Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 92
Sau khi Phong Mặc Vân rời đi Cầm Thanh Tuyết mới cười nhẹ nhìn ra ngoài cửa rồi nói :
- Vương gia, ngài không tới chính phòng dùng bữa hay sao? Giờ này sao lại đứng thập thò ngoài đó.
Đông Phương Lãnh bước vào phòng trên khuôn mặt có chút âm trầm, hắn đi tới sát cạnh Cầm Thanh Tuyết rồi đưa tay nắm nhẹ lấy cổ tay nàng nói :
- Bồn vương trước nay chưa từng được nàng tặng trà.
Cầm Thanh Tuyết buông tay Đông Phương Lãnh ra rồi cười nhẹ, nàng đưa tay nhặt mấy nhánh quế hương đang rơi vãi trên tầng hai của giá đựng, nàng cười nhẹ nói :
- Vương gia, trà trong Lãnh phủ là loại thượng đẳng, ta chỉ sợ ngài uống trà nhạt của ta sẽ không quen.
Đông Phương Lãnh kéo nhẹ tay Cầm Thanh Tuyết về hướng ngực mình rồi nói :
- Thanh Tuyết, bổn vương rất không thích ngươi và Phong Mặc Vân đi cùng nhau.
Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt nhàn nhạt tức giận của Đông Phương Lãnh trong lòng có chút buồn cười, lại không nhịn được trêu trọc hắn mà nói :
- Vương gia, ngài chẳng phải còn bận đi với vị tiểu công chúa kia sao? Ta cũng là bất đắc dĩ mới tiếp xúc gần với
Phong công tử thôi.
Đông Phương Lãnh đưa cánh tay mình lên ôm eo của Cầm Thanh Tuyết kéo nàng dựa sát vào ngực mình ,mặt hắn lại cúi gần sát mặt nàng rồi nói:
- Thanh Tuyết, bổn vương cũng vì có chuyện bất đắc dĩ. Nàng ta chính là người nắm giữ một cuốn bí tịch liên quan tới truyền thuyết của Minh vương và Thánh nữ.
Đông Phương Lãnh trong mắt sắc thái nhàn nhạt thay đổi, từ bình dị liền nổi lên đầy tia sát khí, ánh mắt ấy lại nhìn thẳng trực diện vào mắt Cầm Thanh Tuyết, giọng nói cũng trầm hơn hẳn:
- Chẳng phải nàng rất muốn có nó sao?
Cầm Thanh Tuyết mắt liền chuyển từ bất ngờ cho đến giật mình. Nàng mơ hồ nhận ra Đông Phương Lãnh đang thay đổi trạng thái .
Nàng có chút run sợ, nàng đưa tay đẩy mạnh Đông Phương Lãnh, muốn tách hắn xa khỏi người mình. Nhưng thật sự hắn rất mạnh, bản thân cảm nhận được eo của mình đang bị tay hắn bóp chặt đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết cố gắng lấy lại bình tĩnh, lần này nàng cũng từ kinh ngạc cho tới run sợ hắn, chỉ là vẫn còn chưa bị tâm ma của hẳn ép hết nội lực thì nàng liền đưa tay lên che lại mắt của Đông Phương Lãnh rồi ôn nhu nói :
- Vương gia, người như vậy thật sự dọa ta sợ.
Đông Phương Lãnh sau khi nghe tiếng nói trầm ấm của Cầm Thanh Tuyết, khuôn mặt lại cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng áp lại, khiển sát khí trong mắt liền biến mất. Khí lực ở tay đang nắm chặt eo nàng cũng đã giảm đi nhiều .
Sau khi thay đổi sắc thái Đông Phương Lãnh liền đưa tay nắm nhẹ bàn tay Cầm Thanh Tuyết đang che mắt mình rồi kéo xuống.
Mặt hắn cúi xuống rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng,sau đó liền ôn nhu nói với nàng :
- Thanh Tuyết ... Xin lỗi... Không hiểu sao gần đây mỗi lần bồn vương nghĩ đến chuyện gì tức giận liền không thể đè nén được nội tâm thay đổi.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu, nàng không trách tam vương gia, chỉ có điều mỗi lần Đông Phương Lãnh như vậy nàng cũng không cách nào có thể khống chế nổi cơ thể mình, tránh để bị hần ép mất khí lực.
Cầm Thanh Tuyết lần này không dấu chuyện cơ thể mình thay đổi khi hắn bộc phát tâm ma, nàng nhẹ kéo tay
Đông Phương Lãnh ra khỏi eo mình rồi đứng thẳng lên, nàng nhẹ giọng nói với hắn :
- Vương gia, mỗi lần ta ở cạnh ngài lúc tâm ma của ngài bộc phát. Cơ thể của ta không tự chủ rất run sợ và mất đi hết khí lực. Hôm trước trong Lãnh vương phủ cũng vậy, khi ngài bùng lên lửa hận trong mắt, ta cũng là bị khí lực đó áp chế nên bất động không thể làm gì.
Đông Phương Lãnh nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy đau lòng, hắn nắm lấy bàn tay nàng rồi nói nhẹ :
- Bồn vương nhất định sẽ tìm cách khắc chế nó.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng trả lời lại tam vương đầy tin tưởng:
- Vương gia ta tin ngài, nhất định ngài sẽ không xuống tay với ta.
Cầm Thanh Tuyết không để Đông Phương Lãnh đáp lại nàng liền nhanh nói tiếp:
- Vương gia, người nói xem cuốn bí tịch của Tề Mẫn Nhi nắm giữ sẽ có nội dung gì?
Đông Phương Lãnh lắc đầu đáp lại Cẩm Thanh Tuyết :
- Bồn vương cũng không biết, nàng thích nó như vậy bổn vương nhất định sẽ lấy nó cho nàng. Chỉ là Tề Mẫn Nhi thâm tàng bất lộ, nàng ta vai vế trong giang hồ cũng không hề đơn giản, vậy nên chuyện này cứ để bồn vương làm. Nàng cũng đừng mạo hiểm tìm nàng ta nghe không?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu với Đông Phương Lãnh rồi trầm lặng hỏi :
- Vương gia, vậy tiếp theo người muốn làm gì?
Đông Phương Lãnh nhìn Cầm Thanh Tuyết trìu mễn, hắn đáp :
- Bồn vương đang cho người thăm dò tung tích của cuốn bí tịch. Thì mới phát hiện ra Tề Mẫn Nhi là có liên quan tới bang phái trong giang hồ .Tạm thời vẫn chưa nên làm lớn chuyện, tránh để đánh rắn động cỏ, như vậy nàng ta sẽ tăng thêm mức độ đề phòng. Chúng ta cũng sẽ khó tìm ra dấu vết của bí tịch.
Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu với Đông Phương Lãnh, nàng lại tò mò hỏi lại hẳn :
- Vương gia vì sao ngài không hỏi ta muốn chúng để làm gì?
Đông Phương Lãnh đưa hai tay lên hai lên áp vào hai bên má của Cầm Thanh Tuyết rồi nựng nhẹ, hắn nở nụ cười nhẹ ôn nhu nói với nàng :
- Bồn vương cũng giống nàng, bổn vương tin tưởng nàng. Nhất định nàng sẽ không làm hại bồn vương, nhất định đến một thời điểm thích hợp nàng sẽ nói cho bồn vương những điều mà nàng muốn nói.
Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu với Đông Phương Lãnh.
Bỗng xa xa Cầm Thanh Tuyết nghe tiếng bước chân là có người đang đến, nàng nhẹ giọng nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, chúng ta lại có người đến tìm rồi. Ngài đi trước đi, đừng để nàng ta lại nghi ngờ.
Đông Phương Lãnh buông tay của mình xuống lại nhìn nàng cất giọng nói có chút buồn buồn:
- Thanh Tuyết, nàng chẳng phải nên an ủi bồn vương một chút hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn Đông Phương Lãnh lại thấy chút buồn cười.
Nàng cũng bước lên phía hắn hai bước rồi đưa hai tay vòng qua cổ hắn, chân cũng kiếng nhẹ lên mặt áp mặt hắn, môi chạm nhẹ vào môi hắn.
Đông Phương Lãnh ngay lập tức nắm lấy cơ hội liền cúi người hồn đáp lại nàng, tay cũng đưa lên ôm chặt eo của nàng. Hắn hôn nàng thật sâu đắm và đầy mê luyến.
Cầm Thanh Tuyết vốn chỉ định hôn nhẹ Đông Phương Lãnh nhưng cuối cùng lại bị hắn hôn cho tới hít thở không thông.
Bên tai Cầm Thanh Tuyết thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng liền đưa tay ra trước ngực Đông Phương Lãnh đầy mạnh hắn ra rồi quay bước đi nhanh ra ngoài. Vừa đi còn không quên nói nhỏ lại :
- Vương gia, ta đi trước ngài cũng nhanh tới chính phòng đi .
Đông Phương Lãnh đứng phía sau không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
Bên ngoài lúc ấy tiếng của Cầm Phương Liên cũng lanh lảnh vang lên:
- Cầm Thanh Tuyết ngươi biết vác xác đi mà không biết vác xác trở về hay sao? Ám hại ta còn phải đi tới tận đây tìm ngươi.
Cầm Thanh Tuyết không đáp lại Cầm Phương Liên mà trực tiếp đi về phía chính phòng, nàng không muốn gây chuyện với nàng ta trong ngày hôm nay tránh để nàng ta lại làm ẩm lên.
Bước vào chính phòng mọi thứ đã được bày biện lên đầy đủ, người ngồi chính giữa là Cầm Phượng Ngọc. Hai bên bên phải là có một ghế trống sau đó lầm lượt là : Ngũ vương gia, nhị thái tử Ô Vân Quốc, công chúa Ô Vân Quốc, và cuối cùng là Cầm Phương Liên.
Bên trái lại lần lượt là : Hứa Trạch đại thế gia, Phong Mặc Vân tiếp đến là một ghế trống, dưới ghế trống là nhị phu nhân và tiểu thiếu gia.
Vừa bước vào nhị phu nhân đã cất tiếng gọi Cầm Thanh Tuyết :
- Thanh Tuyết lại đầy.
Nhị phu nhân chính là chỉ ghế giữa bà và Phong Mặc Vân.
Cầm Thanh Tuyết mặc dù có chút không thoải mái trong lòng nhưng nhìn sắc mặt của phụ thân thì chắc chắn người sắp xếp chỗ ngồi này chính là ông ấy.
Cầm Thanh Tuyết cũng đành cúi người hành lễ với mọi người rồi bước vào chỗ ghế trống mà nhị phu nhân chỉ.
Ngay sau khi nàng ngồi xuống thì Đông Phương Lãnh lạnh lùng bước vào. Ánh mắt hắn lại nhàn nhạt tỏa ra sát khí nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân.
Đông Phương Lãnh chính là tới ghế trống cạnh Cẩm thừa tướng rồi ngồi xuống .
Cẩm thừa tướng đợi tam vương gia ổn định vị trí liền vui vẻ đứng lên tay cũng cầm ly rượu rồi nói :
- Các vị, hôm nay thật vinh hạnh cho lão nô được tiếp đón các vị tới phủ làm khách. Nào mời mọi người nâng ly để cùng với lão nô khai tiệc.
Ngoài Đông Phương Lãnh đang lạnh mặt ra thì ai nấy đều cười nhẹ nâng ly rượu hướng về phía Cầm thừa tướng gật đầu nói :
- Cầm thừa tướng mời.
Sau khi uống ly rượu đầu thì mọi người bắt đầu đưa đũa gắp thức ăn. Lại thêm người này mời người kia một ly, khiến bàn tiệc cũng có chút huyên náo hơn.
Phong Mặc Vân cảm xúc trong lòng vẫn còn có chút khó nói, lại ngồi gần Cầm Thanh Tuyết khiến hắn liền thấy chút ngượng nghịu.
Cầm Thanh Tuyết bị phụ thân ra hiệu liền quay lại cười nhẹ với Phong Mặc Vân, nàng cũng nhẹ lấy đũa khác gắp một miếng chả phượng đặt nhẹ vào bát của hắn rồi nói :
- Phong công tử, mời dùng thử món chả phượng món ăn đặc trưng trong kinh thành ta.
Phong Mặc Vân cũng cười nhẹ gật đầu nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Đa tạ Cầm tiểu thư.
Sau đó Phong Mặc Vân cũng gắp thêm chút cá vào bát cho Cầm Thanh Tuyết, một lúc lại gắp thêm chút nem cho nàng.
Phía đối diện Đông Phương Tiêu chút nữa bị sặc canh, hắn quay đầu nhìn về phía tam ca của mình. Mặt tam ca hẳn đúng là sắp đen thành đít nổi rồi.
Đông Phương Lãnh mắc dù không nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nhưng nội tâm hắn lần nữa dâng lên đầy sự bực bội và ghen tuông. Ánh mắt vẫn là tỏ ra rất bình thản, hắn ngồi đó ung dung uống hết ly rượu này rồi đến ly rượu khác.
Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên ngồi dưới hết sức khó chịu khi nhìn thấy Cầm Thanh Tuyết lại được Phong Mặc
Vân và Đông Phương Lãnh luôn đối đãi đầy nhu tình.
Phong Mặc Vân cùng Cầm Phượng Ngọc và Hứa Trạch và Đông Phương Tiêu và nhị thái tử Ô Vân Quốc cùng nhau uống thêm rất nhiều rượu.
Phong Mặc Vân là người tửu lượng không mấy tốt, uống thêm một chút khuôn mặt hắn liền hồng lên, ánh mắt vẫn là chất chứa đầy mê luyến thi thoảng lại đánh ánh mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh cả người tỏa ra nhàn nhạt hàn khí, hắn ăn không nổi nên chỉ ngồi uống rượu.
Sau một hồi mấy đấng nam nhi đã say ngà ngà. Đông Phương Tiêu lại đi ra ngoài đi tè, Tề Mẫn Nhi thấy có chỗ trống liền cầm bát của mình đi lên ngồi vào chỗ của Đông Phương Tiêu.
Vừa lên nàng ta liền nở nụ cười nhìn Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Lãnh ca ca, huynh ăn chút đi. Huynh uống nhiều rượu như vậy cũng không tốt.
Nói rồi Tề Mẫn Nhi lấy đũa của mình gắp một đũa cá vào bát của Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh trong lòng lại càng chán ghét nàng ta. Hắn lạnh lùng đứng lên rồi nói lớn :
- Bồn vương ăn no rồi.
Nói song hắn quay mặt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết đang chơi đùa với tiểu thiếu gia của Cầm phủ. Thấy nàng vẫn không chút nào chú ý mình hắn liền ôm theo cơn tức giận đi ra ngoài.
Tề Mẫn Nhi vừa đứng lên muốn đuổi theo Đông Phương Lãnh thì đã bị Đông Phương Tiêu đi vào ngăn lại, hắn dù say nhưng vẫn biết tam ca đang tức giận. Sợ nàng ta đuổi theo huynh ấy không nhịn được ra tay thì hỏng chuyện.
Tề Mẫn Nhi liền hậm hực dẫm chân rồi ngồi xuống bàn lại lấy ánh mắt thù địch nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.
Sau đó Tề Phụng Quân cũng ngả say liền xin phép Cầm thừa tướng trở về. Cũng không quên kéo theo Tề Mẫn Nhi, sợ để nàng ta ở lại sẽ nháo làm mất mặt hoàng tộc.
Đông Phương Tiêu lúc này rượu ngấm vào người cũng say gục trên bàn.
Cầm thừa tướng và Hứa Trạch đại thế gia cũng say tới mức đi không vững.
Cầm thừa liền phân phó quản gia chuẩn bị mấy phòng để mấy người kia nghỉ ngơi .
Sau đó nhị phu nhân dìu cẩm thừa tướng đi nghỉ ngơi. Gia nhân trong phủ dìu ngũ vương gia, Hứa Trạch đại thế gia lui xuống.
Phong Mặc Vân tuy có chút say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để đi lại.
Thấy mọi người rời đi hết Cầm Thanh Tuyết cũng không nán lại liền cúi người hành lễ với Phong Mặc Vân muốn rời đi.
Phong Mặc Vân trong người có chút hơi men lại thêm nội tâm rạo rực khó tả, thấy Cầm Thanh Tuyết muốn rời đi hắn liền nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ rồi trầm giọng nói :
- Cầm tiểu thư, ta vừa gặp người liền thấy rất mến mộ. Lần này ta tới đây thật không ngờ vừa gặp ngươi liền nhất kiến trung tình. Ta lại không thể ở đây lâu....
Lời còn chưa nói hết đã bị Cẩm Thanh Tuyết nhẹ lấy tay nàng kéo tay hắn ra rồi nói :
- Phong công tử, người say rồi mau về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ngày mai lại nói.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền quay người rời đi.
Đề Phong Mặc Vân đứng đó thất thần, hắn liền tự trách mình quá đường đột rồi.
- Vương gia, ngài không tới chính phòng dùng bữa hay sao? Giờ này sao lại đứng thập thò ngoài đó.
Đông Phương Lãnh bước vào phòng trên khuôn mặt có chút âm trầm, hắn đi tới sát cạnh Cầm Thanh Tuyết rồi đưa tay nắm nhẹ lấy cổ tay nàng nói :
- Bồn vương trước nay chưa từng được nàng tặng trà.
Cầm Thanh Tuyết buông tay Đông Phương Lãnh ra rồi cười nhẹ, nàng đưa tay nhặt mấy nhánh quế hương đang rơi vãi trên tầng hai của giá đựng, nàng cười nhẹ nói :
- Vương gia, trà trong Lãnh phủ là loại thượng đẳng, ta chỉ sợ ngài uống trà nhạt của ta sẽ không quen.
Đông Phương Lãnh kéo nhẹ tay Cầm Thanh Tuyết về hướng ngực mình rồi nói :
- Thanh Tuyết, bổn vương rất không thích ngươi và Phong Mặc Vân đi cùng nhau.
Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt nhàn nhạt tức giận của Đông Phương Lãnh trong lòng có chút buồn cười, lại không nhịn được trêu trọc hắn mà nói :
- Vương gia, ngài chẳng phải còn bận đi với vị tiểu công chúa kia sao? Ta cũng là bất đắc dĩ mới tiếp xúc gần với
Phong công tử thôi.
Đông Phương Lãnh đưa cánh tay mình lên ôm eo của Cầm Thanh Tuyết kéo nàng dựa sát vào ngực mình ,mặt hắn lại cúi gần sát mặt nàng rồi nói:
- Thanh Tuyết, bổn vương cũng vì có chuyện bất đắc dĩ. Nàng ta chính là người nắm giữ một cuốn bí tịch liên quan tới truyền thuyết của Minh vương và Thánh nữ.
Đông Phương Lãnh trong mắt sắc thái nhàn nhạt thay đổi, từ bình dị liền nổi lên đầy tia sát khí, ánh mắt ấy lại nhìn thẳng trực diện vào mắt Cầm Thanh Tuyết, giọng nói cũng trầm hơn hẳn:
- Chẳng phải nàng rất muốn có nó sao?
Cầm Thanh Tuyết mắt liền chuyển từ bất ngờ cho đến giật mình. Nàng mơ hồ nhận ra Đông Phương Lãnh đang thay đổi trạng thái .
Nàng có chút run sợ, nàng đưa tay đẩy mạnh Đông Phương Lãnh, muốn tách hắn xa khỏi người mình. Nhưng thật sự hắn rất mạnh, bản thân cảm nhận được eo của mình đang bị tay hắn bóp chặt đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết cố gắng lấy lại bình tĩnh, lần này nàng cũng từ kinh ngạc cho tới run sợ hắn, chỉ là vẫn còn chưa bị tâm ma của hẳn ép hết nội lực thì nàng liền đưa tay lên che lại mắt của Đông Phương Lãnh rồi ôn nhu nói :
- Vương gia, người như vậy thật sự dọa ta sợ.
Đông Phương Lãnh sau khi nghe tiếng nói trầm ấm của Cầm Thanh Tuyết, khuôn mặt lại cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng áp lại, khiển sát khí trong mắt liền biến mất. Khí lực ở tay đang nắm chặt eo nàng cũng đã giảm đi nhiều .
Sau khi thay đổi sắc thái Đông Phương Lãnh liền đưa tay nắm nhẹ bàn tay Cầm Thanh Tuyết đang che mắt mình rồi kéo xuống.
Mặt hắn cúi xuống rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng,sau đó liền ôn nhu nói với nàng :
- Thanh Tuyết ... Xin lỗi... Không hiểu sao gần đây mỗi lần bồn vương nghĩ đến chuyện gì tức giận liền không thể đè nén được nội tâm thay đổi.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu, nàng không trách tam vương gia, chỉ có điều mỗi lần Đông Phương Lãnh như vậy nàng cũng không cách nào có thể khống chế nổi cơ thể mình, tránh để bị hần ép mất khí lực.
Cầm Thanh Tuyết lần này không dấu chuyện cơ thể mình thay đổi khi hắn bộc phát tâm ma, nàng nhẹ kéo tay
Đông Phương Lãnh ra khỏi eo mình rồi đứng thẳng lên, nàng nhẹ giọng nói với hắn :
- Vương gia, mỗi lần ta ở cạnh ngài lúc tâm ma của ngài bộc phát. Cơ thể của ta không tự chủ rất run sợ và mất đi hết khí lực. Hôm trước trong Lãnh vương phủ cũng vậy, khi ngài bùng lên lửa hận trong mắt, ta cũng là bị khí lực đó áp chế nên bất động không thể làm gì.
Đông Phương Lãnh nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy đau lòng, hắn nắm lấy bàn tay nàng rồi nói nhẹ :
- Bồn vương nhất định sẽ tìm cách khắc chế nó.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng trả lời lại tam vương đầy tin tưởng:
- Vương gia ta tin ngài, nhất định ngài sẽ không xuống tay với ta.
Cầm Thanh Tuyết không để Đông Phương Lãnh đáp lại nàng liền nhanh nói tiếp:
- Vương gia, người nói xem cuốn bí tịch của Tề Mẫn Nhi nắm giữ sẽ có nội dung gì?
Đông Phương Lãnh lắc đầu đáp lại Cẩm Thanh Tuyết :
- Bồn vương cũng không biết, nàng thích nó như vậy bổn vương nhất định sẽ lấy nó cho nàng. Chỉ là Tề Mẫn Nhi thâm tàng bất lộ, nàng ta vai vế trong giang hồ cũng không hề đơn giản, vậy nên chuyện này cứ để bồn vương làm. Nàng cũng đừng mạo hiểm tìm nàng ta nghe không?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu với Đông Phương Lãnh rồi trầm lặng hỏi :
- Vương gia, vậy tiếp theo người muốn làm gì?
Đông Phương Lãnh nhìn Cầm Thanh Tuyết trìu mễn, hắn đáp :
- Bồn vương đang cho người thăm dò tung tích của cuốn bí tịch. Thì mới phát hiện ra Tề Mẫn Nhi là có liên quan tới bang phái trong giang hồ .Tạm thời vẫn chưa nên làm lớn chuyện, tránh để đánh rắn động cỏ, như vậy nàng ta sẽ tăng thêm mức độ đề phòng. Chúng ta cũng sẽ khó tìm ra dấu vết của bí tịch.
Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu với Đông Phương Lãnh, nàng lại tò mò hỏi lại hẳn :
- Vương gia vì sao ngài không hỏi ta muốn chúng để làm gì?
Đông Phương Lãnh đưa hai tay lên hai lên áp vào hai bên má của Cầm Thanh Tuyết rồi nựng nhẹ, hắn nở nụ cười nhẹ ôn nhu nói với nàng :
- Bồn vương cũng giống nàng, bổn vương tin tưởng nàng. Nhất định nàng sẽ không làm hại bồn vương, nhất định đến một thời điểm thích hợp nàng sẽ nói cho bồn vương những điều mà nàng muốn nói.
Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu với Đông Phương Lãnh.
Bỗng xa xa Cầm Thanh Tuyết nghe tiếng bước chân là có người đang đến, nàng nhẹ giọng nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, chúng ta lại có người đến tìm rồi. Ngài đi trước đi, đừng để nàng ta lại nghi ngờ.
Đông Phương Lãnh buông tay của mình xuống lại nhìn nàng cất giọng nói có chút buồn buồn:
- Thanh Tuyết, nàng chẳng phải nên an ủi bồn vương một chút hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn Đông Phương Lãnh lại thấy chút buồn cười.
Nàng cũng bước lên phía hắn hai bước rồi đưa hai tay vòng qua cổ hắn, chân cũng kiếng nhẹ lên mặt áp mặt hắn, môi chạm nhẹ vào môi hắn.
Đông Phương Lãnh ngay lập tức nắm lấy cơ hội liền cúi người hồn đáp lại nàng, tay cũng đưa lên ôm chặt eo của nàng. Hắn hôn nàng thật sâu đắm và đầy mê luyến.
Cầm Thanh Tuyết vốn chỉ định hôn nhẹ Đông Phương Lãnh nhưng cuối cùng lại bị hắn hôn cho tới hít thở không thông.
Bên tai Cầm Thanh Tuyết thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng liền đưa tay ra trước ngực Đông Phương Lãnh đầy mạnh hắn ra rồi quay bước đi nhanh ra ngoài. Vừa đi còn không quên nói nhỏ lại :
- Vương gia, ta đi trước ngài cũng nhanh tới chính phòng đi .
Đông Phương Lãnh đứng phía sau không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
Bên ngoài lúc ấy tiếng của Cầm Phương Liên cũng lanh lảnh vang lên:
- Cầm Thanh Tuyết ngươi biết vác xác đi mà không biết vác xác trở về hay sao? Ám hại ta còn phải đi tới tận đây tìm ngươi.
Cầm Thanh Tuyết không đáp lại Cầm Phương Liên mà trực tiếp đi về phía chính phòng, nàng không muốn gây chuyện với nàng ta trong ngày hôm nay tránh để nàng ta lại làm ẩm lên.
Bước vào chính phòng mọi thứ đã được bày biện lên đầy đủ, người ngồi chính giữa là Cầm Phượng Ngọc. Hai bên bên phải là có một ghế trống sau đó lầm lượt là : Ngũ vương gia, nhị thái tử Ô Vân Quốc, công chúa Ô Vân Quốc, và cuối cùng là Cầm Phương Liên.
Bên trái lại lần lượt là : Hứa Trạch đại thế gia, Phong Mặc Vân tiếp đến là một ghế trống, dưới ghế trống là nhị phu nhân và tiểu thiếu gia.
Vừa bước vào nhị phu nhân đã cất tiếng gọi Cầm Thanh Tuyết :
- Thanh Tuyết lại đầy.
Nhị phu nhân chính là chỉ ghế giữa bà và Phong Mặc Vân.
Cầm Thanh Tuyết mặc dù có chút không thoải mái trong lòng nhưng nhìn sắc mặt của phụ thân thì chắc chắn người sắp xếp chỗ ngồi này chính là ông ấy.
Cầm Thanh Tuyết cũng đành cúi người hành lễ với mọi người rồi bước vào chỗ ghế trống mà nhị phu nhân chỉ.
Ngay sau khi nàng ngồi xuống thì Đông Phương Lãnh lạnh lùng bước vào. Ánh mắt hắn lại nhàn nhạt tỏa ra sát khí nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân.
Đông Phương Lãnh chính là tới ghế trống cạnh Cẩm thừa tướng rồi ngồi xuống .
Cẩm thừa tướng đợi tam vương gia ổn định vị trí liền vui vẻ đứng lên tay cũng cầm ly rượu rồi nói :
- Các vị, hôm nay thật vinh hạnh cho lão nô được tiếp đón các vị tới phủ làm khách. Nào mời mọi người nâng ly để cùng với lão nô khai tiệc.
Ngoài Đông Phương Lãnh đang lạnh mặt ra thì ai nấy đều cười nhẹ nâng ly rượu hướng về phía Cầm thừa tướng gật đầu nói :
- Cầm thừa tướng mời.
Sau khi uống ly rượu đầu thì mọi người bắt đầu đưa đũa gắp thức ăn. Lại thêm người này mời người kia một ly, khiến bàn tiệc cũng có chút huyên náo hơn.
Phong Mặc Vân cảm xúc trong lòng vẫn còn có chút khó nói, lại ngồi gần Cầm Thanh Tuyết khiến hắn liền thấy chút ngượng nghịu.
Cầm Thanh Tuyết bị phụ thân ra hiệu liền quay lại cười nhẹ với Phong Mặc Vân, nàng cũng nhẹ lấy đũa khác gắp một miếng chả phượng đặt nhẹ vào bát của hắn rồi nói :
- Phong công tử, mời dùng thử món chả phượng món ăn đặc trưng trong kinh thành ta.
Phong Mặc Vân cũng cười nhẹ gật đầu nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Đa tạ Cầm tiểu thư.
Sau đó Phong Mặc Vân cũng gắp thêm chút cá vào bát cho Cầm Thanh Tuyết, một lúc lại gắp thêm chút nem cho nàng.
Phía đối diện Đông Phương Tiêu chút nữa bị sặc canh, hắn quay đầu nhìn về phía tam ca của mình. Mặt tam ca hẳn đúng là sắp đen thành đít nổi rồi.
Đông Phương Lãnh mắc dù không nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nhưng nội tâm hắn lần nữa dâng lên đầy sự bực bội và ghen tuông. Ánh mắt vẫn là tỏ ra rất bình thản, hắn ngồi đó ung dung uống hết ly rượu này rồi đến ly rượu khác.
Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên ngồi dưới hết sức khó chịu khi nhìn thấy Cầm Thanh Tuyết lại được Phong Mặc
Vân và Đông Phương Lãnh luôn đối đãi đầy nhu tình.
Phong Mặc Vân cùng Cầm Phượng Ngọc và Hứa Trạch và Đông Phương Tiêu và nhị thái tử Ô Vân Quốc cùng nhau uống thêm rất nhiều rượu.
Phong Mặc Vân là người tửu lượng không mấy tốt, uống thêm một chút khuôn mặt hắn liền hồng lên, ánh mắt vẫn là chất chứa đầy mê luyến thi thoảng lại đánh ánh mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh cả người tỏa ra nhàn nhạt hàn khí, hắn ăn không nổi nên chỉ ngồi uống rượu.
Sau một hồi mấy đấng nam nhi đã say ngà ngà. Đông Phương Tiêu lại đi ra ngoài đi tè, Tề Mẫn Nhi thấy có chỗ trống liền cầm bát của mình đi lên ngồi vào chỗ của Đông Phương Tiêu.
Vừa lên nàng ta liền nở nụ cười nhìn Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Lãnh ca ca, huynh ăn chút đi. Huynh uống nhiều rượu như vậy cũng không tốt.
Nói rồi Tề Mẫn Nhi lấy đũa của mình gắp một đũa cá vào bát của Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh trong lòng lại càng chán ghét nàng ta. Hắn lạnh lùng đứng lên rồi nói lớn :
- Bồn vương ăn no rồi.
Nói song hắn quay mặt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết đang chơi đùa với tiểu thiếu gia của Cầm phủ. Thấy nàng vẫn không chút nào chú ý mình hắn liền ôm theo cơn tức giận đi ra ngoài.
Tề Mẫn Nhi vừa đứng lên muốn đuổi theo Đông Phương Lãnh thì đã bị Đông Phương Tiêu đi vào ngăn lại, hắn dù say nhưng vẫn biết tam ca đang tức giận. Sợ nàng ta đuổi theo huynh ấy không nhịn được ra tay thì hỏng chuyện.
Tề Mẫn Nhi liền hậm hực dẫm chân rồi ngồi xuống bàn lại lấy ánh mắt thù địch nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.
Sau đó Tề Phụng Quân cũng ngả say liền xin phép Cầm thừa tướng trở về. Cũng không quên kéo theo Tề Mẫn Nhi, sợ để nàng ta ở lại sẽ nháo làm mất mặt hoàng tộc.
Đông Phương Tiêu lúc này rượu ngấm vào người cũng say gục trên bàn.
Cầm thừa tướng và Hứa Trạch đại thế gia cũng say tới mức đi không vững.
Cầm thừa liền phân phó quản gia chuẩn bị mấy phòng để mấy người kia nghỉ ngơi .
Sau đó nhị phu nhân dìu cẩm thừa tướng đi nghỉ ngơi. Gia nhân trong phủ dìu ngũ vương gia, Hứa Trạch đại thế gia lui xuống.
Phong Mặc Vân tuy có chút say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để đi lại.
Thấy mọi người rời đi hết Cầm Thanh Tuyết cũng không nán lại liền cúi người hành lễ với Phong Mặc Vân muốn rời đi.
Phong Mặc Vân trong người có chút hơi men lại thêm nội tâm rạo rực khó tả, thấy Cầm Thanh Tuyết muốn rời đi hắn liền nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ rồi trầm giọng nói :
- Cầm tiểu thư, ta vừa gặp người liền thấy rất mến mộ. Lần này ta tới đây thật không ngờ vừa gặp ngươi liền nhất kiến trung tình. Ta lại không thể ở đây lâu....
Lời còn chưa nói hết đã bị Cẩm Thanh Tuyết nhẹ lấy tay nàng kéo tay hắn ra rồi nói :
- Phong công tử, người say rồi mau về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì ngày mai lại nói.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền quay người rời đi.
Đề Phong Mặc Vân đứng đó thất thần, hắn liền tự trách mình quá đường đột rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương