Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Chương 25: Nỗi buồn của Giản Thuệ
“Mẫu hậu cát tường!”
Đông Thái hậu thoáng kinh ngạc “Hoang nhi, hôm nay có nhã hứng đến thỉnh an ai gia sớm vậy à?”
Tiêu Thần mỉm cười “Nhi thần cảm thấy nhớ mẫu hậu nên đến thỉnh an mẫu hậu sớm”.
Đông Thái hậu bật khóc “đây mới là Hoang nhi của ai gia”.
Tiêu Thần thấy đầu mình đau như búa bổ!
Thấy sắc mặt Tiêu Thần kém, Đông Thái hậu lo lắng hỏi “Hoang nhi không được khỏe sao?”
“Nhi thần cảm thấy rất đau đầu!”
*Nhanh…người đâu nhanh truyền Thái y.
……………
*Lưu Thái y, Hoang nhi của ai gia thế nào rồi?
Lưu Ký thở dài “khởi bẩm Thái hậu, Vương gia đang bị trúng độc!”
*Đang yên đang lành, Hoang nhi của ai gia sao lại bị trúng độc?
Lưu Ký lắc đầu “thần không rõ lắm!”
*Hoang nhi, sao con lại bị trúng độc?
Tiêu Thần nhíu mày…“chuyện này…nhi thần cũng không rõ lắm!”
*Lưu Thái y, khanh nhanh chóng giải độc cho Hoang nhi của ai gia.
//Thần sẽ kiểm tra xem Vương gia đã trúng loại độc gì.
“Nhi thần xin phép được trở về phủ!”
*Được rồi, để ai gia bảo Tiểu Lý Tử đưa Hoang nhi hồi phủ.
Tiêu Thần không hề phản đối, chỉ lạnh lùng bước lên cổ xe ngựa do Tiểu Lý Tử chuẩn bị.
Bản thân Tiểu Lý Tử cũng thấy kinh ngạc trước sự dễ dãi của vị Vương gia mà mình thấy khó ưa nhất Triều. Nghĩ ngợi một lúc thì ông lại thấy như thế này cũng tốt, chứ Vương gia trước đây thì lúc nào cũng muốn đoạt mạng ông.
……………
‘Vương gia về rồi!’
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Điền Lang nhưng không lên tiếng.
‘Vương phi đợi Vương gia cả buổi sáng!’
Tiêu Thần nhíu mày “Vương phi?”
Điền Lang thấy khó hiểu nhưng lại không dám lên tiếng.
Giản Thuệ lén nhìn Tiêu Thần rồi lặng lẽ rời đi…
Tiêu Thần nhìn thấy Giản Thuệ thập thò nhìn mình nhưng vờ như không thấy, chỉ tiêu sái đi về phòng mình.
‘Vương phi, người đừng buồn!’
Giản Thuệ lắc đầu “ta không buồn, ta chỉ thấy lo lắng cho Vương gia…ngài ấy đã bị mất trí nhớ”.
Điền Lang kinh ngạc “Vương gia mất trí nhớ rồi sao?”
- Ừm!
‘Chả trách, tôi thấy ngài ấy lại lạ như vậy’.
- Lúc tìm thuốc cứu ta, ngài ấy bị bọ cạp độc cắn, chất độc ngấm vào tim…tưởng rằng đã không qua khỏi nhưng vị thần ý đó đã cố hết sức để cứu ngài ấy và rồi thì ngài ấy trở thành như vậy đó.
Điền Lang thở dài!
…………….
Một thời gian sau, Đông Thái hậu góp ý kiến voi Hoàng đế, ban hôn cho Tiêu Thần và con gái của Bộ lại thượng thư, tên là Khương Kiều Thu.
Ngày thành thân của Tiêu Thần và Khương Kiều Thu được tổ chức vô cùng long trọng.
‘Vương phi!’
Giản Thuệ cười khổ “Vương phi gì chứ! Vương phi của các người ở trong phòng tân hôn đó”.
Điền Lang thấy mình vô cùng thương xót cho Giản Thuệ “người mãi là Vương phi của Điền Lang tôi”.
- Được rồi, ngươi đã đến thì ngồi xuống uống cùng ta vài vò rượu đi nào.
‘Được rồi Vương phi, người đã say lắm rồi!’
- Ta không say, hôm nay là ngày vui của Vương gia mà, ta phải uống rượu mừng chàng ấy hạnh phúc.
Điền Lang bực quá nên hét to “Vương phi, cô đừng ngốc nữa! Vương gia đang mất trí nhớ nên mới không thể nhớ ra rằng ngài ấy yêu cô đến mức nào, sao cô không đứng lên để giành lại Vương gia mà ngồi đây uống rượu một mình?”
- Giành? Ta lấy cái gì để giành với người ta. Người ta là con gái của quan Thượng thư, còn ta là gì chứ?
‘Cô chính là người phụ nữ mà Vương gia đã dùng mạng của ngài ấy để yêu’.
- Đó là trước đây, hiện tại thì đã không phải rồi.
Điền Lang giật lấy bình rượu trên tay Giản Thuệ “để tôi đưa Vương phi về phòng nghỉ ngơi!”
- Ta không say, ta muốn uống tiếp.
‘Đủ rồi Vương phi!’
Tiêu Thần đứng cách đó không xa và cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Giản Thuệ cùng Điền Lang, Tiêu Thần vốn dĩ chỉ thấy nóng bức khó chịu nên muốn ra ngoài hóng gió một lúc, chân vô tình đi ngang qua khu Phụng uyển phủ…lẽ ra thì phủ Thân vương này cũng có một hậu cung với hàng chục thê thiếp, nhưng Đông Hoang đã cho giải thể tất cả, toàn bộ mỹ nhân đã được Đông Hoang cho trở về quê lấy chồng. Đến lượt Tiêu Thần xuyên đến thì cũng không để tâm đến việc trùng tu lại Phụng uyển phủ. Tiêu Thần chỉ cho sửa sang lại khu vực này để dành cho Giản Thuệ.
Thấy Điền Lang và Giản Thuệ cứ giằng co, Tiêu Thần nhíu mày “Ngươi không được chạm vào nàng ấy”.
‘Vương gia!’
“Ngươi lui ra ngoài đi, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì không được phép đến tìm nàng ấy!”
‘Thuộc hạ tuân lệnh’
Tiêu Thần thở dài “Nàng ấy có quan hệ gì với mình? Sao Điền Lang lại gọi nàng ấy là Vương phi? Và sao nàng ấy lại uống rượu một mình khi bổn Vương thành thân?”
“Cuối cùng nàng là ai và có quan hệ gì với bổn Vương?”
Đông Thái hậu thoáng kinh ngạc “Hoang nhi, hôm nay có nhã hứng đến thỉnh an ai gia sớm vậy à?”
Tiêu Thần mỉm cười “Nhi thần cảm thấy nhớ mẫu hậu nên đến thỉnh an mẫu hậu sớm”.
Đông Thái hậu bật khóc “đây mới là Hoang nhi của ai gia”.
Tiêu Thần thấy đầu mình đau như búa bổ!
Thấy sắc mặt Tiêu Thần kém, Đông Thái hậu lo lắng hỏi “Hoang nhi không được khỏe sao?”
“Nhi thần cảm thấy rất đau đầu!”
*Nhanh…người đâu nhanh truyền Thái y.
……………
*Lưu Thái y, Hoang nhi của ai gia thế nào rồi?
Lưu Ký thở dài “khởi bẩm Thái hậu, Vương gia đang bị trúng độc!”
*Đang yên đang lành, Hoang nhi của ai gia sao lại bị trúng độc?
Lưu Ký lắc đầu “thần không rõ lắm!”
*Hoang nhi, sao con lại bị trúng độc?
Tiêu Thần nhíu mày…“chuyện này…nhi thần cũng không rõ lắm!”
*Lưu Thái y, khanh nhanh chóng giải độc cho Hoang nhi của ai gia.
//Thần sẽ kiểm tra xem Vương gia đã trúng loại độc gì.
“Nhi thần xin phép được trở về phủ!”
*Được rồi, để ai gia bảo Tiểu Lý Tử đưa Hoang nhi hồi phủ.
Tiêu Thần không hề phản đối, chỉ lạnh lùng bước lên cổ xe ngựa do Tiểu Lý Tử chuẩn bị.
Bản thân Tiểu Lý Tử cũng thấy kinh ngạc trước sự dễ dãi của vị Vương gia mà mình thấy khó ưa nhất Triều. Nghĩ ngợi một lúc thì ông lại thấy như thế này cũng tốt, chứ Vương gia trước đây thì lúc nào cũng muốn đoạt mạng ông.
……………
‘Vương gia về rồi!’
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Điền Lang nhưng không lên tiếng.
‘Vương phi đợi Vương gia cả buổi sáng!’
Tiêu Thần nhíu mày “Vương phi?”
Điền Lang thấy khó hiểu nhưng lại không dám lên tiếng.
Giản Thuệ lén nhìn Tiêu Thần rồi lặng lẽ rời đi…
Tiêu Thần nhìn thấy Giản Thuệ thập thò nhìn mình nhưng vờ như không thấy, chỉ tiêu sái đi về phòng mình.
‘Vương phi, người đừng buồn!’
Giản Thuệ lắc đầu “ta không buồn, ta chỉ thấy lo lắng cho Vương gia…ngài ấy đã bị mất trí nhớ”.
Điền Lang kinh ngạc “Vương gia mất trí nhớ rồi sao?”
- Ừm!
‘Chả trách, tôi thấy ngài ấy lại lạ như vậy’.
- Lúc tìm thuốc cứu ta, ngài ấy bị bọ cạp độc cắn, chất độc ngấm vào tim…tưởng rằng đã không qua khỏi nhưng vị thần ý đó đã cố hết sức để cứu ngài ấy và rồi thì ngài ấy trở thành như vậy đó.
Điền Lang thở dài!
…………….
Một thời gian sau, Đông Thái hậu góp ý kiến voi Hoàng đế, ban hôn cho Tiêu Thần và con gái của Bộ lại thượng thư, tên là Khương Kiều Thu.
Ngày thành thân của Tiêu Thần và Khương Kiều Thu được tổ chức vô cùng long trọng.
‘Vương phi!’
Giản Thuệ cười khổ “Vương phi gì chứ! Vương phi của các người ở trong phòng tân hôn đó”.
Điền Lang thấy mình vô cùng thương xót cho Giản Thuệ “người mãi là Vương phi của Điền Lang tôi”.
- Được rồi, ngươi đã đến thì ngồi xuống uống cùng ta vài vò rượu đi nào.
‘Được rồi Vương phi, người đã say lắm rồi!’
- Ta không say, hôm nay là ngày vui của Vương gia mà, ta phải uống rượu mừng chàng ấy hạnh phúc.
Điền Lang bực quá nên hét to “Vương phi, cô đừng ngốc nữa! Vương gia đang mất trí nhớ nên mới không thể nhớ ra rằng ngài ấy yêu cô đến mức nào, sao cô không đứng lên để giành lại Vương gia mà ngồi đây uống rượu một mình?”
- Giành? Ta lấy cái gì để giành với người ta. Người ta là con gái của quan Thượng thư, còn ta là gì chứ?
‘Cô chính là người phụ nữ mà Vương gia đã dùng mạng của ngài ấy để yêu’.
- Đó là trước đây, hiện tại thì đã không phải rồi.
Điền Lang giật lấy bình rượu trên tay Giản Thuệ “để tôi đưa Vương phi về phòng nghỉ ngơi!”
- Ta không say, ta muốn uống tiếp.
‘Đủ rồi Vương phi!’
Tiêu Thần đứng cách đó không xa và cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Giản Thuệ cùng Điền Lang, Tiêu Thần vốn dĩ chỉ thấy nóng bức khó chịu nên muốn ra ngoài hóng gió một lúc, chân vô tình đi ngang qua khu Phụng uyển phủ…lẽ ra thì phủ Thân vương này cũng có một hậu cung với hàng chục thê thiếp, nhưng Đông Hoang đã cho giải thể tất cả, toàn bộ mỹ nhân đã được Đông Hoang cho trở về quê lấy chồng. Đến lượt Tiêu Thần xuyên đến thì cũng không để tâm đến việc trùng tu lại Phụng uyển phủ. Tiêu Thần chỉ cho sửa sang lại khu vực này để dành cho Giản Thuệ.
Thấy Điền Lang và Giản Thuệ cứ giằng co, Tiêu Thần nhíu mày “Ngươi không được chạm vào nàng ấy”.
‘Vương gia!’
“Ngươi lui ra ngoài đi, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì không được phép đến tìm nàng ấy!”
‘Thuộc hạ tuân lệnh’
Tiêu Thần thở dài “Nàng ấy có quan hệ gì với mình? Sao Điền Lang lại gọi nàng ấy là Vương phi? Và sao nàng ấy lại uống rượu một mình khi bổn Vương thành thân?”
“Cuối cùng nàng là ai và có quan hệ gì với bổn Vương?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương