Hóa Ra Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 15: Em đã dao động



Sáng sớm tại trụ sở chính tòa nhà J.Edgar Hoover, Joyce sải bước trên hành lang để tiến vào phòng họp của những thành viên cấp cao của FBI. Thay vì chúc mừng cô vì đã thành công đột kích vụ vận chuyển vũ khí ở bến cảng, thì ánh mắt bọn họ nhìn cô lại vô cùng không hài lòng...

"Đặc vụ Joyce thân mến...chắc cô cũng biết chúng tôi gọi cô trở về có nguyên do cả..."

Joyce không nói lời nào, cô trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống. Ánh mắt có phần cố chấp khiến bọn họ khó chịu...

"Tôi biết thưa ngài..."

Cấp trên nhìn thái độ của Joyce vô cùng tồi tệ, vốn định nhắc nhở cô đôi chút. Nhưng e rằng lần này phải phạt nặng rồi...

"Lần này nhiệm vụ trừ khử ông trùm của đặc vụ Joyce thất bại, cô sẽ bị cấm túc trong vòng hai tuần, dưới sự giám sát của giám đốc điều hành Mike..."

Joyce nhìn khuôn mặt cười không ngậm được mồm của những người ngồi ở đó. Nếu cấm túc cô tại trụ sở chính trong vòng hai tuần, khác nào ngăn cản nhiệm vụ của cô tại thành phố M. Nếu sau tám tháng cô thất bại, khẳng định sẽ bị cắt chức hoàn toàn...

"Nói xong rồi chứ...tôi đi đây..."

Joyce cũng không nể nang gì cấp trên, cô định đứng dậy rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi ghen tị, liền nghe tiếng đập bàn lớn...

"Chú ý thái độ của cô, đừng cho rằng bản thân có người khác chống lưng thì muốn làm gì cũng được..."

Joyce liền nở nụ cười nhìn về phía cấp trên, giọng nói chậm rãi trả lời ông ta...

"Nếu ngài biết nhìn tình hình trước mắt, e rằng thái độ của tôi sẽ không tệ như vậy..."

Cấp trên cái khỉ gì mà ngu ngốc chưa từng thấy, nếu muốn ra oai đàn áp cô thì phải nhân lúc nhiệm vụ không thực sự cần thiết. Hiện tại vụ buôn bán vũ khí xuyên quốc gia khó lắm mới phá được một chút, lại bị cấm túc ở trụ sở...

Joyce thầm chửi thề một tiếng, cô vừa bước ra ngoài lại nghe bọn người đứng ngay góc khuất cầu thang bàn tán...

"Tôi thật sự ghét cái bộ dạng tự cao tự đắc của cô ta, ỷ mình là đặc vụ nên tự luyến thái quá..."-nhân viên A

"Đúng rồi đấy, cô ta thì có gì tốt đẹp nếu không có cha mẹ chống lưng..."-nhân viên B

Đến đúng lúc thật đấy, tâm trạng của cô vốn không tốt bây giờ gặp bọn họ. Joyce khoanh tay bước tới, cô mỉm cười hướng về phía đám người đó...

"Nếu mấy cô thật sự giỏi thì đã ngồi lên vị trí đặc vụ cấp cao rồi, chứ không phải đứng nơi góc khuất này để bàn tán về người khác..."



"À ngoài cha mẹ tôi chống lưng thì giám đốc điều hành cũng chính là anh họ của tôi đấy...các cô bị thiếu rồi..."

Nhân viên A nhân lúc không có người qua lại, liền dưng dưng tự đắc đáp lời Joyce...

"Đặc vụ cấp cao thì được bao nhiêu tiền cơ chứ, đừng tự đắc quá kẻo gặp họa đấy..."

Tú Linh ồ lên một tiếng, cô khẽ cúi xuống thì thầm vào tai của cô ta...

"Tiền của tôi nhiều đến mức có thể mua hai hòn đảo và hàng trăm chú sư tử để đối đãi cô đấy...có muốn đến tham quan không..."

Nhân viên A sợ hãi liền lùi lại, cô ta nhìn ánh mắt sắt bén của Joyce không dám nói thêm bất cứ câu nào...

"Em đừng nhiều lời nữa, mau theo anh trở về phòng giám đốc..."

Mike đột nhiên xuất hiện ra hiệu cho bọn nhân viên nhiều chuyện rời đi, anh nhanh chóng đưa Joyce trở về văn phòng riêng của mình liền đóng cửa lại...

"Em hành động quá lỗ mãng rồi đấy, nhiệm vụ lần này thất bại chính là do em đúng chứ..."

Joyce vuốt mái tóc dài ra sau, cô biết chắc chắn người thông minh như Mike cũng đoán ra được lý do, chỉ là anh không muốn vạch trần cô mà thôi...

"Chẳng lẽ anh định cấm túc em hai tuần thật à..."

Mike gật đầu chắc nịch, dù sao thân phận cũng đã bị lộ. Nếu để cô trở lại thành phố M, chắc chắn sẽ bị sự truy sát của ông trùm...

"Anh sẽ cố gắng bàn giao lại vụ buôn lậu này cho một đặc vụ khác, em đừng dính dáng vào nữa..."

Joyce tức giận đứng thẳng dậy, trong từ điển của cô chưa từng có việc nhường nhiệm vụ của mình cho kẻ khác. Làm như vậy khác gì cô trở thành kẻ vô dụng trong mắt bọn họ...

"Em không đồng ý đâu, đừng thay em quyết định mọi thứ..."

Mike nắm chặt vai của Joyce, ép cô phải nhìn rõ tình hình trước mặt...

"Anh biết em đã phạm sai lầm, nhưng anh cũng từng hứa với chú sẽ chăm sóc em thật tốt..."



Joyce nhìn thẳng vào ánh mắt đang rực lửa giận của anh, cô cũng nghiêm túc nhắc lại một lần nữa...

"Cha của em bị tổ chức Bratva sát hại, em sẽ tự mình tìm kiếm chứng cứ để buộc tội bọn họ...dù em có thất bại hay không cũng không liên quan đến anh..."

Mike thả bàn tay đang nắm chặt vai của cô xuống, anh xoay người đi chỗ khác liền khó chịu nói ra vài chữ...

"Rõ ràng em đã có cơ hội trừ khử hắn khi chiếc xe bị lật, nhưng em lại tha mạng cho cả hai người bọn họ...chẳng lẽ em đã giao động rồi hay sao..."

Joyce liền im lặng, cô không muốn nói cho Mike biết việc mình bị thương rồi được anh ta cứu. Nếu anh biết chắc chắn sẽ ngăn cấm cô thực hiện nhiệm vụ...

"Em không giao động, mục đích của em khi nhận nhiệm vụ này chính là điều tra cái chết của cha em...anh tin hay không thì tùy..."

Tin thể đéo nào được cái lời nói dối vụng về như thế, nhưng Mike rất thương cô. Vì cha cô đã dạy dỗ anh trở thành người thành đạt như ngày hôm nay, được đứng ở vị trí này cũng là nhờ có gia đình của cô. Huống chi cả hai đã từng chơi với nhau từ bé, tính cách cố chấp của cô anh hiểu hơn ai hết...

"Vào đi..."

Thế thân của Joyce nhanh chóng tiến vào cúi chào bọn họ, Mike liền hướng về phía cô lên tiếng...

"Em trở về thành phố M đi, anh sẽ lo mọi việc ở đây giúp em..."

Joyce bất ngờ ôm chầm lấy Mike, trên đời này chỉ có anh là người hiểu cô nhất...

"Cảm ơn anh, em sẽ thực hiện nhiệm vụ này sớm thôi..."

Joyce đi cửa sau toàn nhà để ra bên ngoài, cô liền nhận được tiếng điện thoại rung liên hồi trong túi áo...

"Alo...tôi là bác sĩ tâm lý..."

-Không cần diễn nữa đâu thưa đặc vụ đáng kính...

"Anh gọi cho tôi có việc gì, giữa chúng ta đã kết thúc rồi..."

-Tối nay đến biệt thự của tôi, cô còn nợ tôi một lần băng bó vết thương đấy...

Joyce định hỏi thêm gì đó nhưng Tư Ngải Ngôn đã cúp máy. Chẳng lẽ hắn ta không có ý định vạch trần hay truy sát cô như đặc vụ lần trước hay sao. Dù hắn có mục đích gì đi chăng nữa, cô cũng muốn xem thử đó là gì...
Chương trước Chương tiếp