Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh
Chương 45
Sau khi Lý Hùng ôm người con gái ấy rời đi, Mai Nhi ngã khụy xuống đất, nước mắt như pha lê trong suốt rơi trên nền đất lạnh lẽo...
"Hức...hứ...huhu...tôi thua cô ta chỗ nào chứ, tôi có mọi thứ mà...sao anh ấy không yêu tôi..."
Người đàn ông trung niên cầm áo khoác lên cho cô chủ nhỏ, đau lòng không biết nên khuyên thế nào...
"Mai tiểu thư...dưới đất lạnh lắm..."
"Ông Ngụy tôi đẹp không..."
"Đẹp..."
"Tôi giàu không..."
"Giàu..."
"Tôi thua cô ta chỗ nào...thua chỗ nào chứ...hức hức...huhu..."
Mai Nhi ôm chầm lấy ông Ngụy khóc nức nở đến mức ngủ thiếp đi...
Ông chỉ lặng lẽ bế cô lên, ra xe quay trở lại biệt thự Mai gia...
"Con bé sao thế này..."
Mai phu nhân lo lắng nhìn hình ảnh con gái mình khóc đến sưng cả mắt...
Ông Ngụy kể lại mọi chuyện cho ông bà Mai nghe, họ chỉ biết thở dài...
Mai Nhi dần dần tỉnh lại, cô ý thức được mình đã an toàn ở nhà, nhìn về phía cha mẹ lên tiếng...
"Mọi người đừng lo...con nghĩ thông rồi.."
"Thật sao..."
Mai phu nhân hơi ngạc nhiên hỏi lại cho chắc chắn...
"Dù gì cậu ấy cũng chẳng yêu con...nên buông bỏ sớm thì tốt hơn..."
Nói buông ngay là buông đâu có dễ, cô cũng cần một thời gian để quen với điều này...
Như nhớ ra chuyện gì đó, Mai Nhi liền đi lên phòng, lấy điện thoại gọi cho người kia...
"Này Hạ Ly ổn chứ..."
"Ừ cô ấy nghe được tin sốc nên khóc ngất rồi, chưa tỉnh lại..."
"Được rồi, mai tôi sẽ đến gặp anh, chăm sóc cậu ấy hộ tôi nhé..."
"Tôi biết rồi, em yên tâm đi..."
Người đàn ông đó thật ra là anh kết nghĩa của Mai Nhi khi còn làm việc nhóm chung, vô tình thân thiết. Tính cách anh ta cực kì tốt, không phải loại hư hỏng hay lợi dụng người khác làm trò đểu cáng...
Nên Mai Nhi rất yên tâm giao Hạ Ly cho anh ta, còn lý do hai người này quen biết và gặp nhau thì ngày mai hỏi cũng được...
-----
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi vào tán cây chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn của cô gái khiến cô tỉnh lại.
Mai Nhi chọn đại một bộ đồ lịch sử nào đó, lái xe đến khu biệt thự sau núi nơi Hạ Ly ở...
Tíng...tonggg
Mai Nhi bấm chuông chờ người ra mở cửa...
"Mai Nhi đến rồi sao..."
Quốc Trung mở cửa, vui vẻ đưa Mai Nhi vào nhà...
"Hạ Ly đâu..."
"Trên phòng..."
Mai Nhi đã quá quen với căn nhà này, lúc còn làm việc chung đã đến đây vô số lần. Cô dễ dàng tìm được phòng ngủ dành cho khách, mở cửa nhìn thấy Hạ Ly đang nằm trên giường...
"Anh thay đồ cho cậu ấy hả..."
Mai Nhi ánh mắt bốc lửa nhìn về phía Quốc Trung khiến anh hoảng loạn...
"Điên à...anh gọi người đến...em nghĩ anh là loại người đấy hả..."
"Hừm..."
Mai Nhi nghi hoặc nhìn Quốc Trung, lại nắm lấy tay Hạ ly...
"Ưm..."
Hạ Ly từ từ mở đôi mắt nặng trịch, nhìn bóng dáng Mai Nhi ngồi kế bên, liền tủi thân òa khóc...
"Hức...huhu...Mai Nhi....hức..."
"Ngoan...có chuyện gì...tớ vẫn ở đây mà..."
Mai Nhi xoa nhẹ lưng cô bạn vỗ về an ủi...
"Cậu đói chưa...muốn ăn gì không..."
"Không...tớ hơi mệt thôi..."
"Ừ...cậu nghỉ ngơi cho tốt.. "
Mai Nhi cùng Quốc Trung rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có của căn phòng...
Tâm can Hạ Ly lại hơi nhói rồi, cô từng nghĩ mình là người hiểu anh nhất trên đời này, biết anh thích gì, ghét gì, kiêng kị việc gì nhưng có lẽ không đủ.
Hàn Lãnh bảo ghét chỗ đông người, cô không bao giờ muốn anh đi...
Hàn Lãnh bảo không thích đồ ngọt, cô không bao giờ làm...
Hàn Lãnh bảo cô không tiếp xúc với người con trai khác, cô chẳng dám lại gần...
Hàn Lãnh bảo yêu cô, hay nói đúng hơn là yêu trái tim của cô...
Đau lòng sao...! Hình như một chút..
Buồn sao...! Cũng một chút...
Thất vọng sao...! Nhiều lắm...
Mệt mỏi sao...! Mệt lắm...
Hạ Ly ôm chặt lấy trái tim đang đập mạnh, cô không thể hình dung nổi mình nên đối mặt với Hàn Lãnh thế nào...
Giả bộ sao...! Cũng được
Làm ngơ sao...! Có thể
Hình như trước đây toàn cô chạy theo anh ở phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi mà tự dưng hạnh phúc...
Nhưng...!
Anh chưa từng quay đầu lại nhìn cô lần nào cả...
Anh bảo anh yêu cô rất nhiều, anh làm tất cả là để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm...
Nực cười thật...!
Nếu không có anh, Tuyết Trinh sẽ không vì ghen tuông mà giết hại cha mẹ cô...
Nếu không có anh, cô sẽ không phải làm trái tim Giang Trạch tan vỡ...
Nếu không có anh, cô vẫn sẽ là nữ sinh bình thường, vui sống thoải mái...
Nếu không có anh, cô sẽ không bị hành hạ về thể xác lẫn tâm lý...
Nhưng...!
Nếu anh không có cô, ai sẽ cứu lấy người phụ nữ anh thật sự yêu, thật sự trân trọng...
Hạ Ly lại nhớ đến lời Tuyết Trinh từng nói Hàn Lãnh diễn đấy tất cả là bảo vệ cô...
Đương nhiên là bảo vệ cô rồi, nếu cô có mệnh hệ gì không phải sẽ không có ai hiến tim sao...
Cô cứ như con ngốc được Hàn Lãnh tận tâm điều khiển suốt một thời gian dài, thậm chí là yêu đến mức mù quáng...
Tha lỗi...!
Yêu lại...!
Tha lỗi...!
Yêu lại..!
Vòng xoáy được lập đi lập lại không điểm dừng, đến lúc vỡ lẽ lại làm cho cả hai đau khổ...
-----
"Hức...hứ...huhu...tôi thua cô ta chỗ nào chứ, tôi có mọi thứ mà...sao anh ấy không yêu tôi..."
Người đàn ông trung niên cầm áo khoác lên cho cô chủ nhỏ, đau lòng không biết nên khuyên thế nào...
"Mai tiểu thư...dưới đất lạnh lắm..."
"Ông Ngụy tôi đẹp không..."
"Đẹp..."
"Tôi giàu không..."
"Giàu..."
"Tôi thua cô ta chỗ nào...thua chỗ nào chứ...hức hức...huhu..."
Mai Nhi ôm chầm lấy ông Ngụy khóc nức nở đến mức ngủ thiếp đi...
Ông chỉ lặng lẽ bế cô lên, ra xe quay trở lại biệt thự Mai gia...
"Con bé sao thế này..."
Mai phu nhân lo lắng nhìn hình ảnh con gái mình khóc đến sưng cả mắt...
Ông Ngụy kể lại mọi chuyện cho ông bà Mai nghe, họ chỉ biết thở dài...
Mai Nhi dần dần tỉnh lại, cô ý thức được mình đã an toàn ở nhà, nhìn về phía cha mẹ lên tiếng...
"Mọi người đừng lo...con nghĩ thông rồi.."
"Thật sao..."
Mai phu nhân hơi ngạc nhiên hỏi lại cho chắc chắn...
"Dù gì cậu ấy cũng chẳng yêu con...nên buông bỏ sớm thì tốt hơn..."
Nói buông ngay là buông đâu có dễ, cô cũng cần một thời gian để quen với điều này...
Như nhớ ra chuyện gì đó, Mai Nhi liền đi lên phòng, lấy điện thoại gọi cho người kia...
"Này Hạ Ly ổn chứ..."
"Ừ cô ấy nghe được tin sốc nên khóc ngất rồi, chưa tỉnh lại..."
"Được rồi, mai tôi sẽ đến gặp anh, chăm sóc cậu ấy hộ tôi nhé..."
"Tôi biết rồi, em yên tâm đi..."
Người đàn ông đó thật ra là anh kết nghĩa của Mai Nhi khi còn làm việc nhóm chung, vô tình thân thiết. Tính cách anh ta cực kì tốt, không phải loại hư hỏng hay lợi dụng người khác làm trò đểu cáng...
Nên Mai Nhi rất yên tâm giao Hạ Ly cho anh ta, còn lý do hai người này quen biết và gặp nhau thì ngày mai hỏi cũng được...
-----
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi vào tán cây chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn của cô gái khiến cô tỉnh lại.
Mai Nhi chọn đại một bộ đồ lịch sử nào đó, lái xe đến khu biệt thự sau núi nơi Hạ Ly ở...
Tíng...tonggg
Mai Nhi bấm chuông chờ người ra mở cửa...
"Mai Nhi đến rồi sao..."
Quốc Trung mở cửa, vui vẻ đưa Mai Nhi vào nhà...
"Hạ Ly đâu..."
"Trên phòng..."
Mai Nhi đã quá quen với căn nhà này, lúc còn làm việc chung đã đến đây vô số lần. Cô dễ dàng tìm được phòng ngủ dành cho khách, mở cửa nhìn thấy Hạ Ly đang nằm trên giường...
"Anh thay đồ cho cậu ấy hả..."
Mai Nhi ánh mắt bốc lửa nhìn về phía Quốc Trung khiến anh hoảng loạn...
"Điên à...anh gọi người đến...em nghĩ anh là loại người đấy hả..."
"Hừm..."
Mai Nhi nghi hoặc nhìn Quốc Trung, lại nắm lấy tay Hạ ly...
"Ưm..."
Hạ Ly từ từ mở đôi mắt nặng trịch, nhìn bóng dáng Mai Nhi ngồi kế bên, liền tủi thân òa khóc...
"Hức...huhu...Mai Nhi....hức..."
"Ngoan...có chuyện gì...tớ vẫn ở đây mà..."
Mai Nhi xoa nhẹ lưng cô bạn vỗ về an ủi...
"Cậu đói chưa...muốn ăn gì không..."
"Không...tớ hơi mệt thôi..."
"Ừ...cậu nghỉ ngơi cho tốt.. "
Mai Nhi cùng Quốc Trung rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có của căn phòng...
Tâm can Hạ Ly lại hơi nhói rồi, cô từng nghĩ mình là người hiểu anh nhất trên đời này, biết anh thích gì, ghét gì, kiêng kị việc gì nhưng có lẽ không đủ.
Hàn Lãnh bảo ghét chỗ đông người, cô không bao giờ muốn anh đi...
Hàn Lãnh bảo không thích đồ ngọt, cô không bao giờ làm...
Hàn Lãnh bảo cô không tiếp xúc với người con trai khác, cô chẳng dám lại gần...
Hàn Lãnh bảo yêu cô, hay nói đúng hơn là yêu trái tim của cô...
Đau lòng sao...! Hình như một chút..
Buồn sao...! Cũng một chút...
Thất vọng sao...! Nhiều lắm...
Mệt mỏi sao...! Mệt lắm...
Hạ Ly ôm chặt lấy trái tim đang đập mạnh, cô không thể hình dung nổi mình nên đối mặt với Hàn Lãnh thế nào...
Giả bộ sao...! Cũng được
Làm ngơ sao...! Có thể
Hình như trước đây toàn cô chạy theo anh ở phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi mà tự dưng hạnh phúc...
Nhưng...!
Anh chưa từng quay đầu lại nhìn cô lần nào cả...
Anh bảo anh yêu cô rất nhiều, anh làm tất cả là để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm...
Nực cười thật...!
Nếu không có anh, Tuyết Trinh sẽ không vì ghen tuông mà giết hại cha mẹ cô...
Nếu không có anh, cô sẽ không phải làm trái tim Giang Trạch tan vỡ...
Nếu không có anh, cô vẫn sẽ là nữ sinh bình thường, vui sống thoải mái...
Nếu không có anh, cô sẽ không bị hành hạ về thể xác lẫn tâm lý...
Nhưng...!
Nếu anh không có cô, ai sẽ cứu lấy người phụ nữ anh thật sự yêu, thật sự trân trọng...
Hạ Ly lại nhớ đến lời Tuyết Trinh từng nói Hàn Lãnh diễn đấy tất cả là bảo vệ cô...
Đương nhiên là bảo vệ cô rồi, nếu cô có mệnh hệ gì không phải sẽ không có ai hiến tim sao...
Cô cứ như con ngốc được Hàn Lãnh tận tâm điều khiển suốt một thời gian dài, thậm chí là yêu đến mức mù quáng...
Tha lỗi...!
Yêu lại...!
Tha lỗi...!
Yêu lại..!
Vòng xoáy được lập đi lập lại không điểm dừng, đến lúc vỡ lẽ lại làm cho cả hai đau khổ...
-----
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương