Mật Ngọt Cho Anh: Trọn Kiếp Yêu Em!
Chương 7: Chưa kết hôn là được
Nhiếp Hoài Lễ cũng từng được Chu Kiêu Nhiên rào trước về tính cách của Đàn Thi Ý rồi, mặc dù cô em gái này nhỏ hơn cậu ta ba tuổi, nhưng tính tình chững chạc, độc lập, có chính kiến, đặc biệt là sẽ có ấn tượng với những người ấm áp và thích động vật.
Và may mắn rằng, Nhiếp Hoài Lễ không hề có một chút gì gọi là ấm áp hay yêu thích động vật, xin chúc mừng... Anh đã được một vé rời khỏi vị trí chồng tương lai của Đàn Thi Ý.
Nhưng cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì Đàn Thi Ý cũng là nữ, vẫn có một chút gì đó gọi là nữ tính... Ừm... Nhưng hình như ngoài mẹ ruột Trần Nhã Thuần ra thì cô chẳng sợ cái quái gì cả. Đây mới chính là vấn đề nan giải nhất của Nhiếp Hoài Lễ.
Trong khi Nhiếp Hoài Lễ vẫn mải mê suy nghĩ thì Đàn Thi Ý liền quơ tay trước mặt anh, còn luôn miệng gọi anh, hoảng hồn một chút thì anh cũng gật đầu. Lúc này Đàn Thi Ý mới nhẹ nhàng xoa đầu chú cún nhỏ rồi cùng anh ra ngoài vườn.
Cô lại nói:
- Tôi thích động vật, tôi là bác sĩ thú y, còn anh không thích động vật... Vì vậy giữa chúng ta không có điểm chung... Nên là...
- Ai nói anh không thích động vật?
Đàn Thi Ý có chút ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi Nhiếp Hoài Lễ cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Anh rất thích động vật, nhất là chó đấy. Chỉ là công việc bận rộn, nên không có thời gian dành cho vật nuôi, mà em làm bác sĩ cũng biết đó, nếu cứ nhốt vật nuôi ở nhà thì nó sẽ sinh bệnh... Như vậy rất tàn nhẫn.
Mặc dù tỉ lệ Đàn Thi Ý tin lời của anh là âm phần trăm, nhưng cô vẫn gật đầu cho anh vui. Tính ra họ quen nhau từ bé, từ đó đến nay cô chưa từng nhìn thấy anh âu yếm vật nuôi nào, vậy mà còn dám nói bản thân thích động vật... Có miễn cưỡng quá hay không đây?
- Ý Ý, hay là chúng ta...
- Nhiếp tiên sinh, tôi có người mình thích rồi.
*ĐOÀNG* một tiếng, cái thông tin cô vừa nói liền như sét đánh ngang tai và oanh tạc trong đầu của anh, làm cho nó ong ong. Gương mặt của Nhiếp Hoài Lễ cũng có chút đờ đẫn, ánh mắt trở nên vô hồn, rồi ngay sau đó anh lại nở một nụ cười ngờ nghệch, nói:
- Thế... Thế à? Vậy sao em còn đến đây?
- Vì mẹ nói rằng phải đến đây nói rõ cho bác Nhiếp biết, dù sao mẹ và bác gái cũng là bạn thân nhiều năm, gia đình hai bên cũng thân thiết... Nên tôi mới đến đây, đã làm Nhiếp tiên sinh mất hứng, thật xin lỗi.
- Vậy bạn trai của em là...
- Không biết anh còn nhớ hay không, anh ấy là bạn cùng lớp năm cao trung của các anh, Tăng Kiến Phi.
Đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ liền cười, làm sao anh không biết chứ. Từ những năm cao trung thì Nhiếp Hoài Lễ, Chu Kiêu Nhiên, Tăng Kiến Phi và Hoàng Hiếu Vinh đã là một nhóm chơi thân với nhau. Lúc trước Tăng Kiến Phi và Hoàng Hiếu Vinh còn nói rằng họ đã có người trong lòng, hỏi ra thì mới biết người đó là Đàn Thi Ý - em họ của Chu Kiêu Nhiên.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì Tăng Kiến Phi đã lựa chọn con đường y khoa, và theo đuổi nghề bác sĩ thú y. Còn ba người họ lại học quản trị kinh doanh, để tiếp quản gia nghiệp của nhà mình. Cũng đã hơn ba năm rồi họ chưa gặp lại Tăng Kiến Phi.
Trong số bốn người họ, ngoại trừ Chu Kiêu Nhiên là anh họ của cô, thì Hoàng Hiếu Vinh vẫn luôn thích cô, nghe nói cách đây một năm còn muốn làm bạn với cô. Tăng Kiến Phi thì nhiều năm ít liên lạc, nên cũng không biết tính hình thế nào, bây giờ thì biết rồi... Nhưng lại mong bản thân không biết.
- Nhiếp tiên sinh? Anh sao vậy?
- Không sao, em cũng đừng gọi anh là Nhiếp tiên sinh nữa. Suy cho cùng thì anh cũng là bạn thân của anh trai em, hơn nữa cũng là bạn của bạn trai em... Cứ gọi anh là Hoài Lễ được rồi.
- Anh Hoài Lễ, cảm ơn anh.
Vốn dĩ Nhiếp Hoài Lễ định buông bỏ đoạn nghiệt duyên này, nhưng bây giờ cô lại cười một cái, nụ cười đơn thuần, ngọt ngào đó lại làm cho anh cảm thấy đau đớn hơn. Cuộc đời của anh cũng kỳ lạ thật đấy, từ nhỏ đến lớn, từ lúc thiếu niên cho đến thành niên thì chưa từng yêu ai... Đột nhiên sắp bước qua tuổi ba mươi thì lại rung động, mà cái rung động này còn chưa hết một ngày thì đã biến thành thất tình rồi.
Quả nhiên là Nhiếp Hoài Lễ không có duyên với chuyện tình cảm. Thôi thì bỏ đi, duyên không cưỡng cầu, tới đâu thì tới.
- Ý Ý, em làm bác sĩ thú y là vì Kiến Phi sao? Hai người định khi nào thì kết hôn?
- Em học bác sĩ thú y là vì em thích động vật, không liên quan đến anh ấy. Còn chuyện kết hôn thì em vẫn chưa nghĩ đến.
Nhiếp Hoài Lễ nghe vậy cũng chỉ gật đầu. Khi này Đàn Thi Ý muốn về trước vì ở phòng khám còn có việc, đương nhiên anh cũng xung phong đưa cô về rồi.
Vì anh có một suy nghĩ.
Anh đã nghĩ... Mình vẫn còn cơ hội, vì cô... Vẫn chưa kết hôn!
#Yu~
Và may mắn rằng, Nhiếp Hoài Lễ không hề có một chút gì gọi là ấm áp hay yêu thích động vật, xin chúc mừng... Anh đã được một vé rời khỏi vị trí chồng tương lai của Đàn Thi Ý.
Nhưng cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì Đàn Thi Ý cũng là nữ, vẫn có một chút gì đó gọi là nữ tính... Ừm... Nhưng hình như ngoài mẹ ruột Trần Nhã Thuần ra thì cô chẳng sợ cái quái gì cả. Đây mới chính là vấn đề nan giải nhất của Nhiếp Hoài Lễ.
Trong khi Nhiếp Hoài Lễ vẫn mải mê suy nghĩ thì Đàn Thi Ý liền quơ tay trước mặt anh, còn luôn miệng gọi anh, hoảng hồn một chút thì anh cũng gật đầu. Lúc này Đàn Thi Ý mới nhẹ nhàng xoa đầu chú cún nhỏ rồi cùng anh ra ngoài vườn.
Cô lại nói:
- Tôi thích động vật, tôi là bác sĩ thú y, còn anh không thích động vật... Vì vậy giữa chúng ta không có điểm chung... Nên là...
- Ai nói anh không thích động vật?
Đàn Thi Ý có chút ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi Nhiếp Hoài Lễ cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Anh rất thích động vật, nhất là chó đấy. Chỉ là công việc bận rộn, nên không có thời gian dành cho vật nuôi, mà em làm bác sĩ cũng biết đó, nếu cứ nhốt vật nuôi ở nhà thì nó sẽ sinh bệnh... Như vậy rất tàn nhẫn.
Mặc dù tỉ lệ Đàn Thi Ý tin lời của anh là âm phần trăm, nhưng cô vẫn gật đầu cho anh vui. Tính ra họ quen nhau từ bé, từ đó đến nay cô chưa từng nhìn thấy anh âu yếm vật nuôi nào, vậy mà còn dám nói bản thân thích động vật... Có miễn cưỡng quá hay không đây?
- Ý Ý, hay là chúng ta...
- Nhiếp tiên sinh, tôi có người mình thích rồi.
*ĐOÀNG* một tiếng, cái thông tin cô vừa nói liền như sét đánh ngang tai và oanh tạc trong đầu của anh, làm cho nó ong ong. Gương mặt của Nhiếp Hoài Lễ cũng có chút đờ đẫn, ánh mắt trở nên vô hồn, rồi ngay sau đó anh lại nở một nụ cười ngờ nghệch, nói:
- Thế... Thế à? Vậy sao em còn đến đây?
- Vì mẹ nói rằng phải đến đây nói rõ cho bác Nhiếp biết, dù sao mẹ và bác gái cũng là bạn thân nhiều năm, gia đình hai bên cũng thân thiết... Nên tôi mới đến đây, đã làm Nhiếp tiên sinh mất hứng, thật xin lỗi.
- Vậy bạn trai của em là...
- Không biết anh còn nhớ hay không, anh ấy là bạn cùng lớp năm cao trung của các anh, Tăng Kiến Phi.
Đến đây thì Nhiếp Hoài Lễ liền cười, làm sao anh không biết chứ. Từ những năm cao trung thì Nhiếp Hoài Lễ, Chu Kiêu Nhiên, Tăng Kiến Phi và Hoàng Hiếu Vinh đã là một nhóm chơi thân với nhau. Lúc trước Tăng Kiến Phi và Hoàng Hiếu Vinh còn nói rằng họ đã có người trong lòng, hỏi ra thì mới biết người đó là Đàn Thi Ý - em họ của Chu Kiêu Nhiên.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì Tăng Kiến Phi đã lựa chọn con đường y khoa, và theo đuổi nghề bác sĩ thú y. Còn ba người họ lại học quản trị kinh doanh, để tiếp quản gia nghiệp của nhà mình. Cũng đã hơn ba năm rồi họ chưa gặp lại Tăng Kiến Phi.
Trong số bốn người họ, ngoại trừ Chu Kiêu Nhiên là anh họ của cô, thì Hoàng Hiếu Vinh vẫn luôn thích cô, nghe nói cách đây một năm còn muốn làm bạn với cô. Tăng Kiến Phi thì nhiều năm ít liên lạc, nên cũng không biết tính hình thế nào, bây giờ thì biết rồi... Nhưng lại mong bản thân không biết.
- Nhiếp tiên sinh? Anh sao vậy?
- Không sao, em cũng đừng gọi anh là Nhiếp tiên sinh nữa. Suy cho cùng thì anh cũng là bạn thân của anh trai em, hơn nữa cũng là bạn của bạn trai em... Cứ gọi anh là Hoài Lễ được rồi.
- Anh Hoài Lễ, cảm ơn anh.
Vốn dĩ Nhiếp Hoài Lễ định buông bỏ đoạn nghiệt duyên này, nhưng bây giờ cô lại cười một cái, nụ cười đơn thuần, ngọt ngào đó lại làm cho anh cảm thấy đau đớn hơn. Cuộc đời của anh cũng kỳ lạ thật đấy, từ nhỏ đến lớn, từ lúc thiếu niên cho đến thành niên thì chưa từng yêu ai... Đột nhiên sắp bước qua tuổi ba mươi thì lại rung động, mà cái rung động này còn chưa hết một ngày thì đã biến thành thất tình rồi.
Quả nhiên là Nhiếp Hoài Lễ không có duyên với chuyện tình cảm. Thôi thì bỏ đi, duyên không cưỡng cầu, tới đâu thì tới.
- Ý Ý, em làm bác sĩ thú y là vì Kiến Phi sao? Hai người định khi nào thì kết hôn?
- Em học bác sĩ thú y là vì em thích động vật, không liên quan đến anh ấy. Còn chuyện kết hôn thì em vẫn chưa nghĩ đến.
Nhiếp Hoài Lễ nghe vậy cũng chỉ gật đầu. Khi này Đàn Thi Ý muốn về trước vì ở phòng khám còn có việc, đương nhiên anh cũng xung phong đưa cô về rồi.
Vì anh có một suy nghĩ.
Anh đã nghĩ... Mình vẫn còn cơ hội, vì cô... Vẫn chưa kết hôn!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương