Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 72
Đông Phương Nhạc nghe Lục Cảnh Thần nói đã tìm được cháu gái mình thì khá ngạc nhiên. Chẳng phải ông vừa nhận được điện thoại của vợ mình báo rằng Lạc Quân Minh đã đưa con gái của Nhạc Lam về rồi sao? Sao bây giờ Lục Cảnh Thần lại nói cháu gái ông đang gặp nguy hiểm chứ!
“Chủ tịch Lục có nhầm lẫn không? Con gái của Nhạc Lam đã trở về Mỹ cách đây ít ngày. Tôi vẫn chưa kịp báo tin mừng này với cậu, sao cậu lại nói con bé gặp nguy hiểm chứ?”
“Cháu gái ông trở về mấy ngày rồi sao? Ông chắc chắn người đó là cháu gái ông sao?”
“Tôi vẫn chưa nhìn thấy con bé, nhưng nghe vợ tôi nói lại chính Lạc Quân Minh đã đưa con bé trở về.Điều đáng tiếc là Nhạc Lam đã không còn nữa.”
“Lạc Quân Minh??? Đông Phương tổng ông bình tĩnh nghe tôi nói đây. Con gái của Đông Phương Nhạc Lam đúng là sống cùng Lạc Quân Minh từ nhỏ, vì khi cô ấy lên tám tuổi Nhạc Lam em gái ông đã mất. Nhưng người trở về cùng Lạc Quân Minh hiện tại không phải là con gái của bà ấy mà là con riêng của ông ta. Và cô cháu gái thật sự của ông đang trên chuyến bay về Mỹ vì bị bắt cóc. Hiện tại tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm, Đông Phương tổng tin hay không cũng được nhưng ông có thể giúp tôi cứu người trước được không?”
Nghe lời khẩn cầu của Lục Cảnh Thần, Đông Phương Nhạc có chút phân vân. Lục Cảnh Thần là một thanh niên chuẩn mực lại có lai lịch tốt, cậu ta không có lí do gì để lừa mình chuyện này. Nhưng tại sao cùng lúc lại xuất hiện hai cô cháu gái thế này, chắc chắn phải có một người là giả. Giả thật thế nào cứu người rồi đối chấp cũng không muộn. Nghĩ thế Đông Phương Nhạc trầm giọng hỏi.
“Cậu muốn tôi giúp thế nào?”
…****************…
Chuyến bay của Tần Tuyết đáp xuống sân bay New York vào rạng sáng hôm sau. Lạc Tử Yên trong cơn mơ màng nhướng mắt nhìn lên, xung quanh dường như rất đông người nhưng cô không sao gượng dậy nổi. Nhận thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại người đàn ông mặc áo blouse trắng nhìn Tần Tuyết nói.
“Bà chủ, dường như cô ta sắp tỉnh rồi.”
“Không sao, lượng thuốc kia khá cao, cô ta chỉ mơ màng thôi không đủ sức làm gì đâu. Chú ý tìm người của Ngọc Nhi xem họ đang ở đâu.”
Bọn người đi cùng Tần Tuyết đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy một nhóm người khác đang cầm tấm biển ghi tên Tần Tuyết. Nghĩ ngay bọn họ là người mình, bọn họ liền nhanh chóng đưa Tủ Yên đến. Đám người mặc đồ đen kia nhìn nhóm người của Tần Tuyết rồi hạ tấm biển xuống hỏi.
“Bà là Tần Tuyết?”
Vừa nói, gã mặc áo đen đưa mắt nhìn Lạc Tử Yên đang thiêm thiếp trên xe lăn. Tần Tuyết liền bước về phía bọn họ nói.
“Đúng thế, Ngọc Nhi bảo các người đến sao?”
“Vâng thưa phu nhân, mời theo chúng tôi.”
Không chút nghi ngờ, Tần Tuyết theo nhóm người kia rời khỏi sân bay. Lạc Tử Yên cùng nhóm người của Tần Tuyết được đưa đến một bệnh viện lớn, bà ta cảm thấy thắc mắc liền lên tiếng hỏi.
“Sao lại đến đây?”
“Đây là ý của cô chủ.”
“Cô chủ? Chẳng phải lúc đầu nói sẽ đưa nó đến địa điểm xử lý ngay sao? Đưa vào bệnh viện làm gì chứ?”
“Tôi chỉ làm theo lệnh, mong phu nhân thông cảm.”
Tần Tuyết cảm thấy không đúng nhưng nghĩ con gái mình chắc là lại có trò mới để hành hạ Tử Yên nên cũng không gọi kiểm tra. Lạc Tử Yên được đưa vào một căn phòng chăm sóc đặc biệt có cả vệ sĩ canh giữ, Tần Tuyết cứ nghĩ đây là do Tần Ngọc Nhi sắp xếp. Bởi bây giờ con gái của bà ta đã là cháu gái của gia tộc Đông Phương lừng lẫy, chút đặc quyền này có là gì chứ!
“Trông chừng cô ta cẩn thận, tôi ra ngoài một chút.”
Một vệ sĩ liền bước theo sau bà ta nói.
“Cô chủ có dặn phải luôn theo sát bảo vệ phu nhân.”
Nghe câu nói này Tần Tuyết càng cảm thấy tự hào, có quyền thế đúng là sung sướng mà.Con gái mình thật là hiếu thảo. Không phản bác gì Tàn Tuyết cứ thế vênh mặt mà đi.
Lạc Tử Yên trong phòng dần dần tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi cô đưa mắt nhìn quanh. Đây là bệnh viện sao? Tại sao cô lại ở bệnh viện? Chẳng lẽ… Nghĩ đến đứa bé trong bụng Lạc Tử Yên đưa tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình, bọn họ đã làm gì con rồi sao? Nhưng tại sao cô lại không cảm giác đau đớn gì như vậy chứ!
Gắng gượng xuống giường, đầu óc vẫn còn choáng váng khiến cô ngã nhào dưới sàn. Cố gắng bám vào giường đứng dậy đi về phía cửa nhìn ra ngoài, thấy hai bên đều là vệ sĩ Lạc Tử Yên vội thụt lùi về sau, tay chân lóng ngóng chạm vào bàn làm rơi đồ đạc. Nghe tiếng động từ bên trong hai vệ sĩ vội vã đẩy cửa bước vào, Lạc Tử Yên nhanh chóng nép vào sau cửa để họ không nhìn thấy mình.
Không nhìn thấy cô đâu, hai vệ sĩ vội vã bước vào trong tìm, Lạc Tử Yên nhân cơ hội đẩy cửa chạy ra ngoài. Phát hiện cô trốn thoát hai vệ sĩ vội vã đuổi theo, Lạc Tử Yên còn chưa chạy được bao xa thì đã đâm vào một người đàn ông trung niên mặc trên người chiếc áo blouse trắng. Ánh mắt lạnh lùng của ông nhìn cô, đôi hàng lông mày nhíu chặt vô cùng kinh ngạc. Lạc Tử Yên không biết ông là ai, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục đầu óc choáng váng cô bám vào người đàn ông nói.
“Chú… cứu tôi.”
“Chủ tịch Lục có nhầm lẫn không? Con gái của Nhạc Lam đã trở về Mỹ cách đây ít ngày. Tôi vẫn chưa kịp báo tin mừng này với cậu, sao cậu lại nói con bé gặp nguy hiểm chứ?”
“Cháu gái ông trở về mấy ngày rồi sao? Ông chắc chắn người đó là cháu gái ông sao?”
“Tôi vẫn chưa nhìn thấy con bé, nhưng nghe vợ tôi nói lại chính Lạc Quân Minh đã đưa con bé trở về.Điều đáng tiếc là Nhạc Lam đã không còn nữa.”
“Lạc Quân Minh??? Đông Phương tổng ông bình tĩnh nghe tôi nói đây. Con gái của Đông Phương Nhạc Lam đúng là sống cùng Lạc Quân Minh từ nhỏ, vì khi cô ấy lên tám tuổi Nhạc Lam em gái ông đã mất. Nhưng người trở về cùng Lạc Quân Minh hiện tại không phải là con gái của bà ấy mà là con riêng của ông ta. Và cô cháu gái thật sự của ông đang trên chuyến bay về Mỹ vì bị bắt cóc. Hiện tại tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm, Đông Phương tổng tin hay không cũng được nhưng ông có thể giúp tôi cứu người trước được không?”
Nghe lời khẩn cầu của Lục Cảnh Thần, Đông Phương Nhạc có chút phân vân. Lục Cảnh Thần là một thanh niên chuẩn mực lại có lai lịch tốt, cậu ta không có lí do gì để lừa mình chuyện này. Nhưng tại sao cùng lúc lại xuất hiện hai cô cháu gái thế này, chắc chắn phải có một người là giả. Giả thật thế nào cứu người rồi đối chấp cũng không muộn. Nghĩ thế Đông Phương Nhạc trầm giọng hỏi.
“Cậu muốn tôi giúp thế nào?”
…****************…
Chuyến bay của Tần Tuyết đáp xuống sân bay New York vào rạng sáng hôm sau. Lạc Tử Yên trong cơn mơ màng nhướng mắt nhìn lên, xung quanh dường như rất đông người nhưng cô không sao gượng dậy nổi. Nhận thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại người đàn ông mặc áo blouse trắng nhìn Tần Tuyết nói.
“Bà chủ, dường như cô ta sắp tỉnh rồi.”
“Không sao, lượng thuốc kia khá cao, cô ta chỉ mơ màng thôi không đủ sức làm gì đâu. Chú ý tìm người của Ngọc Nhi xem họ đang ở đâu.”
Bọn người đi cùng Tần Tuyết đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy một nhóm người khác đang cầm tấm biển ghi tên Tần Tuyết. Nghĩ ngay bọn họ là người mình, bọn họ liền nhanh chóng đưa Tủ Yên đến. Đám người mặc đồ đen kia nhìn nhóm người của Tần Tuyết rồi hạ tấm biển xuống hỏi.
“Bà là Tần Tuyết?”
Vừa nói, gã mặc áo đen đưa mắt nhìn Lạc Tử Yên đang thiêm thiếp trên xe lăn. Tần Tuyết liền bước về phía bọn họ nói.
“Đúng thế, Ngọc Nhi bảo các người đến sao?”
“Vâng thưa phu nhân, mời theo chúng tôi.”
Không chút nghi ngờ, Tần Tuyết theo nhóm người kia rời khỏi sân bay. Lạc Tử Yên cùng nhóm người của Tần Tuyết được đưa đến một bệnh viện lớn, bà ta cảm thấy thắc mắc liền lên tiếng hỏi.
“Sao lại đến đây?”
“Đây là ý của cô chủ.”
“Cô chủ? Chẳng phải lúc đầu nói sẽ đưa nó đến địa điểm xử lý ngay sao? Đưa vào bệnh viện làm gì chứ?”
“Tôi chỉ làm theo lệnh, mong phu nhân thông cảm.”
Tần Tuyết cảm thấy không đúng nhưng nghĩ con gái mình chắc là lại có trò mới để hành hạ Tử Yên nên cũng không gọi kiểm tra. Lạc Tử Yên được đưa vào một căn phòng chăm sóc đặc biệt có cả vệ sĩ canh giữ, Tần Tuyết cứ nghĩ đây là do Tần Ngọc Nhi sắp xếp. Bởi bây giờ con gái của bà ta đã là cháu gái của gia tộc Đông Phương lừng lẫy, chút đặc quyền này có là gì chứ!
“Trông chừng cô ta cẩn thận, tôi ra ngoài một chút.”
Một vệ sĩ liền bước theo sau bà ta nói.
“Cô chủ có dặn phải luôn theo sát bảo vệ phu nhân.”
Nghe câu nói này Tần Tuyết càng cảm thấy tự hào, có quyền thế đúng là sung sướng mà.Con gái mình thật là hiếu thảo. Không phản bác gì Tàn Tuyết cứ thế vênh mặt mà đi.
Lạc Tử Yên trong phòng dần dần tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi cô đưa mắt nhìn quanh. Đây là bệnh viện sao? Tại sao cô lại ở bệnh viện? Chẳng lẽ… Nghĩ đến đứa bé trong bụng Lạc Tử Yên đưa tay sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình, bọn họ đã làm gì con rồi sao? Nhưng tại sao cô lại không cảm giác đau đớn gì như vậy chứ!
Gắng gượng xuống giường, đầu óc vẫn còn choáng váng khiến cô ngã nhào dưới sàn. Cố gắng bám vào giường đứng dậy đi về phía cửa nhìn ra ngoài, thấy hai bên đều là vệ sĩ Lạc Tử Yên vội thụt lùi về sau, tay chân lóng ngóng chạm vào bàn làm rơi đồ đạc. Nghe tiếng động từ bên trong hai vệ sĩ vội vã đẩy cửa bước vào, Lạc Tử Yên nhanh chóng nép vào sau cửa để họ không nhìn thấy mình.
Không nhìn thấy cô đâu, hai vệ sĩ vội vã bước vào trong tìm, Lạc Tử Yên nhân cơ hội đẩy cửa chạy ra ngoài. Phát hiện cô trốn thoát hai vệ sĩ vội vã đuổi theo, Lạc Tử Yên còn chưa chạy được bao xa thì đã đâm vào một người đàn ông trung niên mặc trên người chiếc áo blouse trắng. Ánh mắt lạnh lùng của ông nhìn cô, đôi hàng lông mày nhíu chặt vô cùng kinh ngạc. Lạc Tử Yên không biết ông là ai, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục đầu óc choáng váng cô bám vào người đàn ông nói.
“Chú… cứu tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương