Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 58: Một Nụ Hôn - Đoạn Kí Ức Được Nàng Nhớ Ra.
Ngay sau đó Cầm Thanh Tuyết quay lại chỉnh trang lại giỏ thuốc phía sau lưng.
Chợt nhớ ra là phía sau còn một tên nam nhân đeo mặt nạ, nàng đưa ánh mắt nhìn hắn đang nằm bất động dưới đất. Hai ánh mắt thẳng thắn nhìn nhau, hắn nhìn nàng không chút nào sợ hãi .
Trong lòng Cầm Thanh Tuyết liền có chút không tin được, tên nam nhân này hẳn là không phải người bình thường, sức chịu đựng của hắn cũng thật tốt, người bình thường nếu trúng hai loại độc kia . Hẳn là mất tám cái mạng rồi chứ đừng nói đến chuyện nằm đó mà nhìn nàng như thế kia được.
Đông Phương Lãnh bị độc trên cây kiếm hành hạ khiến cơ thể đau đớn, cả người cũng không còn chút sức lực, đan điền không tự chủ ho ra một ngụm máu đen. Vừa lúc quay lên thì bắt gặp ánh mắt của Cầm Thanh Tuyết đang nhìn mình.
Cầm Thanh Tuyết theo sư phụ học y dược bao năm cũng được coi là đại phu đi, thấy người trước mặt bị thương cùng với trúng độc, nàng đương nhiên không thể ngồi yên nhìn được .
Cầm Thanh Tuyết bước tới phía nam nhân đeo mặt nạ rồi đặt giỏ thuốc xuống bên cạnh hắn . Giọng nói thanh thoát và êm tai vang lên về phía nam nhân kia:
- Này vị huynh đài, ta nhìn ngươi cũng không phải người xấu. Hôm nay ta giúp ngươi trị thương chỉ hi vọng sau này ngươi đừng lấy oán báo ân ta có được không?
Vừa nói Cầm Thanh Tuyết vừa lấy trong tay áo ra mấy cây châm bạc đặt xuống đất, không để nam nhân trước mặt trả lời nàng liền lấy dao găm trong tay, rồi xé toạc mảnh áo xung quanh bả vai và chỗ vết thương, sau đó thi châm xuống bả vai trái ngay cách thanh kiếm và vết thương tầm một gang tay.Đông Phương Lãnh bị sắc đẹp của Cầm Thanh Tuyết làm tim đập loạn mất mấy nhịp, hắn mặc kệ để cho nàng làm mọi thứ, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng . Nội tâm nhộn nhạo vui mừng vì hắn đã tìm được
nàng, tâm trí hắn dường như chưa từng có cảm giác như vậy trước kia. Nữ tử mà ngày đêm hắn mong nhớ thật không ngờ lại có nhiều thay đổi tới như vậy.
Sau đó Cầm Thanh Tuyết đưa tay kiểm tra mạch đập của nam nhân trước mặt, vừa đặt ray lên cổ tay phải hắn nàng liền thất kinh mà rụt tay lại.Giọng nói có phần không tin nổi :
- Ngươi có đúng là con người không vậy? Trúng tàn độc như vậy mà ngươi vẫn có thể dùng nội lực.
Đông Phương Lãnh một chút sức lực cũng không còn có thể trả lời của nàng. Hắn mi mắt trĩu nặng nhưng lại không dám thả mình ngủ đi, hắn chỉ có thể dùng toàn bộ nội lực để khiến mình tỉnh táo. Vì hắn sợ chỉ cần nhắm mắt lại thì nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn như khi trước.
Còn nhớ khi đó khi hắn đang chuẩn bị rời đi tới biên cương, nàng và sư bá cùng sư phụ không một lời từ biệt mà biến mất. Không lâu sau hắn âm thầm từ biên cương trở về đã dùng hết nhân lực của Huyết Sát Các để tìm kiếm tung tích của ba người. Nhưng ba người cứ như vậy bốc hơi khỏi thế giới.
Thời gian cũng dần trôi đi, hắn mặc dù không còn quá khổ sở khi không thấy nàng trong tầm mắt mình như trước, nhưng lại không hiểu sao mỗi lần mộng mị hắn đều thấy được bóng lưng của nàng trong giấc mộng ấy. Cho đến khi tỉnh lại cuối cùng lại chính là bóng lưng cô tịch của chính mình.
Lần này gặp lại Cầm Thanh Tuyết, dù nàng đã trưởng thành và xinh đẹp cũng khác xưa hoàn toàn. Nhưng hắn vẫn nhận ra nàng cũng chính vì đóa bỉ ngạn xanh trên trán .
Đóa bỉ ngạn xanh đôi lúc còn phát sáng, đã in hằn trong tâm trí của hắn bao nhiều năm qua. Hắn từng thấy qua đóa bỉ ngạn đó ở phía sau lưng trên bả vai của Cầm Thanh Tuyết lúc nàng mới sinh ra và được bà đỡ mang ra ngoài .Từng nét từng đường in hằn của đóa bỉ ngạn trên trán nàng, giống y hệt đóa hoa hắn nhìn thấy năm đó ở lưng nàng một chút cũng không thay đổi hay khác đi.
Cầm Thanh Tuyết thấy tên nam nhân trước mặt thất thần lại nghĩ hắn là đau quá không còn đủ minh mẫn.
Sợ vết thương để lâu sẽ làm cánh tay trái của hắn sẽ bị hoại tử, Cầm Thanh Tuyết lấy trong giỏ trúc một nắm cây "Bạch đồng nữ, diệp hạ châu và hạn liên thảo ". Nàng nhanh chóng lấy cối nhỏ trong giỏ trúc rồi giã chúng, vừa giã vừa nói:
May mắn là vừa rồi ta đi ở ngọn núi bên kia có tiện tay hái một nắm. Ở đây có Bạch đồng nữ để giúp ngươi kháng viêm, diệp hạ châu giúp ngươi hút độc còn có hạn liên thảo giúp ngươi cầm máu sau khi ta rút kiếm ra. Sau này ngươi trở về liền lấy ba loại này giã ra rồi đắp vào vết thương.
Đông Phương Lãnh mở lớn mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, miệng vẫn không có chút sức lực để cất thành tiếng. Nội lực trong người đã cạn kiệt, hắn chỉ có thể nói trong đầu " nàng còn muốn đi đâu ".
Cầm Thanh Tuyết giã nát song liền đưa tay rút mạnh thanh kiếm trên vai của nam nhân trước mặt rồi vứt sang một bên.Vừa rồi nàng đã thi châm cầm máu và đã chặn châm để dừng các huyệt mạch chủ chốt của hắn rồi, hiện tại phải nhanh hút độc trở ra ngoài tránh để độc ăn đến xương tủy.
Lại gấp rút lấy hết bã thuốc trong cối đắp lên vết thương, lại tiếp tục lấy thêm dược liệu cho vào cối giã nát.
Khi Cầm Thanh Tuyết đắp thuốc lên bả vai trái, Đông Phương Lãnh không hét lên mà chỉ cắn răng chịu đựng cơn đau đớn như đang bị rút xương tủy trên người của mình.
Cầm Thanh Tuyết quay ra thấy hắn cắn chặt môi thì nhẹ lấy trong tay áo ra hai viên đan dược đặt lên miệng hắn rồi nói :- Ngươi nuốt chúng đi, sẽ giảm bớt đau đớn một chút đấy.
Đông Phương Lãnh há nhỏ miệng ra để đan dược vào bên trong, quả thật chưa đến một khắc thì hắn không còn cảm thấy khổ sở như trước nữa.
NOVEL TOON
Sau ba bốn lần giã rồi đắp thuốc Cầm Thanh Tuyết kiểm tra lại mạch đập của nam nhân trước mặt cũng coi làm tạm ổn rồi . Ngay bây giờ nàng phải rút châm và trở về cốc thôi, sư phụ tỉnh dậy mà phát hiện ra nhất định sẽ tức giận với mình.
Sau khi đắp lần thuốc thứ tư song Cầm Thanh Tuyết lấy trong áo chiếc khăn tay rồi buộc kín lại miệng vết thương. Nhìn cánh tay đã có phần nhuận huyết hơn nàng mới thở nhẹ đưa tay rút hết các châm trên người của nam nhân nằm đó.
Đông Phương Lãnh cả người như chút được cơn đau và gánh nặng, hắn thở nhẹ ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú.
Cầm Thanh Tuyết không nhìn rõ bên trong chiếc mặt nạ, nam nhân này là đang ngủ hay thức, vốn định đứng lên thì thấy bên trong chiếc mặt nạ hình như chảy ra chút máu. Nàng lo lắng không biết hắn có bị thương bên trong khuôn mặt hay không .
Bây giờ Cầm Thanh Tuyết mới chú ý tới sống mũi của nam nhân này rất cao, khuôn mặt góc cạnh, đôi môi hơi nhợt nhạt nhưng lại rất cuốn hút, yếu hầu của hắn thật đẹp. Cả cơ thể săn chắc và cuốn húy, nhìn đồng bộ tất cả ngoài chiếc mặt nạ che đi đôi mắt ra thì đúng là một nam nhân cực phẩm.
Cầm Thanh Tuyết nghe thấy hơi thở đều đều của người nằm dưới đất lại nghĩ hắn vì đau nên ngủ rồi, vừa rồi cho hắn uống hai viên đan dược cũng có chút thành phần là thuốc ngủ.
Tay Cầm Thanh Tuyết không tự chủ đưa lên muốn tháo mặt nạ của hắn ra muốn xem cả khuôn mặt này tuấn mĩ thế nào, nàng cũng muốn xem để kiểm tra xem vết thương trong mặt hắn .
Tay còn cách mặt nạ chừng một gang tay liền bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy, giọng nói của hắn nghe có chút ôn hòa :
- Những người nhìn thấy mặt bổn tôn chỉ có thể : một là chết hai là trở thành người của bổn tôn.
Cầm Thanh Tuyết bị hắn nắm lấy bàn tay liền khựng lại, lời nói như bị hắn bắt quả tang mình làm việc xấu nàng liền lắp bắp nói :
- Ta... Ta chỉ muốn xem vết thương trên mặt của ngươi... ngươi không muốn thì cũng thôi đi...Ta cũng không cần xem nữa..
Đông Phương Lãnh môi khẽ nhếch lên cười nhẹ, hắn đưa tay trái lên cầm vào sườn chiếc mặt nạ rồi tháo xuống, theo đó là lời nói ôn nhu:
- Muộn rồi. Ta cho ngươi xem đủ.
Cầm Thanh Tuyết bị thất thần bởi đôi mắt đỏ như máu của nam nhân trước mặt, đúng là khuôn mặt này rất tuấn mĩ và cuốn hút. Miệng nàng không tự chủ mà thốt lên :
- Mắt ngươi đẹp quá.
Đông Phương Lãnh có chút sững người vì Cầm Thanh Tuyết không nhận ra hắn, nhưng lời nói đó, câu khen đó vẫn là nàng từng nói với hắn cách đây hơn bốn năm.
Đông Phương Lãnh tay phải vẫn gắt gao nắm lấy bàn cổ tay của Cầm Thanh Tuyết, hắn kéo tay nàng xuống gần mình, để tay nàng áp sát vào má mình rồi trầm giọng hỏi :- Ngươi không nhận ra bổn vương.
Cầm Thanh Tuyết cũng bất ngờ trước hành động của nam nhân trước mặt, cả người cũng theo đà cúi xuống, nam nhân này hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trước đây hai người họ có quen biết nhau sao?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu rồi hỏi lại :
- Chúng ta từng quen biết nhau sao?
Đông Phương Lãnh bị câu hỏi của Cầm Thanh Tuyết làm cho sợ hãi, hắn bốn năm qua điên cuồng nhớ nàng, điên cuồng đi tìm nàng, khó khăn lắm mới gặp được nàng, cuối cùng câu trả lời mà hắn nhận được lại là câu nói khiến hắn đau lòng. Nữ nhân này thật sự rất biết cách hành hạ hắn, hành hạ tâm trí hắn.
Đông Phương Lãnh không kiềm chế được mà đưa tay trái lên phía sau gáy Cầm Thanh Tuyết kéo nhẹ khuôn mặt nàng xuống sát khuôn mặt hắn. Mỗi nàng chạm môi hắn, hắn hôn nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của nàng. Đôi môi hắn tham lam cuốn lấy hơi ấm từ môi nàng .
Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ tới hóa đá, đôi môi hắn lạnh quá, lạnh tới độ như nàng đang chạm vào khối băng vậy đó.
Đầu óc Cầm Thanh Tuyết quay cuồng, từng đợt kí ức lại như thế ùa về trong đầu, đúng là hắn... Hắn là tam vương gia.. Hắn là người đối với nàng mỗi lần gặp đều rất ôn nhu và ấm áp.. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra quãng thời gian còn sót lại trước khi tới đây .
Cầm Thanh Tuyết bất ngờ liền đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi ngồi dậy, tay nàng gấp gáp điểm hai huyệt trên người hắn.Lời thốt ra cũng không hề suy nghĩ :
- Vương gia...Ngay sau đó Cầm Thanh Tuyết đứng lên cầm theo giỏ thuốc và nhanh chóng rời đi, tâm trí không hiểu sao lại thấy rất sợ hãi. Một chút nàng cũng không hề quay lại nhìn về phía sau, một mạch thẳng về U Sơn Cốc.
Đông Phương Lãnh bị điểm đúng huyệt mạch chính, một chút cũng không thể nhúc nhích, một lời cũng không thể nói ra.Lần này chính hắn nằm yên ở đó nhìn bóng lưng Cầm Thanh Tuyết như gió vứt đi khỏi trước mặt.
Nội tâm lần nữa hung hăng nóng giận, bình thường hắn chỉ cần vận nội lực liền có thể giải đạo trên người. Nhưng huyệt mà Cầm Thanh Tuyết lại điểm lại là chí mạng khiến hắn không thể động đậy mà chỉ có thể chờ trong hai khắc nữa mới có thể giải huyệt.
Đông Phương Lãnh gào thét trong lòng cả người cứ như vậy nằm bất động nhìn Cầm Thanh Tuyết rời đi.
Chợt nhớ ra là phía sau còn một tên nam nhân đeo mặt nạ, nàng đưa ánh mắt nhìn hắn đang nằm bất động dưới đất. Hai ánh mắt thẳng thắn nhìn nhau, hắn nhìn nàng không chút nào sợ hãi .
Trong lòng Cầm Thanh Tuyết liền có chút không tin được, tên nam nhân này hẳn là không phải người bình thường, sức chịu đựng của hắn cũng thật tốt, người bình thường nếu trúng hai loại độc kia . Hẳn là mất tám cái mạng rồi chứ đừng nói đến chuyện nằm đó mà nhìn nàng như thế kia được.
Đông Phương Lãnh bị độc trên cây kiếm hành hạ khiến cơ thể đau đớn, cả người cũng không còn chút sức lực, đan điền không tự chủ ho ra một ngụm máu đen. Vừa lúc quay lên thì bắt gặp ánh mắt của Cầm Thanh Tuyết đang nhìn mình.
Cầm Thanh Tuyết theo sư phụ học y dược bao năm cũng được coi là đại phu đi, thấy người trước mặt bị thương cùng với trúng độc, nàng đương nhiên không thể ngồi yên nhìn được .
Cầm Thanh Tuyết bước tới phía nam nhân đeo mặt nạ rồi đặt giỏ thuốc xuống bên cạnh hắn . Giọng nói thanh thoát và êm tai vang lên về phía nam nhân kia:
- Này vị huynh đài, ta nhìn ngươi cũng không phải người xấu. Hôm nay ta giúp ngươi trị thương chỉ hi vọng sau này ngươi đừng lấy oán báo ân ta có được không?
Vừa nói Cầm Thanh Tuyết vừa lấy trong tay áo ra mấy cây châm bạc đặt xuống đất, không để nam nhân trước mặt trả lời nàng liền lấy dao găm trong tay, rồi xé toạc mảnh áo xung quanh bả vai và chỗ vết thương, sau đó thi châm xuống bả vai trái ngay cách thanh kiếm và vết thương tầm một gang tay.Đông Phương Lãnh bị sắc đẹp của Cầm Thanh Tuyết làm tim đập loạn mất mấy nhịp, hắn mặc kệ để cho nàng làm mọi thứ, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng . Nội tâm nhộn nhạo vui mừng vì hắn đã tìm được
nàng, tâm trí hắn dường như chưa từng có cảm giác như vậy trước kia. Nữ tử mà ngày đêm hắn mong nhớ thật không ngờ lại có nhiều thay đổi tới như vậy.
Sau đó Cầm Thanh Tuyết đưa tay kiểm tra mạch đập của nam nhân trước mặt, vừa đặt ray lên cổ tay phải hắn nàng liền thất kinh mà rụt tay lại.Giọng nói có phần không tin nổi :
- Ngươi có đúng là con người không vậy? Trúng tàn độc như vậy mà ngươi vẫn có thể dùng nội lực.
Đông Phương Lãnh một chút sức lực cũng không còn có thể trả lời của nàng. Hắn mi mắt trĩu nặng nhưng lại không dám thả mình ngủ đi, hắn chỉ có thể dùng toàn bộ nội lực để khiến mình tỉnh táo. Vì hắn sợ chỉ cần nhắm mắt lại thì nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn như khi trước.
Còn nhớ khi đó khi hắn đang chuẩn bị rời đi tới biên cương, nàng và sư bá cùng sư phụ không một lời từ biệt mà biến mất. Không lâu sau hắn âm thầm từ biên cương trở về đã dùng hết nhân lực của Huyết Sát Các để tìm kiếm tung tích của ba người. Nhưng ba người cứ như vậy bốc hơi khỏi thế giới.
Thời gian cũng dần trôi đi, hắn mặc dù không còn quá khổ sở khi không thấy nàng trong tầm mắt mình như trước, nhưng lại không hiểu sao mỗi lần mộng mị hắn đều thấy được bóng lưng của nàng trong giấc mộng ấy. Cho đến khi tỉnh lại cuối cùng lại chính là bóng lưng cô tịch của chính mình.
Lần này gặp lại Cầm Thanh Tuyết, dù nàng đã trưởng thành và xinh đẹp cũng khác xưa hoàn toàn. Nhưng hắn vẫn nhận ra nàng cũng chính vì đóa bỉ ngạn xanh trên trán .
Đóa bỉ ngạn xanh đôi lúc còn phát sáng, đã in hằn trong tâm trí của hắn bao nhiều năm qua. Hắn từng thấy qua đóa bỉ ngạn đó ở phía sau lưng trên bả vai của Cầm Thanh Tuyết lúc nàng mới sinh ra và được bà đỡ mang ra ngoài .Từng nét từng đường in hằn của đóa bỉ ngạn trên trán nàng, giống y hệt đóa hoa hắn nhìn thấy năm đó ở lưng nàng một chút cũng không thay đổi hay khác đi.
Cầm Thanh Tuyết thấy tên nam nhân trước mặt thất thần lại nghĩ hắn là đau quá không còn đủ minh mẫn.
Sợ vết thương để lâu sẽ làm cánh tay trái của hắn sẽ bị hoại tử, Cầm Thanh Tuyết lấy trong giỏ trúc một nắm cây "Bạch đồng nữ, diệp hạ châu và hạn liên thảo ". Nàng nhanh chóng lấy cối nhỏ trong giỏ trúc rồi giã chúng, vừa giã vừa nói:
May mắn là vừa rồi ta đi ở ngọn núi bên kia có tiện tay hái một nắm. Ở đây có Bạch đồng nữ để giúp ngươi kháng viêm, diệp hạ châu giúp ngươi hút độc còn có hạn liên thảo giúp ngươi cầm máu sau khi ta rút kiếm ra. Sau này ngươi trở về liền lấy ba loại này giã ra rồi đắp vào vết thương.
Đông Phương Lãnh mở lớn mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, miệng vẫn không có chút sức lực để cất thành tiếng. Nội lực trong người đã cạn kiệt, hắn chỉ có thể nói trong đầu " nàng còn muốn đi đâu ".
Cầm Thanh Tuyết giã nát song liền đưa tay rút mạnh thanh kiếm trên vai của nam nhân trước mặt rồi vứt sang một bên.Vừa rồi nàng đã thi châm cầm máu và đã chặn châm để dừng các huyệt mạch chủ chốt của hắn rồi, hiện tại phải nhanh hút độc trở ra ngoài tránh để độc ăn đến xương tủy.
Lại gấp rút lấy hết bã thuốc trong cối đắp lên vết thương, lại tiếp tục lấy thêm dược liệu cho vào cối giã nát.
Khi Cầm Thanh Tuyết đắp thuốc lên bả vai trái, Đông Phương Lãnh không hét lên mà chỉ cắn răng chịu đựng cơn đau đớn như đang bị rút xương tủy trên người của mình.
Cầm Thanh Tuyết quay ra thấy hắn cắn chặt môi thì nhẹ lấy trong tay áo ra hai viên đan dược đặt lên miệng hắn rồi nói :- Ngươi nuốt chúng đi, sẽ giảm bớt đau đớn một chút đấy.
Đông Phương Lãnh há nhỏ miệng ra để đan dược vào bên trong, quả thật chưa đến một khắc thì hắn không còn cảm thấy khổ sở như trước nữa.
NOVEL TOON
Sau ba bốn lần giã rồi đắp thuốc Cầm Thanh Tuyết kiểm tra lại mạch đập của nam nhân trước mặt cũng coi làm tạm ổn rồi . Ngay bây giờ nàng phải rút châm và trở về cốc thôi, sư phụ tỉnh dậy mà phát hiện ra nhất định sẽ tức giận với mình.
Sau khi đắp lần thuốc thứ tư song Cầm Thanh Tuyết lấy trong áo chiếc khăn tay rồi buộc kín lại miệng vết thương. Nhìn cánh tay đã có phần nhuận huyết hơn nàng mới thở nhẹ đưa tay rút hết các châm trên người của nam nhân nằm đó.
Đông Phương Lãnh cả người như chút được cơn đau và gánh nặng, hắn thở nhẹ ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú.
Cầm Thanh Tuyết không nhìn rõ bên trong chiếc mặt nạ, nam nhân này là đang ngủ hay thức, vốn định đứng lên thì thấy bên trong chiếc mặt nạ hình như chảy ra chút máu. Nàng lo lắng không biết hắn có bị thương bên trong khuôn mặt hay không .
Bây giờ Cầm Thanh Tuyết mới chú ý tới sống mũi của nam nhân này rất cao, khuôn mặt góc cạnh, đôi môi hơi nhợt nhạt nhưng lại rất cuốn hút, yếu hầu của hắn thật đẹp. Cả cơ thể săn chắc và cuốn húy, nhìn đồng bộ tất cả ngoài chiếc mặt nạ che đi đôi mắt ra thì đúng là một nam nhân cực phẩm.
Cầm Thanh Tuyết nghe thấy hơi thở đều đều của người nằm dưới đất lại nghĩ hắn vì đau nên ngủ rồi, vừa rồi cho hắn uống hai viên đan dược cũng có chút thành phần là thuốc ngủ.
Tay Cầm Thanh Tuyết không tự chủ đưa lên muốn tháo mặt nạ của hắn ra muốn xem cả khuôn mặt này tuấn mĩ thế nào, nàng cũng muốn xem để kiểm tra xem vết thương trong mặt hắn .
Tay còn cách mặt nạ chừng một gang tay liền bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy, giọng nói của hắn nghe có chút ôn hòa :
- Những người nhìn thấy mặt bổn tôn chỉ có thể : một là chết hai là trở thành người của bổn tôn.
Cầm Thanh Tuyết bị hắn nắm lấy bàn tay liền khựng lại, lời nói như bị hắn bắt quả tang mình làm việc xấu nàng liền lắp bắp nói :
- Ta... Ta chỉ muốn xem vết thương trên mặt của ngươi... ngươi không muốn thì cũng thôi đi...Ta cũng không cần xem nữa..
Đông Phương Lãnh môi khẽ nhếch lên cười nhẹ, hắn đưa tay trái lên cầm vào sườn chiếc mặt nạ rồi tháo xuống, theo đó là lời nói ôn nhu:
- Muộn rồi. Ta cho ngươi xem đủ.
Cầm Thanh Tuyết bị thất thần bởi đôi mắt đỏ như máu của nam nhân trước mặt, đúng là khuôn mặt này rất tuấn mĩ và cuốn hút. Miệng nàng không tự chủ mà thốt lên :
- Mắt ngươi đẹp quá.
Đông Phương Lãnh có chút sững người vì Cầm Thanh Tuyết không nhận ra hắn, nhưng lời nói đó, câu khen đó vẫn là nàng từng nói với hắn cách đây hơn bốn năm.
Đông Phương Lãnh tay phải vẫn gắt gao nắm lấy bàn cổ tay của Cầm Thanh Tuyết, hắn kéo tay nàng xuống gần mình, để tay nàng áp sát vào má mình rồi trầm giọng hỏi :- Ngươi không nhận ra bổn vương.
Cầm Thanh Tuyết cũng bất ngờ trước hành động của nam nhân trước mặt, cả người cũng theo đà cúi xuống, nam nhân này hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trước đây hai người họ có quen biết nhau sao?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu rồi hỏi lại :
- Chúng ta từng quen biết nhau sao?
Đông Phương Lãnh bị câu hỏi của Cầm Thanh Tuyết làm cho sợ hãi, hắn bốn năm qua điên cuồng nhớ nàng, điên cuồng đi tìm nàng, khó khăn lắm mới gặp được nàng, cuối cùng câu trả lời mà hắn nhận được lại là câu nói khiến hắn đau lòng. Nữ nhân này thật sự rất biết cách hành hạ hắn, hành hạ tâm trí hắn.
Đông Phương Lãnh không kiềm chế được mà đưa tay trái lên phía sau gáy Cầm Thanh Tuyết kéo nhẹ khuôn mặt nàng xuống sát khuôn mặt hắn. Mỗi nàng chạm môi hắn, hắn hôn nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của nàng. Đôi môi hắn tham lam cuốn lấy hơi ấm từ môi nàng .
Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ tới hóa đá, đôi môi hắn lạnh quá, lạnh tới độ như nàng đang chạm vào khối băng vậy đó.
Đầu óc Cầm Thanh Tuyết quay cuồng, từng đợt kí ức lại như thế ùa về trong đầu, đúng là hắn... Hắn là tam vương gia.. Hắn là người đối với nàng mỗi lần gặp đều rất ôn nhu và ấm áp.. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra quãng thời gian còn sót lại trước khi tới đây .
Cầm Thanh Tuyết bất ngờ liền đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi ngồi dậy, tay nàng gấp gáp điểm hai huyệt trên người hắn.Lời thốt ra cũng không hề suy nghĩ :
- Vương gia...Ngay sau đó Cầm Thanh Tuyết đứng lên cầm theo giỏ thuốc và nhanh chóng rời đi, tâm trí không hiểu sao lại thấy rất sợ hãi. Một chút nàng cũng không hề quay lại nhìn về phía sau, một mạch thẳng về U Sơn Cốc.
Đông Phương Lãnh bị điểm đúng huyệt mạch chính, một chút cũng không thể nhúc nhích, một lời cũng không thể nói ra.Lần này chính hắn nằm yên ở đó nhìn bóng lưng Cầm Thanh Tuyết như gió vứt đi khỏi trước mặt.
Nội tâm lần nữa hung hăng nóng giận, bình thường hắn chỉ cần vận nội lực liền có thể giải đạo trên người. Nhưng huyệt mà Cầm Thanh Tuyết lại điểm lại là chí mạng khiến hắn không thể động đậy mà chỉ có thể chờ trong hai khắc nữa mới có thể giải huyệt.
Đông Phương Lãnh gào thét trong lòng cả người cứ như vậy nằm bất động nhìn Cầm Thanh Tuyết rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương