Giam Cầm Trong Đêm Dài

Chương 45





Rõ ràng oán giận và ghét bỏ tột cùng nhưng giọng nói của Trần Thư Hồi lại không hề sắc bén và tức giận mà chỉ lạnh lẽo, giống như năm đó bà nhìn những bức vẽ tay trên bàn, nói rằng 'Sau này đừng làm những thứ này nữa' vậy, gần như cùng một giọng điệu.

Ôn Nhiên đứng sừng sững cứng đờ cách đó mấy bước, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, hơi thở run rẩy, cổ họng cũng run lên dồn dập.

“Kết quả là bây giờ anh còn muốn tôi tiếp tục nhẫn nhịn, muốn tôi nghĩ cách làm cho nó nghe lời, dựa vào cái gì? Cái 'thời cơ chính muồi' mà anh nói rốt cuộc là khi nào? Đôi khi tôi cảm thấy anh thật sự quá thận trọng, hay là anh đang cố ý đày đoạ tôi?”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà Trần Thư Hồi im lặng một lát, sau đó nói: “Được, tôi hiểu rồi, buổi tối gặp nhau nói tiếp vậy, 9 giờ, phòng trà số 6.”

Ngay lúc này, đoạn ghi âm ngắn kết thúc.

Trong suốt mấy phút, Ôn Nhiên dường như không biết cử động nữa mà đứng đờ ra đó, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Hai chữ 'con riêng' này chính là một con dao vạch trần sự thật, còn cậu đứng ở trung tâm, bị đâm xuyên trước ngực và sau lưng.

Cậu là con riêng của Lý Khinh Vãn và Ôn Ninh Uyên.

Nếu như đây là sự thật, vậy thì mọi chuyện đều được giải thích. Có lẽ đây chính là sự thật.

Trong rất nhiều ngày đêm, Ôn Nhiên nghĩ mãi không ra vì sao Trần Thư Hồi luôn không ưa và bất mãn với mình. Cậu tưởng là mình không đủ thông minh, ngoan ngoãn và thức thời nên đã nỗ lực để trở nên ngoan ngoãn và nói gì nghe nấy hơn, khát khao có thể nhờ vào việc này để đổi lấy một chút tình mẫu tử mà Trần Thư Hồi keo kiệt bố thí cho, nhưng từ đầu đến cuối cũng không bao giờ có được, Ôn Nhiên vốn đã không còn để ý đến nữa.

Nhưng hóa ra khi cậu đang vẫy đuôi cầu xin sự thương xót thì trong mỗi một ánh mắt Trần Thư Hồi nhìn cậu, không chỉ có thờ ơ khinh thường mà nhiều hơn hết là những lời chửi rủa ghê tởm và thù hằn sắp sửa muốn nôn ra vì cậu là con riêng của chồng và một beta, bây giờ còn đang chiếm giữ thân phận và tên tuổi của đứa con trai út đã chết yểu của mình.

Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là sau khi Ôn Ninh Uyên qua đời, thái độ của Trần Thư Hồi đột nhiên thay đổi sau khi biết được chân tướng, sau đó lập tức ném cậu vào viện nghiên cứu và bắt đầu kế hoạch cấy ghép tuyến thể, cuối cùng đưa cậu lên bàn mổ bất chấp rủi ro và di chứng để lại.

Ngoài những điều này ra còn là những lời lẽ hạ thấp hết năm này tháng nọ và sự khắt khe trong điều kiện sống, cụ thể là sở thích bị cấm đoán, phòng ngủ dành cho khách khuất sáng, quần áo cũ, điện thoại di động bị lag và máy tính không được sở hữu riêng... hết lần này đến lần khác khiến cho cậu rơi vào tình thế xấu hổ và khó khăn. Tất cả những thứ này không phải là do cậu làm không tốt mà bản thân sự tồn tại của mình đã đại diện cho sai lầm, đại diện cho sự sỉ nhục và phản bội của một bên trong hôn nhân.

Một chút tình thân mà cậu từng khao khát và mong mỏi hóa ra chỉ là một lớp da mỏng bị lột ra, bên trong chất đầy thù hằn và căm hận thối rữa đã lâu.

Trần Thư Hồi đối xử với cậu bằng tâm lý chà đạp trả thù, điều mà đến hôm nay Ôn Nhiên mới hiểu được.

Nhưng cậu không tin, không tin rằng nghệ sĩ violin thiên tài cô độc và kiêu hãnh lại là kẻ thứ ba can thiệp vào hôn nhân của người khác, không tin rằng người cha nuôi ôn hoà và lương thiện sẽ không chung thủy với hôn nhân, sẽ ngoại tình với đồng nghiệp trong dàn nhạc của vợ mình. Cậu không tin.

Ôn Nhiên giống như một cỗ máy bị hỏng hóc, các khớp xương kêu lên răng rắc, chậm chạp ngồi xuống ghế. Trong đầu cậu đang hét lên 'Không thể nào' nhưng trước mắt lại hiện lên buổi sáng ngày Ôn Ninh Uyên gặp tai nạn xe hơi, mỉm cười với cậu, bảo cậu đừng vội, đi chậm thôi.

Có thể nào là thật chứ? Cậu đã từng nhận được một chút tình phụ tử nhỏ nhoi, cũng từng sống với cha ruột suốt sáu năm mà không biết gì. Nếu như là thật thì có nghĩa là cho đến khi chết Ôn Ninh Uyên cũng không biết đứa con nuôi được đưa về nhà họ Ôn thật ra là con ruột của mình.

Còn Lý Khinh Vãn thì sao? Bên ngoài hàng rào của cô nhi viện, vẻ mặt hoảng hốt, hốc mắt tiều tuỵ đỏ hoe, mười năm trước bà đang sợ hãi điều gì, bốn năm trước vì sao lại xuất hiện ở thủ đô?

Cả hai tay Ôn Nhiên đều đang run rẩy, cậu không ngừng suy nghĩ với tinh thần hỗn loạn và căng thẳng, mãi cho đến khi cảm xúc quá tải, đầu đau như búa bổ và khoang mũi nóng lên, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, cậu mới bịt mũi lao vào nhà vệ sinh, trong bồn rửa mặt là một vũng máu.

chapter content


(Cre: Artist @两盏酒_)

Trong sự mất ngủ và mê man của Ôn Nhiên suốt mấy ngày liền, dự án mới về khu nghỉ dưỡng mà Trần Thư Hồi và Ôn Duệ phụ trách đã xảy ra chuyện. Trước đó, vì vấn đề thu hồi và di dời mà một khu đất đảo quy hoạch trong đề án đã bị người dân địa phương từ chối và phản đối, dẫn đến tiến độ trì trệ mãi không thúc đẩy được. Nhưng chỉ ngay đêm qua, trên đảo bùng lên một đám cháy lớn, thiêu rụi hơn 80% công trình kiến trúc, hơn nữa còn gây ra không ít thương vong.

Vụ hỏa hoạn kỳ lạ lập tức đẩy vụ việc lên đầu ngọn gió trong mâu thuẫn giữa người dân và tư bản, những người dân trên đảo vốn đã tích tụ oán hận sâu sắc với chính phủ và công ty đã ngay lập tức nổ ra các cuộc biểu tình phản đối, tập trung trước những ngôi nhà bị thiêu rụi, khóc lóc trước ống kính và cáo buộc hành động này của tập đoàn Bách Thanh là đang đốt đất đuổi người, xem mạng người như cỏ rác, yêu cầu bồi thường tất cả thiệt hại, hơn nữa còn phải chấp nhận sự trừng trị của pháp luật.

Công ty chịu trách nhiệm mở rộng nghiệp vụ khu nghỉ dưỡng là một công ty con độc lập nhưng dư luận lại bỏ qua nó mà nhắm thẳng vào tập đoàn Bách Thanh, rõ ràng là có người chỉ điểm và xúi giục sau lưng. Chỉ sau một đêm, những lời bàn tán tiêu cực nổi lên, giá cổ phiếu của công ty con trong phiên sụt giảm nhanh chóng, Bách Thanh cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khiến cho giá đóng cửa giảm mạnh trên mọi mặt trận, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà tổng giá trị thị trường đã bốc hơi gần 70 tỷ.

Với tư cách là CEO đồng thời của Bách Thanh và công ty con, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Sùng Trạch đã đến hiện trường trong sự vây quanh của cảnh sát và giới truyền thông. Ông ta ăn mặc cực kỳ đơn giản với một chiếc áo sơ mi, ngay cả cà vạt cũng không thắt, sau khi giới thiệu bản thân xong thì hơi cúi đầu lắng nghe những lời lên án của đám đông, giữa chừng nắm bắt chuẩn xác vài giây rảnh rỗi hiếm hoi để lên tiếng đúng lúc.

“Sáng sớm nay mới xuống máy bay, vô cùng xin lỗi vì không thể giải thích với mọi người ngay, tiếp sau đây hy vọng mọi người cho tôi chút thời gian để trao đổi. Đất trên đảo quả thật nằm trong quy hoạch dự án của chúng tôi, trước đó đã từng gây ra sự bất mãn của mọi người vì một số lý do, đối với việc này, công ty chúng tôi vẫn luôn lên kế hoạch và đàm phán với chính quyền thành phố, hy vọng có thể sử dụng cách thức tốt hơn để mang lại kết quả làm cho mọi người hài lòng.”

“Về vụ hoả hoạn lần này, chúng tôi bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc nhưng Bách Thanh vẫn luôn tuân theo triết lý lấy con người làm gốc và tuân thủ pháp luật, trong suốt nhiều năm qua luôn hết lòng vì sự nghiệp từ thiện, chắc chắn không thể nào thực hiện hành vi gây nguy hiểm đến tài sản và tính mạng của công chúng. Xin mọi người đừng bị ảnh hưởng bởi những tin đồn và xúi giục, ưu tiên hàng đầu bây giờ là chăm lo cho tâm trạng của bản thân và gia đình cho tốt và chú ý giữ gìn sức khỏe. Bách Thanh cũng sẽ hợp tác với chính phủ và các bên trong xã hội khác để tiến hành quyên góp vật tư, đảm bảo mọi người có thể trở lại cuộc sống ban đầu càng sớm càng tốt.”

“Cuối cùng, về nguyên nhân của vụ hoả hoạn, chính quyền thành phố đang toàn lực triển khai điều tra, tập đoàn Bách Thanh cũng sẽ hợp tác vô điều kiện, xin mọi người hãy tin tưởng vào cảnh sát, chắc chắn sẽ tra rõ nguyên nhân cho mọi người, đập tan tin đồn và khôi phục lại sự thật.”

...

“Làm quan hệ công chúng tốt lắm đấy chứ.” Đào Tô Tô thoát khỏi giao diện video: “Có phải bây giờ Cố Sùng Trạch gần như nắm quyền rồi không? Sau này ông ấy và Cố Quân Trì sẽ tranh nhau thế nào nhỉ, tò mò ghê.”

Ôn Nhiên rời mắt khỏi màn hình, quay lại với mô hình chuột túi trong tay.



Vụ hỏa hoạn lần này rất có thể là do hai nhà Đường Ngụy gây ra, một mũi tên trúng hai con chim đánh vào Bách Thanh và Trần Thư Hồi, nhưng Ôn Nhiên không chắc được có phải là do tình báo của Phương Dĩ Sâm mà bọn chúng mới đưa ra kế sách này hay không.

“Hơn nữa, tớ nghe nói sức khỏe của ông nội Cố dạo này không tốt lắm, rất nhiều người đang để mắt đến nhà họ Cố, lỡ như ông nội Cố thật sự không thể quản lý sự vụ được nữa, Cố Quân Trì cũng chưa trưởng thành thì toàn bộ Bách Thanh có lẽ sẽ phải giao vào tay Cố Sùng Trạch.” Đào Tô Tô giúp đỡ đưa ốc vít: “Giao tập đoàn cho Cố Sùng Trạch thì dễ nhưng đến lúc Cố Quân Trì muốn lấy lại thì khó lắm.”

Ôn Nhiên cũng nghe được tin tức Cố Bồi Văn bị bệnh, cậu đã thử gửi tin nhắn cho Cố Quân Trì để hỏi thăm nhưng đã mấy ngày rồi Cố Quân Trì không trả lời, vì vậy mà Ôn Nhiên đã bất an đến mức gần như cứ vài phút lại phải xem điện thoại một lần.

“Ôn Nhiên, cậu sao vậy? Bắt đầu từ tuần nay đã trông như bị bệnh vậy, có phải có chỗ nào khó chịu không?” Đào Tô Tô nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Nhiên, vô cùng lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là buổi tối ngủ không ngon thôi.” Ôn Nhiên mỉm cười.

“Được... Đúng rồi, cậu định làm gì với bản phác thảo thiết kế này vậy?” Đào Tô Tô chỉ vào một chồng bản vẽ bên cạnh bàn Ôn Nhiên: “Tớ thấy cậu thiết kế lâu lắm rồi nhưng cảm thấy vẫn trông như một thứ gì đó rất trừu tượng, tớ càng xem càng không hiểu.”

“Là quà sinh nhật cho một người bạn.” Ôn Nhiên cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Một người bạn rất quan trọng.”

Đào Tô Tô lại gần cậu, hỏi rất thẳng thắn: “Cố Quân Trì hả?”

Không đợi Ôn Nhiên trả lời, Đào Tô Tô lại hỏi thẳng thắn hơn nữa: “Có phải cậu thích cậu ấy không?”

Ôn Nhiên sửng sốt một lát, vô thức lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, cúi đầu nhìn một cái, không có tin nhắn của Cố Quân Trì. Sau đó cậu nói: “Phải đấy.”

“Cái tớ nói không phải là kiểu thích đó, là... Bỏ đi, tớ hỏi cậu này, cậu có thích tớ không? Cả Tống Thư Ngang nữa.”

Ôn Nhiên gật đầu. Số người cậu thích không nhiều nhưng đều là những người đối xử tốt với mình và có thiện ý, thích những người này là rất bình thường.

“Nhưng nếu như phải ở bên nhau, phải yêu đương, phải trở thành người thân mật thì cậu muốn chọn ai, cậu hy vọng nhất là ai?”

Cạch—— Một con ốc trượt khỏi đầu ngón tay, lăn lộc cộc về phía mép bàn, Ôn Nhiên hoảng loạn đưa tay ra đuổi theo nhưng tầm nhìn lại giống như một ống kính mất đi tiêu điểm, ngón tay chụp sai vị trí mất mấy lần, cuối cùng mới suýt soát chặn lại được trước khi nó rơi xuống bàn.

Trái tim đang đập nặng nề, đương nhiên không thể là vì một con ốc nhỏ xíu được. Ôn Nhiên nhìn bức vẽ trong tay, hy vọng rằng lúc Đào Tô Tô lên tiếng lần nữa sẽ nhảy sang chủ đề khác.

“Là Cố Quân Trì nhỉ?” Đào Tô Tô nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu phải lòng cậu ấy rồi hả?”

Bất động, Ôn Nhiên lại nghe thấy âm thanh bị xuyên thủng, giống như giây phút biết mình là con riêng vậy, một bộ phận nào đó trên cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.

Không phải là cậu không biết gì, chỉ là cậu vẫn luôn né tránh việc đối mặt trực tiếp, né tránh việc thừa nhận, vì cậu cảm thấy khó mà mở lời.

Điều khó mở lời không phải là chuyện phải lòng Cố Quân Trì này mà là tình yêu của mình, chút tình cảm tủi hổ nảy sinh trong sự lừa dối và tính toán lẫn trong vô số sự bẩn thỉu không chịu nổi... Tình yêu sao có thể là dáng vẻ như vậy được, tình yêu nên là sự trong sáng và thuần khiết mới phải.

Có lẽ cũng sẽ có những dáng vẻ khác nữa, nhưng cậu chưa từng được yêu, chưa từng chứng kiến nhiều kiểu yêu nên không thể biết được.

Ôn Nhiên vừa vặn ốc vít vừa chậm rãi thu tay lại, cúi đầu nhìn mô hình, một lúc sau thì mở miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết nữa.”

Xẩm tối về đến nhà, Ôn Nhiên vừa đối chiếu với sơ đồ mô hình do studio đưa vừa sửa lại bản thảo thiết kế nhưng lại không tập trung được mà thất thần trong vô thức.

'Ting' một tiếng, có tin nhắn mới, Ôn Nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy ba chữ 'Cố Quân Trì' trên màn hình, cậu vẫn còn hơi bần thần, sau đó mới nhớ lại mấy ngày trước mình đã đổi tên ghi chú lại.

Cố Quân Trì: Về nước rồi.

Lẽ ra phải cảm thấy rất vui nhưng Ôn Nhiên lại ngẩn người mà không trả lời lại ngay, vài giây sau, chuông điện thoại reo, Ôn Duệ gọi tới.

“Bây giờ gọi tài xế đưa cậu đến Loan Sơn đi, chủ tịch Cố bảo chúng ta qua đó một chuyến.”

“Được.”

Ôn Nhiên cúp điện thoại, sau khi liên lạc với tài xế thì đứng dậy đi xuống lầu, nói với dì Phương rằng không cần chuẩn bị bữa tối.

Sau khi lên xe, Ôn Nhiên mới trả lời Cố Quân Trì: Bây giờ tôi đang đến Loan Sơn.

Cố Quân Trì: Ừm.

Lúc đến Loan Sơn thì trời đã tối hẳn, Ôn Nhiên xuống xe, Trần Thư Hồi và Ôn Duệ cũng đến đó cùng lúc. Trần Thư Hồi chỉ liếc nhìn Ôn Nhiên một cái như thường lệ nhưng Ôn Nhiên lại tránh mắt đi, không dám nhìn bà.

Cố Sùng Trạch bước ra khỏi sảnh lớn của tòa nhà chính, nhìn Ôn Nhiên một cái, gật đầu chào hỏi Trần Thư Hồi, sau đó đưa mọi người lên xe du lịch đến tòa nhà nơi Cố Bồi Văn thường sinh sống.

Trên xe, Ôn Nhiên nhìn bóng lưng Cố Sùng Trạch, theo như câu cuối cùng '9 giờ tối, phòng trà số 6' mà Trần Thư Hồi nói trong đoạn ghi âm, Ôn Nhiên liên kết nó lại với tin nhắn rất lâu trước đây nhìn thấy trên điện thoại bà: 10, 3. Nếu như cậu đoán không nhầm thì Cố Sùng Trạch hẳn là 'Quản lý Lưu' trong điện thoại của Trần Thư Hồi.



Đi thang máy lên tầng 2, Ôn Nhiên đi theo sau bọn họ, ánh mắt men theo bước chân đi vòng qua các món đồ sưu tập và cây cảnh được trưng bày độc lập rồi đi vào phòng khách, sau đó nhìn thấy bóng lưng cao lớn đang đứng trước cửa sổ kính sát đất.

Quản gia thông báo một tiếng, Cố Quân Trì đẩy xe lăn xoay người lại, dùng vẻ mặt bình tĩnh quét mắt qua mấy người đang đến, cuối cùng chạm mắt với Ôn Nhiên một lát.

Bọn họ ở cách nhau vài mét, một chiếc bàn trà đã chia cắt ra một đường rõ ràng. Một người đứng đằng sau quyền lực tuyệt đối, một người thì đứng giữa những kẻ đầy dã tâm thông đồng làm bậy... Sự cách biệt này chưa bao giờ lại trực quan đến thế.

Cố Bồi Văn ngồi trên xe lăn, đã lâu không gặp, ông trông có vẻ già hơn và gầy hơn một chút nhưng trạng thái tinh thần vẫn không tệ. Trần Thư Hồi và Ôn Duệ gật đầu gọi một tiếng 'Chủ tịch Cố', Cố Bồi Văn gật đầu rồi lại nhìn sang Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nở một nụ cười: “Ông nội Cố.”

“Lâu lắm rồi không gặp con.” Cố Bồi Văn cũng cười, ngả người ra sau một chút, hắng giọng: “Biết mọi người đều bận nên ta cũng nói ngắn gọn thôi.”

“Gần đây dự án xảy ra chút vấn đề, giao cho cảnh sát xử lý là được, sẽ tra ra được rõ ràng thôi. Làm kinh doanh khó tránh khỏi gặp phải những tai nạn và chướng ngại thế này thế kia, giải quyết thế nào mới là ưu tiên hàng đầu, còn về những gì đã mất thì không cần phải canh cánh trong lòng.”

“Mấy ngày nay sức khoẻ ta không tốt, dự định sẽ gác lại công việc để chuyên tâm chữa trị và tĩnh dưỡng một thời gian. Trong khoảng thời gian này, Bách Thanh sẽ do Sùng Trạch quản lý, Thư Hồi và Ôn Duệ, hai người sẽ hỗ trợ cho nó.”

Câu này vừa nói ra, Ôn Nhiên nhận thấy bả vai Trần Thư Hồi hơi thả lỏng một chút.

Đây là dự án lớn đầu tiên mà bà phụ trách sau khi gia nhập Bách Thanh nhưng lại xuất hiện một tai nạn nghiêm trọng, mấy ngày nay có lẽ là bà đang sứt đầu mẻ trán và tâm trạng bất an. Lúc được thông báo phải đến Loan Sơn, có lẽ Trần Thư Hồi cũng đã chuẩn bị tâm lý bị dạy dỗ và cách chức, không ngờ Cố Bồi Văn lại trực tiếp uỷ quyền, chuyện này đối với bà mà nói chẳng phải là trong hoạ có phúc hay sao.

“Trợ lý đã chuẩn bị xong một vài hồ sơ và tài liệu rồi, cần ký tên thì ký tên, cần đóng dấu thì đóng dấu, ngày mai bên phía hội đồng quản trị cũng sẽ mở một cuộc họp, mấy đứa đều tham gia đi.” Tay Cố Bồi Văn vỗ nhẹ lên đùi: “Được rồi, đến phòng làm việc đi. Quân Trì và Ôn Nhiên, hai đứa đi ăn tối đi.”

Quản gia nhận lấy tay cầm xe lăn từ tay Cố Quân Trì rồi dẫn mọi người về phía phòng làm việc.

Cố Quân Trì đi ra khỏi phòng khách, bước được mấy bước thì quay đầu lại: “Ngẩn người cái gì, đi theo đi.”

Ôn Nhiên tỉnh táo lại, gật đầu đi theo.

Cố Quân Trì không đi xe và cũng không đến nhà ăn ngay mà lại đi qua một tòa nhà khác, Ôn Nhiên vẫn luôn theo sau hắn khoảng hai mét cũng đi vào theo.

Sau khi vào thang máy, hai người đều không nói gì, con số thay đổi từ '01' thành '-1', cánh cửa mở ra.

Trong chốc lát, tầm nhìn được bao trùm bởi tông màu xanh thẫm, Ôn Nhiên tưởng rằng mình đang ở dưới đáy biển. Một bể nuôi cá vô cực khổng lồ bao quanh toàn bộ không gian, cá mập bơi qua lại giữa những rạn san hô cùng với vô số loài cá xinh đẹp, giống như 339 nói, tựa như thuỷ cung vậy.

Một tay Cố Quân Trì giữ cửa thang máy, quay đầu sang nhìn Ôn Nhiên: “Nếu sợ thì chúng ta đi.”

“Muốn xem.” Ôn Nhiên nói.

Lúc ra khỏi thang máy có cảm giác như đang đặt mình dưới đáy biển nhưng vẫn có thể hít thở được, Ôn Nhiên kiềm chế nỗi sợ hơi run lên trong lòng, cúi đầu nhìn xuống, những con rùa biển đang thong thả bơi qua dưới chân.

Ôn Nhiên vô thức kéo dài khoảng cách hai mét với Cố Quân Trì lần nữa, dừng bước, nhìn góc nghiêng của hắn, đột nhiên nói: “Bây giờ ông nội Cố sắp giao công ty cho bác cậu rồi, cậu có lo lắng không?”

Ánh mắt Cố Quân Trì chậm rãi đi lên theo con cá đuối trước mặt, nói: “Có gì mà phải lo lắng, chưa biết chừng thật ra là tôi hoàn toàn không muốn.”

“Vậy cậu muốn gì?”

Cố Quân Trì nhìn cậu, đặt câu hỏi vô cớ: “Cậu sao vậy?”

Tay Ôn Nhiên cuộn chặt lại: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Bộ dạng trông như bị bệnh.” Cố Quân Trì nói: “Trước đây lúc gặp không phải luôn muốn ôm à?”

“Tôi còn có thể làm như vậy không?” Ôn Nhiên không biết là đang hỏi hắn hay là đang hỏi chính mình.

Cậu thật sự đã từng rất vui vì có thể trở nên gần gũi với Cố Quân Trì hơn nhưng hiện thực đã nhanh chóng đánh thức cậu, đẩy cậu ra xa. Ôn Nhiên nghĩ, có lẽ kết cục giữa cậu và Cố Quân Trì đã được viết sẵn ngay từ đầu.

Cố Quân Trì quay sang cậu: “Tôi đã hạn chế cậu bao giờ chưa?”

Ôn Nhiên nhìn hắn mấy giây, mỉm cười một cái hơi khó coi: “Hôm nay thì khỏi vậy.”

Đây không phải là câu trả lời trong lòng cậu, cổ họng Ôn Nhiên đắng nghét, muốn thổ lộ với Cố Quân Trì rất nhiều điều. Có lẽ tôi là con riêng, bị đối xử ác ý có phải là tôi đáng đời không, tôi không muốn đứng ở phía đối lập với cậu cùng với bọn họ... Còn nữa, tại sao tình yêu mà Đào Tô Tô nói lại khiến tôi cảm thấy đau khổ thế này.

“Cố Quân Trì.” Ôn Nhiên đứng ở trong biển, trên mặt hiện lên biểu cảm vừa mờ mịt vừa bi thương, nói: “Tôi đau khổ quá.”



Gin: đọc câu cuối mà lòng toi quặn thắt bà Mạch hay có mấy câu thoại đau đớn ghê =((((
Chương trước Chương tiếp