Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 5: Chương 5
Khi còn ở giới tu chân, thân thể của tu sĩ đã sớm quen với việc tự điều tiết để thích ứng với môi trường, chẳng còn phân biệt nóng bức hay lạnh lẽo, cho dù tu vi thấp kém cũng có thể nhờ cậy vào pháp y hay pháp khí, nào phải chịu đựng sự hành hạ của thời tiết.
Sau khi trải nghiệm cảm giác tứ chi đông cứng, thân thể như đóng băng, run rẩy trong giá rét, nàng dần cảm thấy khó chịu, toàn thân đau nhức như kim châm, tứ chi tê dại, vừa đau vừa sưng lại ngứa ngáy.
Cảm giác khó chịu này vừa quen thuộc vừa xa lạ, phải một lúc lâu sau nàng mới nhớ ra, đây chẳng phải là cơn đau do chứng tê cóng vào mùa đông ở kiếp trước hay sao?
Nàng thử niệm khẩu quyết ủ ấm, nhưng lại vô dụng.
Xem ra nàng đã xuyên đến một thế giới không thể sử dụng pháp thuật!
Nàng kiểm tra lại tình trạng của bản thân thì mới phát hiện thân thể này suy nhược nghiêm trọng, mỏi mệt rã rời, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên nổi.
Nhiệt độ cơ thể đang tiếp tục giảm xuống, e là không bao lâu nữa nàng sẽ lại rơi vào hôn mê.
Nàng đoán có lẽ nguyên chủ đã chết vì bệnh tật và giá rét, nếu bản thân lại hôn mê, vậy chẳng phải sẽ lập kỷ lục xuyên không rồi chết nhanh nhất hay sao?
Không được, phải nghĩ cách sống sót.
Nàng cố gắng điều khiển ý thức, thử giật giật tay chân.
Không có chút phản ứng nào.
Bất lực, nàng lại dùng ý thức quan sát bên trong cơ thể, sau khi thấy hệ thống tu tiên im lặng, chỉ còn lại hai không gian nhỏ hẹp bằng phẳng, nhìn những giá đỡ cao thấp bên trong, phù chú được phân loại rõ ràng, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, niệm thầm "phù ủ ấm", cảm giác như có thứ gì đó nằm gọn trong lòng bàn tay phải.
Chẳng mấy chốc, một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay phải lan dần đến cánh tay, vai, cổ, lan ra toàn thân, bao phủ cả đỉnh đầu, giống như toàn thân đang được tắm mình dưới ánh nắng ấm áp.
Nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khi nàng đang định xem còn có loại phù nào hữu dụng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ bên ngoài nhà lao.
Nghe tiếng bước chân, có vẻ là hai người, giọng nói của Đậu bà tử kia xen lẫn trong đó, không ngừng lải nhải: "Lưu đại nhân, ngài mau đến xem, việc này thật kỳ lạ, ban nãy khi ta đến xem, rõ ràng Tần tứ thiếu phu nhân đã tắt thở, sao chỉ trong chớp mắt nàng ta lại sống lại được?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương