Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 99



Phía này Cầm Thanh Tuyết sau khi nhảy xuống vách núi, nàng liền theo lực rơi khiến cả người liền lao nhanh xuống phía dưới.

Sau khi điều hòa khí tiết trên cơ thể mình, Cầm Thanh Tuyết mới chú ý tới dọc vách núi, ngoài đất đá ra thì chủ yếu là mấy cây leo mỏng manh. Nếu như bên dưới vực giống như sườn núi này vậy thì hôm nay nàng là người thảm rồi, sườn núi lại không có cây mọc ra để nàng bám lấy làm điểm giảm lực rơi.

Còn đang suy tính xem làm sao khi rơi xuống không bị đập vào đá nhọn . Khi trước mắt phía dưới đã là gần cuối của vách núi, những tảng đá lớn đã hiện ra trước mặt mờ mờ.

Cầm Thanh Tuyết chợt nhìn thấy một cây thân gỗ mọc trơ trọi phía trước. Nàng thầm mừng, vậy cũng tốt rồi còn hơn là trực tiếp rơi xuống dưới đập vào đá nhọn phía dưới .

Nàng hướng chuẩn độ rơi, tay cũng đưa ra nắm lấy cành cây to mọc ra ở bền mặt sườn núi.

Vì lực rơi quá mạnh, nàng lại không thể vận nội lực khi đang rơi, tay nàng cũng có chút yếu ớt cố gắng lắm mới giữ được cành

cây. Cổ tay cũng đau như muốn gẫy rụng ra.

Nhưng ngay sau đó cành cây lại gãy đôi, làm cả người nàng lần nữa rơi xuống. Nhưng lực rơi đã giảm đi rất nhiều rồi, cũng vì thế Cầm Thanh Tuyết mới có thể chuyển mình hướng về chỗ trống bên dưới đáy của núi .

Vừa rơi xuống nền đất, bàn chân trái của nàng vẫn là không tránh được đập mạnh phải một phiến đá lớn đầy đau đớn. Cả người lại lăn xuống bãi cây rừng lại lăn thêm mấy vòng, cuối cùng là lưng đập vào một thân cây cổ thụ rồi dừng lại.

Toàn thân truyền đến cơn đau nhức, Cầm Thanh Tuyết lúc này vẫn còn chút tỉnh táo, nàng đưa tay vào trong ngực lấy ra bình sứ nhỏ. Mở nắp ra nàng đổ đan dược bên trong ra bàn tay, bên trong chỉ có một viên đan dược. Cũng là viên Túy Linh đan mà nàng điều chế, làm tạm thời giảm đi cơn đau và hồi phục khí lực tạm thời trong cơ thể.

Bên tại Cầm Thanh Tuyết nghe phía xa xa có tiếng sói chu từng đàn, miệng nàng lại thấy khô khốc.

Nàng cố gắng ngồi dậy, đưa tay kiểm tra thương thế ở bàn chân vừa rồi bị đập phải tảng đá. Nhìn bàn chân đang dần sưng to lên Cầm Thanh Tuyết khẽ cau mày, cứ như thế này e rằng bản thân không thể đứng lên được rồi.



Tiếng sói chu càng ngày càng gần bên tai hơn, Cầm Thanh Tuyết khẽ thử mình vận nội lực trong cơ thể, nhưng vẫn là không được, ở đan điền liền thấy khó chịu và..

- Khụ...

Cầm Thanh Tuyết họ ra một ngụm máu, cố gắng điều hòa khí Huyết trong cơ thể cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Chắc một phần do viên Túy Linh đan đã có tác dụng, cơ thể cũng đã bớt đau hơn một chút.

Tiếng sói càng ngày càng gần, tiếng thở của bầy sói càng ngày càng nhiều thêm. Chắc do chúng đánh hơi thấy mùi máu trên cánh tay nàng.Bây giờ nếu không rời đi tìm nơi ẩn chốn, sợ rằng bản thân nàng hôm nay sẽ là mồi ngon của lũ sói .

Cầm Thanh Tuyết chật vật đưa tay về phía chân mình nhấc lên, cơn đau như dại đi cả cơ thể, nàng lần nữa gắng sức đưa tay giữ vào thân cây cạnh đó rồi cố sức đứng lên.

Cổ chân trái phải chịu lực liền đau đớn, Cầm Thanh Tuyết cắn răng chịu đựng. Nếu nàng không đi nhanh, mùi máu của nàng sẽ dần tới rất nhiều thú giữ hơn chứ không chỉ là sói nữa.

Nàng cố gắng để cơ thể bên, phần trên chịu lực vào chân phải nhiều hơn, lại đánh ánh mắt nhìn về phía xung quanh. May mắn là ánh trăng không phụ lòng nàng, trăng hôm nay cũng có chút sáng. Sau khi nhìn xung quanh nàng liền phát hiện, ở đối diện cách đó không xa có một hang đá nhỏ. Mép đá vào trong cũng cao qua gối nàng một chút, cửa hang cũng nhỏ nên sẽ che đi được bày sói nhìn ra..

Cầm Thanh Tuyết lần nữa lấy sức kết đôi chân yếu ớt tới hang đá, nàng nhìn mọi thứ xung quanh một lượt, sau khi thấy không có gì bất ổn hay nguy hiểm thì mới ngồi lên. Cả người cũng ngả hẳn vào bên phía trong. Đôi chân đã không còn đủ sức nữa, nhưng hiện tại vẫn nên vào sâu một chút bầy sói mới không phát hiện ra. Nàng dùng hai cánh tay đặt xuống nền đất rồi kéo cả người từng bước, từng bước vào trong một cách khó nhọc. Hơi thở cũng vì đau và vì mất sức mà trở nên gấp gáp hơn, sau đó lại như có phần yếu ớt hơn.

Sau khi nhìn ra phía ngoài không còn thấy chân mình còn thò ra ngoài nữa, Cầm Thanh Tuyết mới thở mạnh một hơi, trước hết vẫn là đợi cho trời sáng đã.

Vì mất ráu quá nhiều cùng thương tích đầy người Cầm Thanh Tuyết vừa nằm liền nhắm nghiền mắt lại.

Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, xung quanh lại truyền đến tùng cơn gió lạnh tới thấu xương thấu thịt. Cơ thể cũng đau tới hít thở không thông, tay nàng theo phản xạ lại ôm chặt lấy chính cơ thể, miệng không tự chủ liền mơ màng nói :

- Lạnh quá... Khụ... khụ.. khụ ...



Từng tiếng họ lại càng thêm yếu ớt đi, trong đầu lại là một giấc mộng xuất hiện trước mặt. Tựa như thật lại tựa như hư ảo, có chút gần nhưng lại bỗng thấy xa xăm ... Tâm lại nỗi cỗ chua sót và đau đớn.

Ở trước mặt nàng là cả một bầu trời phủ đầy tuyết trắng, nam nhân đó một thân áo bào đen sẫm, mái tóc dài màu trắng nay lại bị máu đỏ ám vào đầy loang lổ. Cả người hắn bao quanh bằng những tia sáng đỏ rực, hắn đứng trên một núi sác chết, lại đang hung hăng tiếp tục cầm kiếm chém giết vô SỐ người. Là bóng lưng ấy vừa có chút quen thuộc lại vừa thấy chút lạ lẫm.

Chính nàng không hiểu sao lại nhìn thấy bóng lưng ấy nội tâm không nhịn được đau đớn. Nước mắt tự khi nào cũng rơi lã chã trên khuôn mặt.

Nàng lại không nhớ ra hắn là ai, chỉ thấy hắn rất cô tịch và lạnh lùng. Hắn cũng không quay lại nhìn nàng, cũng không dừng lại chém giết. Cả bầu trời trong đầu nàng hiện lên lại là cả một bầu trời đỏ rực màu máu.

- Choang....

Vỡ tan- Mọi thứ trước mặt bỗng rưng lại vỡ tan thành từng mảnh.

Cầm Thanh Tuyết cả người đều không thể nhúc nhích, ánh mắt lại rơi vào vô định, tất cả đều tối tăm không thấy ai cũng không thấy lối nào. Tất cả chỉ là một màu đen vô hình đầy đáng sợ.

Không biết qua bao lâu nữa, nàng mơ hồ nhận ra có người tới, trong ánh mắt mông lung và mờ mịt ấy lại thấy bóng người thật sư rất quen thuộc.

Người đang bước tới hướng nàng chính là hắn là Đông Phương Lãnh. Cũng là người mà nàng luôn tâm niệm trong lòng, dù có trải qua trăm lần sợ hãi đến cuối cùng nàng vẫn là muốn ở bên cạnh hắn.

Cầm Thanh Tuyết khẽ nở nụ cười nhẹ, dù là thật hay là nàng mộng ảo. Chỉ cần là hắn nàng nhất định đều sẽ cảm giác được sự bình an.

Nội tâm lần này mới được buông lỏng, môi nàng mấp máy cất tiếng nói nhỏ đầy khó khăn:

- Vương... gia.....
Chương trước Chương tiếp