Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 3: Chương 3
Nguyên chủ không thể chấp nhận bản thân từ phượng hoàng biến thành chim sẻ, bị đánh hồi nguyên hình rơi xuống nhân gian làm nữ nhi nhà nông tầm thường, đối với phu nhân Hầu phủ trăm điều lấy lòng, may mà phu nhân Hầu phủ đối với nàng cũng dưỡng ra tình cảm, cuối cùng tìm cho nàng một mối hôn sự với thứ tử của Tần tướng.
Tuy rằng không thể so sánh với việc trước đây từng bàn chuyện cưới gả với công tử thế gia hoàng hầu, nhưng đối với thân phận nữ nhi nhà nông mà nói, đây đã được xem là một mối hôn sự tốt đẹp, nguyên chủ liền gả đi.
Nào ngờ đâu mới gả vào Tần phủ chưa được một năm, đã gặp phải kiếp nạn diệt tộc này?
Thân phận ngày càng thấp kém, cảnh ngộ ngày càng bi thảm, nguyên chủ tính tình vốn kiêu ngạo ngay thẳng, sau khi bị lưu đày chịu hết thảy ma luyện, ăn không ngon ngủ không yên, không chỉ tính tình càng thêm cổ quái, mà thân thể cũng nhanh chóng suy bại cho đến ngày hôm nay.
Cố Nhiễm nhớ lại ký ức của nguyên chủ, trong lòng không khỏi bi thương.
Bọn họ đi bộ đến Tín Châu, trời giá rét tuyết rơi dày đặc, không thể đi tiếp, vì vậy tạm thời dừng lại ở một trạm dịch tên là Thanh Dịch, bị kẹt lại năm ngày.
Lúc mới vào trạm dịch thì nguyên chủ đã bị cảm lạnh phát sốt, nhưng trên đường bị lưu đày sẽ không vì một tên tội phạm nào bị bệnh mà dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể gắng gượng bệnh thể miễn cưỡng đi tiếp.
Bởi vì chậm trễ kéo dài không ít hành trình, còn bị bọn sai dịch áp giải mắng chửi liên tục, bị đánh mấy roi.
Đến Thanh Dịch, nguyên chủ đã sức cùng lực kiệt, đêm qua đã gần như tắt thở.
Sáng sớm nay lên đường, thấy nguyên chủ dần dần không còn hơi thở, cả nhà Tần phủ – bao gồm cả phu quân của Cố Nhiễm – trong ngày đông giá rét này cũng không muốn mang theo gánh nặng như nàng ta, bèn đưa hai mươi văn tiền cho người làm việc vặt ở nhà bếp trạm dịch giúp đỡ đào huyệt chôn cất.
Sau đó, tên quan sai cùng bọn sai dịch mang theo một đám người thừa lúc tuyết tan liền vội vàng lên đường.
Nguyên chủ chỉ còn lại một hơi thở, mơ mơ màng màng nghe được người nhà họ Tần không những vứt bỏ mình, còn lục soát hết toàn bộ bao bọc mang theo bên mình, thậm chí trước khi đi còn cởi cả chiếc áo bông duy nhất trên người nàng ta để nàng ta chết trong ngục, nàng ta tức giận công tâm, ôm hận mà chết.
Vào khoảnh khắc nguyên chủ tắt thở, nàng đã kịp thời xuyên không đến đây, tiếp quản cơ thể bệnh tật này.
Còn vị Đậu bà tử trước mắt này chính là người được người nhà họ Tần nhờ đến thu dọn thi thể cho nguyên chủ, trách không được bà ta thấy nàng còn sống lại kinh ngạc đến vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương