Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 19: Thái Tử Đông Phương Thành.



Sau lời nói lớn từ bên ngoài vọng vào, là thân ảnh tiêu sái , phong lưu của Thái tử Đông Phương Thành. Những người ở phía ngoài lần lượt đứng sang hai bên để lối cho Thái tử bước vào.

Đông Phương Thành vừa bước vào trong liền thấy thân ảnh đầy đặn của Bạch Nhã Lam đang đứng phía trong , từng bước đi vào trong ánh mắt thái tử nhìn ngắm hết một lượt các nữ tử bên ngoài rồi lại nhìn lên thân thể của Bạch Nhã Lam.

Đông Phương Thành nhìn thân hình mảnh mai đầy gợi cảm của Bạch Nhã Lam mà không quên nuốt nước bọt, hai bầu ngực căng tròn, lấp ló chiếc áo yếm đỏ phía trong , khuôn mặt thanh thoát toát lên vẻ lả lướt. Trong đầu thái tử mỗi khi gặp nàng ta đều không chịu được mà nghĩ chuyện bậy bạ muốn làm với nàng ta .

Nhưng Đông Phương Thành cũng không vì thế mà yêu thích riêng một ai, vì lời mẫu hậu nói hắn luôn nhớ kĩ trong đầu . Hắn phải lấy đại cục làm trọng , còn nữ nhân hắn muốn ai mà có chả được .

Đông Phương Thành từ ngoài bước vào, tất cả mọi người lần nữa cúi người hành lễ :

- Tham kiếm thái tử điện hạ.

Đông Phương Thành bước tới cạnh Bạch Nhã Lam liền cười nhẹ với nàng ta , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lên người Bạch Nhã Lam , hắn phất tay nói với mọi người:

- Được rồi , mọi người đứng hết lên đi.

Song đó thái tử cười với điệu cười nửa miệng với Bạch Nhã Lam trước mặt hắn nói :

- Nhã Lam muội cũng tới đây mua xiêm y sao? Trùng hợp nhỉ ta cũng tới. Gấm Nhung Phường mới ra các mẫu xiêm y mới bên gian phòng bên trái kia, ta thấy cũng rất bắt mắt , muội mặc lên có lẽ là rất đẹp mắt.

Bạch Nhã Lam thoáng đỏ mặt cúi đầu , nàng đã nhìn qua mấy bộ xiêm y ở trong gian phòng phía bên trái. Bên đó toàn những bộ hở hang và gợi cảm, chỉ thích hợp mặc khi buổi tối đi ngủ hoặc không gian kín thôi.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi đứng lùi lại phía sau, để tránh đám gia nhân của Phương Diêu Hoa đánh . Lúc này quay lại nhìn mới biết bản thân là đã lùi sâu quá mà sát tới gần chỗ của trưởng quầy A Hương .

Cầm Thanh Tuyết nhìn qua phía A Hương chỉ thấy nàng ta mỉm cười nhẹ rồi gật đầu .

Cầm Thanh Tuyết cũng cười nhẹ với trưởng quầy rồi nàng mới đưa mắt nhìn thẳng về phía thái tử. Nàng thầm đánh giá ngũ quan trên khuôn mặt của thái tử, hắn có đôi lông mày lá liễu thanh mảnh đưa tình, chóp cao hai bên sườn mũi lại dày, gò má hóp. Đặc biệt trên chóp mũi còn có một nuốt ruồi đen , đây là tướng của người ham vinh và ham mê sắc dục . Lại thêm ánh mắt liên tục láo liêng nhìn một lượt những nữ tử ở gần đó, rồi dừng lại trên người của Bạch Nhã Lam.

Cầm Thanh Tuyết khẽ thở dài trong đầu, nếu như tướng người này đăng quang làm hoàng đế vậy thì Đông Phương quốc sẽ ra sao đây . Vừa rồi nàng thấy cái nhìn của thái tử đối với Bạch Nhã Lam kia tràn đầy sự thèm muốn và dục vọng.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nghe thoáng qua hạ nhân trong phủ nói chuyện , hoàng thượng hạ sinh được 5 người con, thái tử thì nàng vừa gặp qua.

Còn nhị hoàng tử nghe nói cũng đã bước vào tuổi thứ 17 rồi , cũng rất giỏi văn chương và được lòng của hoàng thượng. Nhị hoàng tử còn hay giúp đỡ hoàng thượng trong việc phê duyệt tấu trương .

Tiếp nữa là tam vương gia sinh ra đã được phong vương và ban phủ bệ ở phía Thành Tây cách xa hoàng cung nhất trong các vị hoàng tử. Cũng là người mà người đời khiếp sợ và ghét bỏ, ngoài gặp qua hai lần lúc trước thì trước đây nàng chưa từng gặp qua hắn ở trên phố.

Còn người thứ tư là tứ công chúa 15 tuổi đang ở cùng Như quý phi , cuối cùng là Ngũ hoàng tử nàng chưa từng gặp qua.

Bên này thấy thái tử đến Phương Diêu Hoa như vớ được cọc liền đi về phía Thái tử mà khóc lóc .

- Thái tử ca ca , người đến đây làm chủ cho Diêu Hoa. Đám người này cậy đông hiếp yếu cư nhiên lại đánh Diêu Hoa thành như thế này.

Vừa nói Phương Diêu Hoa vừa chỉ tay vào bên má hằn lẳn bàn tay cho Đông Phương Thành nhìn.

Đông Phương Thành nhìn thấy nha đầu béo núc ních trước mặt , trong đầu tràn đầy chán ghét. Nhưng vì mẫu hậu luôn miệng nói, Phương phủ sau này sẽ giúp ích cho hắn đăng quang. Nên dù ghét hắn vẫn phải cố nặn ra một nụ cười kéo tay của Phương Diêu Hoa ra khỏi tay mình rồi nói :

- Được rồi , ta đến đây chẳng phải vì việc này hay sao? Nào nói xem ở đây là có chuyện gì?

Phương Diêu Hoa biết thái tử kiểu gì cũng đứng về phía mình nên nàng ta vừa mếu máo khóc vừa nói :

- Thái tử ca ca.. Vừa rồi....

Lời còn chưa nói hết đã bị thái tử Đông Phương Thành lạnh nhạt cắt ngang.

- Diêu Hoa ngươi nói rõ ràng ra cho ta, cứ khóc lóc vậy chả giải quyết được gì. Lại làm mọi người ở đây mất hứng mua sắm , ai mà không bận bịu công việc, hơi đâu ở đây nghe ngươi mè nheo.



Phương Diêu Hoa cũng không nghe ra ngữ điệu có phần chán ghét của Thái tử đối với mình , nàng ta lại tiếp tục khóc lớn và nói :

- Thái tử ca ca ...

Quận chúa vừa rồi bị đám hạ nhân của Phương Diêu Hoa dọa cho có chút sợ, nếu Thái tử không đến mà Phương Diêu Hoa bí quá làm liều muốn lấy mạng nàng vậy thì quận chúa nàng hôm nay coi như song .

Quận chúa dù không thích hoàng hậu và Thái tử nhưng lần này cũng coi như hắn giúp nàng một lần. Chuyện trước đây hắn trêu ghẹo nàng coi như bỏ qua.

Quận chúa đi lên phía trước mặt Thái tử và Phương Diêu Hoa, nàng hắng giọng nói vẫn là có chút kiêu căng và tự đắc .

- Nói đi , nói cho rõ ràng vào... Nói hết tất thảy những điều ngươi nói về bổn quận chúa nho nhỏ do Hoàng thượng sắc phong này như nào... Tốt nhất ngươi nên nói cho đúng những lời từ miệng ngươi nói với ta khi nãy... Bằng không ta cùng ngươi và tất cả những người làm chứng ở đây trực tiếp lên quan phủ trình bày.

Phương Diêu Hoa lúc này mới nhớ ra khi nãy hăng quá cũng không lường trước được thái tử đến bèn ấp úng nói :

- Ta... ta...

Quận chúa gằn giọng quát lớn :

- Câm miệng... Ta cho ngươi nói lại...ta dù chỉ là quận chúa nho nhỏ được hoàng thượng sắc phong nhưng ít nhất vẫn hơn ngươi một bậc... Có phải quy củ của Phương phủ đều lộn xộn như vậy hay không?

Thái tử nhìn quận chúa trước mặt tức giận lại thấy chút uy mãnh và cuốn hút hắn. Hắn cười nhếch môi rồi thôi, giọng nói trầm hẳn đi :

- Quận chúa ngươi hà cớ phải tức giận với một tiểu nha đầu không hiểu chuyện.

Quận chúa hừ lạnh nhìn thái tử nói :

- Thái tử điện hạ, tiểu nữ dù có không được sắc phong làm quận chúa đi chăng nữa thì cũng là một con dân của Đông Phương quốc. Dù ta có tội hay không có tội thì một đại tiểu thư của Phương cũng không có quyền được tự ý phán tội và cho người đánh giết ta..

Quận chúa nói song thì tất cả mọi người ở đó liền vỗ tay tán dương, ai ai cũng bàn tán nhau là quận chúa nói hay và đúng.

Thái tử biết dù bây giờ hắn có bênh vực Phương Diêu Hoa đi chăng nữa thì quận chúa cũng sẽ không cứ thế mà bỏ qua đâu. Dù sau hắn cũng chỉ muốn xoa dịu đám nữ nhân trước mặt này đã.

Phương Diêu Hoa vẫn không biết khó mà lùi , nàng ta lại khóc om xòm , tay lại nắm lấy tay thái tử mà nũng nịu:

- Thái tử ca ca... Muội...

Thái tử lần này tức giận thật , hắn thật sự ghét cái thân hình béo ú và bản mặt đầy mỡ của Phương Diêu Hoa.

Thái tử hất tay Phương Diêu Hoa ra rồi quát lên :

- Im miệng ngươi còn không mau đi lên nhận lỗi với quận chúa. Chỉ biết ra ngoài gây chuyện , thật không ra thể thống gì mà.

Phương Diêu Hoa thấy thái tử tức giận liền dẫm dẫm chân xuống đất nói :

- Thái tử ca ca Hoàng Dưỡng Mẫu thường vẫn hay nói với Diêu Hoa, ra ngoài dù có chuyện gì thì tìm thái tử giúp. Thái tử nhất định đứng về phía Diêu Hoa mà..

Quận chúa lúc này cười lạnh rồi đi về phía Bạch Nhã Lam nắm lấy tay nàng ta rồi nói với Thái tử :

- Thái tử ta nghĩ vẫn nên là thôi đi , chuyện này vẫn là để ta và Phương đại tiểu thư giải quyết. Mọi người đứng ở đây đợi ta tới Hình bộ thượng thư mời ngài ấy đến đây phân sử một chuyến.

Thái tử hừ lạnh nhìn Phương Diêu Hoa nói lớn :

- Còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với quận chúa, lần này hình bộ có tới thì ta cũng đành bó tay để ông ấy tự giải quyết.

Phương Diêu Hoa bất giác hoảng sợ, ai mà không biết hình bộ đại nhân , công tư phân minh. Mà những biện pháp tra tấn của ông ta rất ghê sợ. Nàng chỉ đành lẳng lặng quỳ gối rồi nói :

- Quận chúa tha tội... Là Diêu Hoa có tội...



Quận chúa lúc này mới cười nửa miệng , nếu cứ để dễ dàng thế thì có gì vui, nàng quay lại nhìn Phương Diêu Hoa đang quỳ mà xoa xoa tai mình nói :

- Ngươi nói cái gì , ta nghe không rõ, nói thì phải nói to lên chứ.

Nhìn khuôn mặt đắc thắng của quận chúa, Phương Diêu Hoa đành cắn răng cúi đầu nói lớn :

- Quận chúa tha tội, là Diêu Hoa có mắt mà không nhìn, mà làm quận chúa tức giận.

Quận chúa vừa định nói gì thì liền bị thái tử nhìn nàng mà nói trước :

- Quận chúa, ngươi có thể nể mặt ta là Thái tử tha tội cho Phương Diêu Hoa một lần được không? Dù sao thì đánh ngươi cũng được đánh rồi mà Diêu Hoa cũng đã quỳ xuống tạ lỗi với ngươi rồi.

Quận chúa trừng mắt nhìn thái tử một cái rồi nhìn về phía Phương Diêu Hoa nói :

- Chậm một chút nữa thì mạng nhỏ của bổn quận chúa coi như bị chúng đánh tới chết rồi.Hơn nữa nàng ta lại còn khinh thường chức vụ quận chúa của ta,Thái tử người nói xem ta lần sau gặp liệu có nên trình bày với Hoàng thượng một chút hay không?

Đông Phương Thành cũng cười nhẹ giảng hòa:

- Được rồi được rồi ta sẽ đưa Phương Diêu Hoa trở về Phương phủ để Phương lão gia dậy bảo lại.Nhất định sau này gặp quận chúa nàng ta một câu cũng không dám ho he.

Nói song lời đó Đông Phương Thành liền quay về phía Phương Diêu Hoa nói lớn :

- Diêu Hoa muội đã biết tội hay chưa, ta lấy Cương vị làm thái tử yêu cầu muội lập tức trở về Phương phủ xám hối tội lỗi ở Từ đường. Trong vòng 3 năm không cần tham gia yến tiệc trong cung, tránh để quận chúa mất vui.

Phương Diêu Hoa nghe song lập tức ngất đi, ba năm không tham gia yến tiệc khác nào yêu cầu nàng triệt để tước bỏ quyền ứng tuyển làm Sương phi của nhị hoàng tử. Nàng là không cam Tâm mà ngất đi.

Thấy Phương Diêu Hoa ngất đi Thái tử liền quay ra nhìn Quận chúa rồi thản nhiên nói :

- Quận chúa chẳng hay người đã vừa lòng hay chưa?

Quận chúa trong bụng cười thầm, như vậy thì tốt quá, ai mà không biết Phương Diêu Hoa mỗi lẫn vào tham gia yến tiệc đều tiến đến và ngắm nhìn nhị hoàng tử đầy thô thiển. Nếu thái tử đã yêu cầu như vậy thì còn tạm được, dù sao vừa rồi nàng cũng chưa bị đánh tí nào.

Thấy quận chúa lưỡng lự không nói , thái tử liền cười dâm đãng nói :

- Được rồi để chuộc lỗi Phương Diêu Hoa làm quận chúa và Bạch tiểu thư đây mất hứng thì thân làm thái tử ta chỉ biết xin lỗi bằng cách ... Hôm nay quận chúa và Bạch tiểu thư muốn mua thứ gì mình thích đều được ... Bổn thái tử hôm nay sẽ tặng hai người hết.

Quận chúa và Bạch Nhã Lam sướng như mở cờ trong bụng, vậy thì tốt quá dù sao Gấm Nhung phường cũng đang có mấy mẫu xiêm y mới vô cùng đẹp mắt . Tuy vậy giá thành lại cao ngất ngưỡng, vừa rồi hai người cũng đã xem qua.. Nếu muốn mua bộ đó như bình thường dù là quận chúa nhưng nàng ít nhất cũng phải tiếp kiệm cả năm thì mới có thể mua được.

Thấy khuôn mặt hai nữ tử trước mặt cười như không cười thái tử lúc này mới phất tay cho đám hạ nhân kia nói :

- Còn ngây ra đó làm gì mau đưa Phương tiểu thư về phủ. Truyền lời của ta đến Phương tả tướng tối nay hầu triều chính song tới Cung của ta gặp ta.

Bốn người nam nhân liền cung kính gật đầu rồi hai người ôm một đầu một chân của Phương Diêu Hoa ra ngoài cửa rời đi.

Sau đó những người mua bán đều tản đi tiếp tục xem xiêm y và trang sức trong Gấm Nhung phường.

Bạch Nhã Lam lúc này mới để ý tới nha đầu nhỏ tuổi ở phía sau chỗ trưởng quầy. Nhìn khuôn mặt thản nhiên lại toát lên vẻ thanh tao, thoát tục. Trong lòng Bạch Nhã Lam còn có chút ghen tị và tính toán, nha đầu bé xíu này sau này trưởng thành ắt hẳn sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành.

Bạch Nhã Lam nhìn quận chúa cười nhẹ rồi nói :

- Quận chúa vừa rồi đứa nhỏ kia ắt hẳn cũng bị dọa sợ rồi.

Quận chúa lúc này mới để ý sang phía của Cầm Thanh Tuyết, trong đầu liền nhớ ra vừa rồi Phương Diêu Hoa gọi nha đầu này là gì ? À tứ tiểu thư phế vật trong Cầm phủ.

Nói rồi cả Quận chúa và Bạch Nhã Lam đều đi chậm về hướng của Cầm Thanh Tuyết.
Chương trước Chương tiếp