Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 93
Cầm Thanh Tuyết vừa rồi cũng đã ra hiệu cho A Ý xuống nấu cho tam vương gia chút canh giải rượu và bát cháo.
Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút mỉm cười, nàng đoán nhất định tam vương gia sẽ không dễ dàng rời đi liền trở về Lãnh phủ.
Nàng cũng nhẹ bước trở về biệt viện của mình, vừa mở cửa bước vào liền rơi vào lồng ngực rắn chắc của Đông Phương Lãnh, trên mũi là mùi rượu nồng đậm.
Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày đưa mắt nhìn lên khuôn mặt hồng nhạt của Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Đông Phương Lãnh ôm nàng trong ngực thật chặt, lời nói cũng có chút trách móc nàng:
- Chẳng phải do nàng sao? Nàng cư nhiên lại trước mặt bổn vương thân thiết với nam nhân khác như vậy. Nội tâm của bồn vương hôm nay thật sự tốn thương rồi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nàng đưa tay ôm phía sau lưng tam vương gia, tay nàng cũng vỗ nhẹ lưng hắn an ủi :
- Vương gia, bây giờ chẳng phải ta ở trong lòng người rồi hay sao? Hơn nữa ta và hắn chẳng phải cũng chỉ là ở mối quan hệ xã giao bắc cầu cho phụ thân ta thôi sao?
Đông Phương Lãnh dụi mặt vào tóc nàng lắc đầu nhẹ nói :
- Bồn vương biết nhưng vẫn là không nhịn được tức giận trong lòng.
Cẩm Thanh Tuyết đấy nhẹ Đông Phương Lãnh ra, tay lại đỡ lấy người hắn rồi nói :
- Vương gia người qua giường nghỉ chút, ta xuống lấy cho người chút cháo. Uống nhiều rượu như vậy lại không ăn gì bụng người sẽ rất khó chịu.
Đông Phương Lãnh chẩm chậm đi theo hướng mà Cầm Thanh Tuyết dìu đi, hắn vẫn là không nhịn được đưa tay sờ sờ vào bên má của nàng.
Vừa tới giường Cẩm Thanh Tuyết liền đỡ Đông Phương Lãnh ngồi xuống.
Đông Phương Lãnh vừa ngồi xuống liền kéo cánh Cầm Thanh Tuyết lại để nàng ngồi lên đùi mình. Tay cũng cầm vào bàn tay nhỏ của nàng, giọng nói thập phần ôn nhu:
- Thanh Tuyết... Ngươi gả cho bổn vương có được không?
Cầm Thanh Tuyết bị hơi thở tràn ngập mùi rượu của Đông Phương Lãnh phả vào mặt, nàng có chút hơi khựng người. Nàng đưa hai bàn tay mình lên áp vào má hắn rồi nói :
- Vương gia ta nhất định sẽ gả cho chàng, nhưng bây giờ lại chưa phải lúc. Có những chuyện đã là thiên mệnh thì nhất định chúng ta phải vượt qua trước thì mới có thể sống yên bình về sau. Đợi ta, sau khi ta làm rõ mọi chuyện nhất định sẽ gả cho chàng.
Đông Phương Lãnh nghe lời của nàng liền mạnh mẽ gật đầu, trong lòng liền an tâm hơn, quả thật là hắn quá nóng vội rồi.
Đông Phương Lãnh đưa hai cánh tay ôm eo nàng, cả người dựa vào người nàng. Mắt nhắm lại tận hưởng những hơi ấm từ nàng truyền tới mình và tận hưởng mùi thơm từ nàng.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ cũng nhẹ buông bàn tay để mặc cho Đông Phương Lãnh ôm mình. Lại thấy A Ý từ ngoài bước vào, nàng nhẹ ra hiệu để A Ý để canh lên bàn.
A Ý vừa đi tới cửa đã thấy Tam vương gia và tiểu thư ôm nhau thân mật, nàng cũng bớt lo lắng. Vừa rồi ở chính phòng thấy vị công tử kia ngỏ ý với tiểu thư làm nàng rất lo lắng và bất an.
Sau khi đặt canh giải rượu và cháo lên bàn, A Ý liền lặng lẽ ra ngoài khép cửa lại.
Cầm Thanh Tuyết lần nữa tách đầu Đông Phương Lãnh ra khỏi ngực mình, nàng đưa tay đỡ mặt đang đỏ lên vì rượu của hắn rồi nhẹ nói :
- Vương gia, ta lấy canh giải rượu cho người. Ăn thêm chút cháo có được không?
Đông Phương Lãnh bị mất đi hơi ấm trên mặt liền thấy chút mất mát, hắn đưa đôi mắt mơ màng nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi lắc đầu nói :
- Bồn vương không muốn ăn.
Cầm Thanh Tuyết liền dùng khuôn mặt buồn buồn cất giọng nói đáp lại tam vương gia:
- Vương gia, vậy mà một câu người nói mọi việc đều nghe theo lời của ta... Hai câu người lại nói theo lời ta.
Đông Phương Lãnh thấy nàng buồn bã không nhịn được gật đầu đáp ứng nàng. Tay cũng sờ vào khuôn mặt nàng nhẹ nói với giọng đày hơi rượu :
- Nàng đừng buồn, bổn vương nghe nàng, mọi việc đều nghe nàng.
Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ rồi đứng lên khỏi đùi Đông Phương Lãnh, tay nắm bàn tay lạnh lạnh của hắn kéo tới bàn.
Cầm Thanh Tuyết làn này là tự tay đút từng thìa canh cho tam vương gia.
Uống song bát canh giải rượu Đông Phương Lãnh cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Vừa rồi uống hơi nhiều rượu bụng có chút no, giờ nhìn bát cháo hẳn cũng không muốn ăn.
Nhưng để làm Cầm Thanh Tuyết thấy vui, lại chẳng mấy khi được nàng tự tay đút cho mình ăn nên Đông Phương Lãnh cũng vui vẻ nuốt vào từng miếng cháo mà nàng đưa tới miệng.
Cầm Thanh Tuyết thấy bát cháo đã vơi nhiều, lại thêm biểu hiện trên khuôn mặt Đông Phương Lãnh đã tỉnh rượu nàng liền ho nhẹ rồi nói :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh nhẹ gật đầu, hắn vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nhu tình. Giọng nói thập phần ôn nhu:
- Ta đây.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng hỏi hắn :
- Hôm nay ta có nghe thấy ngũ vương gia và công chúa Ô Vân Quốc nói chuyện. Có phải thái hậu trở về liền ban hôn cho ngài và nàng ta không?
Đông Phương Lãnh lập tức nghiêm túc lại, hẳn nhanh chóng lắc đầu, bàn tay nắm lấy bàn tay Cẩm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói:
- Không nhất định sẽ không, ai cũng không ép được bồn vương lấy nàng ta. Bồn vương đời này chỉ lấy duy nhất mình nàng.
Cầm Thanh Tuyết nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Đông Phương Lãnh rồi nhàn nhạt nói :
- Thế nếu như nàng ta lấy đó làm điều kiện trao đổi bí tịch thì sao?
Đông Phương Lãnh có chút khựng lại, hắn vẫn là nghiêm túc đáp lại nàng :
- Bồn vương nhất định trước ngày thái hậu ban hôn tìm ra bí tịch trước.
Cầm Thanh Tuyết vốn không phải lo lắng chuyện Tề Mẫn Nhi muốn gả cho Đồng Phương Lãnh vì tình cảm . Điều khiến nàng lo lắng chính là Tề Mẫn Nhi biết y thuật, nàng ta còn biết cả nuôi dưỡng trùng độc. Mà trùng độc chính là điều cấm kị đối với Đông Phương Lãnh hắn.
Hai lần gặp qua Tề Mẫn Nhi, Cầm Thanh Tuyết đã cảm nhận được mùi nồng đậm của trùng độc trên người nàng ta.
Đông Phương Lãnh nhận thấy trong ánh mắt của Cầm Thanh Tuyết là nồng đậm sự lo lắng, hắn ôn nhu nói với nàng :
- Bồn vương nhất định sẽ không tiếp xúc với nàng ta quá gần.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu, nàng trầm giọng nói :
- Nàng ta biết hạ trùng, vương gia vẫn là nên nói chuyện với nàng ta thận trọng một chút. Tránh để nàng ta nghĩ không thông mà hạ trùng vào ngài. Ba loại độc kia bị thêm trùng độc thâm nhập nhất định là cực kì nguy hiểm.
Đông Phương Lãnh biết nàng vẫn luông nhìn thấu nguy hiểm mà lo lắng cho mình trong lòng liền vui vẻ.
Lại nghĩ đến việc ba ngày nữa Thái hậu trở về Cẩm Thanh Tuyết liền phải một mình lên chùa Ngọc Lâm mà không có hắn Đông Phương Lãnh lần nữa nổi cơn lo lắng nói với nàng :
- Thanh Tuyết ba ngày nữa lên chùa Ngọc Lâm cẩn thận một chút. Hôm đó bồn vương không thể đi cùng ngươi được.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng vỗ nhẹ bàn tay Đông Phương Lãnh an ủi :
- Vương gia ta biết rồi. Hơn nữa chúng ta chỉ lên có một ngày thôi chứ có đi lâu đâu.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu, hôm đó nhất định hắn sẽ cắt cử thêm người đi theo phía nàng.
Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút mỉm cười, nàng đoán nhất định tam vương gia sẽ không dễ dàng rời đi liền trở về Lãnh phủ.
Nàng cũng nhẹ bước trở về biệt viện của mình, vừa mở cửa bước vào liền rơi vào lồng ngực rắn chắc của Đông Phương Lãnh, trên mũi là mùi rượu nồng đậm.
Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày đưa mắt nhìn lên khuôn mặt hồng nhạt của Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Đông Phương Lãnh ôm nàng trong ngực thật chặt, lời nói cũng có chút trách móc nàng:
- Chẳng phải do nàng sao? Nàng cư nhiên lại trước mặt bổn vương thân thiết với nam nhân khác như vậy. Nội tâm của bồn vương hôm nay thật sự tốn thương rồi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nàng đưa tay ôm phía sau lưng tam vương gia, tay nàng cũng vỗ nhẹ lưng hắn an ủi :
- Vương gia, bây giờ chẳng phải ta ở trong lòng người rồi hay sao? Hơn nữa ta và hắn chẳng phải cũng chỉ là ở mối quan hệ xã giao bắc cầu cho phụ thân ta thôi sao?
Đông Phương Lãnh dụi mặt vào tóc nàng lắc đầu nhẹ nói :
- Bồn vương biết nhưng vẫn là không nhịn được tức giận trong lòng.
Cẩm Thanh Tuyết đấy nhẹ Đông Phương Lãnh ra, tay lại đỡ lấy người hắn rồi nói :
- Vương gia người qua giường nghỉ chút, ta xuống lấy cho người chút cháo. Uống nhiều rượu như vậy lại không ăn gì bụng người sẽ rất khó chịu.
Đông Phương Lãnh chẩm chậm đi theo hướng mà Cầm Thanh Tuyết dìu đi, hắn vẫn là không nhịn được đưa tay sờ sờ vào bên má của nàng.
Vừa tới giường Cẩm Thanh Tuyết liền đỡ Đông Phương Lãnh ngồi xuống.
Đông Phương Lãnh vừa ngồi xuống liền kéo cánh Cầm Thanh Tuyết lại để nàng ngồi lên đùi mình. Tay cũng cầm vào bàn tay nhỏ của nàng, giọng nói thập phần ôn nhu:
- Thanh Tuyết... Ngươi gả cho bổn vương có được không?
Cầm Thanh Tuyết bị hơi thở tràn ngập mùi rượu của Đông Phương Lãnh phả vào mặt, nàng có chút hơi khựng người. Nàng đưa hai bàn tay mình lên áp vào má hắn rồi nói :
- Vương gia ta nhất định sẽ gả cho chàng, nhưng bây giờ lại chưa phải lúc. Có những chuyện đã là thiên mệnh thì nhất định chúng ta phải vượt qua trước thì mới có thể sống yên bình về sau. Đợi ta, sau khi ta làm rõ mọi chuyện nhất định sẽ gả cho chàng.
Đông Phương Lãnh nghe lời của nàng liền mạnh mẽ gật đầu, trong lòng liền an tâm hơn, quả thật là hắn quá nóng vội rồi.
Đông Phương Lãnh đưa hai cánh tay ôm eo nàng, cả người dựa vào người nàng. Mắt nhắm lại tận hưởng những hơi ấm từ nàng truyền tới mình và tận hưởng mùi thơm từ nàng.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ cũng nhẹ buông bàn tay để mặc cho Đông Phương Lãnh ôm mình. Lại thấy A Ý từ ngoài bước vào, nàng nhẹ ra hiệu để A Ý để canh lên bàn.
A Ý vừa đi tới cửa đã thấy Tam vương gia và tiểu thư ôm nhau thân mật, nàng cũng bớt lo lắng. Vừa rồi ở chính phòng thấy vị công tử kia ngỏ ý với tiểu thư làm nàng rất lo lắng và bất an.
Sau khi đặt canh giải rượu và cháo lên bàn, A Ý liền lặng lẽ ra ngoài khép cửa lại.
Cầm Thanh Tuyết lần nữa tách đầu Đông Phương Lãnh ra khỏi ngực mình, nàng đưa tay đỡ mặt đang đỏ lên vì rượu của hắn rồi nhẹ nói :
- Vương gia, ta lấy canh giải rượu cho người. Ăn thêm chút cháo có được không?
Đông Phương Lãnh bị mất đi hơi ấm trên mặt liền thấy chút mất mát, hắn đưa đôi mắt mơ màng nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi lắc đầu nói :
- Bồn vương không muốn ăn.
Cầm Thanh Tuyết liền dùng khuôn mặt buồn buồn cất giọng nói đáp lại tam vương gia:
- Vương gia, vậy mà một câu người nói mọi việc đều nghe theo lời của ta... Hai câu người lại nói theo lời ta.
Đông Phương Lãnh thấy nàng buồn bã không nhịn được gật đầu đáp ứng nàng. Tay cũng sờ vào khuôn mặt nàng nhẹ nói với giọng đày hơi rượu :
- Nàng đừng buồn, bổn vương nghe nàng, mọi việc đều nghe nàng.
Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ rồi đứng lên khỏi đùi Đông Phương Lãnh, tay nắm bàn tay lạnh lạnh của hắn kéo tới bàn.
Cầm Thanh Tuyết làn này là tự tay đút từng thìa canh cho tam vương gia.
Uống song bát canh giải rượu Đông Phương Lãnh cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Vừa rồi uống hơi nhiều rượu bụng có chút no, giờ nhìn bát cháo hẳn cũng không muốn ăn.
Nhưng để làm Cầm Thanh Tuyết thấy vui, lại chẳng mấy khi được nàng tự tay đút cho mình ăn nên Đông Phương Lãnh cũng vui vẻ nuốt vào từng miếng cháo mà nàng đưa tới miệng.
Cầm Thanh Tuyết thấy bát cháo đã vơi nhiều, lại thêm biểu hiện trên khuôn mặt Đông Phương Lãnh đã tỉnh rượu nàng liền ho nhẹ rồi nói :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh nhẹ gật đầu, hắn vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nhu tình. Giọng nói thập phần ôn nhu:
- Ta đây.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng hỏi hắn :
- Hôm nay ta có nghe thấy ngũ vương gia và công chúa Ô Vân Quốc nói chuyện. Có phải thái hậu trở về liền ban hôn cho ngài và nàng ta không?
Đông Phương Lãnh lập tức nghiêm túc lại, hẳn nhanh chóng lắc đầu, bàn tay nắm lấy bàn tay Cẩm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói:
- Không nhất định sẽ không, ai cũng không ép được bồn vương lấy nàng ta. Bồn vương đời này chỉ lấy duy nhất mình nàng.
Cầm Thanh Tuyết nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Đông Phương Lãnh rồi nhàn nhạt nói :
- Thế nếu như nàng ta lấy đó làm điều kiện trao đổi bí tịch thì sao?
Đông Phương Lãnh có chút khựng lại, hắn vẫn là nghiêm túc đáp lại nàng :
- Bồn vương nhất định trước ngày thái hậu ban hôn tìm ra bí tịch trước.
Cầm Thanh Tuyết vốn không phải lo lắng chuyện Tề Mẫn Nhi muốn gả cho Đồng Phương Lãnh vì tình cảm . Điều khiến nàng lo lắng chính là Tề Mẫn Nhi biết y thuật, nàng ta còn biết cả nuôi dưỡng trùng độc. Mà trùng độc chính là điều cấm kị đối với Đông Phương Lãnh hắn.
Hai lần gặp qua Tề Mẫn Nhi, Cầm Thanh Tuyết đã cảm nhận được mùi nồng đậm của trùng độc trên người nàng ta.
Đông Phương Lãnh nhận thấy trong ánh mắt của Cầm Thanh Tuyết là nồng đậm sự lo lắng, hắn ôn nhu nói với nàng :
- Bồn vương nhất định sẽ không tiếp xúc với nàng ta quá gần.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu, nàng trầm giọng nói :
- Nàng ta biết hạ trùng, vương gia vẫn là nên nói chuyện với nàng ta thận trọng một chút. Tránh để nàng ta nghĩ không thông mà hạ trùng vào ngài. Ba loại độc kia bị thêm trùng độc thâm nhập nhất định là cực kì nguy hiểm.
Đông Phương Lãnh biết nàng vẫn luông nhìn thấu nguy hiểm mà lo lắng cho mình trong lòng liền vui vẻ.
Lại nghĩ đến việc ba ngày nữa Thái hậu trở về Cẩm Thanh Tuyết liền phải một mình lên chùa Ngọc Lâm mà không có hắn Đông Phương Lãnh lần nữa nổi cơn lo lắng nói với nàng :
- Thanh Tuyết ba ngày nữa lên chùa Ngọc Lâm cẩn thận một chút. Hôm đó bồn vương không thể đi cùng ngươi được.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng vỗ nhẹ bàn tay Đông Phương Lãnh an ủi :
- Vương gia ta biết rồi. Hơn nữa chúng ta chỉ lên có một ngày thôi chứ có đi lâu đâu.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu, hôm đó nhất định hắn sẽ cắt cử thêm người đi theo phía nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương