Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 4: Cửa hàng đá quý Gemstone (2)
Nhớ lại sự đau đớn ở trong tù vào đời kiếp, khi đó Thẩm Nguyệt chỉ mới vào tù chưa được hai ngày thì đã bị chuyển đến quân khu của Quân gia để giam giữ, đến đây cô còn chứ kịp hiểu chuyện gì thì cô đám người của Nhâm gia đến tìm mình.
Bọn vừa đánh vừa mắng, nhưng những quân nhân của Quân gia hoàn toàn không để tâm đến, thậm chí Thẩm Nguyệt còn nhìn thấy Quân Kình Thương đã đi ngang qua chỗ cô bị giam... Anh đã nhìn vào, cũng đã nhìn thấy cô đang bị đánh... Nhưng rồi anh lại lướt qua mà chớ hề ra tay cứu giúp.
Cái chết ở đời trước của cô cũng có một phần là do sự thờ ơ của quân khu Quân gia!
Lúc này, cả Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương đều nhìn đối phương chằm chằm, nhưng thay vì sợ hãi thì cái đầu của Thẩm Nguyệt lại nảy lên vài ý nghĩ điên rồ. Cô nhìn anh thêm một lúc, sau đó thì quay lưng rời đi, hành động này khiến cho Quân Kình Thương phải nhíu mày khó hiểu...
Rốt cuộc thì cô gái này đang có âm mưu gì vậy chứ? Tại sao lại vừa rồi cô ấy lại nhìn anh chằm chằm giống như là có thù từ kiếp trước, thậm chí là còn cười khinh bỉ anh nữa chứ... Rốt cuộc... Chuyện này là sao?
Trần An Dương nhìn thấy Quân Kình Thương thất thần liền đánh vào vai anh một cái, nói:
- Nè nè, cô ấy là của tôi, cậu không được dòm ngó nghe chưa? Tôi thích cô ấy rồi đó.
- Cô ta... Không đơn giản đâu.
- Đương nhiên rồi, xinh đẹp như vậy thì làm sao có thể là người đơn giản chứ. Nhưng mà...
- Nhưng?
- Tôi thấy cô ấy đi với công tử ăn chơi bậc nhất Biện Lương, Chương Nhược Hàn! Có khi nào hai người họ đang hẹn hò không nhỉ? Nếu vậy thì tôi có nên đập chết cậu ta rồi cướp hoa không ha?
Quân Kình Thương nhìn sang Trần An Dương, nếu như là một người đàn ông bình thường thì đương nhiên sẽ bị cô thu hút rồi, đó là chuyện hết sức hiển nhiên.
Tuy nhiên... Anh lại không giống với bọn họ, anh không có hứng thú với phụ nữ, cũng không hứng thú với đàn ông, anh chỉ hứng thú với công việc của mình thôi.
[...]
Còn Thẩm Nguyệt sau khi nảy lên cái suy nghĩ điên đồ thì cô cũng chỉ biết lắc đầu rồi cười nhạt, thật sự là điên mất thôi. Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện điên khùng như vậy chứ?
Bỗng nhiên, cô cảm giác tựa như có ai đó đang gọi mình, quay đầu lại nhìn thì ở bên kia có viên đá rất lớn đang tỏa ra một làn khói xanh rất đậm, nó có vẻ như là một món đồ tốt, cơ mà... Hình như chẳng ai ngó ngàng gì đến nó cả.
Thẩm Nguyệt bước đến, cô cầm viên đá lên xem, làn khói xanh đang dần bao trọn lấy cánh tay của cô. Lúc này cô vẫn còn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra thì lão nhân gia vừa rồi cũng bước đến, nói:
- Soi đèn vào xem sẽ biết nó có đá quý hay không. Tiểu nha đầu, cô vẫn còn non nớt lắm.
- Có đá quý. Là Đế Vương Lục.
- Cô chắc chắn như vậy sao?
- Đúng vậy.
Quân Khinh Vũ đã dấn thân vào con đường sưu tầm đá này cũng rất lâu rồi, dưới kho của nhà họ Quân cũng đã có rất nhiều đá quý các loại, tuy nhiên thì hiện tại ông ấy đã sống hơn nửa đời người nhưng vẫn chưa một lần nào nhìn thấy Đế Vương Lục, vậy mà tiểu nha đầu mới tí tuổi đã dám khẳng định chắc nịch chỗ này có Đế Vương Lục, thật sự khiến người ta thấy thú vị mà.
- Vậy cô có muốn cược với lão không?
Thẩm Nguyệt nhìn ông ấy bằng cặp mắt không thể tin được, nhưng rồi sau đó Quân Khinh Vũ đã đưa ra đặt cược, nếu như viên đá này thật sự cắt được Đế Vương Lục thì ông ấy sẽ mua lại nó với giá gấp ba giá trị trường. Đổi lại... Nếu như viên đá này không phải Đế Vương Lục thì Thẩm Nguyệt phải trả lại viên đá vừa rồi cô đã lấy từ ông ấy.
Lạc Diêu nhìn thấy ông chủ nhà mình chơi lớn như vậy cũng hắng giọng, nói:
- Lão gia... Thiếu gia mà biết thì...
- Cứ kệ nó đi, nó là cháu của ta, chứ có phải là cha của ta đâu!
Thẩm Nguyệt nhìn ông ấy, có vẻ như Quân lão tướng rất thích viên đá kia thì phải. Nếu vậy thì cô cũng không muốn bị xem là nhỏ nhen đâu, cô cầm lấy viên đá kia rồi đặt vào tay của Lạc Diêu, nói:
- Không cần cược. Tôi không lấy viên đó nữa là được chứ gì.
- Tiểu nha đầu, cô sợ rồi.
- Đúng, tôi sợ ông hết tiền đó... Lão tướng!
Hiển nhiên sau đó Thẩm Nguyệt cùng với Chương Nhược Hàn cũng rời đi, riêng Quân Khinh Vũ lại thấy cô gái này có cá tính rất được, đặc biệt là rất hợp với thằng cháu trai trời đánh của mình. Ngay lập tức ông ấy liền nhìn Lạc Diêu, nói:
- Mau, Lạc Diêu, mau điều tra xem con bé đó là con cái nhà ai vậy? Tại sao ở đất Biện Lương có một con nhóc thú vị vậy mà ta lại không biết chứ.
- Đã rõ, tôi sẽ cho người điều tra ngay.
Nội tâm Quân Khinh Vũ lúc này: "Cháu dâu này mình ưng rồi, chắc chắn phải bắt về làm cháu dâu mới được!"
#Yu~
Bọn vừa đánh vừa mắng, nhưng những quân nhân của Quân gia hoàn toàn không để tâm đến, thậm chí Thẩm Nguyệt còn nhìn thấy Quân Kình Thương đã đi ngang qua chỗ cô bị giam... Anh đã nhìn vào, cũng đã nhìn thấy cô đang bị đánh... Nhưng rồi anh lại lướt qua mà chớ hề ra tay cứu giúp.
Cái chết ở đời trước của cô cũng có một phần là do sự thờ ơ của quân khu Quân gia!
Lúc này, cả Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương đều nhìn đối phương chằm chằm, nhưng thay vì sợ hãi thì cái đầu của Thẩm Nguyệt lại nảy lên vài ý nghĩ điên rồ. Cô nhìn anh thêm một lúc, sau đó thì quay lưng rời đi, hành động này khiến cho Quân Kình Thương phải nhíu mày khó hiểu...
Rốt cuộc thì cô gái này đang có âm mưu gì vậy chứ? Tại sao lại vừa rồi cô ấy lại nhìn anh chằm chằm giống như là có thù từ kiếp trước, thậm chí là còn cười khinh bỉ anh nữa chứ... Rốt cuộc... Chuyện này là sao?
Trần An Dương nhìn thấy Quân Kình Thương thất thần liền đánh vào vai anh một cái, nói:
- Nè nè, cô ấy là của tôi, cậu không được dòm ngó nghe chưa? Tôi thích cô ấy rồi đó.
- Cô ta... Không đơn giản đâu.
- Đương nhiên rồi, xinh đẹp như vậy thì làm sao có thể là người đơn giản chứ. Nhưng mà...
- Nhưng?
- Tôi thấy cô ấy đi với công tử ăn chơi bậc nhất Biện Lương, Chương Nhược Hàn! Có khi nào hai người họ đang hẹn hò không nhỉ? Nếu vậy thì tôi có nên đập chết cậu ta rồi cướp hoa không ha?
Quân Kình Thương nhìn sang Trần An Dương, nếu như là một người đàn ông bình thường thì đương nhiên sẽ bị cô thu hút rồi, đó là chuyện hết sức hiển nhiên.
Tuy nhiên... Anh lại không giống với bọn họ, anh không có hứng thú với phụ nữ, cũng không hứng thú với đàn ông, anh chỉ hứng thú với công việc của mình thôi.
[...]
Còn Thẩm Nguyệt sau khi nảy lên cái suy nghĩ điên đồ thì cô cũng chỉ biết lắc đầu rồi cười nhạt, thật sự là điên mất thôi. Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện điên khùng như vậy chứ?
Bỗng nhiên, cô cảm giác tựa như có ai đó đang gọi mình, quay đầu lại nhìn thì ở bên kia có viên đá rất lớn đang tỏa ra một làn khói xanh rất đậm, nó có vẻ như là một món đồ tốt, cơ mà... Hình như chẳng ai ngó ngàng gì đến nó cả.
Thẩm Nguyệt bước đến, cô cầm viên đá lên xem, làn khói xanh đang dần bao trọn lấy cánh tay của cô. Lúc này cô vẫn còn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra thì lão nhân gia vừa rồi cũng bước đến, nói:
- Soi đèn vào xem sẽ biết nó có đá quý hay không. Tiểu nha đầu, cô vẫn còn non nớt lắm.
- Có đá quý. Là Đế Vương Lục.
- Cô chắc chắn như vậy sao?
- Đúng vậy.
Quân Khinh Vũ đã dấn thân vào con đường sưu tầm đá này cũng rất lâu rồi, dưới kho của nhà họ Quân cũng đã có rất nhiều đá quý các loại, tuy nhiên thì hiện tại ông ấy đã sống hơn nửa đời người nhưng vẫn chưa một lần nào nhìn thấy Đế Vương Lục, vậy mà tiểu nha đầu mới tí tuổi đã dám khẳng định chắc nịch chỗ này có Đế Vương Lục, thật sự khiến người ta thấy thú vị mà.
- Vậy cô có muốn cược với lão không?
Thẩm Nguyệt nhìn ông ấy bằng cặp mắt không thể tin được, nhưng rồi sau đó Quân Khinh Vũ đã đưa ra đặt cược, nếu như viên đá này thật sự cắt được Đế Vương Lục thì ông ấy sẽ mua lại nó với giá gấp ba giá trị trường. Đổi lại... Nếu như viên đá này không phải Đế Vương Lục thì Thẩm Nguyệt phải trả lại viên đá vừa rồi cô đã lấy từ ông ấy.
Lạc Diêu nhìn thấy ông chủ nhà mình chơi lớn như vậy cũng hắng giọng, nói:
- Lão gia... Thiếu gia mà biết thì...
- Cứ kệ nó đi, nó là cháu của ta, chứ có phải là cha của ta đâu!
Thẩm Nguyệt nhìn ông ấy, có vẻ như Quân lão tướng rất thích viên đá kia thì phải. Nếu vậy thì cô cũng không muốn bị xem là nhỏ nhen đâu, cô cầm lấy viên đá kia rồi đặt vào tay của Lạc Diêu, nói:
- Không cần cược. Tôi không lấy viên đó nữa là được chứ gì.
- Tiểu nha đầu, cô sợ rồi.
- Đúng, tôi sợ ông hết tiền đó... Lão tướng!
Hiển nhiên sau đó Thẩm Nguyệt cùng với Chương Nhược Hàn cũng rời đi, riêng Quân Khinh Vũ lại thấy cô gái này có cá tính rất được, đặc biệt là rất hợp với thằng cháu trai trời đánh của mình. Ngay lập tức ông ấy liền nhìn Lạc Diêu, nói:
- Mau, Lạc Diêu, mau điều tra xem con bé đó là con cái nhà ai vậy? Tại sao ở đất Biện Lương có một con nhóc thú vị vậy mà ta lại không biết chứ.
- Đã rõ, tôi sẽ cho người điều tra ngay.
Nội tâm Quân Khinh Vũ lúc này: "Cháu dâu này mình ưng rồi, chắc chắn phải bắt về làm cháu dâu mới được!"
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương