Giam Cầm Trong Đêm Dài
Chương 28
—
Bữa trưa có trai tươi và thịt gà, chú Lưu bưng ra một thùng rượu lớn rót cho Ôn Nhiên và Cố Quân Trì: "Rượu nhà tự ủ, không có tí độ nào đâu, nếm thử đi."
Bữa ăn này kéo dài một tiếng, Ôn Nhiên bị lừa uống mấy ly rượu liền, cuối cùng đầu nặng trĩu đến mức không nhấc lên nổi, hỏi không rõ ràng: "Sao con lại cảm thấy hơi chóng mặt nhỉ...?"
"Con ra ngoài hóng gió là hết ngay, hôm nay nắng không gắt lắm nên trời cũng không nóng, lát nữa hai đứa ra ngoài đi dạo đi." Chú Lưu nói.
Nói là đi dạo nhưng Ôn Nhiên và Cố Quân Trì vẫn đeo bao tay và mang bao tải lên đường, đích đến là ruộng ngô trên núi. Ôn Nhiên đã không thể đi theo đường thẳng được nữa, cơ thể chao đảo không kiểm soát được, cuối cùng vì chân trái vấp chân phải nên cả người đập vào người Cố Quân Trì.
Cậu lập tức bị giữ lấy vai đẩy ra, Cố Quân Trì mất kiên nhẫn ra lệnh cho cậu: "Đứng yên."
Ôn Nhiên sợ đến mức vội vàng đứng cho thật vững, cậu đơn phương cho rằng mình đã đứng thẳng rồi nhưng thật ra vai trái lại cao vai phải lại thấp, cộng thêm chiếc áo phông cũ hôm nay mặc hơi rộng, cổ áo trễ xuống, đầu bù tóc rối, trên khuôn mặt đỏ bừng sau khi uống rượu xuất hiện biểu cảm hơi mơ màng, trông có vẻ như đầu óc không xài tốt lắm thật.
Cố Quân Trì liếc cậu một cái, đeo một chiếc bao tay vào, sau đó đưa tay về phía Ôn Nhiên: "Nắm vào."
"..." Ôn Nhiên chậm chạp phản ứng lại rồi mới nắm lấy bàn tay trái đang đeo bao tay của Cố Quân Trì.
Ôn Nhiên ngả ngả nghiêng nghiêng được dắt lên núi, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau cách một cái bao tay của hai người, cảm thán một cách không tỉnh táo lắm: "Cậu đúng thật là một alpha cực kỳ giữ mình trong sạch."
Cố Quân Trì không buồn quay đầu lại: "Đầu óc cậu có vấn đề."
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Đối với tôi mà nói, có lẽ đầu óc có vấn đề thì cuộc sống chắc là sẽ dễ dàng hơn một chút."
Nếu như rất thông minh và rất nhạy cảm thì chắc là sẽ còn đau khổ hơn bây giờ rất nhiều.
Sau khi đi tới gốc cây bên cạnh ruộng ngô, Cố Quân Trì buông tay ra, Ôn Nhiên ngồi lên bãi cỏ, cậu vẫn còn chóng mặt nên nằm xuống nhìn lá cây bay lất phất và bầu trời trong xanh, cảm nhận được một sự thoả mãn khi đại não tê dại, làm dịu đi rất nhiều sự chán nản tích tụ mãi không vơi đi kể từ đêm qua. Cậu hỏi Cố Quân Trì: "Bây giờ cậu định bẻ ngô hả?"
Cố Quân Trì cởi bao tay ra ngồi xuống, nghiêng đầu sang, cụp mắt nhìn cậu: "Mắc gì tôi phải bẻ một mình."
"Vậy tôi ngủ một lát trước đây, lát nữa dậy tôi bẻ cùng cậu." Trước khi nhắm mắt lại, Ôn Nhiên lại nói: "Tôi chỉnh vòng tay xuống một nấc nhé? Có phải cậu vẫn chưa khoẻ lại không?"
"Tôi khoẻ lắm rồi."
"Nhưng tôi thấy cậu có vẻ không có tinh thần gì cả, đến lúc đó không có sức vác ngô thì phải làm sao?"
Nói như thể cuộc đời này chỉ còn mỗi việc vác ngô vậy, Cố Quân Trì quay đầu đi lười nói chuyện.
Ôn Nhiên thăm dò sờ vào một bên vòng cổ, chỉnh thông số xuống một nấc... không bị mắng nhưng cậu lại quên bật công tắc một chiều nên đã ngửi thấy mùi pheromone của Cố Quân Trì. Ôn Nhiên lén ngửi thử, không nhịn được muốn khen một câu thơm quá nhưng lại sợ Cố Quân Trì lại gán cho cậu tội danh quấy rối tình dục, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ôn Nhiên bị một tiếng chim hót đánh thức, mở mắt ra, quay đầu lại, thế mà Cố Quân Trì cũng nằm xuống bên cạnh ngủ thiếp đi rồi.
Ôn Nhiên ngơ ngác nhìn góc nghiêng của hắn một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Không biết đã ngủ bao lâu, không có điện thoại di động hay đồng hồ, hai ngày nay bọn họ hoàn toàn tuân theo quy luật mặt trời mọc thì làm việc lặn thì nghỉ ngơi, gần như sống cách biệt với thế giới.
Trong gió có mùi pheromone alpha thoang thoảng, Ôn Nhiên nghiêng người sang nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cố Quân Trì. Cậu có thể hiểu tại sao Cố Quân Trì lại chọn mình đến đây cùng hắn, do độ phù hợp cao. Có thể dùng pheromone để giải quyết khi bệnh của hắn tái phát, hơn nữa không giống như những người bạn quý giá kia của hắn, cho dù mình có mất tích thì cũng không có ai quan tâm, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đã quen với việc bị xem như công cụ, Ôn Nhiên hoàn toàn không để ý việc này, thậm chí còn có chút vui mừng khó tả. Nơi này rất tốt, hoàn toàn tách rời khỏi môi trường sống của cậu hơn mười mấy năm qua, không tồn tại những suy tính ép buộc, không cảm thấy áp lực.
Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt Cố Quân Trì từng chút một rồi dừng lại ở môi, thất thần nhìn chằm chằm mấy giây, trong mùi hương của gió nhẹ nơi núi rừng và mùi pheromone, đầu óc Ôn Nhiên trống rỗng, cúi đầu xuống.
Môi cậu gần như sắp chạm vào sống mũi Cố Quân Trì, Ôn Nhiên nhìn lông mi của đối phương ở khoảng cách gần, quay đầu là bờ, đột nhiên dừng lại.
Ngay cả chính cậu cũng sửng sốt, ngồi thẳng dậy, ngơ ngác chớp mắt, nín thở nhích sang bên cạnh vài centimét, nhìn Cố Quân Trì rồi lại quay đầu nhìn đi nơi khác.
Vài phút sau, đến khi cậu quay đầu lại lần nữa thì kinh ngạc nhận ra Cố Quân Trì đã dậy, đôi mắt đen sâu thẳm kia đang nhìn cậu từ dưới lên trên.
Nồng độ pheromone alpha trong không khí dường như cao hơn, Ôn Nhiên đã không còn suy nghĩ được nữa, hoàn toàn không dám đoán xem hành động vừa rồi có bị phát hiện hay không, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu dậy từ khi nào vậy, vừa dậy hả?"
Cố Quân Trì không trả lời, ngồi dậy vỗ cỏ vụn trên người, nhìn Ôn Nhiên một cái: "Cậu đang có tật giật mình cái gì?"
"Tôi, tôi hơi căng thẳng." Ôn Nhiên nói năng lộn xộn, "Tim tôi đập nhanh quá, tại sao vậy? Là vì pheromone sao?"
Uống nhiều rượu, thông số vòng cổ không được chỉnh lên mức cao nhất, Cố Quân Trì cũng không đeo vòng tay, vậy nên mình mới làm ra chuyện như vậy và có phản ứng như vậy dưới tác dụng của pheromone. Ôn Nhiên nửa hiểu nửa không, người vẫn luôn giữ ý thức của một beta trong một thời gian dài là cậu đây cuối cùng cũng thấy được sự đáng sợ trong độ xứng đôi giữa AO, nhất thời hơi chấn động và khó chấp nhận.
Cố Quân Trì nhìn cậu một lát, không mắng cậu quấy rối tình dục mà chỉ nói: "Nói nhảm."
Bị hắn nhìn nên càng căng thẳng hơn, Ôn Nhiên né tránh không nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn không biết mình đang nói gì: "Nếu là do pheromone thì chắc là cậu cũng vậy, vậy bây giờ tim cậu có đập nhanh không?"
Không nhận được câu trả lời, Ôn Nhiên cẩn thận nhìn Cố Quân Trì, kết quả là đối phương cũng đang nhìn chằm chằm cậu với sắc mặt bình tĩnh, Ôn Nhiên lập tức rời mắt đi, hai giây sau mới nghe thấy Cố Quân Trì nói: "Tim có loạn nhịp."
Ôn Nhiên nghi hoặc "Hả?" một tiếng nhưng Cố Quân Trì đã đứng dậy, nhặt bao tay và bao tải lên đi về phía ruộng ngô.
Ôn Nhiên không hiểu gì cả cũng cầm túi đi theo, cậu còn chưa kịp tới gần, Cố Quân Trì vừa đeo bao tay vừa ngước mắt lên, nói bằng giọng điệu cảnh cáo: "Đừng có đi theo tôi."
Ôn Nhiên bị hắn gắt gỏng đến mức lập tức dừng ngay tại chỗ, sau đó hậm hực đi về phía đầu còn lại, bước hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái nhưng Cố Quân Trì chỉ bắt đầu bẻ ngô chứ không để ý đến cậu nữa.
Cả một buổi chiều Cố Quân Trì đều không hề mở miệng, Ôn Nhiên tìm hắn nói chuyện hắn cũng phớt lờ. Bên rìa ruộng đã chất mấy bao ngô liền, chú Lưu lái xe ba bánh đến chở, bảo hai người bọn họ về trước.
Ôn Nhiên khát muốn chết, gần như là chạy về nhà, cầm ấm nước trên bàn lên rót một ly uống hết, vẫn không đủ nên lại rót thêm ly nữa, uống hết một nửa mới dừng lại. Cố Quân Trì đi vào nhà muộn hơn một bước, đi đến bên bàn, cầm lấy nửa ly nước còn lại trong tay Ôn Nhiên, ngẩng đầu lên uống hết.
Lúc này Ôn Nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng chú trọng cuộc sống như vậy, bây giờ lại bị buộc phải trở nên xuềnh xoàng như thế.
"Nóng lắm đúng không?" Đợi Cố Quân Trì uống xong một ly nước nữa, Ôn Nhiên tìm chủ đề hỏi hắn.
Cố Quân Trì chỉ liếc cậu một cái rồi đặt ly nước xuống, rút hai tờ khăn giấy lau mồ hôi, sau đó bước ra khỏi phòng khách, ra ngoài sân giúp thím Lưu lột vỏ ngô. Ôn Nhiên đứng bên cạnh bàn, có hơi không hiểu ra sao, không biết mình lại làm sai gì nữa.
Nhưng cũng không thể cứ đứng như thế này mãi, Ôn Nhiên lau mồ hôi rồi cũng đi ra ngoài cửa, lưới đánh cá đã vá xong một nửa của chú Lưu vẫn để đó, Ôn Nhiên ngồi trên ghế đẩu nhỏ bắt đầu vá lưới.
Thu Thu đang chơi trong sân, chơi được một lúc thì nhỏ chạy vào nhà lấy thứ gì đó ra, Ôn Nhiên cảm thấy trước mắt chợt lóe lên, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy trong tay nhỏ là một chiếc máy ảnh phim.
"Chụp ảnh." Thu Thu đứng trước mặt cậu, giơ máy ảnh lên.
Ôn Nhiên bèn ngồi thẳng người dậy để cho nhỏ chụp một tấm. Thu Thu lại chạy đến chỗ thím Lưu và Cố Quân Trì, cũng chụp ảnh cho bọn họ. Ôn Nhiên không nhịn được nhìn về phía Cố Quân Trì, thấy Thu Thu đang kéo ống tay áo hắn nhỏ giọng nói gì đó, Cố Quân Trì đứng dậy đi tới, Ôn Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chụp chung." Thu Thu nói.
Bây giờ thì hiểu rồi, Ôn Nhiên cũng đứng dậy, đứng song song với Cố Quân Trì. Thu Thu lùi lại vài bước, nhìn bọn họ, hơi ngượng ngùng nói: "Nắm tay."
Ôn Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn Cố Quân Trì, thấy hắn không có phản ứng gì, do dự một lát mới mới đưa tay ra. Cân nhắc đến việc Cố Quân Trì là một alpha cực kỳ giữ mình trong sạch, Ôn Nhiên chỉ nắm ngón trỏ của hắn, sau đó hơi cứng đờ nhìn vào ống kính.
Tách—— Thu Thu nhấn nút chụp rồi mỉm cười vui vẻ với bọn họ.
Vừa chụp xong, Cố Quân Trì đã thờ ơ rút ngón tay ra, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đống ngô và tiếp tục lột vỏ.
Ôn Nhiên hơi buồn bã trong lòng, cậu cảm nhận được rất rõ ràng rằng mình bị Cố Quân Trì ghét nhưng lại dường như khác với sự ghét bỏ lúc mới đầu, tóm lại là bây giờ cậu đã không thể mặt dày bỏ qua sự ghét bỏ của Cố Quân Trì như trong quá khứ nữa, cậu muốn biết lý do.
Nhưng Cố Quân Trì lại phớt lờ cậu, bắt đầu từ sau khi ngủ dậy bên ruộng vào buổi chiều cho đến khi ăn tối xong, tắm xong đều phớt lờ cậu.
Ngay cả thím Lưu còn lén hỏi Ôn Nhiên xem có phải đã cãi nhau với Tiểu Cố không, còn khuyên cậu rằng hai đứa phải tâm sự với nhau cho đàng hoàng. Ôn Nhiên xấu hổ mỉm cười, muốn nói cho bà biết trong từ điển của Cố Quân Trì hình như không có hai từ "tâm sự" này.
Buổi tối, Ôn Nhiên vất vả tự bôi thuốc lên lưng mình, sau đó lại nằm một mình trên giường rất lâu, lâu đến mức cả thôn gần như im lặng thì Cố Quân Trì mới về phòng, ấn công tắc đèn bên cạnh cửa, hắn đi trong bóng tối đến bên giường rồi nằm xuống.
Im lặng một phút, Ôn Nhiên hỏi: "Cậu sao vậy?"
Cậu quay đầu sang nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Cố Quân Trì, nói: "Có phải tôi chỉnh thông số vòng cổ xuống nên cậu giận không? Bây giờ tôi đã chỉnh lại nấc cao nhất rồi."
Trả lời cậu chỉ có tiếng hít thở, Ôn Nhiên phiền muộn nói: "Cậu cho tôi một lý do đi, lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."
Vẫn không trả lời, Ôn Nhiên rất cố chấp, đẩy cánh tay Cố Quân Trì, gọi hắn: "Cố Quân Trì."
Tiếng hít thở chợt dừng lại.
Ôn Nhiên rén rồi, sợ hãi rụt tay lại, cậu nghe thấy Cố Quân Trì hít vào rồi "chậc" một tiếng, cuối cùng lên tiếng nói ra câu đầu tiên kể từ buổi chiều: "Sao cậu lại ồn vậy."
"...Vậy cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu giận không?"
Cậu cũng không muốn làm ồn đến Cố Quân Trì, chỉ vỏn vẹn muốn biết nguyên nhân, để tránh sau này lại chọc đối phương không vui nữa. Nếu bây giờ câu trả lời của Cố Quân Trì là không muốn nhìn thấy mình nữa, Ôn Nhiên thật sự sẽ lập tức ra ngoài sân ngủ cùng Tiểu Hắc.
"Không có giận." Giọng nói của Cố Quân Trì không có bất kỳ cảm xúc hay sắc thái gì, hắn ngồi dậy khỏi giường, đi ra ngoài, "Cậu ngủ trước đi."
Ôn Nhiên không tin, bò xuống giường rồi xỏ dép đi theo ra ngoài. Trong sân được ánh trăng chiếu sáng, tiếng ngáy như sấm của chú Lưu từ cửa sổ phòng ngủ truyền đến, Tiểu Hắc nằm bên cạnh đống ngô ngẩng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt vừa ướt vừa sáng.
"Vậy tại sao buổi chiều cậu lại đột nhiên gắt gỏng với tôi?" Ôn Nhiên nói, "Hơn nữa cứ phớt lờ tôi mãi."
Cố Quân Trì dừng bước, quay đầu lại dưới ánh trăng, tóc hắn vẫn còn ướt một nửa, vài lọn tóc mái rơi loà xoà trước trán. Ôn Nhiên không phân biệt được ánh mắt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: "Cậu rốt cuộc định biết rồi còn hỏi đến bao giờ?"
Biết rồi còn hỏi, có nghĩa là nguyên nhân mà cả hai đều biết. Cậu lập tức nghĩ ngay đến cuộc trò chuyện tối qua, nghĩ đến hôm nay có thể là ngày nhà họ Cố đi cúng bái ba mẹ Cố Quân Trì như thường lệ, quả nhiên tâm trạng Cố Quân Trì không vui vì những chuyện này. Ôn Nhiên hiểu được sự chất vấn không ngừng của mình đã làm người ta chán ghét cỡ nào, rõ ràng là nên cụp đuôi dè dặt trong mọi chuyện nhỏ nhất.
"Xin lỗi, tôi biết rồi." Ôn Nhiên rất hối lỗi, đồng thời có hơi đau đớn nghĩ, cái tên người chết Ôn Duệ này, hồi nhỏ sao không dẫn em trai ruột mình đi làm chút chuyện tốt đi, tại sao cứ phải tổn thương Cố Quân Trì đã mất cha mẹ làm gì.
"Cậu biết gì?"
Ôn Nhiên ủ rũ đi tới trước mặt hắn, áy náy nói: "Có phải vì chuyện tối qua cậu nói không, xin lỗi."
Cậu giơ tay lên, vốn định vỗ nhẹ lên cánh tay Cố Quân Trì như an ủi nhưng lại sợ hắn phản cảm, thế là vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhưng bởi vì quá không quen tay nên hai cái vỗ đó giống như vuốt hơn. Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nếu đúng là như vậy thì cậu có thể giận tôi, xin lỗi."
Cố Quân Trì bình tĩnh cụp mắt nhìn cậu, Ôn Nhiên liếm đôi môi khô khốc vì xin lỗi quá nhiều: "Quay về ngủ đi, tôi đảm bảo sẽ không làm ồn đến cậu..."
Chữ "nữa" cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì cổ tay đã bị siết chặt, cả người Ôn Nhiên mất trọng tâm, bị kéo vào phòng tắm ở bên cạnh.
—
Nhiên à, đừng có tự chủ trương nữa, quản cậu chủ Cố đi, con ciu của cậu ấy sắp hỏng rồi kìa...
Gin: não bé Nhiên với bé Tắc chắc chạy chung một hệ điều hành quá ngơ điênggg =))))
Fanart 2 đứa ngoan xinh iuuuu
Bữa trưa có trai tươi và thịt gà, chú Lưu bưng ra một thùng rượu lớn rót cho Ôn Nhiên và Cố Quân Trì: "Rượu nhà tự ủ, không có tí độ nào đâu, nếm thử đi."
Bữa ăn này kéo dài một tiếng, Ôn Nhiên bị lừa uống mấy ly rượu liền, cuối cùng đầu nặng trĩu đến mức không nhấc lên nổi, hỏi không rõ ràng: "Sao con lại cảm thấy hơi chóng mặt nhỉ...?"
"Con ra ngoài hóng gió là hết ngay, hôm nay nắng không gắt lắm nên trời cũng không nóng, lát nữa hai đứa ra ngoài đi dạo đi." Chú Lưu nói.
Nói là đi dạo nhưng Ôn Nhiên và Cố Quân Trì vẫn đeo bao tay và mang bao tải lên đường, đích đến là ruộng ngô trên núi. Ôn Nhiên đã không thể đi theo đường thẳng được nữa, cơ thể chao đảo không kiểm soát được, cuối cùng vì chân trái vấp chân phải nên cả người đập vào người Cố Quân Trì.
Cậu lập tức bị giữ lấy vai đẩy ra, Cố Quân Trì mất kiên nhẫn ra lệnh cho cậu: "Đứng yên."
Ôn Nhiên sợ đến mức vội vàng đứng cho thật vững, cậu đơn phương cho rằng mình đã đứng thẳng rồi nhưng thật ra vai trái lại cao vai phải lại thấp, cộng thêm chiếc áo phông cũ hôm nay mặc hơi rộng, cổ áo trễ xuống, đầu bù tóc rối, trên khuôn mặt đỏ bừng sau khi uống rượu xuất hiện biểu cảm hơi mơ màng, trông có vẻ như đầu óc không xài tốt lắm thật.
Cố Quân Trì liếc cậu một cái, đeo một chiếc bao tay vào, sau đó đưa tay về phía Ôn Nhiên: "Nắm vào."
"..." Ôn Nhiên chậm chạp phản ứng lại rồi mới nắm lấy bàn tay trái đang đeo bao tay của Cố Quân Trì.
Ôn Nhiên ngả ngả nghiêng nghiêng được dắt lên núi, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau cách một cái bao tay của hai người, cảm thán một cách không tỉnh táo lắm: "Cậu đúng thật là một alpha cực kỳ giữ mình trong sạch."
Cố Quân Trì không buồn quay đầu lại: "Đầu óc cậu có vấn đề."
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Đối với tôi mà nói, có lẽ đầu óc có vấn đề thì cuộc sống chắc là sẽ dễ dàng hơn một chút."
Nếu như rất thông minh và rất nhạy cảm thì chắc là sẽ còn đau khổ hơn bây giờ rất nhiều.
Sau khi đi tới gốc cây bên cạnh ruộng ngô, Cố Quân Trì buông tay ra, Ôn Nhiên ngồi lên bãi cỏ, cậu vẫn còn chóng mặt nên nằm xuống nhìn lá cây bay lất phất và bầu trời trong xanh, cảm nhận được một sự thoả mãn khi đại não tê dại, làm dịu đi rất nhiều sự chán nản tích tụ mãi không vơi đi kể từ đêm qua. Cậu hỏi Cố Quân Trì: "Bây giờ cậu định bẻ ngô hả?"
Cố Quân Trì cởi bao tay ra ngồi xuống, nghiêng đầu sang, cụp mắt nhìn cậu: "Mắc gì tôi phải bẻ một mình."
"Vậy tôi ngủ một lát trước đây, lát nữa dậy tôi bẻ cùng cậu." Trước khi nhắm mắt lại, Ôn Nhiên lại nói: "Tôi chỉnh vòng tay xuống một nấc nhé? Có phải cậu vẫn chưa khoẻ lại không?"
"Tôi khoẻ lắm rồi."
"Nhưng tôi thấy cậu có vẻ không có tinh thần gì cả, đến lúc đó không có sức vác ngô thì phải làm sao?"
Nói như thể cuộc đời này chỉ còn mỗi việc vác ngô vậy, Cố Quân Trì quay đầu đi lười nói chuyện.
Ôn Nhiên thăm dò sờ vào một bên vòng cổ, chỉnh thông số xuống một nấc... không bị mắng nhưng cậu lại quên bật công tắc một chiều nên đã ngửi thấy mùi pheromone của Cố Quân Trì. Ôn Nhiên lén ngửi thử, không nhịn được muốn khen một câu thơm quá nhưng lại sợ Cố Quân Trì lại gán cho cậu tội danh quấy rối tình dục, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ôn Nhiên bị một tiếng chim hót đánh thức, mở mắt ra, quay đầu lại, thế mà Cố Quân Trì cũng nằm xuống bên cạnh ngủ thiếp đi rồi.
Ôn Nhiên ngơ ngác nhìn góc nghiêng của hắn một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Không biết đã ngủ bao lâu, không có điện thoại di động hay đồng hồ, hai ngày nay bọn họ hoàn toàn tuân theo quy luật mặt trời mọc thì làm việc lặn thì nghỉ ngơi, gần như sống cách biệt với thế giới.
Trong gió có mùi pheromone alpha thoang thoảng, Ôn Nhiên nghiêng người sang nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cố Quân Trì. Cậu có thể hiểu tại sao Cố Quân Trì lại chọn mình đến đây cùng hắn, do độ phù hợp cao. Có thể dùng pheromone để giải quyết khi bệnh của hắn tái phát, hơn nữa không giống như những người bạn quý giá kia của hắn, cho dù mình có mất tích thì cũng không có ai quan tâm, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đã quen với việc bị xem như công cụ, Ôn Nhiên hoàn toàn không để ý việc này, thậm chí còn có chút vui mừng khó tả. Nơi này rất tốt, hoàn toàn tách rời khỏi môi trường sống của cậu hơn mười mấy năm qua, không tồn tại những suy tính ép buộc, không cảm thấy áp lực.
Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt Cố Quân Trì từng chút một rồi dừng lại ở môi, thất thần nhìn chằm chằm mấy giây, trong mùi hương của gió nhẹ nơi núi rừng và mùi pheromone, đầu óc Ôn Nhiên trống rỗng, cúi đầu xuống.
Môi cậu gần như sắp chạm vào sống mũi Cố Quân Trì, Ôn Nhiên nhìn lông mi của đối phương ở khoảng cách gần, quay đầu là bờ, đột nhiên dừng lại.
Ngay cả chính cậu cũng sửng sốt, ngồi thẳng dậy, ngơ ngác chớp mắt, nín thở nhích sang bên cạnh vài centimét, nhìn Cố Quân Trì rồi lại quay đầu nhìn đi nơi khác.
Vài phút sau, đến khi cậu quay đầu lại lần nữa thì kinh ngạc nhận ra Cố Quân Trì đã dậy, đôi mắt đen sâu thẳm kia đang nhìn cậu từ dưới lên trên.
Nồng độ pheromone alpha trong không khí dường như cao hơn, Ôn Nhiên đã không còn suy nghĩ được nữa, hoàn toàn không dám đoán xem hành động vừa rồi có bị phát hiện hay không, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu dậy từ khi nào vậy, vừa dậy hả?"
Cố Quân Trì không trả lời, ngồi dậy vỗ cỏ vụn trên người, nhìn Ôn Nhiên một cái: "Cậu đang có tật giật mình cái gì?"
"Tôi, tôi hơi căng thẳng." Ôn Nhiên nói năng lộn xộn, "Tim tôi đập nhanh quá, tại sao vậy? Là vì pheromone sao?"
Uống nhiều rượu, thông số vòng cổ không được chỉnh lên mức cao nhất, Cố Quân Trì cũng không đeo vòng tay, vậy nên mình mới làm ra chuyện như vậy và có phản ứng như vậy dưới tác dụng của pheromone. Ôn Nhiên nửa hiểu nửa không, người vẫn luôn giữ ý thức của một beta trong một thời gian dài là cậu đây cuối cùng cũng thấy được sự đáng sợ trong độ xứng đôi giữa AO, nhất thời hơi chấn động và khó chấp nhận.
Cố Quân Trì nhìn cậu một lát, không mắng cậu quấy rối tình dục mà chỉ nói: "Nói nhảm."
Bị hắn nhìn nên càng căng thẳng hơn, Ôn Nhiên né tránh không nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn không biết mình đang nói gì: "Nếu là do pheromone thì chắc là cậu cũng vậy, vậy bây giờ tim cậu có đập nhanh không?"
Không nhận được câu trả lời, Ôn Nhiên cẩn thận nhìn Cố Quân Trì, kết quả là đối phương cũng đang nhìn chằm chằm cậu với sắc mặt bình tĩnh, Ôn Nhiên lập tức rời mắt đi, hai giây sau mới nghe thấy Cố Quân Trì nói: "Tim có loạn nhịp."
Ôn Nhiên nghi hoặc "Hả?" một tiếng nhưng Cố Quân Trì đã đứng dậy, nhặt bao tay và bao tải lên đi về phía ruộng ngô.
Ôn Nhiên không hiểu gì cả cũng cầm túi đi theo, cậu còn chưa kịp tới gần, Cố Quân Trì vừa đeo bao tay vừa ngước mắt lên, nói bằng giọng điệu cảnh cáo: "Đừng có đi theo tôi."
Ôn Nhiên bị hắn gắt gỏng đến mức lập tức dừng ngay tại chỗ, sau đó hậm hực đi về phía đầu còn lại, bước hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái nhưng Cố Quân Trì chỉ bắt đầu bẻ ngô chứ không để ý đến cậu nữa.
Cả một buổi chiều Cố Quân Trì đều không hề mở miệng, Ôn Nhiên tìm hắn nói chuyện hắn cũng phớt lờ. Bên rìa ruộng đã chất mấy bao ngô liền, chú Lưu lái xe ba bánh đến chở, bảo hai người bọn họ về trước.
Ôn Nhiên khát muốn chết, gần như là chạy về nhà, cầm ấm nước trên bàn lên rót một ly uống hết, vẫn không đủ nên lại rót thêm ly nữa, uống hết một nửa mới dừng lại. Cố Quân Trì đi vào nhà muộn hơn một bước, đi đến bên bàn, cầm lấy nửa ly nước còn lại trong tay Ôn Nhiên, ngẩng đầu lên uống hết.
Lúc này Ôn Nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng chú trọng cuộc sống như vậy, bây giờ lại bị buộc phải trở nên xuềnh xoàng như thế.
"Nóng lắm đúng không?" Đợi Cố Quân Trì uống xong một ly nước nữa, Ôn Nhiên tìm chủ đề hỏi hắn.
Cố Quân Trì chỉ liếc cậu một cái rồi đặt ly nước xuống, rút hai tờ khăn giấy lau mồ hôi, sau đó bước ra khỏi phòng khách, ra ngoài sân giúp thím Lưu lột vỏ ngô. Ôn Nhiên đứng bên cạnh bàn, có hơi không hiểu ra sao, không biết mình lại làm sai gì nữa.
Nhưng cũng không thể cứ đứng như thế này mãi, Ôn Nhiên lau mồ hôi rồi cũng đi ra ngoài cửa, lưới đánh cá đã vá xong một nửa của chú Lưu vẫn để đó, Ôn Nhiên ngồi trên ghế đẩu nhỏ bắt đầu vá lưới.
Thu Thu đang chơi trong sân, chơi được một lúc thì nhỏ chạy vào nhà lấy thứ gì đó ra, Ôn Nhiên cảm thấy trước mắt chợt lóe lên, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy trong tay nhỏ là một chiếc máy ảnh phim.
"Chụp ảnh." Thu Thu đứng trước mặt cậu, giơ máy ảnh lên.
Ôn Nhiên bèn ngồi thẳng người dậy để cho nhỏ chụp một tấm. Thu Thu lại chạy đến chỗ thím Lưu và Cố Quân Trì, cũng chụp ảnh cho bọn họ. Ôn Nhiên không nhịn được nhìn về phía Cố Quân Trì, thấy Thu Thu đang kéo ống tay áo hắn nhỏ giọng nói gì đó, Cố Quân Trì đứng dậy đi tới, Ôn Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chụp chung." Thu Thu nói.
Bây giờ thì hiểu rồi, Ôn Nhiên cũng đứng dậy, đứng song song với Cố Quân Trì. Thu Thu lùi lại vài bước, nhìn bọn họ, hơi ngượng ngùng nói: "Nắm tay."
Ôn Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn Cố Quân Trì, thấy hắn không có phản ứng gì, do dự một lát mới mới đưa tay ra. Cân nhắc đến việc Cố Quân Trì là một alpha cực kỳ giữ mình trong sạch, Ôn Nhiên chỉ nắm ngón trỏ của hắn, sau đó hơi cứng đờ nhìn vào ống kính.
Tách—— Thu Thu nhấn nút chụp rồi mỉm cười vui vẻ với bọn họ.
Vừa chụp xong, Cố Quân Trì đã thờ ơ rút ngón tay ra, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đống ngô và tiếp tục lột vỏ.
Ôn Nhiên hơi buồn bã trong lòng, cậu cảm nhận được rất rõ ràng rằng mình bị Cố Quân Trì ghét nhưng lại dường như khác với sự ghét bỏ lúc mới đầu, tóm lại là bây giờ cậu đã không thể mặt dày bỏ qua sự ghét bỏ của Cố Quân Trì như trong quá khứ nữa, cậu muốn biết lý do.
Nhưng Cố Quân Trì lại phớt lờ cậu, bắt đầu từ sau khi ngủ dậy bên ruộng vào buổi chiều cho đến khi ăn tối xong, tắm xong đều phớt lờ cậu.
Ngay cả thím Lưu còn lén hỏi Ôn Nhiên xem có phải đã cãi nhau với Tiểu Cố không, còn khuyên cậu rằng hai đứa phải tâm sự với nhau cho đàng hoàng. Ôn Nhiên xấu hổ mỉm cười, muốn nói cho bà biết trong từ điển của Cố Quân Trì hình như không có hai từ "tâm sự" này.
Buổi tối, Ôn Nhiên vất vả tự bôi thuốc lên lưng mình, sau đó lại nằm một mình trên giường rất lâu, lâu đến mức cả thôn gần như im lặng thì Cố Quân Trì mới về phòng, ấn công tắc đèn bên cạnh cửa, hắn đi trong bóng tối đến bên giường rồi nằm xuống.
Im lặng một phút, Ôn Nhiên hỏi: "Cậu sao vậy?"
Cậu quay đầu sang nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Cố Quân Trì, nói: "Có phải tôi chỉnh thông số vòng cổ xuống nên cậu giận không? Bây giờ tôi đã chỉnh lại nấc cao nhất rồi."
Trả lời cậu chỉ có tiếng hít thở, Ôn Nhiên phiền muộn nói: "Cậu cho tôi một lý do đi, lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."
Vẫn không trả lời, Ôn Nhiên rất cố chấp, đẩy cánh tay Cố Quân Trì, gọi hắn: "Cố Quân Trì."
Tiếng hít thở chợt dừng lại.
Ôn Nhiên rén rồi, sợ hãi rụt tay lại, cậu nghe thấy Cố Quân Trì hít vào rồi "chậc" một tiếng, cuối cùng lên tiếng nói ra câu đầu tiên kể từ buổi chiều: "Sao cậu lại ồn vậy."
"...Vậy cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu giận không?"
Cậu cũng không muốn làm ồn đến Cố Quân Trì, chỉ vỏn vẹn muốn biết nguyên nhân, để tránh sau này lại chọc đối phương không vui nữa. Nếu bây giờ câu trả lời của Cố Quân Trì là không muốn nhìn thấy mình nữa, Ôn Nhiên thật sự sẽ lập tức ra ngoài sân ngủ cùng Tiểu Hắc.
"Không có giận." Giọng nói của Cố Quân Trì không có bất kỳ cảm xúc hay sắc thái gì, hắn ngồi dậy khỏi giường, đi ra ngoài, "Cậu ngủ trước đi."
Ôn Nhiên không tin, bò xuống giường rồi xỏ dép đi theo ra ngoài. Trong sân được ánh trăng chiếu sáng, tiếng ngáy như sấm của chú Lưu từ cửa sổ phòng ngủ truyền đến, Tiểu Hắc nằm bên cạnh đống ngô ngẩng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt vừa ướt vừa sáng.
"Vậy tại sao buổi chiều cậu lại đột nhiên gắt gỏng với tôi?" Ôn Nhiên nói, "Hơn nữa cứ phớt lờ tôi mãi."
Cố Quân Trì dừng bước, quay đầu lại dưới ánh trăng, tóc hắn vẫn còn ướt một nửa, vài lọn tóc mái rơi loà xoà trước trán. Ôn Nhiên không phân biệt được ánh mắt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: "Cậu rốt cuộc định biết rồi còn hỏi đến bao giờ?"
Biết rồi còn hỏi, có nghĩa là nguyên nhân mà cả hai đều biết. Cậu lập tức nghĩ ngay đến cuộc trò chuyện tối qua, nghĩ đến hôm nay có thể là ngày nhà họ Cố đi cúng bái ba mẹ Cố Quân Trì như thường lệ, quả nhiên tâm trạng Cố Quân Trì không vui vì những chuyện này. Ôn Nhiên hiểu được sự chất vấn không ngừng của mình đã làm người ta chán ghét cỡ nào, rõ ràng là nên cụp đuôi dè dặt trong mọi chuyện nhỏ nhất.
"Xin lỗi, tôi biết rồi." Ôn Nhiên rất hối lỗi, đồng thời có hơi đau đớn nghĩ, cái tên người chết Ôn Duệ này, hồi nhỏ sao không dẫn em trai ruột mình đi làm chút chuyện tốt đi, tại sao cứ phải tổn thương Cố Quân Trì đã mất cha mẹ làm gì.
"Cậu biết gì?"
Ôn Nhiên ủ rũ đi tới trước mặt hắn, áy náy nói: "Có phải vì chuyện tối qua cậu nói không, xin lỗi."
Cậu giơ tay lên, vốn định vỗ nhẹ lên cánh tay Cố Quân Trì như an ủi nhưng lại sợ hắn phản cảm, thế là vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhưng bởi vì quá không quen tay nên hai cái vỗ đó giống như vuốt hơn. Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nếu đúng là như vậy thì cậu có thể giận tôi, xin lỗi."
Cố Quân Trì bình tĩnh cụp mắt nhìn cậu, Ôn Nhiên liếm đôi môi khô khốc vì xin lỗi quá nhiều: "Quay về ngủ đi, tôi đảm bảo sẽ không làm ồn đến cậu..."
Chữ "nữa" cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì cổ tay đã bị siết chặt, cả người Ôn Nhiên mất trọng tâm, bị kéo vào phòng tắm ở bên cạnh.
—
Nhiên à, đừng có tự chủ trương nữa, quản cậu chủ Cố đi, con ciu của cậu ấy sắp hỏng rồi kìa...
Gin: não bé Nhiên với bé Tắc chắc chạy chung một hệ điều hành quá ngơ điênggg =))))
Fanart 2 đứa ngoan xinh iuuuu
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương