Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 59
Trên tất cả các mặt báo sáng nay đều đăng tin tức việc Lục Cảnh Thần và Lạc Tử Yên. Chẳng những thế báo chí còn bới móc chuyện cũ Lạc Tử Yên từng là bạn gái của Dương Lạc Hy ra để bàn tán. Tiêu đề khiến ai nấy xem đến đều đánh giá rằng cô đang cố tình gài bẫy Lục Cảnh Thần. “Hết yêu đương với cháu, Lạc Tử Yên một bước nhảy lên cành cao bởi tình một đêm với cậu của bạn trai cũ.”
Rất nhiều bình luận tiêu cực cũng như những câu mắng chửi cho rằng cô cố tình gài bẫy Lục Cảnh Thần vì danh vọng. Có người còn thấy tiếc cho Lục Cảnh Thần vì đã bị cô lừa.
Xem những tin tức này Tần Ngọc Nhi vừa tức giận khi biết Tử Yên mang thai với Lục Cảnh Thần, lại vừa hả hê khi biết cô bị anh chối bỏ trách nhiệm.
“Con khốn đáng ghét này vậy mà lại được anh ấy chạm vào, lại còn mang thai nữa chứ! Đúng là quá hời cho cô ta mà. Nhưng như thế thì sao? Chắc chắn cô ta đã dùng chiêu trò nên anh ấy mới chối bỏ cái thai đó như vậy. Thật đáng đời mà. Nhưng cũng không thể giữ lại cái thai đó của cô ta được, vì đó là mầm mống giúp cô ta thuận lợi bước chân vào Lục gia, không thể để cô ta toại nguyện được.”
Nghĩ thế, Tần Ngọc Nhi lấy điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia khá lâu mới bắt máy.
“Anh nghe đây bảo bối.”
“Làm gì mà lâu vậy mới nghe điện thoại của người ta thế? Chán em rồi sao?”
“Làm gì có, anh đang bận mà. Em gọi anh có gì không?”
“Em muốn hỏi anh chuyện hôm trước em nhờ anh đã làm đến đâu rồi? Lâu như vậy rồi sao vẫn chưa có kết quả gì thế?”
“Em đừng nôn nóng, cô ta đang bị khủng bố tinh thần đến sắp phát điên rồi. Sẽ nhanh thôi em sẽ như ý em mà.”
“Em đổi ý rồi, em muốn hủy hoại cô ta. Cô ta hiện đang mang thai, em muốn đứa bé đó biến mất và danh tiếng của cô ta cũng thế. Anh có thể cho người chăm sóc cô ta một đêm trên giường thật tốt và có cả hình ảnh không? Nếu được như vậy thì anh muốn thế nào em cũng chiều.”
“Là em nói đấy nhé! Vậy trước khi cô ta bị hủy hoại trên giường, em phải chiều anh một đêm hoang lạc thật nồng nhiệt trước đã.”
“Anh muốn sao cũng được.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé! Anh sẽ chăm sóc em đến mức không xuống được giường.”
Tần Ngọc Nhi tắt điện thoại liền trở lại với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt cô ta trở nên vô cùng đáng sợ mắng.
“Con heo nọc ghê tởm này, đợi đến khi tao đoạt được những gì tao muốn, thì mày đừng hòng chạm được vào tao. Mày chỉ là đá lót đường cho tao mà thôi.”
…****************…
Ngồi trong văn phòng đọc những trang báo mạng, Lục Cảnh Thần cảm thấy vô cùng tức giận khi họ dám bới móc đời tư người khác ra để làm chủ đề tranh luận. Sắc mặt âm lãnh anh lên tiếng gọi.
“Lưu Vũ!”
“Chủ tịch, anh có gì dặn dò?”
“Nội trong vòng một tiếng sau, tôi không muốn thấy bất cứ tín tức nào liên quan đến đời tư của Tử Yên trên các trang báo này. Xử lý sạch sẽ cho tôi.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Lưu Vũ vừa rời khỏi, Lục Cảnh Thần lại ngã người ra ghế thở dài. Từ đêm qua đến giờ Tử Yên vẫn không nhận bất cứ cuộc gọi nào của anh, kể cả tin nhắn cô cũng không trả lời. Trong lòng anh vô cùng bất an và lo lắng, không biết hiện giờ cô đang đối diện với báo chí thế nào khi những bài báo kia đều đưa tin sai sự thật về cô. Anh đúng là quá vô tâm khi đã làm tổn thương cô nhiều như thế, tất cả mọi lỗi lầm đều là do anh mà ra. Nếu như anh chịu lắng nghe cô một chút thì giờ này cô đã không chịu bao đau khổ thế này. Cầm chiếc điện thoại lên anh lại gõ dòng tin nhắn gửi đi.
“Tử Yên, anh sai rồi. Em tha lỗi cho anh được không? Anh xin em, nghe anh nói một lần thôi. Anh không thể sống thiếu em và con được, cho anh một cơ hội có được không?”
Lạc Tử Yên ngồi trong phòng đọc những dòng tin nhắn của anh. Thật ra tất cả tin nhắn anh gửi đến cô đều đọc cả, nhưng cô không biết nên trả lời anh thế nào. Trong lòng cô giờ đây cảm giác thật tệ, cô không biết mối quan hệ của anh và cô hiện tại nên gọi là gì. Là tình một đêm như báo chí đưa tin, hay là rung động nhất thời rồi lầm đường lạc lối.
Khó có thể nói rõ tâm trạng cô lúc này qua một câu nói. Cô cũng không muốn giải thích phân bua với bất kỳ ai, thế nên cô chọn cách im lặng và trốn tránh. Cả ngày nay cô không ra khỏi cửa, thậm chí là chưa từng rời khỏi căn phòng này. Không riêng gì cuộc gọi của Lục Cảnh Thần mà tất cả những cuộc gọi khác cô đều từ chối. Cô cảm thấy rất mệt mỏi với tất cả của hiện tại, cô chỉ muốn tìm chút bình yên cho bản thân trong lúc này.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Lạc Tử Yên bừng tỉnh, ngước mắt nhìn ra phía cửa cô lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Đại tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến muốn gặp cô.”
“Nói với họ, tôi không muốn trả lời bất kỳ điều gì vào lúc này. Bảo họ về đi!”
Rất nhiều bình luận tiêu cực cũng như những câu mắng chửi cho rằng cô cố tình gài bẫy Lục Cảnh Thần vì danh vọng. Có người còn thấy tiếc cho Lục Cảnh Thần vì đã bị cô lừa.
Xem những tin tức này Tần Ngọc Nhi vừa tức giận khi biết Tử Yên mang thai với Lục Cảnh Thần, lại vừa hả hê khi biết cô bị anh chối bỏ trách nhiệm.
“Con khốn đáng ghét này vậy mà lại được anh ấy chạm vào, lại còn mang thai nữa chứ! Đúng là quá hời cho cô ta mà. Nhưng như thế thì sao? Chắc chắn cô ta đã dùng chiêu trò nên anh ấy mới chối bỏ cái thai đó như vậy. Thật đáng đời mà. Nhưng cũng không thể giữ lại cái thai đó của cô ta được, vì đó là mầm mống giúp cô ta thuận lợi bước chân vào Lục gia, không thể để cô ta toại nguyện được.”
Nghĩ thế, Tần Ngọc Nhi lấy điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia khá lâu mới bắt máy.
“Anh nghe đây bảo bối.”
“Làm gì mà lâu vậy mới nghe điện thoại của người ta thế? Chán em rồi sao?”
“Làm gì có, anh đang bận mà. Em gọi anh có gì không?”
“Em muốn hỏi anh chuyện hôm trước em nhờ anh đã làm đến đâu rồi? Lâu như vậy rồi sao vẫn chưa có kết quả gì thế?”
“Em đừng nôn nóng, cô ta đang bị khủng bố tinh thần đến sắp phát điên rồi. Sẽ nhanh thôi em sẽ như ý em mà.”
“Em đổi ý rồi, em muốn hủy hoại cô ta. Cô ta hiện đang mang thai, em muốn đứa bé đó biến mất và danh tiếng của cô ta cũng thế. Anh có thể cho người chăm sóc cô ta một đêm trên giường thật tốt và có cả hình ảnh không? Nếu được như vậy thì anh muốn thế nào em cũng chiều.”
“Là em nói đấy nhé! Vậy trước khi cô ta bị hủy hoại trên giường, em phải chiều anh một đêm hoang lạc thật nồng nhiệt trước đã.”
“Anh muốn sao cũng được.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé! Anh sẽ chăm sóc em đến mức không xuống được giường.”
Tần Ngọc Nhi tắt điện thoại liền trở lại với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt cô ta trở nên vô cùng đáng sợ mắng.
“Con heo nọc ghê tởm này, đợi đến khi tao đoạt được những gì tao muốn, thì mày đừng hòng chạm được vào tao. Mày chỉ là đá lót đường cho tao mà thôi.”
…****************…
Ngồi trong văn phòng đọc những trang báo mạng, Lục Cảnh Thần cảm thấy vô cùng tức giận khi họ dám bới móc đời tư người khác ra để làm chủ đề tranh luận. Sắc mặt âm lãnh anh lên tiếng gọi.
“Lưu Vũ!”
“Chủ tịch, anh có gì dặn dò?”
“Nội trong vòng một tiếng sau, tôi không muốn thấy bất cứ tín tức nào liên quan đến đời tư của Tử Yên trên các trang báo này. Xử lý sạch sẽ cho tôi.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Lưu Vũ vừa rời khỏi, Lục Cảnh Thần lại ngã người ra ghế thở dài. Từ đêm qua đến giờ Tử Yên vẫn không nhận bất cứ cuộc gọi nào của anh, kể cả tin nhắn cô cũng không trả lời. Trong lòng anh vô cùng bất an và lo lắng, không biết hiện giờ cô đang đối diện với báo chí thế nào khi những bài báo kia đều đưa tin sai sự thật về cô. Anh đúng là quá vô tâm khi đã làm tổn thương cô nhiều như thế, tất cả mọi lỗi lầm đều là do anh mà ra. Nếu như anh chịu lắng nghe cô một chút thì giờ này cô đã không chịu bao đau khổ thế này. Cầm chiếc điện thoại lên anh lại gõ dòng tin nhắn gửi đi.
“Tử Yên, anh sai rồi. Em tha lỗi cho anh được không? Anh xin em, nghe anh nói một lần thôi. Anh không thể sống thiếu em và con được, cho anh một cơ hội có được không?”
Lạc Tử Yên ngồi trong phòng đọc những dòng tin nhắn của anh. Thật ra tất cả tin nhắn anh gửi đến cô đều đọc cả, nhưng cô không biết nên trả lời anh thế nào. Trong lòng cô giờ đây cảm giác thật tệ, cô không biết mối quan hệ của anh và cô hiện tại nên gọi là gì. Là tình một đêm như báo chí đưa tin, hay là rung động nhất thời rồi lầm đường lạc lối.
Khó có thể nói rõ tâm trạng cô lúc này qua một câu nói. Cô cũng không muốn giải thích phân bua với bất kỳ ai, thế nên cô chọn cách im lặng và trốn tránh. Cả ngày nay cô không ra khỏi cửa, thậm chí là chưa từng rời khỏi căn phòng này. Không riêng gì cuộc gọi của Lục Cảnh Thần mà tất cả những cuộc gọi khác cô đều từ chối. Cô cảm thấy rất mệt mỏi với tất cả của hiện tại, cô chỉ muốn tìm chút bình yên cho bản thân trong lúc này.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Lạc Tử Yên bừng tỉnh, ngước mắt nhìn ra phía cửa cô lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Đại tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến muốn gặp cô.”
“Nói với họ, tôi không muốn trả lời bất kỳ điều gì vào lúc này. Bảo họ về đi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương