Cưng Chiều Em
Chương 56
Viên Nguyệt từ khi về phòng đều như trên chảo lửa, sợ Đàm Khưu sẽ làm gì quá đáng với Đàm Tinh. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, lúc này trách cứ gì cũng muộn rồi.
Bước tới phía bàn trang điểm của mình, đưa tay kéo mở ngăn kéo. Lấy ra một lọ thuốc, như đã thành thói quen uống lấy một viên. Từ sau khi phát sinh quan hệ lại với Đàm Khưu, không muốn lại xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán nên cô đã quyết định dùng thuốc tránh thai. Vẫn còn đang phải cho Cố Cố dùng sữa nên Viên Nguyệt phải tìm hiểu kĩ rồi mới lựa chọn được loại thuốc phù hợp vào đương nhiên, chuyện này Đàm Khưu không biết rồi.
Vừa đặt lọ thuốc về chỗ cũ, đóng lại ngăn kéo thì nghe tiếng cửa đóng mở, đoán chắc Đàm Khưu đã về cô vội chạy ra hỏi “ Sao rồi? Lão Khưu anh có làm gì Tinh Tinh không đó?”
Đàm Khưu đi qua Viên Nguyệt, tiến đến phía phòng bếp, rót cho mình một cốc nước, uống lấy một hơi rồi mới đáp “ Không làm gì, anh gọi ba mẹ con bé về giao trả”
Viên Nguyệt lẽo đẽo đi theo phía sau của Đàm Khưu “ Thật chứ? Đàm Khưu chắc do con bé sợ anh nên mới không dám trực tiếp nói với anh”
Cũng đến đau đầu với việc này, nếu chỉ đơn giản là Đàm Tinh tự về đây chơi thì Đàm Khưu anh sẽ không thèm để tâm nhưng cô nhóc lại được anh trai đặc biệt nhờ chăm sóc nên anh không khó tình làm sao được “ Viên Nguyệt, anh trai anh chỉ có đứa con gái là Đàm Tinh. Lúc con bé về đây anh ấy còn đặc biệt giao phó cho anh, em biết để xảy ra chuyện như vậy anh biết nói với Đàm Phồn ra sao?”
Vòng tay ôm lấy eo Đàm Khưu, lúc này Viên Nguyệt mới nhận ra vấn đề. Làm giọng nhận lỗi “ Xin lỗi anh, em không biết việc này gây rắc rối như vậy. Cũng do em không cẩn thận nhắc nhở Viên Tang”
Đàm Khưu xoay người, nhẹ nhàng bế Viên Nguyệt đặt lên trên bàn bếp. Chống tay lên bàn tránh để chạy mất “ Xin lỗi xuông như vậy thôi?”
Bất ngờ trước loạt hành động của Đàm Khưu, vẫn là không thể lường trước được Đàm Khưu sẽ làm gì. Viên Nguyệt ôm lấy cô chồng mình, chủ động hôn vào môi anh ta, cười lém lỉnh “ Như vậy sao?”
Làm sao mà có thể dễ dàng như vậy. Đàm Khưu vòng tay đỡ lấy eo Viên Nguyệt, hơi đẩy cô ngửa ra sau. Tham lam mà tận hưởng mùi hương trên từng tấc da thịt của cô vợ mình. Viên Nguyệt có chút giật mình, liền vịn lấy bắp tay Đàm Khưu, giọng nói bắt đầu đứt quãng “ Lão Khưu… đây là phòng bếp đấy”
Đâu để lời Viên Nguyệt làm lay động chứ, Đàm Khưu vẫn tiếp tục công việc của mình, trơn mớn từng tấc da thịt của Viên Nguyệt “ Cửa đã khóa”
Rứt câu nói, không để Viên Nguyệt có cơ hội phản kháng. Một bức tranh xuân được ánh đèn mờ bao phủ. Những tiếng âm thanh làm cho con người ta nghe phải đỏ mặt được hoà lẫn với tiếng chuông gió đang được từng làn gió làm rung lên ngoài ban công.
Sáng sớm ngày hôm sau, ai nấy đều gạt công việc qua một bên để xử lý chuyện của đôi trẻ trước. Tại phòng khách ngôi nhà ở phía ngoại ô của nhà họ Đàm. Có mặt đầy đủ cả ba mẹ Đàm Tinh và Viên Tang. Nhà trai thì háo hức tới muốn xin đón con dâu về còn nhà gái ai nấy đều đang rất trầm ngâm, chưa có biểu hiện gì.
Mẹ của Viên Tang mới cất tiếng trước “ Hôm nay, chúng tôi tới trước là muốn xin lỗi các vị vì tên nghịch tử này, sau là xin đưa Đàm Tinh về chăm sóc. Gạo đã nấu thành cơm, chúng tôi cũng không biết còn cách nào hơn”
Hai tên tội đồ lúc này chỉ biết ngồi nghe bậc phụ huynh nói chuyện, vợ chồng nhà Đàm Khưu cũng có mặt nhưng sẽ không tham gia vào, chỉ là đợi nhỡ Đàm Phồn tiếc con gái mà lỡ tay trượt vào mặt Viên Tang còn có người cản.
Đàm Phồn đúng là muốn gả đứa con gái này đi rồi, nhưng tình huống này ông cũng không lường trước được. Vẫn phải ra vẻ làm khó “ Chuyện này nói xin lỗi không thì đâu có được, Đàm Phồn tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Giờ thành ra như vậy rồi, gia đình bên đó nói thật nhẹ nhàng”
Ba mẹ Viên Tang có chút khó xử nhìn nhau, nhưng sau rồi lại cười tươi “ Đàm tiên sinh, chúng tôi đã có ý muốn rước con gái ông về chắc chắn sẽ không để con bé chịu thiệt, mọi tài sản sau này đều sẽ đứng tên con bé”
Như không tin vào tai mình, Viên Tang trợn tròn mắt nhìn qua ba mẹ mình. Còn Đàm Phồn có vẻ hài lòng lắm, nhưng khi nhìn qua nhà Đàm Khưu ông lại thấy có điều không ổn “ Ông bà Viên cũng biết đấy, tôi cũng không muốn làm khó gì. Nhưng mà chú út của Đàm Tinh còn chưa kết hôn thì cháu gái sao có thể đi trước?”
Mọi ánh mặt lúc này đều chuyến hướng về chỗ nhà Đàm Khưu. Viên Nguyệt ngồi bên cạnh cũng tỏ ra vẻ lúng túng. Biết trước kiểu gì cũng bị nhắc tới chuyện này, Đàm Khưu bình thản đáp lại “ Đâu có sao, cứ để hai đứa nhỏ trước đi. Nhà em lấy giấy đăng kí kết hôn rồi từ từ mới tổ chức đám cưới”
Đàm Phồn cẩn thận nhìn qua phía em dâu tương lai của mình “ Em dâu thấy sao?”
Đối với chuyện này Viên Nguyệt cũng không có gì kiến gì mấy “ Em theo Đàm Khưu. Để hai đứa nhỏ trước cũng được”
Chỉ đợi vậy thôi, Đàm Phồn cũng dần thay đổi thái độ, còn không mau lựa ngày, bụng con gái ông không dấu được mất “ Vậy được. Để bọn nhỏ ra ngoài trước, chúng ta cùng ở lại bàn thêm”
Vậy là chỉ còn ba mẹ hai bên ở lại với nhau, mấy cặp đôi kia đều ra phía vườn sau hít thở không khí. Viên Nguyệt phải đi đón Cố Cố, Đàm Khưu cũng về luôn KH nên chỉ còn Đàm Tinh và Viên Tang ở lại phía vườn sau. Hai người họ đều im lặng, không nói gì với đối phương. Giống như mỗi người đều đang có những suy nghĩ riêng cho bản thân vậy.
Bước tới phía bàn trang điểm của mình, đưa tay kéo mở ngăn kéo. Lấy ra một lọ thuốc, như đã thành thói quen uống lấy một viên. Từ sau khi phát sinh quan hệ lại với Đàm Khưu, không muốn lại xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán nên cô đã quyết định dùng thuốc tránh thai. Vẫn còn đang phải cho Cố Cố dùng sữa nên Viên Nguyệt phải tìm hiểu kĩ rồi mới lựa chọn được loại thuốc phù hợp vào đương nhiên, chuyện này Đàm Khưu không biết rồi.
Vừa đặt lọ thuốc về chỗ cũ, đóng lại ngăn kéo thì nghe tiếng cửa đóng mở, đoán chắc Đàm Khưu đã về cô vội chạy ra hỏi “ Sao rồi? Lão Khưu anh có làm gì Tinh Tinh không đó?”
Đàm Khưu đi qua Viên Nguyệt, tiến đến phía phòng bếp, rót cho mình một cốc nước, uống lấy một hơi rồi mới đáp “ Không làm gì, anh gọi ba mẹ con bé về giao trả”
Viên Nguyệt lẽo đẽo đi theo phía sau của Đàm Khưu “ Thật chứ? Đàm Khưu chắc do con bé sợ anh nên mới không dám trực tiếp nói với anh”
Cũng đến đau đầu với việc này, nếu chỉ đơn giản là Đàm Tinh tự về đây chơi thì Đàm Khưu anh sẽ không thèm để tâm nhưng cô nhóc lại được anh trai đặc biệt nhờ chăm sóc nên anh không khó tình làm sao được “ Viên Nguyệt, anh trai anh chỉ có đứa con gái là Đàm Tinh. Lúc con bé về đây anh ấy còn đặc biệt giao phó cho anh, em biết để xảy ra chuyện như vậy anh biết nói với Đàm Phồn ra sao?”
Vòng tay ôm lấy eo Đàm Khưu, lúc này Viên Nguyệt mới nhận ra vấn đề. Làm giọng nhận lỗi “ Xin lỗi anh, em không biết việc này gây rắc rối như vậy. Cũng do em không cẩn thận nhắc nhở Viên Tang”
Đàm Khưu xoay người, nhẹ nhàng bế Viên Nguyệt đặt lên trên bàn bếp. Chống tay lên bàn tránh để chạy mất “ Xin lỗi xuông như vậy thôi?”
Bất ngờ trước loạt hành động của Đàm Khưu, vẫn là không thể lường trước được Đàm Khưu sẽ làm gì. Viên Nguyệt ôm lấy cô chồng mình, chủ động hôn vào môi anh ta, cười lém lỉnh “ Như vậy sao?”
Làm sao mà có thể dễ dàng như vậy. Đàm Khưu vòng tay đỡ lấy eo Viên Nguyệt, hơi đẩy cô ngửa ra sau. Tham lam mà tận hưởng mùi hương trên từng tấc da thịt của cô vợ mình. Viên Nguyệt có chút giật mình, liền vịn lấy bắp tay Đàm Khưu, giọng nói bắt đầu đứt quãng “ Lão Khưu… đây là phòng bếp đấy”
Đâu để lời Viên Nguyệt làm lay động chứ, Đàm Khưu vẫn tiếp tục công việc của mình, trơn mớn từng tấc da thịt của Viên Nguyệt “ Cửa đã khóa”
Rứt câu nói, không để Viên Nguyệt có cơ hội phản kháng. Một bức tranh xuân được ánh đèn mờ bao phủ. Những tiếng âm thanh làm cho con người ta nghe phải đỏ mặt được hoà lẫn với tiếng chuông gió đang được từng làn gió làm rung lên ngoài ban công.
Sáng sớm ngày hôm sau, ai nấy đều gạt công việc qua một bên để xử lý chuyện của đôi trẻ trước. Tại phòng khách ngôi nhà ở phía ngoại ô của nhà họ Đàm. Có mặt đầy đủ cả ba mẹ Đàm Tinh và Viên Tang. Nhà trai thì háo hức tới muốn xin đón con dâu về còn nhà gái ai nấy đều đang rất trầm ngâm, chưa có biểu hiện gì.
Mẹ của Viên Tang mới cất tiếng trước “ Hôm nay, chúng tôi tới trước là muốn xin lỗi các vị vì tên nghịch tử này, sau là xin đưa Đàm Tinh về chăm sóc. Gạo đã nấu thành cơm, chúng tôi cũng không biết còn cách nào hơn”
Hai tên tội đồ lúc này chỉ biết ngồi nghe bậc phụ huynh nói chuyện, vợ chồng nhà Đàm Khưu cũng có mặt nhưng sẽ không tham gia vào, chỉ là đợi nhỡ Đàm Phồn tiếc con gái mà lỡ tay trượt vào mặt Viên Tang còn có người cản.
Đàm Phồn đúng là muốn gả đứa con gái này đi rồi, nhưng tình huống này ông cũng không lường trước được. Vẫn phải ra vẻ làm khó “ Chuyện này nói xin lỗi không thì đâu có được, Đàm Phồn tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Giờ thành ra như vậy rồi, gia đình bên đó nói thật nhẹ nhàng”
Ba mẹ Viên Tang có chút khó xử nhìn nhau, nhưng sau rồi lại cười tươi “ Đàm tiên sinh, chúng tôi đã có ý muốn rước con gái ông về chắc chắn sẽ không để con bé chịu thiệt, mọi tài sản sau này đều sẽ đứng tên con bé”
Như không tin vào tai mình, Viên Tang trợn tròn mắt nhìn qua ba mẹ mình. Còn Đàm Phồn có vẻ hài lòng lắm, nhưng khi nhìn qua nhà Đàm Khưu ông lại thấy có điều không ổn “ Ông bà Viên cũng biết đấy, tôi cũng không muốn làm khó gì. Nhưng mà chú út của Đàm Tinh còn chưa kết hôn thì cháu gái sao có thể đi trước?”
Mọi ánh mặt lúc này đều chuyến hướng về chỗ nhà Đàm Khưu. Viên Nguyệt ngồi bên cạnh cũng tỏ ra vẻ lúng túng. Biết trước kiểu gì cũng bị nhắc tới chuyện này, Đàm Khưu bình thản đáp lại “ Đâu có sao, cứ để hai đứa nhỏ trước đi. Nhà em lấy giấy đăng kí kết hôn rồi từ từ mới tổ chức đám cưới”
Đàm Phồn cẩn thận nhìn qua phía em dâu tương lai của mình “ Em dâu thấy sao?”
Đối với chuyện này Viên Nguyệt cũng không có gì kiến gì mấy “ Em theo Đàm Khưu. Để hai đứa nhỏ trước cũng được”
Chỉ đợi vậy thôi, Đàm Phồn cũng dần thay đổi thái độ, còn không mau lựa ngày, bụng con gái ông không dấu được mất “ Vậy được. Để bọn nhỏ ra ngoài trước, chúng ta cùng ở lại bàn thêm”
Vậy là chỉ còn ba mẹ hai bên ở lại với nhau, mấy cặp đôi kia đều ra phía vườn sau hít thở không khí. Viên Nguyệt phải đi đón Cố Cố, Đàm Khưu cũng về luôn KH nên chỉ còn Đàm Tinh và Viên Tang ở lại phía vườn sau. Hai người họ đều im lặng, không nói gì với đối phương. Giống như mỗi người đều đang có những suy nghĩ riêng cho bản thân vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương