Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?
Chương 48: Sự thật
Sau khi nói chuyện với Phạm Quốc Thiên Bảo xong và đợi cậu ấy gọi điện cho Trần Quang Đạt nhờ sự giúp đỡ, Trương Kiến Văn định đứng lên đi về, lúc này anh mới nhớ đến cô thư ký của em rể mình anh hỏi:
- Bây giờ chỉ có hai chúng ta tôi muốn hỏi cậu một vài câu hỏi?
Phạm Quốc Thiên Bảo mắt đang nhìn vào tấm ảnh cưới của anh và tiểu Như trên bàn, anh cứ nghĩ Trương Kiến Văn về rồi nghe bạn mình hỏi anh ngước mắt lên trả lời:
- Cậu muốn hỏi cái gì?
- Cậu chắc chắn là bản mình yêu tiểu Như?
- Ừm, tớ chắc chắn, ngay cả bản thân tớ cũng không biết đã yêu cô ấy từ khi nào, chỉ đến khi cô ấy né tránh và muốn rời xa tớ lúc đó tớ cảm thấy rất khó chịu, rồi tìm cách tiếp cận với cô ấy.
Vừa trả lời Trương Kiến Văn mà anh cầm một tấm ảnh khác của tiểu Như, mà anh đã chụp lén cô ở San Francisco lần đó, tấm ảnh đã được đặt ở đây từ khi anh trở về nước đến giờ.
Trương Kiến Văn lắc đầu mỉm cười cho thằng bạn ngu ngốc của mình, rồi nghe Phạm Quốc Thiên Bảo nói tiếp:
- Chứ cậu nghĩ đi người như tớ mà chấp nhận hôn ước được sắp đặt trước à?
- Đúng rồi, không phải để phản đối hôn nhân với tiểu Như cậu mới bỏ về nước à?
- Đúng là lúc trước như vậy nhưng khi ba mình công bố với bên ngoài hôn sự của tớ và tiểu Như, lúc đó tớ hoàn toàn không phản đối.
- Vậy cậu nói với tiểu Như hãy ở bên cạnh cậu một năm thôi là có ý gì?
- Bởi vì lúc đó tình cảm chưa chắc chắn nên tớ muốn dùng một năm này để xác định tình cảm của mình lại, lúc đó tớ sẽ cầu hôn tiểu Như và làm vợ chồng thật sự.
Trương Kiến Văn tin lời của Phạm Quốc Thiên Bảo, bởi vì chơi với nhau từ nhỏ anh biết tính cách của bạn mình, nếu cậu ta không muốn đố ai có thể ép buộc được cậu ấy.
Lúc này Trương Kiến Văn mới vào thẳng vấn đề:
- Vậy cậu và thư ký Phan thì sao?
- Sao là sao? Cô ta là thư ký của mình ngoài ra không có sao trăng gì hết.
- Vậy cái lần cô ta ngồi trên đùi cậu ở tại đây thì sao?
- Trời… Cái đó là hiểu lầm, tớ có giải thích với tiểu Như rồi mà!?
Trương Kiến Văn tiếp tục tra hỏi:
- Vậy khoảng thời gian đi sớm về khuya của cậu trước lúc đi Phuket thì sao? Và tin nhắn gọi cậu đi ăn cơm nữa.
- Trước lúc đi Phuket đó tớ đang bận ở bang phái để giải quyết truyện của gã Phan Mạnh Hùng đó, nên thường xuyên về trễ nhưng dù thế nào tớ cũng chỉ về ôm vợ ngủ chứ không có ra ngoài với ai hết.
Phạm Quốc Thiên Bảo mới thắc mắc:
- Còn chuyện tin nhắn là tin nhắn gì?
- Tin nhắn của Phan Ngọc Ánh gửi cho cậu với nội dung như thế này?
Trương Kiến Văn đưa điện thoại cho anh xem, là tin nhắn của tiểu Như gửi đó là ảnh chụp màn hình điện thoại của anh, với dòng tin nhắn:
“Hôm nay anh có đến không? Em có chuẩn bị một bàn thức ăn đang đợi anh nè!”
Lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo mới nói:
- Ê cái này mình bị oan nha! Hôm đó là Chủ Nhật tớ có hẹn với cậu và anh em nhà họ Trần nhớ không? Tin nhắn này tớ có hỏi lại cô ta nói cô ta nhắn nhầm.
Trương Kiến Văn nhớ lại đúng là hôm đó nhóm anh có hẹn thật, rồi anh tiếp tục hỏi:
- Vậy chuyện đi mua quần áo ở trung tâm thương mại thì sao?
- Hôm đó tớ về sớm định đi mua đồ để đi biển chơi với mọi người, thư ký Phan mới nhờ mình đi lựa đồ giúp cô ấy bởi vì anh trai của cô ấy có dáng người giống mình.
- Vậy câu hỏi cuối cùng, tại sao cô ta lại gọi video cho cậu ăn mặc hở hang lại nói với tiểu Như là đang hẹn hò với cậu, trong vòng một năm sẽ chia tay tiểu Như và cô ta là chính thất.
Phạm Quốc Thiên Bảo tức giận đập bàn nói:
- Ai nói? Vợ của tớ chỉ có mỗi một mình tiểu Như làm gì có chuyện chính thất hay phụ thất gì ở đây?
Ngồi ngã ra dựa lưng vào ghế Trương Kiến Văn chốt lại một câu:
- Tất cả những gì tớ vừa hỏi cậu đều là do tiểu Như nói với tớ, vậy là cô thư ký Phan này của cậu không phải đơn giản rồi.
Phạm Quốc Thiên Bảo nhíu mày anh nói:
- Khi tớ về đây tiếp quản công việc thì cô ta đến xin vào làm, lúc đó tớ đang thiếu người nên đã không điều tra về cô ta, bây giờ chắc đã đến lúc rồi.
- Ừm, thôi tớ về đây. Tớ tin cậu nói thật nhưng ông nội và ba mẹ của tớ thì không chắc, nên cậu tranh thủ giải quyết đi còn về nói chuyện với người lớn nữa.
Anh mỉm cười nói lại với Trương Kiến Văn đã đi gần tới cửa:
- Cảm ơn cậu đã tin tớ.
Trương Kiến Văn không quay đầu lại mà đưa tay lên bái bai với anh, khi cánh cửa phòng khép lại chỉ còn một mình anh ở đây, Phạm Quốc Thiên Bảo điện thoại cho một người bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Lập tức điều tra về Phan Ngọc Ánh cho tôi, tôi cho cậu 5 phút để đào hết ba đời dòng họ tổ tiên của cô ta lên đây cho tôi.
“Dạ, thưa ông chủ.”
- Bây giờ chỉ có hai chúng ta tôi muốn hỏi cậu một vài câu hỏi?
Phạm Quốc Thiên Bảo mắt đang nhìn vào tấm ảnh cưới của anh và tiểu Như trên bàn, anh cứ nghĩ Trương Kiến Văn về rồi nghe bạn mình hỏi anh ngước mắt lên trả lời:
- Cậu muốn hỏi cái gì?
- Cậu chắc chắn là bản mình yêu tiểu Như?
- Ừm, tớ chắc chắn, ngay cả bản thân tớ cũng không biết đã yêu cô ấy từ khi nào, chỉ đến khi cô ấy né tránh và muốn rời xa tớ lúc đó tớ cảm thấy rất khó chịu, rồi tìm cách tiếp cận với cô ấy.
Vừa trả lời Trương Kiến Văn mà anh cầm một tấm ảnh khác của tiểu Như, mà anh đã chụp lén cô ở San Francisco lần đó, tấm ảnh đã được đặt ở đây từ khi anh trở về nước đến giờ.
Trương Kiến Văn lắc đầu mỉm cười cho thằng bạn ngu ngốc của mình, rồi nghe Phạm Quốc Thiên Bảo nói tiếp:
- Chứ cậu nghĩ đi người như tớ mà chấp nhận hôn ước được sắp đặt trước à?
- Đúng rồi, không phải để phản đối hôn nhân với tiểu Như cậu mới bỏ về nước à?
- Đúng là lúc trước như vậy nhưng khi ba mình công bố với bên ngoài hôn sự của tớ và tiểu Như, lúc đó tớ hoàn toàn không phản đối.
- Vậy cậu nói với tiểu Như hãy ở bên cạnh cậu một năm thôi là có ý gì?
- Bởi vì lúc đó tình cảm chưa chắc chắn nên tớ muốn dùng một năm này để xác định tình cảm của mình lại, lúc đó tớ sẽ cầu hôn tiểu Như và làm vợ chồng thật sự.
Trương Kiến Văn tin lời của Phạm Quốc Thiên Bảo, bởi vì chơi với nhau từ nhỏ anh biết tính cách của bạn mình, nếu cậu ta không muốn đố ai có thể ép buộc được cậu ấy.
Lúc này Trương Kiến Văn mới vào thẳng vấn đề:
- Vậy cậu và thư ký Phan thì sao?
- Sao là sao? Cô ta là thư ký của mình ngoài ra không có sao trăng gì hết.
- Vậy cái lần cô ta ngồi trên đùi cậu ở tại đây thì sao?
- Trời… Cái đó là hiểu lầm, tớ có giải thích với tiểu Như rồi mà!?
Trương Kiến Văn tiếp tục tra hỏi:
- Vậy khoảng thời gian đi sớm về khuya của cậu trước lúc đi Phuket thì sao? Và tin nhắn gọi cậu đi ăn cơm nữa.
- Trước lúc đi Phuket đó tớ đang bận ở bang phái để giải quyết truyện của gã Phan Mạnh Hùng đó, nên thường xuyên về trễ nhưng dù thế nào tớ cũng chỉ về ôm vợ ngủ chứ không có ra ngoài với ai hết.
Phạm Quốc Thiên Bảo mới thắc mắc:
- Còn chuyện tin nhắn là tin nhắn gì?
- Tin nhắn của Phan Ngọc Ánh gửi cho cậu với nội dung như thế này?
Trương Kiến Văn đưa điện thoại cho anh xem, là tin nhắn của tiểu Như gửi đó là ảnh chụp màn hình điện thoại của anh, với dòng tin nhắn:
“Hôm nay anh có đến không? Em có chuẩn bị một bàn thức ăn đang đợi anh nè!”
Lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo mới nói:
- Ê cái này mình bị oan nha! Hôm đó là Chủ Nhật tớ có hẹn với cậu và anh em nhà họ Trần nhớ không? Tin nhắn này tớ có hỏi lại cô ta nói cô ta nhắn nhầm.
Trương Kiến Văn nhớ lại đúng là hôm đó nhóm anh có hẹn thật, rồi anh tiếp tục hỏi:
- Vậy chuyện đi mua quần áo ở trung tâm thương mại thì sao?
- Hôm đó tớ về sớm định đi mua đồ để đi biển chơi với mọi người, thư ký Phan mới nhờ mình đi lựa đồ giúp cô ấy bởi vì anh trai của cô ấy có dáng người giống mình.
- Vậy câu hỏi cuối cùng, tại sao cô ta lại gọi video cho cậu ăn mặc hở hang lại nói với tiểu Như là đang hẹn hò với cậu, trong vòng một năm sẽ chia tay tiểu Như và cô ta là chính thất.
Phạm Quốc Thiên Bảo tức giận đập bàn nói:
- Ai nói? Vợ của tớ chỉ có mỗi một mình tiểu Như làm gì có chuyện chính thất hay phụ thất gì ở đây?
Ngồi ngã ra dựa lưng vào ghế Trương Kiến Văn chốt lại một câu:
- Tất cả những gì tớ vừa hỏi cậu đều là do tiểu Như nói với tớ, vậy là cô thư ký Phan này của cậu không phải đơn giản rồi.
Phạm Quốc Thiên Bảo nhíu mày anh nói:
- Khi tớ về đây tiếp quản công việc thì cô ta đến xin vào làm, lúc đó tớ đang thiếu người nên đã không điều tra về cô ta, bây giờ chắc đã đến lúc rồi.
- Ừm, thôi tớ về đây. Tớ tin cậu nói thật nhưng ông nội và ba mẹ của tớ thì không chắc, nên cậu tranh thủ giải quyết đi còn về nói chuyện với người lớn nữa.
Anh mỉm cười nói lại với Trương Kiến Văn đã đi gần tới cửa:
- Cảm ơn cậu đã tin tớ.
Trương Kiến Văn không quay đầu lại mà đưa tay lên bái bai với anh, khi cánh cửa phòng khép lại chỉ còn một mình anh ở đây, Phạm Quốc Thiên Bảo điện thoại cho một người bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Lập tức điều tra về Phan Ngọc Ánh cho tôi, tôi cho cậu 5 phút để đào hết ba đời dòng họ tổ tiên của cô ta lên đây cho tôi.
“Dạ, thưa ông chủ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương