở dài cảm khái: "Ôi, Úc Bùi sướng quá. Tớ cũng muốn có người giúp tớ giặt quần áo."
Nghe vậy, Úc Bùi nghẹn một ngụm sữa, suýt chút nữa phun ra ngoài, ho đến đỏ bừng mặt.
Lạc Trường Châu mới bước vào phòng tắm đang chuẩn bị đi tắm, nghe được cậu ta nói vậy liền thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhướng mày nói với Thường Hồng Duy: "Trước hết, cậu phải có người yêu đi đã."
Thường Hồng Duy:???
Có người giặt quần áo giúp là bởi vì có người yêu á? Nhưng nếu cậu ta tìm bạn gái thì cũng không thể vứt quần áo cho bạn gái giặt hàng ngày được đâu? Sợ là mới được dăm ba bữa đã chia tay rồi.
Nói xong, Lạc Trường Châu đóng cửa phòng tắm lại, phớt lờ Thường Hồng Duy vẫn đang mù mờ chưa rõ.
Nguyên Tín Dư không thể chịu đựng được nữa, nhắc nhở Thường Hồng Duy: "Nếu cậu không thích cho thể mang cho vào máy giặt."
Thường Hồng Duy chán ghét nói: "Bỏ đi, máy giặt của trường quá bẩn. Tớ đã đi khảo sát trước khi các cậu tới đây rồi, tớ hờn lắm chứ, sao có người đến cả quần lót cũng bỏ vào giặt chung vậy."
Nguyên Tín Dư nhún vai nói: "Sao lại không được? Thôi giặt nhanh đi, hôm nay ngủ sớm, mai bắt đầu tập quân sự rồi."
"Rồi rồi." Thường Hồng Duy giơ quần áo lên đáp.
Úc Bùi là người đầu tiên trong ký túc xá leo lên giường, trước đây cậu chưa từng sống trong ký túc trường chứ đừng nói đến việc ngủ trên một chiếc giường có cả bàn như vậy, nhưng vì chưa bao giờ ngủ trên đó nên cậu cảm thấy rất mới mẻ. Cậu chúc ngủ ngon ba người còn lại trong ký túc xá rồi thả màn giường xuống, rúc vào trong chăn.
Thường Hồng Duy vốn muốn chơi game một lát, sau khi nghe thấy Úc Bùi chúc ngủ ngon xong bèn tắt máy tính cũng chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Nguyên Tín Dư và Lạc Trường Châu còn đang thu dọn đồ đạc dưới gầm giường bèn nói với bọn họ: "Này, tớ lên giường trước. Lát hai cậu tắt đèn nhé."
Nguyên Tín Dư đang định nói để mình tắt đèn, Lạc Trường Châu đã nói: "Cậu đi ngủ trước đi, tôi tắt đèn."
Nguyên Tín Dư sửng sốt một lát, sau đó vô thức ngước mắt nhìn Úc Bùi qua tấm màn giường gần như kín gió, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Ồ, được rồi, tôi đi ngủ trước."
"Ừ." Lạc Trường Châu đáp lại.
Vì thế Nguyên Tín Dư nằm trên giường cẩn thận lắng nghe, phát hiện Lạc Trường Châu quả thực sau khi tắt đèn... đã lọ mọ leo lên giường Úc Bùi.
Than ôi, Nguyên Tín Dư lại thở dài, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi vừa mới trưởng thành, hắn vẫn mong chờ cuộc sống đại học và bạn cùng phòng mới kia mà, hắn cũng cầu nguyện rằng bạn cùng phòng mới sẽ không kỳ quái quá, sẽ hòa đồng dễ ở chung, rồi hóa ra bạn cùng phòng quả thật dễ tính thật, nhưng một đứa thì thần kinh thô, hai người còn lại thời thời khắc khắc rải cơm chó.
Lên đại học khó quá, giáo viên nói vào đại học rồi có thể xả hơi toàn là lừa dối cả.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương