Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 22: Hắn thích hủy đi tất cả những thứ đẹp đẽ và cao ngạo



Editor: camanlwoibieng

---------------%------------------

......

Từ ngày đó về sau, Độc Cô Ly rất ít khi nói chuyện với Lý Thanh Vân, quan hệ của hai người dường như cứng ngắc một chút, lại giống như lộ ra một cỗ khí tức khó hiểu.

Lý Thanh Lan mỗi ngày đều đến tìm Lý Thanh Vân chơi đùa, nói với hắn mấy ngày gần đây đã có chuyện gì thú vị.

Tô Ngọc dưỡng thương trong Tô phủ, đã mấy chục ngày chưa từng ra ngoài gặp người.

Trong triều đình không khí quỷ dị, văn võ bá quan tâm tư khó lường, hiện giờ toàn kinh thành Ung Quốc căng thẳng khẩn trương, chuẩn bị đón đêm giao thừa và năm mới, cùng với sứ thần ba nước Miêu Cương, Tấn Quốc, Chu Quốc đến thăm.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Sau một trận tuyết rơi dày đặc, đêm giao thừa cũng đã đến, một đêm này trong ngoài Cửu Châu vui mừng vô cùng, nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, kỳ vọng vào một năm mới sắp đến.

Mùa Đông năm nay càng thêm rét lạnh, ngay cả khi nó đã vào tháng hai--

Ngày thứ ba của năm mới, sứ thần Chu Quốc, Tấn Quốc, Miêu Cương lần lượt đến Ung Quốc, một đội do Lý Thanh Vân dẫn đầu, nghênh đón hoàng thân quý tộc cùng sứ thần ba nước đến thăm đại sứ quán. Ung Quốc lập tức từ bầu không khí vắng vẻ trở nên náo nhiệt.

Sứ giả Tấn Quốc, dẫn đầu chính là Thái tử điện hạ Hách Liên Thần.

Sứ giả Chu Quốc, dẫn đầu là Hoàng đế Chu Quốc.

Sứ giả Miêu Cương, dẫn đầu là Miêu Cương Vương-Tang Như Vũ, cùng với hai vị Vương tử.

---------------%------------------

Trong cung điện vàng hùng vĩ uy nghiêm của Ung Quốc, Lý Thanh Vân mang theo một số văn võ bá quan, nghênh đón người đứng đầu tam quốc trên đường lớn trang trọng.

Khí thế cuồn cuộn, thanh thế to lớn, thời khắc lần đầu tiên quân chủ bốn nước gặp mặt trong trăm năm qua, do sử quan ghi chép lại.

Lý Thanh Vân mặc long bào màu đỏ thêu một con Ngũ Trảo Kim Long, mắt phượng hơi nhướng, lặng lẽ quan sát ba vị vua trước mắt.

Hoàng đế Chu Quốc. Ông ta gần bốn mươi tuổi, đuôi mắt đã có vài nếp nhăn, trong mắt là vẻ sắc bén uy nghiêm, mặc một bộ áo choàng bằng gấm bạch vân cẩm, thần sắc không giận tự uy khiến người ta sợ hãi.

Là một lão già gian trá xảo quyệt -- Lý Thanh Vân nghĩ như vậy.

Miêu Cương Vương thì mặc trang phục đặc thù của người Miêu Cương, trường bào hoa lệ màu xanh đen thượng hạng, trên cổ, trên hai tay đều đeo vòng xích màu bạc, dung nhan Miêu Cương Vương-Tang Như Vũ tuy đã già, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét tuấn mỹ khi còn trẻ.

Theo sau Miêu Cương Vương, là hai vị thiếu niên ăn mặc giống nhau đang trực tiếp quan sát Lý Thanh Vân.

Hai vị Vương tử Miêu Cương sinh ra giống nhau như đúc, khuôn mặt tuấn mỹ, hiện lên một cỗ dị vực yêu dã, đôi mắt tựa như yêu tinh ăn thịt người. Hai tên huynh đệ song sinh này, một người thần sắc âm trầm, một người nụ cười như hoa. Tính cách khác nhau, mỗi người đều có Thiên Thu(?).(?) convert ghi hoa t ko biết đây là pháp bảo hay ý nó nói là thiên tư nữa



Thanh Dương là ca ca, tính tình cực kỳ lạnh lùng.

Diệu Linh là đệ đệ, tính tình cổ quái.

Trong thoại bản gốc, Thanh Dương Vương tử yêu Độc Cô Ly không cách nào tự kiềm chế, cái gì cũng nguyện ý làm vì y, thậm chí dâng lên dị huyết trời sinh của mình đến cứu Độc Cô Ly, một lòng thâm tình.

Diệu Linh Vương tử lại là một tiểu biến thái thích mê hoặc lòng người, trong thoại bản gốc hắn xuất hiện không nhiều lắm, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đều là dùng cổ độc tra tấn người khác. Diêm Linh Vương tử tính tình quái dị lại quỷ biện*, hắn chỉ dạo chơi nhân gian, bất cần đời, liền thích đùa bỡn lòng người.*biện luận một cách kỳ quái

Khi Lý Thanh Vân nhìn Diệu Linh Vương tử, Diêm Linh cũng khẽ nháy mắt với hắn, ánh mắt tựa như đưa tình.

Lý Thanh Vân thu hồi tầm mắt.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Thái tử Tấn Quốc.

Tên này trong nguyên tác, có gia thế nhất, có thực lực nhất, là kẻ âm hiểm xảo trá nhất, thủ đoạn tàn bạo ngoan độc nhất.

Tình địch mạnh nhất của Lý Thanh Vân là Hách Liên Thần.

"Nghe nói đế quân Ung Quốc là một lãnh đạo quân sư trời sinh, hôm nay được gặp, tai nghe không bằng mắt thấy."

Hách Liên Thần mặc một bộ hoa bào màu đen vàng, tóc dài màu đen buộc lên. Ngũ quan gương mặt thâm thúy, tuấn mỹ, đồng tử tĩnh mịch hắc ám, trong ngoài lộ ra một cỗ sát khí cùng bức bách nồng đậm.

Lý Thanh Vân hơi nheo mắt phượng lại, nhìn tên nam nhân muốn cướp A Ly, thậm chí còn giúp Độc Cô Ly hủy diệt giang sơn của hắn, trong lòng sinh ra địch ý.

Hắn tuyệt đối không thể Hách Liên Thần gặp Độc Cô Ly.

Chỉ cần Hách Liên Thần không yêu Độc Cô Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn sẽ không nghĩ đến việc đối phó tình địch như mình, từ đó hủy diệt Ung Quốc.

"Thái tử Tấn Quốc quá khen, cũng bình thường thôi." Lý Thanh Vân thu lại ánh mắt.

Lấy Hoàng đế Lý Thanh Vân làm đầu, lấy bách quan làm phụ, Ung Quốc từ trên xuống dưới đều tới nghênh đón ba nước đến thăm. Lý Thanh Vân ra lệnh cho sứ thần ngoại giao an bài chỗ ở cho sứ thần quý tộc hoàng thân tam quốc, liền hồi cung bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.

Sau khi Lý Thanh Vân rời đi, sắc mặt Miêu Cương Vương u ám: "Hoàng đế Ung Quốc đúng là trẻ tuổi, một tiểu tử lông vàng cũng khiến người trong thiên hạ gọi hắn là bạo quân!"

Sắc mặt Hoàng đế Chu Quốc rất lạnh: "Miêu Cương Vương là không nhìn ra thủ đoạn của thiếu niên kia có bao nhiêu tàn nhẫn! Cũng không nhìn ra những công lao của hắn trên quân sự và chiến trường, có lần nào từng thất bại?! Xuất chiêu bất ngờ, tấn công bất ngờ, lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, lúc cần rút lui thì rút lui, thủ đoạn ngoan tuyệt như thế, Chu Quốc ta bại dưới tay hắn, không uổng!"

Miêu Cương Vương châm chọc: "Hoàng đế bệ hạ của Chu Quốc đây là vì thất bại của mình mà tìm cớ sao? Đối đầu với một thiếu niên trẻ hơn ngươi những hai mươi tuổi, huống chi năm đó hắn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, ngươi sao lại không biết xấu hổ vậy?!"

"Ngươi!!"

"Được rồi, phụ vương, người cần gì phải động khẩu với Chu Quốc đế quân chứ?" Diệu Linh Vương tử vỗ vỗ lưng Miêu Cương Vương trấn an, trong đôi mắt dị thường mà tuyệt diễm lóe ra ánh sáng cổ quái.

Miêu Cương Vương Tang Như Vũ hiểu được ý của nhi tử, hừ lạnh một tiếng liền đi đến chỗ ở của mình.

Thanh Dương Vương tử dùng lễ nghi đơn giản của Cửu Châu hành lễ, lãnh đạm nói: "Phụ vương nhất thời lỡ lời, Chu Hoàng đế đừng tính toán."



Hoàng đế Chu Quốc cười lạnh một tiếng.

Thanh Dương Vương tử nói xong liền đi theo phụ vương cùng đệ đệ.

"Không biết Tấn Quốc Thái tử đối với vị Ung Quốc bệ hạ này có gì chỉ giáo?"

Thái tử Tấn quốc Hách Liên Thần chơi đùa với ngọc bội màu đen bên hông, nhớ tới đôi mắt phượng xinh đẹp kiêu ngạo tự phụ kia, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, khẽ nhếch môi cười cợt: "Ngược lại không giống với lời đồn."

"Lời này là sao?" Chu Hoàng hỏi.

"Thú vị, vui vẻ, mới mẻ." Hách Liên Thần hơi nheo lại con ngươi mảnh khảnh, trong con ngươi màu mặc ngọc tràn đầy ý vị sâu xa bất cần đời.

---------------%------------------

Sau khi nói lời tạm biệt với Chu Hoàng.

Hách Liên Thần đi đến chỗ ở của mình.

Tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nô tài nhìn điện hạ tựa hồ đối với vị Hoàng đế Ung quốc này cảm thấy hứng thú."

"Hắn ta?" Hách Liên Thần cười lạnh một tiếng, xoay ngón tay cái, trong con ngươi tràn đầy âm u cùng sát khí, "Ngươi nói hồ đồ gì vậy, đó chính là địch nhân của cô a. Huống chi Lý Thanh Vân này sinh ra thật sự không phù hợp với tiêu chuẩn của mỹ nhân trong lòng cô đâu."

"Cô nhìn thấy hắn một cái, chỉ có dục vọng--"

Tiểu thái giám ngưng thần không dám nghe.

"Cô muốn phá hủy sự cao ngạo cùng không ai sánh bằng trong mắt hắn, hủy đi hết thảy thứ hắn để ý, thích nhìn hắn dùng đôi mắt ngấng lệ không chút tôn nghiêm van cầu cô, để hắn phải quỳ gối dưới chân cô, làm nô lệ của cô."

Toàn thân Hách Liên Thần đang chiến đấu kịch liệt với dục vọng kêu gào trong lòng hắn.

Tiểu thái giám sợ tới mức lau mồ hôi lạnh: "Thái tử điện hạ, đó cũng không phải Mỹ Nhân tộc đê tiện có thể nhục nhã, đó chính là cửu ngũ chi tôn của Ung Quốc."

"Chính là vì như thế, nên hủy đi mới có ý vị a." Hách Liên Thần cười hai tiếng, sát khí khát máu cùng âm u trong mắt khiến người ta sợ hãi.

"Chẳng lẽ ngươi không thích đánh nát Phượng Hoàng cao ngạo không ai dám động sao? Giống như Đoàn Ngâm, hiện tại chỉ biết mừng rỡ tự tiện tiếp nhận tất cả vũ nhục."

Hứng thú trong mắt Hách Liên Thần càng thêm nồng đậm. Dục vọng chinh phục của hắn rất mạnh, đụng phải thứ càng đẹp, càng cao ngạo, hắn liền có xúc động muốn hủy diệt hết thảy.

Nhìn nữ nhân đàng hoàng thiện lương biến thành tiện nhân, nhìn vương công quý tộc cao quý biến thành thứ dân đê tiện, nhìn người vốn không nhiễm một hạt bụi bị nhuốm một thân bùn lầy, chính là sở thích lớn nhất của Hách Liên Thần.

Tiểu thái giám không dám biểu lộ ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi, chỉ có thể nịnh nọt cười nói: "Điện hạ nói phải."

Hách Liên Thần lấy ra một sợi dây chuyền cổ màu đen nạm vàng mà mình mang theo bên người, mặt trên khắc tên Hách Liên Thần, nối liền là chuỗi dây thật dài. Hắn vuốt ve vật do thợ thủ công chế tạo, "Nên tìm một chủ nhân cho nó rồi."

Tiểu thái giám nhớ tới việc Hách Liên Thần đối đãi với nô lệ bên cạnh khủng bố cùng biến thái như thế nào, liền rùng mình một cái.
Chương trước Chương tiếp