Đấu Phá Thương Khung
Chương 1102: Toan Tính
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Luồng khí xám quỷ dị cùng ngọn lửa vàng kim trên ngọc thủ lặng lẽ v·a c·hạm. Không có một âm thanh quá lớn nào vang lên như tưởng tượng, mà trái lại chỉ phát ra những tiếng xùy xùy rất nhỏ cùng với chấn động năng lượng cực kỳ tinh thế. Biến cố bất thình lình đã làm hai lão già áo đen cả kinh! Bọn họ vội bước tới định xuất thủ nhưng thoáng nhận ra điều gì đó nên ngừng lại rồi cẩn thận nhìn thật kỹ Tiểu Y Tiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị. Cô gái này bất kể dung mạo hay khí chất đều không kém Huân Nhi, nhưng khiến họ kinh ngạc nhất là thực lực của nàng. Với từng ấy tuổi mà đã là Đấu Tôn, quả thật đã làm cho lòng người chấn động. Thật không biết tên tiểu tử kia đến tột cùng có cái gì tốt mà bên cạnh hắn lại có nhiều cô gái ưu tú như thế. - Các ngươi làm gì vậy? Tiểu Y Tiên và Huân Nhi đột ngột giao thủ đã khiến Tiêu Viêm giật mình, hắn vội vã vươn tay định tách hai người ra thì chợt thấy ngọc chỉ của hai cô gái vừa chạm khẽ vào nhau đã lập tức thu về, khí xám cùng ngọn lửa vàng kim cũng dần tiêu tán. - Trước khi đến đây, muội đã nghe nói về sự lợi hại từ Ách Nan Độc Thể của tỷ tỷ, giờ gặp mặt quả thật danh bất hư truyền. Đa tạ tỷ đã chiếu cố cho Tiêu Viêm ca ca trong thời gian vừa qua. Huân Nhi lùi một bước, nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay rồi mỉm cười. - Tỷ cũng vậy, đã nhiều lần nghe Tiêu Viêm nói qua về muội, quả thật là thiên chỉ kiêu nữ. Khó trách làm cho huynh ấy lúc nào cũng nhung nhớ. Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười. Nhìn hai cô gái nói chuyện thật là thân thiết nhưng Tiêu Viêm lại có cảm giác không ổn, bất giác trong lòng chợt cười khổ. Hai thiếu nữ này đều là người kiêu ngạo, một vốn trời sinh Độc thể, một lại mang trong mình huyết mạch Cổ Đế. Nay vừa gặp mặt mơ hồ đã toát ra mùi vị không ai nhường ai, chẳng lẽ những nữ nhân ưu tú thường thích cạnh tranh so kè như vậy sao?
Tiêm Viêm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi! Trước mắt mọi người nên nghỉ ngơi một chút, và lại nơi này không phả là chỗ để hàn huyên tâm sự nha.
Nghe hắn nói, Tiểu Y Tiên và đám người của Huân Nhi khẽ gật đầu. Thấy vậy Tiêu Viêm lập tức động thân bay về phía trung tâm Diệp thành. Đoàn người Huân Nhi dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú cũng thec sát mà đi.
Khi đám người Tiêu Viêm biến mất, cả Diệp thành vốn lặng ngắt như tờ lúc này cũng rùng rùng chấn động. Trận đại chiến kinh thiên hôm nay, không bao lâu sau đã như gió truyền khắp Trung Châu…
Đám người Tiêu Viêm vừa hạ xuống Diệp gia, thì Diệp Trọng đã vội vàng suất lĩnh tất cả tộc nhân ra chào đón, khuôn mặt đầy vẻ cung kính và nghiêm nghị. Trải qua trận đại chiên kinh thiên vừa rồi, lão xem như đã thấy được lực lượng của Tiêu Viêm. Ngay cả thế lực mạnh mẽ như Băng Hà cốc mà còn xám mày xanh mặt cụp đuôi rời đi như vậy thì lực lượng đó phải mạnh cỡ nào, không nói lão cũng quá rõ ràng. Cứ mỗi lúc nguy cấp thì đột nhiên lại xuất hiện viện quân, mà có thể gọi tới những sự trợ giúp đầy cường hãn này thì không phải nhờ vào năng lực của Tiêu Viêm hay sao?
- Tiêu Viêm đại ca, các người không sao chứ?
Nhìn thấy Tiêu Viêm bình yên vô sự, Hân Lam vô cùng vui mừng.
Tiêu Viêm gật đầu cười rồi chỉ vào Huân Nhi:
- Đây là Huân Nhi, hẳn cô đã từng nghe qua.
- Hì hì, một trong những người sáng lập Bàn Môn, học tỷ Huân Nhi đây mà. Muội là đệ tử Bàn Môn, làm sao lại không biết chứ!
Hân Lam che miệng cười khẽ.
Nghe vậy Huân Nhi cũng ngẩn người, trên gương mặt xuất trần lộ ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thùng khiến cho quả tim của những tộc nhân trẻ tuổi trong Diệp gia đập mạnh liên hồi.
- Ồ! Thì ra cô là đệ tử Nội viện.
Tiêu Viêm nhìn Diệp Trọng rồi cười.
- Diệp Trọng trưởng lão, có thể an bài cho chúng ta một nơi để nói chuyện được không?
- Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh thật biết nói đùa, chút chuyện nhỏ này tự nhiên không thành vấn đề!
Nghe vậy, Diệp Trọng liền gật đầu, tự mình đi trước dẫn đường.
Tiêu Viêm cười một tiếng, mang theo đám người Tiểu Y Tiên, Huân Nhi đuổi theo.
Ở trong sân chật ních tộc nhân của Diệp gia, một ít chàng trẻ tuổi nhìn thấy nhị nữ theo sau Tiêu Viêm, khí chất mỗi ngườ: mỗi vẻ mười phân vẹn mười, trong. mắt toát ra vẻ hâm mộ không thôi. Người bình thường nếu được một trong hai người đó yêu thương. cũng đã khiến trời cao thèm nhỏ dãi, mà Tiêu Viêm lại có cái diễm phúc đoạt được cả hai như vậy! Với bọn họ, nhân sinh còn có cái gì tốt đẹp hơn nữa để mà tiếc nuối?
Đối với những suy nghĩ của tộc nhân Diệp gia, Tiêu Viêm tự nhiên không có thời gian để ý tới. Diệp Trọng đã dẫn bọn họ đi vào phòng. nghị sự của Diệp gia, bố trí sắp xếp một hồi rồi lão rất ý tứ dẫn người rời đi, nhường nơi này lại cho đám người Tiêu Viêm.
Thả mình xuống ghế, thân thể đang căng thẳng từ lâu của Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi buông. lỏng. Hắn cảm giác được sự đau đón ẩn hiện trong kinh mạch, không khỏi nhếch miệng. Di chứng của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến quả thật không nhỏ, nếu không phải thân thể của hắn cường hãn, chỉ sợ đã sớm: nằm lăn trên mặt đất chú không phải an ổn mà ngồi đó rồi.
Huân Nhi nhẹ nhàng cầm một chén trà đưa tới bên cạnh Tiêu Viêm rồi ôn nhu:
- Tiêu Viêm ca ca, kế tiếp ca ca có tính toán gì không?
Bàn tay đỡ lấy chén trà của Tiêu Viêm hơi siết chặt, mắt đen chớp lóe hàn quang:
- Ta muốn cứu Lão sư đang bị cầm tù trong Hồn Điện.
Nghe hắn nói, Huân Nhi cũng không suy nghĩ nhiều mà nhẹ giọng:
- Lão sư của Tiêu Viêm ca ca hẳn là Dược tôn giả, là lão tiên sinh Dược Trần năm xưa?
Khi trở lại Cổ tộc, nàng liền tìm hiểu nên có biết được thân phận của Dược lão cũng không là chuyện gì quá kì quái.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
- Dược Trần?
Hai lão già áo đen ngồi bên nghe vậy liền sửng sốt. Một lão đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm:
- Không ngờ tiên sinh lại là sư phụ của tiểu hữu. Khả năng luyện chế đan dược của tiên sinh trên đại lục Đấu Khí không mấy người có thể so bì!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương