Mật Ngọt Cho Anh: Trọn Kiếp Yêu Em!
Chương 6: Là kiểu quan hệ "đó"
Vừa về đến Nhiếp gia thì anh đã nhìn thấy xe của Đàn gia, chắc là bác gái và Đàn Thi Ý đến chơi. Nhưng mà sau khi đi vào được một đoạn thì lại không thấy con chó mà mẹ đã nuôi đâu, chẳng lẽ mẹ biết anh về nên đem nó nhốt lại rồi?
Còn chưa để Nhiếp Hoài Lễ vui mừng được bao lâu thì trong nhà đã truyền ra tiếng cười đùa cộng với tiếng chó sủa vui tai, hình như một nhà ba người của họ rất vui vẻ hưởng thụ thì phải?
- Thiếu gia, mời cậu vào.
Liêu Thiệu Bân mở cửa xong thì cũng tự giác đứng sang một bên, lúc Nhiếp Hoài Lễ ảo não bước vào thì Sầm Thoại Di liền nói:
- Hoài Lễ về rồi à, mau vào đây chào hỏi bác Đàn đi chứ.
- Bác gái, chào bác.
Nhưng ngay khi Nhiếp Hoài Lễ vừa dứt lời thì anh đã nhìn thấy cô gái ban sáng mà anh đang tương tư, lúc này hai mắt của anh liền mở to, làm cho Đàn Thi Ý bị hoảng một chút... Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ "Tên này bị thần kinh à?". Nhưng vì phép lịch sự nên cô cũng cúi đầu xem như chào hỏi.
Sau đó thì Sầm Thoại Di và Trần Nhã Thuần cũng rời đi cho đôi trẻ ngồi lại với nhau để trò chuyện. Nhưng mà anh lại thấy có chút thất vọng, chắc đây không phải Đàn Thi Ý mà mẹ hay nhắc đâu nhỉ, vì cô bé bánh bao ngày đó rất mũm mĩm, còn cô gái trước mắt anh thì lại xinh đẹp, diễm lệ không thua gì tiên nữ.
- Nhiếp tiên sinh, chào anh.
- Bác sĩ Đàn, tại sao cô lại ở đây vậy?
Đến mức này thì cô thật sự đã có chút nghi ngờ về IQ của anh rồi đó, nhưng ngay sau đó cô liền cười nói:
- Tôi cùng mẹ đến đây.
Vốn dĩ Đàn Thi Ý tưởng rằng bản thân đã nói rất rõ ràng rồi chứ, ấy vậy mà tên ngốc Nhiếp Hoài Lễ lại nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Đàn gia đã tiến triển đến mức sắp gả vào rồi. Nên ngay khi cô dứt lời thì gương mặt của anh liền có chút buồn bã.
- Vậy... Vậy cô và Chu Kiêu Nhiên khi nào kết hôn?
- Hả? Kết hôn? Ai kết hôn cơ?
Nhiếp Hoài Lễ cũng bị sự kinh ngạc của Đàn Thi Ý làm cho khó hiểu, sau đó liền chỉ tay vào cô. Sắc mặt của Đàn Thi Ý bây giờ chính là kiểu mắt chữ A mồm chữ O, còn hung hăng nói:
- Gả cho anh ấy? Cô nào điên lắm mới gả cho cái tên ấm đầu như anh ấy. Hừ, suốt ngày chỉ biết mèo với mèo, nếu không niệm tình bé con Ruby đáng yêu, thì tôi đã đánh chết anh ấy từ lâu rồi!
Nghe cô mắng Chu Kiêu Nhiên mà tai của anh cũng bắt đầu ong ong, ngay sau đó thì giống như anh đã ngộ ra gì đó, liền mặc kệ chú cún đang ở dưới chân mà bước đến, gương mặt vui vẻ lên mấy lần, nói:
- Ý của cô là... Cô và Chu Kiêu Nhiên không phải kiểu quan hệ đó?
- Kiểu "quan hệ đó"? Là kiểu quan hệ gì?
- Chính là kiểu ăn cùng mâm cơm, từng sống dưới một mái nhà ấy.
Đàn Thi Ý nghiêng đầu nhìn anh, bất chợt cô lại bật cười, tên Nhiếp Hoài Lễ này có thật sự là Tổng giám đốc của Nhiếp thị hay không vậy? Đến chuyện dễ như vậy mà còn bị Chu Kiêu Nhiên dắt mũi sao?
- Nhiếp tiên sinh, tôi và Chu Kiêu Nhiên đích thị là "kiểu quan hệ đó".
- Nhưng không phải cô vừa nói rằng...
- Nhiếp tiên sinh, tôi họ Đàn.
Nhiếp Hoài Lễ liền gấp gáp gật đầu, bày tỏ rằng anh đã biết rồi.
- Mẹ của Chu Kiêu Nhiên... cũng họ Đàn.
Khoan đã, dừng khoảng chừng là năm giây, hình như có gì đó không đúng lắm...
- Được rồi, tôi sẽ giới thiệu lại, tôi họ Đàn, tên là Thi Ý. Là con gái lớn của Đàn gia, dưới tôi còn một em trai tên Đàn Mộc Hưng, cha tôi tên Đàn Dũng, mẹ tôi là Trần Nhã Thuần, cô út của tôi là Đàn Thương Xuyến, dượng út là Chu Chính Hàn, có thể nói Chu Kiêu Nhiên chính là anh họ của tôi. Vậy thử hỏi, tôi và anh ấy có phải "kiểu quan hệ đó" hay không?
Trong lúc Nhiếp Hoài Lễ đang định nói gì đó với Đàn Thi Ý thì chú chó dưới chân họ lại sủa lên mấy tiếng, làm cho anh giật mình rồi tự giác lùi lại mấy bước. Lúc này Nhiếp Hoài Lễ thật sự thèm thịt chó ghê.
Sau đó thì anh cũng chỉ liếc con cún to xác kia một cái, rồi lại nhìn Đàn Thi Ý cười ngốc. Hóa ra người mà cha mẹ sắp xếp cho anh lại là người trong mộng của mình, nếu biết trước cô ấy có dáng vẻ như vậy thì ngay từ đầu anh đã đồng ý hôn sự rồi. Nhưng mà... Hình như với thái độ của Đàn Thi Ý thì cô cũng không thích hôn sự này cho lắm thì phải?
- Đàn tiểu thư, chuyện của chúng ta liệu...
- Thật ra lúc sáng này tôi đã định nói rõ với anh trước, nhưng mà do tôi còn có việc nên vẫn chưa nói. Bây giờ anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện với nhau một chút.
- Em... Em nói đi.
- Tôi không thích hôn nhân sắp đặt, tôi từng suýt kết hôn nhưng không thành. Cho nên với một cô gái suýt lỡ đò như tôi... Không xứng với anh. Chúng ta hủy hôn đi.
#Yu~
Còn chưa để Nhiếp Hoài Lễ vui mừng được bao lâu thì trong nhà đã truyền ra tiếng cười đùa cộng với tiếng chó sủa vui tai, hình như một nhà ba người của họ rất vui vẻ hưởng thụ thì phải?
- Thiếu gia, mời cậu vào.
Liêu Thiệu Bân mở cửa xong thì cũng tự giác đứng sang một bên, lúc Nhiếp Hoài Lễ ảo não bước vào thì Sầm Thoại Di liền nói:
- Hoài Lễ về rồi à, mau vào đây chào hỏi bác Đàn đi chứ.
- Bác gái, chào bác.
Nhưng ngay khi Nhiếp Hoài Lễ vừa dứt lời thì anh đã nhìn thấy cô gái ban sáng mà anh đang tương tư, lúc này hai mắt của anh liền mở to, làm cho Đàn Thi Ý bị hoảng một chút... Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ "Tên này bị thần kinh à?". Nhưng vì phép lịch sự nên cô cũng cúi đầu xem như chào hỏi.
Sau đó thì Sầm Thoại Di và Trần Nhã Thuần cũng rời đi cho đôi trẻ ngồi lại với nhau để trò chuyện. Nhưng mà anh lại thấy có chút thất vọng, chắc đây không phải Đàn Thi Ý mà mẹ hay nhắc đâu nhỉ, vì cô bé bánh bao ngày đó rất mũm mĩm, còn cô gái trước mắt anh thì lại xinh đẹp, diễm lệ không thua gì tiên nữ.
- Nhiếp tiên sinh, chào anh.
- Bác sĩ Đàn, tại sao cô lại ở đây vậy?
Đến mức này thì cô thật sự đã có chút nghi ngờ về IQ của anh rồi đó, nhưng ngay sau đó cô liền cười nói:
- Tôi cùng mẹ đến đây.
Vốn dĩ Đàn Thi Ý tưởng rằng bản thân đã nói rất rõ ràng rồi chứ, ấy vậy mà tên ngốc Nhiếp Hoài Lễ lại nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Đàn gia đã tiến triển đến mức sắp gả vào rồi. Nên ngay khi cô dứt lời thì gương mặt của anh liền có chút buồn bã.
- Vậy... Vậy cô và Chu Kiêu Nhiên khi nào kết hôn?
- Hả? Kết hôn? Ai kết hôn cơ?
Nhiếp Hoài Lễ cũng bị sự kinh ngạc của Đàn Thi Ý làm cho khó hiểu, sau đó liền chỉ tay vào cô. Sắc mặt của Đàn Thi Ý bây giờ chính là kiểu mắt chữ A mồm chữ O, còn hung hăng nói:
- Gả cho anh ấy? Cô nào điên lắm mới gả cho cái tên ấm đầu như anh ấy. Hừ, suốt ngày chỉ biết mèo với mèo, nếu không niệm tình bé con Ruby đáng yêu, thì tôi đã đánh chết anh ấy từ lâu rồi!
Nghe cô mắng Chu Kiêu Nhiên mà tai của anh cũng bắt đầu ong ong, ngay sau đó thì giống như anh đã ngộ ra gì đó, liền mặc kệ chú cún đang ở dưới chân mà bước đến, gương mặt vui vẻ lên mấy lần, nói:
- Ý của cô là... Cô và Chu Kiêu Nhiên không phải kiểu quan hệ đó?
- Kiểu "quan hệ đó"? Là kiểu quan hệ gì?
- Chính là kiểu ăn cùng mâm cơm, từng sống dưới một mái nhà ấy.
Đàn Thi Ý nghiêng đầu nhìn anh, bất chợt cô lại bật cười, tên Nhiếp Hoài Lễ này có thật sự là Tổng giám đốc của Nhiếp thị hay không vậy? Đến chuyện dễ như vậy mà còn bị Chu Kiêu Nhiên dắt mũi sao?
- Nhiếp tiên sinh, tôi và Chu Kiêu Nhiên đích thị là "kiểu quan hệ đó".
- Nhưng không phải cô vừa nói rằng...
- Nhiếp tiên sinh, tôi họ Đàn.
Nhiếp Hoài Lễ liền gấp gáp gật đầu, bày tỏ rằng anh đã biết rồi.
- Mẹ của Chu Kiêu Nhiên... cũng họ Đàn.
Khoan đã, dừng khoảng chừng là năm giây, hình như có gì đó không đúng lắm...
- Được rồi, tôi sẽ giới thiệu lại, tôi họ Đàn, tên là Thi Ý. Là con gái lớn của Đàn gia, dưới tôi còn một em trai tên Đàn Mộc Hưng, cha tôi tên Đàn Dũng, mẹ tôi là Trần Nhã Thuần, cô út của tôi là Đàn Thương Xuyến, dượng út là Chu Chính Hàn, có thể nói Chu Kiêu Nhiên chính là anh họ của tôi. Vậy thử hỏi, tôi và anh ấy có phải "kiểu quan hệ đó" hay không?
Trong lúc Nhiếp Hoài Lễ đang định nói gì đó với Đàn Thi Ý thì chú chó dưới chân họ lại sủa lên mấy tiếng, làm cho anh giật mình rồi tự giác lùi lại mấy bước. Lúc này Nhiếp Hoài Lễ thật sự thèm thịt chó ghê.
Sau đó thì anh cũng chỉ liếc con cún to xác kia một cái, rồi lại nhìn Đàn Thi Ý cười ngốc. Hóa ra người mà cha mẹ sắp xếp cho anh lại là người trong mộng của mình, nếu biết trước cô ấy có dáng vẻ như vậy thì ngay từ đầu anh đã đồng ý hôn sự rồi. Nhưng mà... Hình như với thái độ của Đàn Thi Ý thì cô cũng không thích hôn sự này cho lắm thì phải?
- Đàn tiểu thư, chuyện của chúng ta liệu...
- Thật ra lúc sáng này tôi đã định nói rõ với anh trước, nhưng mà do tôi còn có việc nên vẫn chưa nói. Bây giờ anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện với nhau một chút.
- Em... Em nói đi.
- Tôi không thích hôn nhân sắp đặt, tôi từng suýt kết hôn nhưng không thành. Cho nên với một cô gái suýt lỡ đò như tôi... Không xứng với anh. Chúng ta hủy hôn đi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương