Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 21: Một lý do...
Thật lòng mà nói thì Quân Nhật Tuần thật sự rất có hứng thú với cô gái này, để thoát khỏi Thẩm gia mà có thể làm đến mức đó thì chắc trên đời chỉ có một mình Thẩm Nguyệt dám làm như vậy thôi. Nhưng cho dù ông ấy có thích cô đến đâu cũng không dám tỏ rõ thái độ ra mặt, vì ông ấy biết vợ mình vẫn chưa ưng cô con dâu này, nếu như ở trong nhà không có ai bênh vực bà ấy thì bà ấy sẽ cô đơn lắm.
Nhưng lúc này Trần An Dương lại rất muốn phản đối, dù sao ông nội cũng biết là cậu ấy đang để ý đến Thẩm Nguyệt cơ mà? Tại sao lại đem Thẩm Nguyệt về viết dưới danh nghĩa cháu nuôi chứ? Nếu như thế thì trên danh nghĩa hiện tại, Trần An Dương và Thẩm Nguyệt chính là anh em nuôi với nhau… Kiểu đó thì làm sao cậu ấy có thể tán tỉnh cô được?
Nhưng Trần An Dương sau khi nhìn thấy ông nội rất vui thì cậu ấy cũng không nói nữa, chỉ đưa ánh mắt có hơi đáng sợ nhìn thẳng về chỗ của Quân Kình Thương, còn nhàn nhạt nói:
- Dù không muốn nhưng lần này tôi nhường cậu đó. Thấy cậu cũng tội nghiệp, nên là đừng để em ấy buồn, biết chưa?
- Cần cậu nhường chắc?
- Quân Kình Thương! Nếu Tiểu Nguyệt được thêm vào gia phả Trần gia thì cậu chính là em rể của tôi đấy nhá! Ăn nói cho cẩn thận vào.
Quân Kình Thương cũng không qua quan tâm đến Trần An Dương đang nói sảng ở bên này, anh đi thẳng đến chỗ của Thẩm Nguyệt, nói:
- Vậy tiếp theo em định sẽ làm gì?
Lúc này tất cả mọi người cũng đưa mắt nhìn về Thẩm Nguyệt, hiển nhiên họ cũng muốn biết trong cái đầu đó đang còn những âm mưu vĩ đại nào. Thật lòng, Lương Mộc Hoan cũng rất tò mò.
Khi này Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Trước tiên thì chắc chắn phải thả Thẩm gia rồi.
Lương Mộc Hoan hơi nhíu mày, tội trạng của Thẩm gia đã rành rành ra đó, làm sao có thể thả ra chứ? Hơn nữa… Tại sao lại phải thả đám người táng tận lương tâm kia ra? Chẳng phải chỉ cần để Thẩm Nguyệt đổi hộ khẩu, sau đó mở phiên tòa xét xử Thẩm gia là xong sao?
- Thẩm tiểu thư, rốt cuộc… Cô đang có ý đồ gì?
Thẩm Nguyệt nhìn Lương Mộc Hoan, cô cũng từng nghe lão tướng nói qua là bà ấy không thích cô lắm… Thật trùng hợp, Thẩm Nguyệt cũng không thích bà ấy, nên cô cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Tôi không có ý đồ gì cả, chỉ là tôi muốn xem thử tâm tư của cha mẹ tôi sẽ như thế nào khi nghe tin con gái chết thôi.
Lương Mộc Hoan nhíu mày, dù rằng bà ấy cũng không thích Thẩm gia, cũng không biết rằng nội bộ Thẩm gia đang sảy ra lục đục gì, nhưng với tư cách là một người mẹ thì Lương Mộc Hoan dám chắc Thẩm Sơn và Phó Thi Hy sẽ rất đau khổ. Thẩm Nguyệt làm như vậy chẳng phải rất quá đáng sao? Đem tình cảm của cha mẹ ra đùa giỡn… Cô gái này thật sự điên rồi!
- Thẩm tiểu thư, cho dù Thẩm gia đã ghẻ lạnh cô, nhưng bậc làm cha làm mẹ… Con gái gặp chuyện đương nhiên là sẽ rất buồn rồi, cô không sợ trời phạt sao?
- Năm sáu tuổi, tôi bị anh trai và đám bạn của anh ta lừa leo lên cây, sau đó đã ngã xuống, cuối cùng đã gãy ba cây xương sườn, phải nằm viện điều trị hơn một tháng, nhưng họ chẳng hề đến thăm lấy một lần.
Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói tiếp:
- Vào năm tiểu học, vào ngày họp phụ huynh cũng là lúc anh trai tôi bị sốt nhẹ, hai người họ đã mặc kệ tôi đứng chờ đến đêm vì chẳng có ai đến họp phụ huynh cho tôi. Thậm chí những năm tiểu học, có người còn nói tôi là đồ con hoang… Là thứ nghiệt chủng… Vì suốt năm năm tiểu học, chẳng một lần có phụ huynh đến trường.
Nghĩ ngợi một lúc, Thẩm Nguyệt lại nói tiếp:
- Vào năm cấp cấp hai, vì đăng ký tham gia vào một đại hội thể thao với môn chạy 1000 mét, hôm đó giày của tôi đã bị anh trai chơi xấu, làm cho giày một nơi, đế một nơi… Cuối cùng, tôi đã té ngã, đập đầu vào đá, trên trán cũng may ba mũi, đầu gối trầy trật đến ướt cả quần, bàn tay, khuỷu tay không có chỗ nào lành lặn. Nhưng họ không hề hỏi han đến tôi, họ chỉ nói rằng do tôi nghịch ngợm nên bị ngã, đáng đời tôi.
- À chưa hết, còn năm cấp ba, tôi đã từng ngất xỉu trên lớp rất nhiều lần vì thiếu máu, nhà trường cũng đã gọi điện cho họ, nhưng thay gì sốt sắng đến gặp con gái thì họ lại chuyển cho nhà trường một số tiền rồi bảo nhà trường tự xử lý.
- Cuối cùng là khi tôi thi đại học. Điểm số khi đó của tôi là 732 điểm, là hạng 3 toàn thành phố, hạng 12 toàn quốc. Nhưng thay vì hân hoan chúc mừng, thì họ lạnh giọng nhìn tôi, nói: “Con gái biết nhiều làm gì, kiếm thằng nào rồi gả đi, làm giàu cho Thẩm gia chứ đừng làm giàu cho người khác”.
Đến đây Thẩm Nguyệt liền nhìn Lương Mộc Hoan, mỉm cười rất ngọt ngào, nói:
- Vậy nên Quân phu nhân… Ngài hãy cho tôi một lý do để không hận Thẩm gia đi?
#Yu~
Nhưng lúc này Trần An Dương lại rất muốn phản đối, dù sao ông nội cũng biết là cậu ấy đang để ý đến Thẩm Nguyệt cơ mà? Tại sao lại đem Thẩm Nguyệt về viết dưới danh nghĩa cháu nuôi chứ? Nếu như thế thì trên danh nghĩa hiện tại, Trần An Dương và Thẩm Nguyệt chính là anh em nuôi với nhau… Kiểu đó thì làm sao cậu ấy có thể tán tỉnh cô được?
Nhưng Trần An Dương sau khi nhìn thấy ông nội rất vui thì cậu ấy cũng không nói nữa, chỉ đưa ánh mắt có hơi đáng sợ nhìn thẳng về chỗ của Quân Kình Thương, còn nhàn nhạt nói:
- Dù không muốn nhưng lần này tôi nhường cậu đó. Thấy cậu cũng tội nghiệp, nên là đừng để em ấy buồn, biết chưa?
- Cần cậu nhường chắc?
- Quân Kình Thương! Nếu Tiểu Nguyệt được thêm vào gia phả Trần gia thì cậu chính là em rể của tôi đấy nhá! Ăn nói cho cẩn thận vào.
Quân Kình Thương cũng không qua quan tâm đến Trần An Dương đang nói sảng ở bên này, anh đi thẳng đến chỗ của Thẩm Nguyệt, nói:
- Vậy tiếp theo em định sẽ làm gì?
Lúc này tất cả mọi người cũng đưa mắt nhìn về Thẩm Nguyệt, hiển nhiên họ cũng muốn biết trong cái đầu đó đang còn những âm mưu vĩ đại nào. Thật lòng, Lương Mộc Hoan cũng rất tò mò.
Khi này Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Trước tiên thì chắc chắn phải thả Thẩm gia rồi.
Lương Mộc Hoan hơi nhíu mày, tội trạng của Thẩm gia đã rành rành ra đó, làm sao có thể thả ra chứ? Hơn nữa… Tại sao lại phải thả đám người táng tận lương tâm kia ra? Chẳng phải chỉ cần để Thẩm Nguyệt đổi hộ khẩu, sau đó mở phiên tòa xét xử Thẩm gia là xong sao?
- Thẩm tiểu thư, rốt cuộc… Cô đang có ý đồ gì?
Thẩm Nguyệt nhìn Lương Mộc Hoan, cô cũng từng nghe lão tướng nói qua là bà ấy không thích cô lắm… Thật trùng hợp, Thẩm Nguyệt cũng không thích bà ấy, nên cô cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Tôi không có ý đồ gì cả, chỉ là tôi muốn xem thử tâm tư của cha mẹ tôi sẽ như thế nào khi nghe tin con gái chết thôi.
Lương Mộc Hoan nhíu mày, dù rằng bà ấy cũng không thích Thẩm gia, cũng không biết rằng nội bộ Thẩm gia đang sảy ra lục đục gì, nhưng với tư cách là một người mẹ thì Lương Mộc Hoan dám chắc Thẩm Sơn và Phó Thi Hy sẽ rất đau khổ. Thẩm Nguyệt làm như vậy chẳng phải rất quá đáng sao? Đem tình cảm của cha mẹ ra đùa giỡn… Cô gái này thật sự điên rồi!
- Thẩm tiểu thư, cho dù Thẩm gia đã ghẻ lạnh cô, nhưng bậc làm cha làm mẹ… Con gái gặp chuyện đương nhiên là sẽ rất buồn rồi, cô không sợ trời phạt sao?
- Năm sáu tuổi, tôi bị anh trai và đám bạn của anh ta lừa leo lên cây, sau đó đã ngã xuống, cuối cùng đã gãy ba cây xương sườn, phải nằm viện điều trị hơn một tháng, nhưng họ chẳng hề đến thăm lấy một lần.
Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói tiếp:
- Vào năm tiểu học, vào ngày họp phụ huynh cũng là lúc anh trai tôi bị sốt nhẹ, hai người họ đã mặc kệ tôi đứng chờ đến đêm vì chẳng có ai đến họp phụ huynh cho tôi. Thậm chí những năm tiểu học, có người còn nói tôi là đồ con hoang… Là thứ nghiệt chủng… Vì suốt năm năm tiểu học, chẳng một lần có phụ huynh đến trường.
Nghĩ ngợi một lúc, Thẩm Nguyệt lại nói tiếp:
- Vào năm cấp cấp hai, vì đăng ký tham gia vào một đại hội thể thao với môn chạy 1000 mét, hôm đó giày của tôi đã bị anh trai chơi xấu, làm cho giày một nơi, đế một nơi… Cuối cùng, tôi đã té ngã, đập đầu vào đá, trên trán cũng may ba mũi, đầu gối trầy trật đến ướt cả quần, bàn tay, khuỷu tay không có chỗ nào lành lặn. Nhưng họ không hề hỏi han đến tôi, họ chỉ nói rằng do tôi nghịch ngợm nên bị ngã, đáng đời tôi.
- À chưa hết, còn năm cấp ba, tôi đã từng ngất xỉu trên lớp rất nhiều lần vì thiếu máu, nhà trường cũng đã gọi điện cho họ, nhưng thay gì sốt sắng đến gặp con gái thì họ lại chuyển cho nhà trường một số tiền rồi bảo nhà trường tự xử lý.
- Cuối cùng là khi tôi thi đại học. Điểm số khi đó của tôi là 732 điểm, là hạng 3 toàn thành phố, hạng 12 toàn quốc. Nhưng thay vì hân hoan chúc mừng, thì họ lạnh giọng nhìn tôi, nói: “Con gái biết nhiều làm gì, kiếm thằng nào rồi gả đi, làm giàu cho Thẩm gia chứ đừng làm giàu cho người khác”.
Đến đây Thẩm Nguyệt liền nhìn Lương Mộc Hoan, mỉm cười rất ngọt ngào, nói:
- Vậy nên Quân phu nhân… Ngài hãy cho tôi một lý do để không hận Thẩm gia đi?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương