Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 95
Sau khi dùng bữa, A Ý theo các vị sư tiểu,sư bác đi lau dọn, rửa khay cơm và quét phòng ăn .
Cầm Thanh Tuyết ăn song lại không muốn tới phòng nghỉ ngay, nàng chậm rãi bước chân đi về phía xung quanh chùa Ngọc Lâm đi dạo. Không khí ở nơi này thật tốt, bốn phía đều được bao quanh bởi cây lá và núi đồi xanh mát, vị trí lại ở phía ngoại thành ít tiếng ồn ào huyên náo.
Đi tới phía sau lại là khuôn viên của chùa, nơi này cũng thật rộng lớn. Cũng trồng rất nhiều loại rau và có riêng một khu trồng cả cây dược liệu và thuốc quý.
Cầm Thanh Tuyết còn đang nhìn quanh mấy bụi cây dược liệu thì bên tai lại có tiếng gọi từ phía xa của một chú tiểu nhỏ trong chùa vọng tới chỗ nàng :
- Thí chủ.... Nữ thí chủ ơi.
Cầm Thanh Tuyết quay người nhìn lại thấy là một chú tiểu nhỏ khoảng chừng 7 hay 8 tuổi đang đi nhanh tới hướng mình. Nàng cũng liền cúi đầu nhìn chú tiểu rồi hỏi lại :
- Chú tiểu là gọi tiểu nữ hay sao?
Chú tiểu liền gật gật đầu, rồi vừa thở gấp do chạy nhanh lại vừa nói :
- Đúng vậy, thí chủ trụ trì mời thí chủ tới phía sau khuôn viên điện Bảo Linh có việc muốn nói với thí chủ .
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi bước theo chân của chú tiểu đi về phía trước.
Sau khi đi qua một dãy nhà lớn thờ tụng, lại đi qua một lương đình, phía trước lại xuất hiện một cây bồ đề cổ thụ cao lớn, trên những tán cây là những sợi chỉ đỏ được thắt trồng chéo lên nhau. Theo những cơn gió những dây chỉ đỏ bay nhẹ nhẹ, tựa như lại có chút kì bí.
Ngay bên dưới cây cổ thụ còn có một bức tượng bồ tát quan thế âm được kê lên cao hơn người một thước, với ánh mắt hiền từ nhìn xuống dưới . Dưới chân tượng còn có một hộp gỗ nhỏ chứa các sợi chỉ đỏ, lại có hộp được bút lông và mực mài. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.
-
Bên sườn phải là một khu nhà bằng gỗ đơn giản, bên trong phát ra từng tiếng gõ mõ nhẹ nhẹ cùng với tiếng kinh chú.
Chú tiểu đưa Cầm Thanh Tuyết tới đây liền nhẹ giọng nói :
- Thí chủ, trụ trì đang ở phía trong chờ thì chủ, ta có việc phải rời đi trước.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu với chú tiểu cũng không quên nói :
- Đa tạ.
Chú tiểu vừa rời đi thì cánh cửa xương phòng cũng dừng lại tiếng mõ và tiếng tụng kinh. Cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, bên trong trụ trì bước ra với phong thái ung dung, tự tại.
Cầm Thanh Tuyết vừa bước tới nàng cũng nhẹ cúi đầu hành lễ với trụ trì.
- Trụ trì.
Trụ trì cũng bước ra phía trước cây bồ đề, ông mỉm cười hiền từ nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu.
Sau khi châm ba nén nhang cắm lên lưu hương trụ trì liền nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói nhẹ :
- Thí chủ ta có một việc không biết có nên nói với thí chủ hay không.
Cầm Thanh Tuyết cung kính cúi đầu nhìn trụ trì đáp :
- Trụ trì người có điều gì chỉ bảo xin cứ nói.
Trụ trì gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Từ khi thí chủ tới đây, lão nạp bỗng có linh cảm ngươi sẽ gặp chuyện lớn.Nhưng chỉ là linh cảm đôi khi cũng sẽ có lúc đúng lúc sai, lão nạp vẫn hi vọng thí chủ chú tâm một chút. Tránh họa sát thân không mong muốn.
Cầm Thanh Tuyết có chút trầm lặng đi, nàng thở nhẹ rồi nhàn nhạt nói:
- Trụ trì, người nói xem nếu đã là thiên mệnh vậy thì tiểu nữ sẽ có bao nhiêu phần trăm có thể thay đổi.
Trụ trì chắp tay xuống phía sau lưng, ông ngước nhìn lên từng tán lá từng sợ chỉ đỏ trên cây rồi nói :
- Dù là hiện tại hay là tương lai, lão nạp vẫn hi vọng thí chủ có đủ tịnh tâm để đón nhân những thứ thiên mênh mang tới.
Cầm Thanh Tuyết nhìn lên từng sợi chỉ đỏ trên cây đang bay theo chiều gió nàng nhàn nhạt nói :
- Trụ trì nếu cây nguyện ước này đều có thể trở thành sự thật ... Vậy nhân sinh cũng đâu cần nói đến thiên mệnh, hay nhân quả.Tiểu nữ vẫn là không hiểu vì sao con người ta vẫn chấp ngộ không thông, tự mình lại làm những việc vô cùng không có ý nghĩa.
Trụ trì nhẹ giọng nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Thí chủ, phàm là người trần chính là không thể buông bỏ thất tình lục dục.
Trụ trì lại nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :
- Thí chủ lão nạp tặng thí chủ ba câu:
Thiên đạo vận nhi vô sở
Không tranh mà thiện thắng
Không nói mà thiện ứng.
( Tạm dịch : Đạo trời xoay chuyển sẽ không tạo điều bế tắc.
Đừng cố tranh dành, tùy tâm lại thắng tâm
Khéo lùi mà lại chiến thắng.)
Trụ trì vừa đọc song thì chú tiểu vừa nãy lại chạy vào gấp gáp thở dốc rồi nói:
- Trụ trì, vị công tử kia đến rồi. Mời ngài qua chính điện đảnh lễ của công tử đó.
Trụ trì nhìn chú tiểu rồi trách mắng :
- Tiểu Tâm, ta đã căn rặn con rất nhiều lần rồi. Có việc gì cũng không cần gấp như vậy, chỉ có tâm bình thì con mới có thể nhập đạo .
Chú tiểu vừa lau mồ hôi trên chán vừa khẽ cười nhẹ gật đầu với trụ trì.
- Trụ trì con biết rồi. Còn nhất định sẽ cố gắng thay đổi.
Trụ trì lắc đầu nhìn chú tiểu, sau đó mới quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi nói:
- Thí chủ, các vị sư bác và sư tiểu trong chùa đã chuẩn bị phòng nghỉ, thí chủ thấy chỗ nào không thoải mái cứ tìm người công quả trong chùa thông báo lại.
Cầm Thanh Tuyết cúi người hành lễ với trụ trì, nàng nhẹ cúi đầu nói:
- Đa tạ trụ trì quan tâm, tiểu nữ mới dùng bữa song cũng muốn đi hóng gió một chút, không biết tiểu nữ ở đây có làm phiền không?
Trụ trì vẫn nở nụ cười hiền nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu, ông đáp:
- Thí chủ cứ tự nhiên, lão nạp có việc phải đi trước.
Nói song trụ trì liền quay người rời đi tới hướng điện chính.
Cầm Thanh Tuyết đứng một lại suy nghĩ về ba câu nói mà trụ trì nói, nàng thật
sự là không đoán ra được ý chỉ trong câu nói của trụ trì.
Được một lúc thì A Ý đi tới hướng nàng rồi gọi:
- Tiểu thư, tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn A Ý gật đầu nói :
- Sao vậy? Có chuyện gì mà em gấp gáp vậy?
A Ý lấy lại hơi thở đều đặn rồi nói :
- Cũng không có gì, chỉ là Thôi ma ma bên cạnh thái hậu vừa thông báo. Giờ mùi canh đầu mọi người tới sân chính ở điện thờ làm lễ phóng sinh, song sẽ đi thả vật cúng để phóng sinh song liền có thể trở về kinh thành. Mọi người ai muốn ở lại cứ ở không cần đi cùng đoàn người của Thái hậu.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu, giờ cũng đã xế trưa. Nàng vừa bước đi vừa nói với AÝ:
- Đi thôi chúng ta trở về nghỉ ngơi buổi chiều sau khi đảnh lễ song sẽ trở về luôn.
A Ý liền gật đầu rồi đi theo phía sau của Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết nhanh chân bước về phía khu nhà gỗ ở phía sườn tây. Nơi dành cho khách nhân nghỉ ngơi, mỗi phủ và mỗi cá nhân sẽ đăng kí phòng theo chủ ý của mình .
Biết tiểu thư không thích ở nơi quá ồn ào, A Ý sớm đã đăng kí cho nàng ở một gian phòng nhỏ phía cuối dẫy hành lang.
Cầm Thanh Tuyết bước vào phòng mùi đàn hương nhẹ thổi cũng thấy chút thoải mái. May mắn là lên nơi thanh tịnh nên không ai dám sau lưng thái hậu giở trò. Nên nàng cũng đỡ bị bọn họ tới làm phiền.
Cầm Thanh Tuyết cùng A Ý ở chung một phòng. Có lẽ đi đường sốc nảy quá lại cả buổi sáng ngồi nghe pháp lưng của nàng có chút mỏi.
Vào phòng không lâu Cầm Thanh Tuyết liền nhắm mắt ngủ. Không biết ngủ bao lâu bên tai lại xuất hiện tiếng tiêu vang lên. Tuy gần mà lại xa, càng ngày lại càng thấy nó da diết và buồn sầu.
Không nhịn được Cầm Thanh Tuyết liền ngồi dậy, thấy A Ý vẫn đang đều đều hơi thở ngủ say. Lại không muốn đánh thức A Ý dậy, nàng bước xuống giường mở cửa đi nhẹ ra ngoài.
Cầm Thanh Tuyết ra ngoài lại thấy chút cũng tò mò, bên ngoài không gian yên ắng. Nàng chậm rãi đi theo tiếng tiêu ai oán đang phát ra, cũng muốn xem là ai thổi mà có chút thê lương như thế.
Đi dọc theo tiếng âm thanh nhìn con đường lại thấy chút quen mắt sau cùng lại nhận ra đây là đường tới gốc bổ đề lúc trưa đã gặp trụ trì.
Vừa bước tới liền nhìn thấy phía xa xa dưới gốc cây bồ đề là một thân ảnh của nam tử, thân vận một bộ xiêm y màu xanh ngọc.
Hắn đứng trên phiến đá mắt nhìn về phía xa xăm mà thổ. Tiếng tiêu lúc trầm lúc bổng, lúc u uất lại lúc da diết đến đau lòng. Không giận tịch mịch lại càng thêm tịch mịch.
Cầm Thanh Tuyết dừng lại bước chân, nàng cũng không đi tới gần chỉ lắng lặng nghe cho tới khi tiếng tiêu tắt dần.
Tiếng tiêu vừa tắt thì Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ bước đến, nàng sớm biết hắn cũng đã biết nàng đến. Giờ rời đi thì lại không phải phép lịch sự, mà ở lại thì nàng lại có chút không thoải mái. Vẫn là nên đến chào hỏi nam nhân trước mặt một câu rồi rời đi.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói :
- Vị công tử này là đang có tâm sự. Tiếng tiêu thổi lên sao lại thê lương và trầm uẩn như thế.
Phong Mặc Vân nghe tiếng nói thì liền quay lại, nhận ra đó là Cầm Thanh Tuyết . Hắn liền nở nụ cười gượng gạo nhìn nàng nói:
- Là Cầm tiểu thư sao, làm tiểu thư chê cười rồi.
Cầm Thanh Tuyết cũng có chút bất ngờ thì ra là Phong Mặc Vân. Nàng bước tới phía mỏm đá đối diện hắn rồi nói :
- Phong công tử mới chùa Ngọc Lâm tới sao? Ta từ sáng cũng chưa gặp qua công tử.
Phong Mặc Vân cất tiêu vào trong tay áo rồi bước lại hướng của Cầm Thanh Tuyết. Hắn nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng đầy trìu mến và thâm tình. Giọng nói đáp lại nàng cũng rất nhu hòa và ấm áp :
-
Đúng vậy, tại hạ có chút việc mẫu thân phân phó tới đây gặp trụ trì, nên buổi trưa hôm nay mới tới .
Phía xa xa tiếng gọi lớn của chú tiểu lại vang lên về phía hai người :
- Phong thí chủ, thí chủ mau tới chính điện đi. Trụ trì đã làm lễ thanh tẩy song rồi, thí chủ tới đội lễ cho hoàn tất quả lễ là song.
Phong Mặc Vân có chút luyến tiếc trong lòng, hắn rất muốn ở lại nói chuyện với Cầm Thanh Tuyết thêm nữa.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Phong Mặc Vân rồi nói :
- Phong công tử mau đi đi, đừng để trụ trì đợi lâu. Tiểu nữ cũng phải trở về phòng cùng với nha hoàn chuẩn bị đồ để tới làm lễ phóng sinh với mọi người trên sân chính.
Phong Mặc Vân nhẹ gật đầu, hắn vừa muốn nói lại vừa có chút e ngại. Nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm tiểu thư, lát nữa ta có thể gặp cô hay không.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhẹ gật đầu đáp lại hắn, lát nữa có gặp được không còn cần xem Cầm Phương Liên trở về phủ lúc nào. Cùng lắm là lấy lí do đi cùng xe ngựa với Cầm Phương Liên nói cho hắn.
Phong Mặc Vân thấy nàng gật đầu liền nở nụ cười. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ được gặp lại Cầm Thanh Tuyết khiến tâm trạng hắn phấn chấn hơn hẳn.
Phong Mặc Vân sau đó liền quay người đi theo chú tiểu.
Hắn vừa đi thì A Ý cũng gấp gáp chạy đến bên cạnh Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tiểu thư... Sao người ra đây không gọi em... Làm em lo lắng chạy đi tìm khắp nơi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nói :
- Ta cũng lớn rồi có phải trẻ con đâu, ta tự biết giờ trở về.
A Ý vừa rồi cũng nhìn thấy tiểu thư và tên công tử kia đã đứng nói chuyện. Nội tâm A Ý lại có chút bất mãn với vị thiếu niên kia.
A Ý lo lắng nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tiểu thư, em dậy không thấy người trong phòng, cửa phòng lại không đóng.
Người nói xem em không lo lắng có được không, hơn nữa khi vào đây Ảnh
Nhất đã căn rặn em nhất định không được rời người nửa bước... Vậy mà từ sáng tới giờ em rời khỏi người tới hai lần rồi.
Cầm Thanh Tuyết biết A Ý là lo lắng cho mình, nàng bật cười có chút trêu ghẹo:
- A Ý hay em gả luôn cho Ảnh Nhất đi, sau này mọi chuyện vẫn là em nghe hắn nhiều lên một chút.
A Ý thoáng chút đỏ mặt, giọng nói liền không tự nhiên:
- Tiểu thư... Người đừng có trêu chọc em nữa.. Vương gia hay Ảnh Nhất và cả em tất cả đều là lo cho an nguy của người.
Cầm Thanh Tuyết bước tới nắm lấy vai A Ý rồi đẩy đi, vừa đi cũng không quên nói:
Được rồi. Được rồi... Ta biết rồi... Em còn không mau đi thì chúng ta nhất định sẽ bị trách phạt vì đến muộn đấy.
A Ý cũng cười rồi cùng Cầm Thanh Tuyết bước nhanh về phía sân chính trong khuôn viên chùa.
Cầm Thanh Tuyết ăn song lại không muốn tới phòng nghỉ ngay, nàng chậm rãi bước chân đi về phía xung quanh chùa Ngọc Lâm đi dạo. Không khí ở nơi này thật tốt, bốn phía đều được bao quanh bởi cây lá và núi đồi xanh mát, vị trí lại ở phía ngoại thành ít tiếng ồn ào huyên náo.
Đi tới phía sau lại là khuôn viên của chùa, nơi này cũng thật rộng lớn. Cũng trồng rất nhiều loại rau và có riêng một khu trồng cả cây dược liệu và thuốc quý.
Cầm Thanh Tuyết còn đang nhìn quanh mấy bụi cây dược liệu thì bên tai lại có tiếng gọi từ phía xa của một chú tiểu nhỏ trong chùa vọng tới chỗ nàng :
- Thí chủ.... Nữ thí chủ ơi.
Cầm Thanh Tuyết quay người nhìn lại thấy là một chú tiểu nhỏ khoảng chừng 7 hay 8 tuổi đang đi nhanh tới hướng mình. Nàng cũng liền cúi đầu nhìn chú tiểu rồi hỏi lại :
- Chú tiểu là gọi tiểu nữ hay sao?
Chú tiểu liền gật gật đầu, rồi vừa thở gấp do chạy nhanh lại vừa nói :
- Đúng vậy, thí chủ trụ trì mời thí chủ tới phía sau khuôn viên điện Bảo Linh có việc muốn nói với thí chủ .
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi bước theo chân của chú tiểu đi về phía trước.
Sau khi đi qua một dãy nhà lớn thờ tụng, lại đi qua một lương đình, phía trước lại xuất hiện một cây bồ đề cổ thụ cao lớn, trên những tán cây là những sợi chỉ đỏ được thắt trồng chéo lên nhau. Theo những cơn gió những dây chỉ đỏ bay nhẹ nhẹ, tựa như lại có chút kì bí.
Ngay bên dưới cây cổ thụ còn có một bức tượng bồ tát quan thế âm được kê lên cao hơn người một thước, với ánh mắt hiền từ nhìn xuống dưới . Dưới chân tượng còn có một hộp gỗ nhỏ chứa các sợi chỉ đỏ, lại có hộp được bút lông và mực mài. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.
-
Bên sườn phải là một khu nhà bằng gỗ đơn giản, bên trong phát ra từng tiếng gõ mõ nhẹ nhẹ cùng với tiếng kinh chú.
Chú tiểu đưa Cầm Thanh Tuyết tới đây liền nhẹ giọng nói :
- Thí chủ, trụ trì đang ở phía trong chờ thì chủ, ta có việc phải rời đi trước.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu với chú tiểu cũng không quên nói :
- Đa tạ.
Chú tiểu vừa rời đi thì cánh cửa xương phòng cũng dừng lại tiếng mõ và tiếng tụng kinh. Cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, bên trong trụ trì bước ra với phong thái ung dung, tự tại.
Cầm Thanh Tuyết vừa bước tới nàng cũng nhẹ cúi đầu hành lễ với trụ trì.
- Trụ trì.
Trụ trì cũng bước ra phía trước cây bồ đề, ông mỉm cười hiền từ nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu.
Sau khi châm ba nén nhang cắm lên lưu hương trụ trì liền nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói nhẹ :
- Thí chủ ta có một việc không biết có nên nói với thí chủ hay không.
Cầm Thanh Tuyết cung kính cúi đầu nhìn trụ trì đáp :
- Trụ trì người có điều gì chỉ bảo xin cứ nói.
Trụ trì gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Từ khi thí chủ tới đây, lão nạp bỗng có linh cảm ngươi sẽ gặp chuyện lớn.Nhưng chỉ là linh cảm đôi khi cũng sẽ có lúc đúng lúc sai, lão nạp vẫn hi vọng thí chủ chú tâm một chút. Tránh họa sát thân không mong muốn.
Cầm Thanh Tuyết có chút trầm lặng đi, nàng thở nhẹ rồi nhàn nhạt nói:
- Trụ trì, người nói xem nếu đã là thiên mệnh vậy thì tiểu nữ sẽ có bao nhiêu phần trăm có thể thay đổi.
Trụ trì chắp tay xuống phía sau lưng, ông ngước nhìn lên từng tán lá từng sợ chỉ đỏ trên cây rồi nói :
- Dù là hiện tại hay là tương lai, lão nạp vẫn hi vọng thí chủ có đủ tịnh tâm để đón nhân những thứ thiên mênh mang tới.
Cầm Thanh Tuyết nhìn lên từng sợi chỉ đỏ trên cây đang bay theo chiều gió nàng nhàn nhạt nói :
- Trụ trì nếu cây nguyện ước này đều có thể trở thành sự thật ... Vậy nhân sinh cũng đâu cần nói đến thiên mệnh, hay nhân quả.Tiểu nữ vẫn là không hiểu vì sao con người ta vẫn chấp ngộ không thông, tự mình lại làm những việc vô cùng không có ý nghĩa.
Trụ trì nhẹ giọng nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Thí chủ, phàm là người trần chính là không thể buông bỏ thất tình lục dục.
Trụ trì lại nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :
- Thí chủ lão nạp tặng thí chủ ba câu:
Thiên đạo vận nhi vô sở
Không tranh mà thiện thắng
Không nói mà thiện ứng.
( Tạm dịch : Đạo trời xoay chuyển sẽ không tạo điều bế tắc.
Đừng cố tranh dành, tùy tâm lại thắng tâm
Khéo lùi mà lại chiến thắng.)
Trụ trì vừa đọc song thì chú tiểu vừa nãy lại chạy vào gấp gáp thở dốc rồi nói:
- Trụ trì, vị công tử kia đến rồi. Mời ngài qua chính điện đảnh lễ của công tử đó.
Trụ trì nhìn chú tiểu rồi trách mắng :
- Tiểu Tâm, ta đã căn rặn con rất nhiều lần rồi. Có việc gì cũng không cần gấp như vậy, chỉ có tâm bình thì con mới có thể nhập đạo .
Chú tiểu vừa lau mồ hôi trên chán vừa khẽ cười nhẹ gật đầu với trụ trì.
- Trụ trì con biết rồi. Còn nhất định sẽ cố gắng thay đổi.
Trụ trì lắc đầu nhìn chú tiểu, sau đó mới quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi nói:
- Thí chủ, các vị sư bác và sư tiểu trong chùa đã chuẩn bị phòng nghỉ, thí chủ thấy chỗ nào không thoải mái cứ tìm người công quả trong chùa thông báo lại.
Cầm Thanh Tuyết cúi người hành lễ với trụ trì, nàng nhẹ cúi đầu nói:
- Đa tạ trụ trì quan tâm, tiểu nữ mới dùng bữa song cũng muốn đi hóng gió một chút, không biết tiểu nữ ở đây có làm phiền không?
Trụ trì vẫn nở nụ cười hiền nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu, ông đáp:
- Thí chủ cứ tự nhiên, lão nạp có việc phải đi trước.
Nói song trụ trì liền quay người rời đi tới hướng điện chính.
Cầm Thanh Tuyết đứng một lại suy nghĩ về ba câu nói mà trụ trì nói, nàng thật
sự là không đoán ra được ý chỉ trong câu nói của trụ trì.
Được một lúc thì A Ý đi tới hướng nàng rồi gọi:
- Tiểu thư, tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn A Ý gật đầu nói :
- Sao vậy? Có chuyện gì mà em gấp gáp vậy?
A Ý lấy lại hơi thở đều đặn rồi nói :
- Cũng không có gì, chỉ là Thôi ma ma bên cạnh thái hậu vừa thông báo. Giờ mùi canh đầu mọi người tới sân chính ở điện thờ làm lễ phóng sinh, song sẽ đi thả vật cúng để phóng sinh song liền có thể trở về kinh thành. Mọi người ai muốn ở lại cứ ở không cần đi cùng đoàn người của Thái hậu.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu, giờ cũng đã xế trưa. Nàng vừa bước đi vừa nói với AÝ:
- Đi thôi chúng ta trở về nghỉ ngơi buổi chiều sau khi đảnh lễ song sẽ trở về luôn.
A Ý liền gật đầu rồi đi theo phía sau của Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết nhanh chân bước về phía khu nhà gỗ ở phía sườn tây. Nơi dành cho khách nhân nghỉ ngơi, mỗi phủ và mỗi cá nhân sẽ đăng kí phòng theo chủ ý của mình .
Biết tiểu thư không thích ở nơi quá ồn ào, A Ý sớm đã đăng kí cho nàng ở một gian phòng nhỏ phía cuối dẫy hành lang.
Cầm Thanh Tuyết bước vào phòng mùi đàn hương nhẹ thổi cũng thấy chút thoải mái. May mắn là lên nơi thanh tịnh nên không ai dám sau lưng thái hậu giở trò. Nên nàng cũng đỡ bị bọn họ tới làm phiền.
Cầm Thanh Tuyết cùng A Ý ở chung một phòng. Có lẽ đi đường sốc nảy quá lại cả buổi sáng ngồi nghe pháp lưng của nàng có chút mỏi.
Vào phòng không lâu Cầm Thanh Tuyết liền nhắm mắt ngủ. Không biết ngủ bao lâu bên tai lại xuất hiện tiếng tiêu vang lên. Tuy gần mà lại xa, càng ngày lại càng thấy nó da diết và buồn sầu.
Không nhịn được Cầm Thanh Tuyết liền ngồi dậy, thấy A Ý vẫn đang đều đều hơi thở ngủ say. Lại không muốn đánh thức A Ý dậy, nàng bước xuống giường mở cửa đi nhẹ ra ngoài.
Cầm Thanh Tuyết ra ngoài lại thấy chút cũng tò mò, bên ngoài không gian yên ắng. Nàng chậm rãi đi theo tiếng tiêu ai oán đang phát ra, cũng muốn xem là ai thổi mà có chút thê lương như thế.
Đi dọc theo tiếng âm thanh nhìn con đường lại thấy chút quen mắt sau cùng lại nhận ra đây là đường tới gốc bổ đề lúc trưa đã gặp trụ trì.
Vừa bước tới liền nhìn thấy phía xa xa dưới gốc cây bồ đề là một thân ảnh của nam tử, thân vận một bộ xiêm y màu xanh ngọc.
Hắn đứng trên phiến đá mắt nhìn về phía xa xăm mà thổ. Tiếng tiêu lúc trầm lúc bổng, lúc u uất lại lúc da diết đến đau lòng. Không giận tịch mịch lại càng thêm tịch mịch.
Cầm Thanh Tuyết dừng lại bước chân, nàng cũng không đi tới gần chỉ lắng lặng nghe cho tới khi tiếng tiêu tắt dần.
Tiếng tiêu vừa tắt thì Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ bước đến, nàng sớm biết hắn cũng đã biết nàng đến. Giờ rời đi thì lại không phải phép lịch sự, mà ở lại thì nàng lại có chút không thoải mái. Vẫn là nên đến chào hỏi nam nhân trước mặt một câu rồi rời đi.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói :
- Vị công tử này là đang có tâm sự. Tiếng tiêu thổi lên sao lại thê lương và trầm uẩn như thế.
Phong Mặc Vân nghe tiếng nói thì liền quay lại, nhận ra đó là Cầm Thanh Tuyết . Hắn liền nở nụ cười gượng gạo nhìn nàng nói:
- Là Cầm tiểu thư sao, làm tiểu thư chê cười rồi.
Cầm Thanh Tuyết cũng có chút bất ngờ thì ra là Phong Mặc Vân. Nàng bước tới phía mỏm đá đối diện hắn rồi nói :
- Phong công tử mới chùa Ngọc Lâm tới sao? Ta từ sáng cũng chưa gặp qua công tử.
Phong Mặc Vân cất tiêu vào trong tay áo rồi bước lại hướng của Cầm Thanh Tuyết. Hắn nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng đầy trìu mến và thâm tình. Giọng nói đáp lại nàng cũng rất nhu hòa và ấm áp :
-
Đúng vậy, tại hạ có chút việc mẫu thân phân phó tới đây gặp trụ trì, nên buổi trưa hôm nay mới tới .
Phía xa xa tiếng gọi lớn của chú tiểu lại vang lên về phía hai người :
- Phong thí chủ, thí chủ mau tới chính điện đi. Trụ trì đã làm lễ thanh tẩy song rồi, thí chủ tới đội lễ cho hoàn tất quả lễ là song.
Phong Mặc Vân có chút luyến tiếc trong lòng, hắn rất muốn ở lại nói chuyện với Cầm Thanh Tuyết thêm nữa.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Phong Mặc Vân rồi nói :
- Phong công tử mau đi đi, đừng để trụ trì đợi lâu. Tiểu nữ cũng phải trở về phòng cùng với nha hoàn chuẩn bị đồ để tới làm lễ phóng sinh với mọi người trên sân chính.
Phong Mặc Vân nhẹ gật đầu, hắn vừa muốn nói lại vừa có chút e ngại. Nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm tiểu thư, lát nữa ta có thể gặp cô hay không.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhẹ gật đầu đáp lại hắn, lát nữa có gặp được không còn cần xem Cầm Phương Liên trở về phủ lúc nào. Cùng lắm là lấy lí do đi cùng xe ngựa với Cầm Phương Liên nói cho hắn.
Phong Mặc Vân thấy nàng gật đầu liền nở nụ cười. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ được gặp lại Cầm Thanh Tuyết khiến tâm trạng hắn phấn chấn hơn hẳn.
Phong Mặc Vân sau đó liền quay người đi theo chú tiểu.
Hắn vừa đi thì A Ý cũng gấp gáp chạy đến bên cạnh Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tiểu thư... Sao người ra đây không gọi em... Làm em lo lắng chạy đi tìm khắp nơi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nói :
- Ta cũng lớn rồi có phải trẻ con đâu, ta tự biết giờ trở về.
A Ý vừa rồi cũng nhìn thấy tiểu thư và tên công tử kia đã đứng nói chuyện. Nội tâm A Ý lại có chút bất mãn với vị thiếu niên kia.
A Ý lo lắng nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tiểu thư, em dậy không thấy người trong phòng, cửa phòng lại không đóng.
Người nói xem em không lo lắng có được không, hơn nữa khi vào đây Ảnh
Nhất đã căn rặn em nhất định không được rời người nửa bước... Vậy mà từ sáng tới giờ em rời khỏi người tới hai lần rồi.
Cầm Thanh Tuyết biết A Ý là lo lắng cho mình, nàng bật cười có chút trêu ghẹo:
- A Ý hay em gả luôn cho Ảnh Nhất đi, sau này mọi chuyện vẫn là em nghe hắn nhiều lên một chút.
A Ý thoáng chút đỏ mặt, giọng nói liền không tự nhiên:
- Tiểu thư... Người đừng có trêu chọc em nữa.. Vương gia hay Ảnh Nhất và cả em tất cả đều là lo cho an nguy của người.
Cầm Thanh Tuyết bước tới nắm lấy vai A Ý rồi đẩy đi, vừa đi cũng không quên nói:
Được rồi. Được rồi... Ta biết rồi... Em còn không mau đi thì chúng ta nhất định sẽ bị trách phạt vì đến muộn đấy.
A Ý cũng cười rồi cùng Cầm Thanh Tuyết bước nhanh về phía sân chính trong khuôn viên chùa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương