Đầu Hạ Năm Ấy
Chương 7: Nụ cười hiếm thấy của Dật Hiên
" Hay lắm anh bạn " Âu Dương Thiên tựa lưng vào thành bàn bida, khẽ thán phục một câu.
Duệ Khải đánh xong một quả, ưỡn người dậy, tỏ vẻ thản nhiên: " Quá khen ".
Ôn Chính Phàm nhàm chán ngồi ở bàn gác chân nghe nhạc, nhắm tịt hai mắt lại. Âu Dương Thiên đặt gậy bida sang một bên, bước đến ngồi xuống cạnh cậu: " Hi Nhiễm sao rồi? Tinh thần ổn định lại chưa? ".
Ôn Chính Phàm tuy hai mắt đã nhắm nhưng vẫn nghe Âu Dương Thiên hỏi, cậu nhàn hạ trả lời: " Cậu ấy không chết đâu mà lo ".
" Cậu ăn nói kiểu gì vậy " Âu Dương Thiên đá vào chân cậu.
Duệ Khải cũng đi tới, đặt cằm mình lên gậy, nhìn qua hai người bạn của mình một lượt:
" Hai cậu cùng nhau quan tâm một cô gái, là có ý gì? ".
Âu Dương Thiên: " Ý gì là ý gì, bạn bè chung một lớp, không thể quan tâm được sao? ".
Duệ Khải trề môi một cái, tỏ vẻ khinh bỉ: " Thôi đi, cái mặt cậu từ khi nào biết quan tâm bạn cùng lớp vậy. Tớ thấy có bao giờ cậu để tâm đến ai nhiều thế đâu ".
Âu Dương Thiên chậc một tiếng: " Có bao giờ cậu để ý tớ đâu mà nói ".
" Chẳng qua là tớ thấy Hi Nhiễm trông không giống với kiểu con gái mà mình từng gặp qua trước đây ".
" Ở cậu ấy luôn man mác một nét buồn khó tả, trông chẳng giống kiểu tỏ vẻ đáng thương hay ngây thơ gì cả. Đôi mắt của cậu ấy không giống với các nữ sinh ở độ tuổi này, không có chút gì gọi là nhàn rỗi hay không cần lo một cái gì cả ".
" Ý ông là cậu ấy đang có chuyện gì đó giấu trong lòng " Duệ Khải hỏi.
Âu Dương Thiên: " Cũng có thể là vậy mà cũng có thể là không " Nói xong, cậu cũng không hiểu mình đang nói gì, bực mình gãi lên đầu.
Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên ở trên bàn bên cạnh ba người. Cả ba cùng nhau mở lên xem, giây sau ba người đều đồng loạt ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung tin nhắn trên màn hình.
Người lên tiếng đầu tiên là Âu Dương Thiên:
" Các cậu có đang nghĩ cái mà tớ định nói không hả? ".
Duệ Khải tra địa chỉ của tên quán đó: " Là một quán ăn bình dân ".
Ôn Chính Phàm vẫn còn cầm điện thoại trên tay, nghiền ngẫm chăm chú xem: " Cậu ấy đổi khẩu vị rồi sao? ".
Âu Dương Thiên: " Sao tự dưng lại gửi địa chỉ quán, cậu ấy có bị ấm đầu không thế? ".
Duệ Khải lắc đầu: " Bị ấm đầu là cái chắc, thường ngày luôn miệng nói chỗ này không sạch sẽ cơ mà, không lẽ bệnh của Dật Hiên khỏi rồi sao? ".
Ôn Chính Phàm đứng phắt dậy, tháo dây tai nghe ra cuộn lại quanh điện thoại: " Đi thôi ".
_Tiệm xiên nướng gần ngã tư
" Ông chủ, cho bọn cháu ba xiên dê, năm xiên thịt cừu, hai xiên mực, năm xiên tôm, còn có cả... " Lâm Nhã Tịnh ăn ở quán ruột này nên việc gọi món cũng không cần nhìn menu, cứ thế đọc một lèo, chưa kịp gọi hết đã bị Hi Nhiễm chặn lại.
" Cậu gọi nhiều như thế ăn không hết lại bỏ phí, thế thì mang tội mất ".
Lâm Nhã Tịnh cười xuề, trấn an cô: " Không sao, dạ dày tớ khoẻ lắm, dăm ba vài xiên thịt này thì nhằm nhò gì với tớ ".
Minh Hạo Vũ ngồi đối diện nhai đậu phộng rang, thong thả nói: " Lần đầu tiên tớ thấy một người con gái còn ăn khoẻ hơn con trai đó ".
Lâm Nhã Tịnh: " Cậu đang khen hay mỉa mai tớ thế? ".
" Cả hai " Minh Hạo Vũ nhún vai.
" Cậu " Lâm Nhã Tịnh định giơ tay lên đánh thì liền bị Hi Nhiễm ngăn lấy.
" Không phải cậu bảo ăn mì sao? Cuối cùng sao lại thành xiên nướng? ".
Đúng lúc những cây xiên nướng thơm lừng nóng hổi được nhân viên mang ra, Lâm Nhã Tịnh cuống cuồng chồm dậy lấy một cây, thổi thổi cho bớt nóng, cô nói: " Mùi xiên thịt nướng thơm nức mũi thế này, tớ đành phải gạt mì hoành thánh sang một bên vậy, bữa khác ăn cũng không muộn ".
Minh Hạo Vũ bất lực với Lâm Nhã Tịnh, cậu lấy một xiên thịt dê đưa sang cho Hi Nhiễm nói: " Cậu ăn đi, đừng để ý đến cậu ta nữa ".
" Ừm " Hi Nhiễm bật cười cầm lấy, cho một miếng thịt đậm đà đầy đủ gia vị vào miệng mình.
Đám Âu Dương Thiên lái xe theo địa chỉ mà Dật Hiên gửi qua, mở cửa xuống đã thấy cậu ta đang đứng tựa lưng vào chiếc xe phiên bản giới hạn trên thị trường.
Duệ Khải đi đến huých vai cậu, nhướng mày nói: " Nay bị gì thế? Tự dưng rủ đám này đi đến quán ăn lề đường ".
Dật Hiên đứng chéo chân, ánh mắt hờ hững nhìn cậu ta: " Con mắt nào của mấy cậu thấy tin nhắn mình rủ đến đây ".
" Tôi chỉ gửi địa chỉ thôi, tự ba ông đến mà ".
Nói xong, cậu vỗ vai Duệ Khải, hai tay đút túi quần thẳng tiến đi về quán xiên nướng.
Duệ Khải: "..."
Dật Hiên đi vào trong, quản gia đi trước vội rút một cái khăn sạch trong túi áo ra, cẩn thận lau từng mặt ghế, mặt bàn, ống đũa,...
Mọi người ở bên cạnh cũng thấy hiếu kì làm lạ.
Dật Hiên nhíu chặt mày nhìn xuống phía dưới, cơn khó chịu lập tức dâng trào nhưng cậu cố gắng bình ổn lại, thở một hơi thật sâu rồi mới nhắm mắt ngồi xuống chiếc ghế vừa mới lau sạch.
Ba nam sinh đi đằng sau nhìn thấy vội che miệng cười, Âu Dương Thiên trêu chọc: " Cậu ấy đang cố chữa trị căn bệnh sạch sẽ đó sao, nhìn cậu ấy lấy can đảm để ngồi xuống mà mắc cười gì đâu ".
Duệ Khải: " Để tớ xem cậu ấy nhịn được bao lâu, đảm bảo với hai cậu chỉ vài phút thôi là đứng dậy chạy ngay về dinh thự ở trong phòng tắm nguyên một ngày cho mà xem ".
Ôn Chính Phàm đi ở giữa, day day trán: " Hai ông bữa nay sao lắm lời vậy ".
Bọn họ đi tới chiếc bàn gần nhất ở cửa sổ, lần lượt ngồi xuống vắt chéo chân, nghiêng đầu đưa mắt nhìn quanh với dáng vẻ hiếu kì, bởi lẽ đây là lần đầu tiên họ đến một nơi như thế này.
Lâm Nhã Tịnh đang vui vẻ đưa xiên thứ tư lên miệng, mắt nhìn về phía trước. Bỗng nhiên Hi Nhiễm thấy cô nàng trợn hai mắt lên, cả người như tượng, xiên thịt để bên miệng bất động.
" Cậu sao thế Nhã Tịnh ? " Vì Hi Nhiễm ngồi đưa lưng về phía bốn người kia nên hoàn toàn không biết được sự xuất hiện của bọn họ, vẫn vô tư hỏi.
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy mình như hoa mắt, từ khi nào mà bộ tứ Ôn Chính Phàm lại có mặt ở đây vậy, không chỉ là một mình cậu mà cả thảy lẫn ba người kia, có cả Dật Hiên nữa.
" Trời ơi nhìn xuống đây mà xem nè, mẹ ơi " Lâm Nhã Tịnh như không tin nổi vào mắt mình.
" Mắc gì xem? Xem gì ở đây? " Minh Hạo Vũ ngước mắt lên nhìn trần nhà, khó hiểu nhìn Lâm Nhã Tịnh.
Hi Nhiễm cuống quýt hỏi cô nàng: " Cậu bị sao vậy? ".
Âu Dương Thiên đưa mắt nhìn, tầm mắt cậu rơi trúng trên tấm lưng gầy guộc của Hi Nhiễm. Tuy cô đưa lưng về phía cậu nhưng Âu Dương Thiên có thể biết được người đó là cô, hai mắt cậu sáng rỡ lên, nói to: " Hi, Hi Nhiễm ".
Nghe có người gọi tên mình, cô giật mình nhìn quanh. Cũng vì tiếng gọi của anh mà cả Duệ Khải đang chơi game bỗng ngừng lại, ngay cả Ôn Chính Phàm cũng theo đó mà nhìn xung quanh.
Âu Dương Thiên mỉm cười đứng dậy hí hửng chạy đến chỗ cô nàng, gác tay lên ghế, ở phía sau cúi đầu đến cạnh mặt cô: " Trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi ".
Hi Nhiễm ngoảnh mặt lại vừa vặn đụng phải gương mặt điển trai của cậu, cô giật nảy mình, xích mặt mình ra xa.
" Xin chào " Âu Dương Thiên vẫy vẫy tay với hai người còn lại.
Lâm Nhã Tịnh như bị cậu thôi miên cũng đưa tay lên vẫy vẫy, Minh Hạo Vũ không thèm để tâm, cầm xiên nướng ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Âu Dương Thiên chợt nảy ra ý kiến hay, liền nói tiếp: " Hay là chúng ta cùng nhau ăn chung đi, bạn bè cả. Hôm nay mình mời các cậu, được không? ".
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có phải bản thân cô đang nằm mơ không? Cơ hội tốt hiếm có như thế này ngu gì mà từ chối.
Ngày đầu tiên của lớp 10 được ngồi chung bàn với bốn nam thần của trường. Nghĩ đến thôi Lâm Nhã Tịnh đã sướng đến phát điên.
Lâm Nhã Tịnh vội gật đầu ngay, khuôn mặt nở nụ cười: " Được đấy ".
Âu Dương Thiên nhanh chân chạy về bàn của mình bảo mọi người cùng sang chung. Đợi cậu rời đi, Hi Nhiễm lén nhìn ra phía sau mình. Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của Dật Hiên, cô rùng mình một cái nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, khẽ đánh lên đùi Nhã Tịnh, gương mặt lộ vẻ khó chịu: " Sao cậu lại đồng ý chứ? Chẳng phải cậu nói không được tiếp xúc với Dật thiếu gia kia sao? ".
Lâm Nhã Tịnh lấy khăn lau dầu mỡ trên miệng mình, chỉnh sửa lại đầu tóc trang phục cho đàng hoàng, cô cười hì hì nói: " Đúng là mình có nói thế, nhưng đâu phải có mình cậu ấy đâu. Cậu xem, còn có cả ba người còn lại mà, cậu hạn chế nói chuyện với cậu ta là được ".
" Nhưng mình...." Lời chưa nói hết, Hi Nhiễm đã thấy bốn người kia đi về phía mình rồi, cô đành ngậm miệng lại.
" Chào mấy bạn " Duệ Khải nở nụ cười thân thiện.
" Chào các cậu " Hai người bạn của mình không mở miệng lên tiếng, Lâm Nhã Tịnh đành thay mặt chào lại.
Ba người kia không tỏ vẻ xa cách nữa, họ liền kéo ghế ngồi xuống. Duy chỉ có Dật Hiên là đứng như trời trồng từ nãy đến giờ. Hai tay đút vào túi quần nhìn xuống, Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy, thắc mắc hỏi: " Cậu...sao cậu không ngồi? ".
Duệ Khải ngồi bên cạnh nhìn lên thấy sắc mặt lạnh như băng của Dật Hiên đang nhìn xuống cái ghế như nhìn thấy kẻ thù, giây phút đó liền hiểu ý. Cậu cười một tiếng, rút vài tờ giấy trong hộp, lau qua lau lại trên mặt và thành ghế, cả mặt bàn ăn nữa, tất cả mọi thứ ở trong phạm vi gần với Dật Hiên đều được Duệ Khải lau sạch qua không dính một tí bụi bẩn nào.
Hi Nhiễm đưa mắt nhìn, lúc trước cũng nghe sơ qua được Lâm Nhã Tịnh từng nói người này mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng khoan...thế lúc cô ngã vào người cậu chắc không ít nhiều gì Dật Hiên cũng cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác nôn nao.
" Xong rồi đó, ngồi đi " Duệ Khải kéo ghế ra.
Dật Hiên nhìn kĩ một lượt, sau cùng cậu lấy ra một chai xịt khuẩn, xịt quanh một lượt từ trên xuống dưới nữa mới an toàn. Duệ Khải biết bị đã bị chơi một vố khá đau, cậu ta tức tối nói:
" Thì ra cậu đang trêu ngươi mình hả? Có chai xịt khuẩn rồi còn bắt mình phải lau ghế cho cậu nữa. Mình có phải người hầu nhà cậu đâu chứ ".
" Mình có nói cậu lau à? " Dật Hiên nhếch môi một cái, bấy giờ mới thoải mái yên tâm mà ngồi xuống.
Hi Nhiễm cảm thấy bây giờ mình không thể nuốt trôi được nữa, vì người bên cạnh cô đang là một đại thiếu gia có tiếng ở trường Nhất Nam.
Lâm Nhã Tịnh thấy bầu không khí đột nhiên yên lặng đến lạ thường, cô đành phải lên tiếng: " Các cậu muốn ăn gì thì kêu thêm đi, ở đây có đủ các loại xiên que hết, đảm bảo rất ngon ".
Âu Dương Thiên nghe thấy thì bụng reo òng ọc lên, hai mắt nhìn lên menu: " Vậy sao? Để mình xem thử có món gì ngon nhất không nhỉ? ".
Lời nói của Âu Dương Thiên cũng khiến cho không khí vốn đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn ban đầu một chút xíu. Hi Nhiễm và Lâm Nhã Tịnh cũng trở nên hít thở đều hơn.
Dật Hiên đang ngồi yên ắng bỗng nhiên cậu nhếch khoé môi, đổi tư thế, duỗi đôi chân dài thẳng tắp của mình về phía Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm cũng cảm nhận được chân của người ngồi cạnh mình đang chạm vào mắt cá chân của cô, Hi Nhiễm giật vai một cái, khẽ nhích chân mình qua bên Nhã Tịnh để tránh đụng chạm chân cậu.
Dật Hiên nhìn thấy được, cậu đưa tay che miệng mình khẽ cười, nhưng rất nhanh liền lấy lại điệu bộ thản nhiên như không có gì, nhìn về phía trước.
Sau bữa ăn, Âu Dương Thiên đứng ra thanh toán toàn bộ, Hi Nhiễm nhận thấy trong bữa ăn Dật Hiên không hề động vào một cái gì nhưng ngược lại ánh mắt cứ chỉa về phía cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Vì thế, ăn xong, Hi Nhiễm không để Lâm Nhã Tịnh nán lại lâu hơn nữa liền nhanh chóng kéo cô về cùng Minh Hạo Vũ.
_ _ _
Choảng,
Tiếng thủy tinh bị ném một cách không thương tiếc xuống nền luxtouch đắt tiền nhất thế giới. Dật Ngũ mặt mày đỏ hết cả lên vì tức giận, ông cầm cây chỉa thẳng về phía cửa lớn, quát lên: " Rốt cuộc mày có xem bố là bố nữa hay không hả? ".
Đối với cảnh tượng đó Dật Hiên không chút cảm xúc, cậu nhẹ nhàng gạt cây ra khỏi tầm mắt mình, thong thả đi lại ghế ngồi: " Nếu ông không làm bố nữa thì tôi không ép ".
" Mày...." Dật Ngũ ném cây sang một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh. Ông bình tâm ổn định lại cảm xúc của mình, nhìn về đứa con trai duy nhất: " Con muốn làm ta tức chết có phải không? ".
" Con nhìn xem, đã bao lâu rồi con chưa về cái nhà này? Ta bảo con về nhà dùng cơm con cũng không thèm về, có phải không xem lời nói của ta ra gì nữa, có đúng không? ".
Dật Hiên mệt mỏi day day trán, nói với giọng điệu xa cách: " Đây là nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về, không ai có quyền tra khảo ".
" Con..." Dật Ngũ cuộn tròn bàn tay lại, tức mình đập lên bàn: " Ta là bố của con, ta có quyền ".
" Bố? " Dật Hiên giương đôi mắt diều hâu về phía ông, cười một cách khinh bỉ: " Từ cái ngày mà mẹ tôi mất, ngay sau đó ông liền đem người đàn bà khác về thì trong mắt tôi ông không còn là bố nữa rồi ".
" Ông nên nhớ đây là nhà của ông ngoại để lại cho tôi, toàn bộ tài sản của mà ông đang nắm đều là của tôi, kể cả tập đoàn Dật Thị " Dật Hiên đứng lên, rướn người về trước, nhấn mạnh giọng nói của mình: " Đừng quên điều đó ".
Dứt lời, cậu cầm cặp bước đi. Dật Ngũ trợn mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình dám nói thế, ông liền giơ tay lên. May mắn thay, Dật Hiên nhanh tay nắm lấy cổ tay ông, hơi thở lạnh như tảng băng nghìn năm phả vào mặt Dật Ngũ, trầm thấp nói: " Tôi không phải là mẹ mà ngu ngốc chịu đứng yên để ông xả giận lên người đâu ".
Dật Hiên hất mạnh tay ông ra, đổi hướng bước thẳng ra khỏi nhà.
" Mình đi đâu đây cậu chủ? " Tài xế sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt của Dật Hiên mỗi khi ra khỏi ngôi nhà này.
Dật Hiên tựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt yên tĩnh nói: " Cứ cho xe chạy đi ".
Tài xế: " Vâng ".
Hi Nhiễm ở trong bếp đang đứng khuấy cháo trứng muối nóng nghi ngút khói. Tuy tay vẫn đều đặn khuấy liên tục nhưng tâm tư cô lại để vào một nơi khác. Chỉ mới có ngày đầu tiên đi học mà cô đã bị hết chuyện này đến chuyện kia lần lượt kéo đến. Ngôi trường Nhất Nam này dần dần tạo cho cô một cảm giác đáng sợ mỗi khi cô bước đến đó.
Cách tốt nhất để cô tồn tại và trôi qua một cách yên bình, đó chính là không nên ở trong cùng một phạm vi với bốn người kia.
Chúc Lan đi vào trong thấy cô cứ thẫn thờ nhìn đâu đâu, cháo trong nồi cũng sắp cạn luôn rồi. Bà đi đến, khẽ gọi tên cô: " Nhiễm Nhiễm ".
" A " Hi Nhiễm giật mình, " Sao ạ? ".
Chúc Lan: " Con làm gì mà như người mất hồn vậy, cháo sắp cạn luôn rồi. Đã xảy ra chuyện gì sao? ".
Hi Nhiễm tắt bếp vội nói: " Đâu có đâu bà, con đang đứng ngẫm nghĩ lại bài tập sáng nay ấy mà ".
Chúc Lan cũng không thắc mắc nhiều, gật đầu nói: " Học thì học nhưng cũng phải chú tâm đến sức khoẻ của mình nha con ".
" Vâng ạ " Hi Nhiễm với tay lấy chai dầu hào nhưng thấy đã hết, cô quay sang nói: " Hết dầu hào mất rồi, con ra quán ở đầu đường mua đây ạ ".
Cô xách chai dầu hào tành tành men theo vỉa hè bên đường đi về nhà, nhưng giữa đường Hi Nhiễm trông thấy một con mèo nằm dưới gốc cây kêu tiếng meo meo trông rất đáng thương.
Hi Nhiễm vội đi nhanh về phía gốc cây, cô nhẹ ngồi xuống quan sát từ trên xuống dưới.
Hình như nó đói bụng thì phải, đói đến mức mắt cũng không buồn mở lên.
" Em đói sao? " Hi Nhiễm đưa tay khẽ vuốt ve lấy nó, " Chờ chị một chút, chị chạy đến tiệm tạp hoá mua xúc xích cho em nhé ".
Lúc Hi Nhiễm chạy về vẫn còn thấy nó nằm im ở đó, cô ngồi xuống trước mặt, dùng tay bóc vỏ ra, ngắt một tí đưa đến miệng chú mèo nhỏ.
Vừa hay xe của Dật Hiên đi ngang qua đó, không biết là trùng hợp hay không, khi cậu ngước mắt ra ngoài cửa xe, ánh mắt Dật Hiên vừa vặn dừng ngay trên thân ảnh của cô.
" Dừng xe lại ".
Tài xế đang lái một cách ngon lành, nghe thấy mệnh lệnh liền vội nhìn ra phía sau xem thử có xe không thì mới tấp vào lề.
Cậu đưa tay bấm nút cửa kính xe xuống để nhìn chân thật hơn.
Dưới gốc cây xanh to lớn ở vỉa hè, Hi Nhiễm đang ngồi xổm người xuống, bẻ nhỏ từng miếng xúc xích thơm ngon đưa đến cho chú mèo nhỏ kia. Trông thấy mèo ăn vô cùng ngon miệng, cô khẽ xoa xoa bộ lông mướt mát đó, chu môi cười một cái, nói: " Chủ em đâu mà lại bỏ đói em thế này? ".
Cứ đút một miếng, cô lại trò chuyện một câu, đáp lại cô là tiếng kêu meo meo vô cùng êm tai của chua mèo.
Cô đút một mẫu cuối cùng xong, chú mèo bò tới quấn dưới chân cô kêu meo meo không dứt, thấy nó có có vẻ muốn ăn tiếp, Hi Nhiễm an ủi nói: " Chị hết tiền rồi, không còn tiền để mua xúc xích cho em nữa ".
" Ngày mai em cứ đến đây, chị sẽ mang thức ăn từ nhà đem đến cho em nhé " Hi Nhiễm nhăn mũi khẽ cười tươi như hoa.
Dật Hiên nhìn một hồi, cậu khẽ bật cười. Tài xế ngồi phía trước nhìn qua gương xe bỗng giật mình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Dật thiếu gia.
Bản tính tò mò, người tài xế hỏi: " Cậu chủ cười gì thế? ".
Dật Hiên nhanh khép nụ cười lại, trở lại dáng vẻ bình thường, nói: " Không có gì ".
Nói đến đây cậu ngừng lại, nghĩ ngợi một chút, lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp: " Cho mèo ăn cũng khiến con người vui vẻ đến thế sao? ".
Tài xế: " Những ai đam mê nuôi mèo sẽ hiểu, chỉ cần nhìn thấy mèo thôi là đã đủ vui vẻ rồi ạ ".
" Mà cậu chủ xem gì mà vui thế? ".
Dật Hiên đưa mắt nhìn về phía xa xa kia, nhàn nhã nói: " Không vui, mà là có chút đáng yêu ".
" Đáng yêu " Tài xế nhìn anh với dáng vẻ khó tin, anh chàng cũng hóng hớt xem thử điều gì khiến tảng băng nghìn năm kia lại nói là đáng yêu. Nhưng khi anh đưa mắt nhìn qua bên vỉa hè kia, thì lại chẳng thấy gì ngoài một khoảng không tốt mịt.
Duệ Khải đánh xong một quả, ưỡn người dậy, tỏ vẻ thản nhiên: " Quá khen ".
Ôn Chính Phàm nhàm chán ngồi ở bàn gác chân nghe nhạc, nhắm tịt hai mắt lại. Âu Dương Thiên đặt gậy bida sang một bên, bước đến ngồi xuống cạnh cậu: " Hi Nhiễm sao rồi? Tinh thần ổn định lại chưa? ".
Ôn Chính Phàm tuy hai mắt đã nhắm nhưng vẫn nghe Âu Dương Thiên hỏi, cậu nhàn hạ trả lời: " Cậu ấy không chết đâu mà lo ".
" Cậu ăn nói kiểu gì vậy " Âu Dương Thiên đá vào chân cậu.
Duệ Khải cũng đi tới, đặt cằm mình lên gậy, nhìn qua hai người bạn của mình một lượt:
" Hai cậu cùng nhau quan tâm một cô gái, là có ý gì? ".
Âu Dương Thiên: " Ý gì là ý gì, bạn bè chung một lớp, không thể quan tâm được sao? ".
Duệ Khải trề môi một cái, tỏ vẻ khinh bỉ: " Thôi đi, cái mặt cậu từ khi nào biết quan tâm bạn cùng lớp vậy. Tớ thấy có bao giờ cậu để tâm đến ai nhiều thế đâu ".
Âu Dương Thiên chậc một tiếng: " Có bao giờ cậu để ý tớ đâu mà nói ".
" Chẳng qua là tớ thấy Hi Nhiễm trông không giống với kiểu con gái mà mình từng gặp qua trước đây ".
" Ở cậu ấy luôn man mác một nét buồn khó tả, trông chẳng giống kiểu tỏ vẻ đáng thương hay ngây thơ gì cả. Đôi mắt của cậu ấy không giống với các nữ sinh ở độ tuổi này, không có chút gì gọi là nhàn rỗi hay không cần lo một cái gì cả ".
" Ý ông là cậu ấy đang có chuyện gì đó giấu trong lòng " Duệ Khải hỏi.
Âu Dương Thiên: " Cũng có thể là vậy mà cũng có thể là không " Nói xong, cậu cũng không hiểu mình đang nói gì, bực mình gãi lên đầu.
Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên ở trên bàn bên cạnh ba người. Cả ba cùng nhau mở lên xem, giây sau ba người đều đồng loạt ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung tin nhắn trên màn hình.
Người lên tiếng đầu tiên là Âu Dương Thiên:
" Các cậu có đang nghĩ cái mà tớ định nói không hả? ".
Duệ Khải tra địa chỉ của tên quán đó: " Là một quán ăn bình dân ".
Ôn Chính Phàm vẫn còn cầm điện thoại trên tay, nghiền ngẫm chăm chú xem: " Cậu ấy đổi khẩu vị rồi sao? ".
Âu Dương Thiên: " Sao tự dưng lại gửi địa chỉ quán, cậu ấy có bị ấm đầu không thế? ".
Duệ Khải lắc đầu: " Bị ấm đầu là cái chắc, thường ngày luôn miệng nói chỗ này không sạch sẽ cơ mà, không lẽ bệnh của Dật Hiên khỏi rồi sao? ".
Ôn Chính Phàm đứng phắt dậy, tháo dây tai nghe ra cuộn lại quanh điện thoại: " Đi thôi ".
_Tiệm xiên nướng gần ngã tư
" Ông chủ, cho bọn cháu ba xiên dê, năm xiên thịt cừu, hai xiên mực, năm xiên tôm, còn có cả... " Lâm Nhã Tịnh ăn ở quán ruột này nên việc gọi món cũng không cần nhìn menu, cứ thế đọc một lèo, chưa kịp gọi hết đã bị Hi Nhiễm chặn lại.
" Cậu gọi nhiều như thế ăn không hết lại bỏ phí, thế thì mang tội mất ".
Lâm Nhã Tịnh cười xuề, trấn an cô: " Không sao, dạ dày tớ khoẻ lắm, dăm ba vài xiên thịt này thì nhằm nhò gì với tớ ".
Minh Hạo Vũ ngồi đối diện nhai đậu phộng rang, thong thả nói: " Lần đầu tiên tớ thấy một người con gái còn ăn khoẻ hơn con trai đó ".
Lâm Nhã Tịnh: " Cậu đang khen hay mỉa mai tớ thế? ".
" Cả hai " Minh Hạo Vũ nhún vai.
" Cậu " Lâm Nhã Tịnh định giơ tay lên đánh thì liền bị Hi Nhiễm ngăn lấy.
" Không phải cậu bảo ăn mì sao? Cuối cùng sao lại thành xiên nướng? ".
Đúng lúc những cây xiên nướng thơm lừng nóng hổi được nhân viên mang ra, Lâm Nhã Tịnh cuống cuồng chồm dậy lấy một cây, thổi thổi cho bớt nóng, cô nói: " Mùi xiên thịt nướng thơm nức mũi thế này, tớ đành phải gạt mì hoành thánh sang một bên vậy, bữa khác ăn cũng không muộn ".
Minh Hạo Vũ bất lực với Lâm Nhã Tịnh, cậu lấy một xiên thịt dê đưa sang cho Hi Nhiễm nói: " Cậu ăn đi, đừng để ý đến cậu ta nữa ".
" Ừm " Hi Nhiễm bật cười cầm lấy, cho một miếng thịt đậm đà đầy đủ gia vị vào miệng mình.
Đám Âu Dương Thiên lái xe theo địa chỉ mà Dật Hiên gửi qua, mở cửa xuống đã thấy cậu ta đang đứng tựa lưng vào chiếc xe phiên bản giới hạn trên thị trường.
Duệ Khải đi đến huých vai cậu, nhướng mày nói: " Nay bị gì thế? Tự dưng rủ đám này đi đến quán ăn lề đường ".
Dật Hiên đứng chéo chân, ánh mắt hờ hững nhìn cậu ta: " Con mắt nào của mấy cậu thấy tin nhắn mình rủ đến đây ".
" Tôi chỉ gửi địa chỉ thôi, tự ba ông đến mà ".
Nói xong, cậu vỗ vai Duệ Khải, hai tay đút túi quần thẳng tiến đi về quán xiên nướng.
Duệ Khải: "..."
Dật Hiên đi vào trong, quản gia đi trước vội rút một cái khăn sạch trong túi áo ra, cẩn thận lau từng mặt ghế, mặt bàn, ống đũa,...
Mọi người ở bên cạnh cũng thấy hiếu kì làm lạ.
Dật Hiên nhíu chặt mày nhìn xuống phía dưới, cơn khó chịu lập tức dâng trào nhưng cậu cố gắng bình ổn lại, thở một hơi thật sâu rồi mới nhắm mắt ngồi xuống chiếc ghế vừa mới lau sạch.
Ba nam sinh đi đằng sau nhìn thấy vội che miệng cười, Âu Dương Thiên trêu chọc: " Cậu ấy đang cố chữa trị căn bệnh sạch sẽ đó sao, nhìn cậu ấy lấy can đảm để ngồi xuống mà mắc cười gì đâu ".
Duệ Khải: " Để tớ xem cậu ấy nhịn được bao lâu, đảm bảo với hai cậu chỉ vài phút thôi là đứng dậy chạy ngay về dinh thự ở trong phòng tắm nguyên một ngày cho mà xem ".
Ôn Chính Phàm đi ở giữa, day day trán: " Hai ông bữa nay sao lắm lời vậy ".
Bọn họ đi tới chiếc bàn gần nhất ở cửa sổ, lần lượt ngồi xuống vắt chéo chân, nghiêng đầu đưa mắt nhìn quanh với dáng vẻ hiếu kì, bởi lẽ đây là lần đầu tiên họ đến một nơi như thế này.
Lâm Nhã Tịnh đang vui vẻ đưa xiên thứ tư lên miệng, mắt nhìn về phía trước. Bỗng nhiên Hi Nhiễm thấy cô nàng trợn hai mắt lên, cả người như tượng, xiên thịt để bên miệng bất động.
" Cậu sao thế Nhã Tịnh ? " Vì Hi Nhiễm ngồi đưa lưng về phía bốn người kia nên hoàn toàn không biết được sự xuất hiện của bọn họ, vẫn vô tư hỏi.
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy mình như hoa mắt, từ khi nào mà bộ tứ Ôn Chính Phàm lại có mặt ở đây vậy, không chỉ là một mình cậu mà cả thảy lẫn ba người kia, có cả Dật Hiên nữa.
" Trời ơi nhìn xuống đây mà xem nè, mẹ ơi " Lâm Nhã Tịnh như không tin nổi vào mắt mình.
" Mắc gì xem? Xem gì ở đây? " Minh Hạo Vũ ngước mắt lên nhìn trần nhà, khó hiểu nhìn Lâm Nhã Tịnh.
Hi Nhiễm cuống quýt hỏi cô nàng: " Cậu bị sao vậy? ".
Âu Dương Thiên đưa mắt nhìn, tầm mắt cậu rơi trúng trên tấm lưng gầy guộc của Hi Nhiễm. Tuy cô đưa lưng về phía cậu nhưng Âu Dương Thiên có thể biết được người đó là cô, hai mắt cậu sáng rỡ lên, nói to: " Hi, Hi Nhiễm ".
Nghe có người gọi tên mình, cô giật mình nhìn quanh. Cũng vì tiếng gọi của anh mà cả Duệ Khải đang chơi game bỗng ngừng lại, ngay cả Ôn Chính Phàm cũng theo đó mà nhìn xung quanh.
Âu Dương Thiên mỉm cười đứng dậy hí hửng chạy đến chỗ cô nàng, gác tay lên ghế, ở phía sau cúi đầu đến cạnh mặt cô: " Trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi ".
Hi Nhiễm ngoảnh mặt lại vừa vặn đụng phải gương mặt điển trai của cậu, cô giật nảy mình, xích mặt mình ra xa.
" Xin chào " Âu Dương Thiên vẫy vẫy tay với hai người còn lại.
Lâm Nhã Tịnh như bị cậu thôi miên cũng đưa tay lên vẫy vẫy, Minh Hạo Vũ không thèm để tâm, cầm xiên nướng ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Âu Dương Thiên chợt nảy ra ý kiến hay, liền nói tiếp: " Hay là chúng ta cùng nhau ăn chung đi, bạn bè cả. Hôm nay mình mời các cậu, được không? ".
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có phải bản thân cô đang nằm mơ không? Cơ hội tốt hiếm có như thế này ngu gì mà từ chối.
Ngày đầu tiên của lớp 10 được ngồi chung bàn với bốn nam thần của trường. Nghĩ đến thôi Lâm Nhã Tịnh đã sướng đến phát điên.
Lâm Nhã Tịnh vội gật đầu ngay, khuôn mặt nở nụ cười: " Được đấy ".
Âu Dương Thiên nhanh chân chạy về bàn của mình bảo mọi người cùng sang chung. Đợi cậu rời đi, Hi Nhiễm lén nhìn ra phía sau mình. Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của Dật Hiên, cô rùng mình một cái nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, khẽ đánh lên đùi Nhã Tịnh, gương mặt lộ vẻ khó chịu: " Sao cậu lại đồng ý chứ? Chẳng phải cậu nói không được tiếp xúc với Dật thiếu gia kia sao? ".
Lâm Nhã Tịnh lấy khăn lau dầu mỡ trên miệng mình, chỉnh sửa lại đầu tóc trang phục cho đàng hoàng, cô cười hì hì nói: " Đúng là mình có nói thế, nhưng đâu phải có mình cậu ấy đâu. Cậu xem, còn có cả ba người còn lại mà, cậu hạn chế nói chuyện với cậu ta là được ".
" Nhưng mình...." Lời chưa nói hết, Hi Nhiễm đã thấy bốn người kia đi về phía mình rồi, cô đành ngậm miệng lại.
" Chào mấy bạn " Duệ Khải nở nụ cười thân thiện.
" Chào các cậu " Hai người bạn của mình không mở miệng lên tiếng, Lâm Nhã Tịnh đành thay mặt chào lại.
Ba người kia không tỏ vẻ xa cách nữa, họ liền kéo ghế ngồi xuống. Duy chỉ có Dật Hiên là đứng như trời trồng từ nãy đến giờ. Hai tay đút vào túi quần nhìn xuống, Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy, thắc mắc hỏi: " Cậu...sao cậu không ngồi? ".
Duệ Khải ngồi bên cạnh nhìn lên thấy sắc mặt lạnh như băng của Dật Hiên đang nhìn xuống cái ghế như nhìn thấy kẻ thù, giây phút đó liền hiểu ý. Cậu cười một tiếng, rút vài tờ giấy trong hộp, lau qua lau lại trên mặt và thành ghế, cả mặt bàn ăn nữa, tất cả mọi thứ ở trong phạm vi gần với Dật Hiên đều được Duệ Khải lau sạch qua không dính một tí bụi bẩn nào.
Hi Nhiễm đưa mắt nhìn, lúc trước cũng nghe sơ qua được Lâm Nhã Tịnh từng nói người này mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng khoan...thế lúc cô ngã vào người cậu chắc không ít nhiều gì Dật Hiên cũng cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác nôn nao.
" Xong rồi đó, ngồi đi " Duệ Khải kéo ghế ra.
Dật Hiên nhìn kĩ một lượt, sau cùng cậu lấy ra một chai xịt khuẩn, xịt quanh một lượt từ trên xuống dưới nữa mới an toàn. Duệ Khải biết bị đã bị chơi một vố khá đau, cậu ta tức tối nói:
" Thì ra cậu đang trêu ngươi mình hả? Có chai xịt khuẩn rồi còn bắt mình phải lau ghế cho cậu nữa. Mình có phải người hầu nhà cậu đâu chứ ".
" Mình có nói cậu lau à? " Dật Hiên nhếch môi một cái, bấy giờ mới thoải mái yên tâm mà ngồi xuống.
Hi Nhiễm cảm thấy bây giờ mình không thể nuốt trôi được nữa, vì người bên cạnh cô đang là một đại thiếu gia có tiếng ở trường Nhất Nam.
Lâm Nhã Tịnh thấy bầu không khí đột nhiên yên lặng đến lạ thường, cô đành phải lên tiếng: " Các cậu muốn ăn gì thì kêu thêm đi, ở đây có đủ các loại xiên que hết, đảm bảo rất ngon ".
Âu Dương Thiên nghe thấy thì bụng reo òng ọc lên, hai mắt nhìn lên menu: " Vậy sao? Để mình xem thử có món gì ngon nhất không nhỉ? ".
Lời nói của Âu Dương Thiên cũng khiến cho không khí vốn đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn ban đầu một chút xíu. Hi Nhiễm và Lâm Nhã Tịnh cũng trở nên hít thở đều hơn.
Dật Hiên đang ngồi yên ắng bỗng nhiên cậu nhếch khoé môi, đổi tư thế, duỗi đôi chân dài thẳng tắp của mình về phía Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm cũng cảm nhận được chân của người ngồi cạnh mình đang chạm vào mắt cá chân của cô, Hi Nhiễm giật vai một cái, khẽ nhích chân mình qua bên Nhã Tịnh để tránh đụng chạm chân cậu.
Dật Hiên nhìn thấy được, cậu đưa tay che miệng mình khẽ cười, nhưng rất nhanh liền lấy lại điệu bộ thản nhiên như không có gì, nhìn về phía trước.
Sau bữa ăn, Âu Dương Thiên đứng ra thanh toán toàn bộ, Hi Nhiễm nhận thấy trong bữa ăn Dật Hiên không hề động vào một cái gì nhưng ngược lại ánh mắt cứ chỉa về phía cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Vì thế, ăn xong, Hi Nhiễm không để Lâm Nhã Tịnh nán lại lâu hơn nữa liền nhanh chóng kéo cô về cùng Minh Hạo Vũ.
_ _ _
Choảng,
Tiếng thủy tinh bị ném một cách không thương tiếc xuống nền luxtouch đắt tiền nhất thế giới. Dật Ngũ mặt mày đỏ hết cả lên vì tức giận, ông cầm cây chỉa thẳng về phía cửa lớn, quát lên: " Rốt cuộc mày có xem bố là bố nữa hay không hả? ".
Đối với cảnh tượng đó Dật Hiên không chút cảm xúc, cậu nhẹ nhàng gạt cây ra khỏi tầm mắt mình, thong thả đi lại ghế ngồi: " Nếu ông không làm bố nữa thì tôi không ép ".
" Mày...." Dật Ngũ ném cây sang một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh. Ông bình tâm ổn định lại cảm xúc của mình, nhìn về đứa con trai duy nhất: " Con muốn làm ta tức chết có phải không? ".
" Con nhìn xem, đã bao lâu rồi con chưa về cái nhà này? Ta bảo con về nhà dùng cơm con cũng không thèm về, có phải không xem lời nói của ta ra gì nữa, có đúng không? ".
Dật Hiên mệt mỏi day day trán, nói với giọng điệu xa cách: " Đây là nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về, không ai có quyền tra khảo ".
" Con..." Dật Ngũ cuộn tròn bàn tay lại, tức mình đập lên bàn: " Ta là bố của con, ta có quyền ".
" Bố? " Dật Hiên giương đôi mắt diều hâu về phía ông, cười một cách khinh bỉ: " Từ cái ngày mà mẹ tôi mất, ngay sau đó ông liền đem người đàn bà khác về thì trong mắt tôi ông không còn là bố nữa rồi ".
" Ông nên nhớ đây là nhà của ông ngoại để lại cho tôi, toàn bộ tài sản của mà ông đang nắm đều là của tôi, kể cả tập đoàn Dật Thị " Dật Hiên đứng lên, rướn người về trước, nhấn mạnh giọng nói của mình: " Đừng quên điều đó ".
Dứt lời, cậu cầm cặp bước đi. Dật Ngũ trợn mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình dám nói thế, ông liền giơ tay lên. May mắn thay, Dật Hiên nhanh tay nắm lấy cổ tay ông, hơi thở lạnh như tảng băng nghìn năm phả vào mặt Dật Ngũ, trầm thấp nói: " Tôi không phải là mẹ mà ngu ngốc chịu đứng yên để ông xả giận lên người đâu ".
Dật Hiên hất mạnh tay ông ra, đổi hướng bước thẳng ra khỏi nhà.
" Mình đi đâu đây cậu chủ? " Tài xế sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt của Dật Hiên mỗi khi ra khỏi ngôi nhà này.
Dật Hiên tựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt yên tĩnh nói: " Cứ cho xe chạy đi ".
Tài xế: " Vâng ".
Hi Nhiễm ở trong bếp đang đứng khuấy cháo trứng muối nóng nghi ngút khói. Tuy tay vẫn đều đặn khuấy liên tục nhưng tâm tư cô lại để vào một nơi khác. Chỉ mới có ngày đầu tiên đi học mà cô đã bị hết chuyện này đến chuyện kia lần lượt kéo đến. Ngôi trường Nhất Nam này dần dần tạo cho cô một cảm giác đáng sợ mỗi khi cô bước đến đó.
Cách tốt nhất để cô tồn tại và trôi qua một cách yên bình, đó chính là không nên ở trong cùng một phạm vi với bốn người kia.
Chúc Lan đi vào trong thấy cô cứ thẫn thờ nhìn đâu đâu, cháo trong nồi cũng sắp cạn luôn rồi. Bà đi đến, khẽ gọi tên cô: " Nhiễm Nhiễm ".
" A " Hi Nhiễm giật mình, " Sao ạ? ".
Chúc Lan: " Con làm gì mà như người mất hồn vậy, cháo sắp cạn luôn rồi. Đã xảy ra chuyện gì sao? ".
Hi Nhiễm tắt bếp vội nói: " Đâu có đâu bà, con đang đứng ngẫm nghĩ lại bài tập sáng nay ấy mà ".
Chúc Lan cũng không thắc mắc nhiều, gật đầu nói: " Học thì học nhưng cũng phải chú tâm đến sức khoẻ của mình nha con ".
" Vâng ạ " Hi Nhiễm với tay lấy chai dầu hào nhưng thấy đã hết, cô quay sang nói: " Hết dầu hào mất rồi, con ra quán ở đầu đường mua đây ạ ".
Cô xách chai dầu hào tành tành men theo vỉa hè bên đường đi về nhà, nhưng giữa đường Hi Nhiễm trông thấy một con mèo nằm dưới gốc cây kêu tiếng meo meo trông rất đáng thương.
Hi Nhiễm vội đi nhanh về phía gốc cây, cô nhẹ ngồi xuống quan sát từ trên xuống dưới.
Hình như nó đói bụng thì phải, đói đến mức mắt cũng không buồn mở lên.
" Em đói sao? " Hi Nhiễm đưa tay khẽ vuốt ve lấy nó, " Chờ chị một chút, chị chạy đến tiệm tạp hoá mua xúc xích cho em nhé ".
Lúc Hi Nhiễm chạy về vẫn còn thấy nó nằm im ở đó, cô ngồi xuống trước mặt, dùng tay bóc vỏ ra, ngắt một tí đưa đến miệng chú mèo nhỏ.
Vừa hay xe của Dật Hiên đi ngang qua đó, không biết là trùng hợp hay không, khi cậu ngước mắt ra ngoài cửa xe, ánh mắt Dật Hiên vừa vặn dừng ngay trên thân ảnh của cô.
" Dừng xe lại ".
Tài xế đang lái một cách ngon lành, nghe thấy mệnh lệnh liền vội nhìn ra phía sau xem thử có xe không thì mới tấp vào lề.
Cậu đưa tay bấm nút cửa kính xe xuống để nhìn chân thật hơn.
Dưới gốc cây xanh to lớn ở vỉa hè, Hi Nhiễm đang ngồi xổm người xuống, bẻ nhỏ từng miếng xúc xích thơm ngon đưa đến cho chú mèo nhỏ kia. Trông thấy mèo ăn vô cùng ngon miệng, cô khẽ xoa xoa bộ lông mướt mát đó, chu môi cười một cái, nói: " Chủ em đâu mà lại bỏ đói em thế này? ".
Cứ đút một miếng, cô lại trò chuyện một câu, đáp lại cô là tiếng kêu meo meo vô cùng êm tai của chua mèo.
Cô đút một mẫu cuối cùng xong, chú mèo bò tới quấn dưới chân cô kêu meo meo không dứt, thấy nó có có vẻ muốn ăn tiếp, Hi Nhiễm an ủi nói: " Chị hết tiền rồi, không còn tiền để mua xúc xích cho em nữa ".
" Ngày mai em cứ đến đây, chị sẽ mang thức ăn từ nhà đem đến cho em nhé " Hi Nhiễm nhăn mũi khẽ cười tươi như hoa.
Dật Hiên nhìn một hồi, cậu khẽ bật cười. Tài xế ngồi phía trước nhìn qua gương xe bỗng giật mình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Dật thiếu gia.
Bản tính tò mò, người tài xế hỏi: " Cậu chủ cười gì thế? ".
Dật Hiên nhanh khép nụ cười lại, trở lại dáng vẻ bình thường, nói: " Không có gì ".
Nói đến đây cậu ngừng lại, nghĩ ngợi một chút, lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp: " Cho mèo ăn cũng khiến con người vui vẻ đến thế sao? ".
Tài xế: " Những ai đam mê nuôi mèo sẽ hiểu, chỉ cần nhìn thấy mèo thôi là đã đủ vui vẻ rồi ạ ".
" Mà cậu chủ xem gì mà vui thế? ".
Dật Hiên đưa mắt nhìn về phía xa xa kia, nhàn nhã nói: " Không vui, mà là có chút đáng yêu ".
" Đáng yêu " Tài xế nhìn anh với dáng vẻ khó tin, anh chàng cũng hóng hớt xem thử điều gì khiến tảng băng nghìn năm kia lại nói là đáng yêu. Nhưng khi anh đưa mắt nhìn qua bên vỉa hè kia, thì lại chẳng thấy gì ngoài một khoảng không tốt mịt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương