Đế Vương Bóng Tối - Huyết Ngục Chi Vương
Chương 72: Cái gì!
Cái gì!
Phòng họp có chút im lặng, sau phản ứng lại, Trịnh tổng và các lãnh đạo cấp cao khác đều bật cười lớn.
"Ha ha ha... Lâm Phàm, ngươi bốc phét gì chứ? Người như ông Dương, chỉ một kẻ ở rể nhỏ bé như anh có thể quen biết sao?"
"Mẹ ơi! Cười chết tôi rồi! Anh ta cho rằng mình rất có năng lực sao?"
Những tiếng chế nhạo của rất nhiều lãnh đạo cấp cao. vang lên không ngừng.
Còn Trịnh tổng nhìn Lâm Phàm như nhìn một kẻ điên, trên môi nở một nụ cười mỉa mai:
"Được! Lâm Phàm, Trịnh Tuyết Xương tôi nói những lời này! Nếu anh có thể mời một người có trình độ như ông Dương, thì mặt Trịnh Tuyết Xương tôi sẽ giao cho anh, anh tùy tiện tát!”
"Nếu anh không mời được! Vậy thì xin lỗi, anh phải bò cút ra khỏi tập đoàn Bạch Thị! Thế nào?”
Trịnh tổng có tự tin! Ông ta đương nhiên không tin rằng một kẻ ở rể, vô dụng ăn hại như Lâm Phàm, lại quen biết được một nhân vật lớn
trong ngành thiết kế thời trang như Dương Thiên Thụy.
Ông ta đang đợi Lâm Phàm cản câu, như vậy sẽ dễ dàng đuổi hắn ra khỏi tập đoàn Bạch Thị!
Nhưng điều làm ông ta và mọi người ngạc nhiên là! "Được!" Lâm Phàm không chút do dự, liền đồng ý rồi.
Cái gì!
Trịnh Tuyết Xương và tất cả các lãnh đạo cấp cao đều sửng sốt, họ không bao giờ ngờ răng Lâm Phàm lại đồng ý dễ dàng như vậy!
Nhưng đó không phải là tất cả!
Chỉ thấy Lâm Phàm đi đến trước mặt Trịnh Tuyết Xương, sau đó giơ tay lên!
Bốp!
Một cái tát lớn vang lên, trong mắt Trịnh Tuyết Xương đầy sao vì cái tát.
Bị .... Bị đánh rồi?
Trịnh Tuyết Xương ngây người, và những người khác cũng vậy.
Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó! Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Phàm một tay nằm lấy cổ áo của Trịnh Tuyết Xương, và tay kia tát ông ta như điên, như thể đập một con ruồi!
Từng cái tát lớn tiếp nối nhau tát mạnh vào mặt Trịnh Tuyết Xương.
Phòng họp có chút im lặng, sau phản ứng lại, Trịnh tổng và các lãnh đạo cấp cao khác đều bật cười lớn.
"Ha ha ha... Lâm Phàm, ngươi bốc phét gì chứ? Người như ông Dương, chỉ một kẻ ở rể nhỏ bé như anh có thể quen biết sao?"
"Mẹ ơi! Cười chết tôi rồi! Anh ta cho rằng mình rất có năng lực sao?"
Những tiếng chế nhạo của rất nhiều lãnh đạo cấp cao. vang lên không ngừng.
Còn Trịnh tổng nhìn Lâm Phàm như nhìn một kẻ điên, trên môi nở một nụ cười mỉa mai:
"Được! Lâm Phàm, Trịnh Tuyết Xương tôi nói những lời này! Nếu anh có thể mời một người có trình độ như ông Dương, thì mặt Trịnh Tuyết Xương tôi sẽ giao cho anh, anh tùy tiện tát!”
"Nếu anh không mời được! Vậy thì xin lỗi, anh phải bò cút ra khỏi tập đoàn Bạch Thị! Thế nào?”
Trịnh tổng có tự tin! Ông ta đương nhiên không tin rằng một kẻ ở rể, vô dụng ăn hại như Lâm Phàm, lại quen biết được một nhân vật lớn
trong ngành thiết kế thời trang như Dương Thiên Thụy.
Ông ta đang đợi Lâm Phàm cản câu, như vậy sẽ dễ dàng đuổi hắn ra khỏi tập đoàn Bạch Thị!
Nhưng điều làm ông ta và mọi người ngạc nhiên là! "Được!" Lâm Phàm không chút do dự, liền đồng ý rồi.
Cái gì!
Trịnh Tuyết Xương và tất cả các lãnh đạo cấp cao đều sửng sốt, họ không bao giờ ngờ răng Lâm Phàm lại đồng ý dễ dàng như vậy!
Nhưng đó không phải là tất cả!
Chỉ thấy Lâm Phàm đi đến trước mặt Trịnh Tuyết Xương, sau đó giơ tay lên!
Bốp!
Một cái tát lớn vang lên, trong mắt Trịnh Tuyết Xương đầy sao vì cái tát.
Bị .... Bị đánh rồi?
Trịnh Tuyết Xương ngây người, và những người khác cũng vậy.
Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó! Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Phàm một tay nằm lấy cổ áo của Trịnh Tuyết Xương, và tay kia tát ông ta như điên, như thể đập một con ruồi!
Từng cái tát lớn tiếp nối nhau tát mạnh vào mặt Trịnh Tuyết Xương.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương