Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 34: Quà quý



Buổi sáng sau khi Lục Nhai rời đi, Cố Phồn như thường lệ thi triển thuật gọi mưa lên ruộng thảo dược, kế tiếp chính là luyện đan.

Đối với Cố Phồn mà nói, luyện đan cũng là một loại tu luyện, chỉ cần có thể tăng tu vi lên sẽ không nhàm chán.

Cố Phồn khi từng cho rằng mình không còn hy vọng thăng Trúc Cơ kỳ cũng chưa bao giờ lười biếng, hiện giờ khoảng cách tới Trúc Cơ chỉ còn một bước, Cố Phồn càng sẽ không lười biếng.

Sau khi ở trong phòng luyện đan hơn nửa ngày, gần đến bốn giờ, Cố Phồn thu dọn lò, bắt đầu chuẩn bị cho buổi xã giao tối nay.

Trong phim truyền hình khi bạn gái đến nhà bạn trai làm khách đều cẩn thận chọn lựa quần áo, Cố Phồn mở tủ quần áo của mình ra, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo thoải mái, còn lại tất cả đều là váy.

Cố Phồn thích váy, trước khi cô ấy đến Trái Đất, trang phục chính thức môn phái của cô là váy dài, mặc gần một trăm năm, thói quen đã khó thay đổi, lúc mới tới căn cứ Thanh Đằng cùng cô đi mua quần áo, cô chọn gần như đều là váy dài đến mắt cá chân.

Thay váy xong, Cố Phồn ngồi trên giường suy nghĩ nên tặng quà gì cho ông Lục, tốt xấu gì cũng là lão nguyên soái quyền thế lớn nhất căn cứ.

Cố Phồn nhìn qua kho đan dược của cô.

Trong vòng ngọc của Cố Phồn cất giấu một lượng lớn đan dược, có loại thích hợp với tu chân giả, có loại đối với người bình thường càng có hiệu quả kỳ diệu, trong số đó, Cố Phồn chỉ là chọn ra bảy loại đan dược có thể dùng thảo dược hiện có để luyện đem ra ngoài bán, kỳ thật còn có vài loại đan dược khác.

Một ông cụ bảy mươi tám tuổi cần cái gì nhất?

Cố Phồn lấy ra một bình đan dược tráng dương, một bình kéo dài tuổi thọ.

Ông Lục thích thích sinh con, một viên tráng dương đảm bảo giúp ông cường tráng trong vòng một năm, hiệu quả rõ rệt, từ góc độ ngạc nhiên mà nói, ông Lục chắc là càng hài lòng với món quà này, chỉ là một nữ tiểu bối tặng cho ông ấy cái này, có vẻ không trang trọng lắm.

Đan dược kéo dài tuổi thọ giúp người già thân thể cường tráng giảm bớt ốm đau, người bình thường dùng có thể tăng mười năm tuổi thọ, tố chất thân thể dị năng giả đã đủ cao, hiệu quả có thể không quá rõ ràng, hơn nữa ông Lục còn là dị năng giả cấp S, cô tặng cái này, ông Lục dùng xong cũng không có cảm giác gì nhiều, tưởng cô không thành tâm.

Cố Phồn còn chưa quyết định, Lục Nhai đã tới đón cô.

Cố Phồn xuống tầng một chờ anh.

Lục Nhai vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy cô ngồi trên sô pha, mặc một chiếc váy lụa dài màu đen mềm mại bó sát người, phác họa dáng người hoàn mỹ. Kiểu dáng của chiếc váy cũng không có gì lạ, nhưng cô buộc một sợi dây cùng màu chiếc váy quanh eo, trông rất tao nhã tinh tế, còn có khí chất hiệp sĩ anh khí hiên ngang.

Lục Nhai nhìn thấy người cô trước, sau đó mới chú ý tới hai bình sứ quen thuộc trên bàn trà trước mặt cô.

Đan dược cô bán đều sử dụng loại bình sứ này: “Đây là quà tôi chuẩn bị cho ông nội anh, anh thấy cái nào tốt hơn?”

Sau đó, cô giới thiệu tác dụng của hai loại đan dược cho Lục Nhai.

Lục Nhai: “Kéo dài tuổi thọ.”

Cố Phồn trầm ngâm nói: “Viên này do ông nội tôi luyện chế, quý giá thì quý giá, tôi cũng không dám lấy ra bán, nhưng có thể không có tác dụng gì mấy với ông nội anh.”

Lục Nhai: “Tôi không muốn có thêm mấy cô cậu dì nhỏ so với cháu tôi còn nhỏ hơn.”

Cố Phồn:...

Cô lập tức thu lại bình đan dược tráng dương.

Xuất phát từ tò mò, Lục Nhai hỏi cô: “Em biết luyện đan dược tráng dương? Sao không bán? Loại đan dược này xuất hiện trên thị trường sẽ bán chạy hơn thuốc mọc tóc.”

Lục Nhai không gần nữ sắc, nhưng anh biết các nam nhân trong căn cứ thích cái gì, tự cổ chí kim, từ xưa giờ đã luôn luôn như vậy.

Cố Phồn thở dài: “Không phải tôi không muốn luyện, mà là đan dược tráng dương cần một loại thảo dược tên là Tỏa Long Châm, Tỏa Long Châm chỉ sinh trưởng ở vùng khô hạn nóng bức như sa mạc, vùng Giang Nam không có khả năng tồn tại.”

Lục Nhai: “Tỏa Long Châm?”

Cố Phồn lấy máy tính bảng ra, tìm hình ảnh Tỏa Long Châm đưa cho anh xem.

Lục Nhai đối với các loại thực vật biến dị mới xuất hiện từ lúc mạt thế tới nay hiểu biết có hạn, hình ảnh trên máy tính bảng là nhân viên nghiên cứu ở căn cứ Tây bắc chụp, rất giống xương rồng, nhưng xương rồng là đứng thẳng sinh trưởng, loại Tỏa Long Châm này dài tinh tế uốn lượn trên mặt cát, trên dây mây mọc ra từng cây gai màu vàng dài đến mười centimet, đặt tên là Tỏa Long Châm, rất sống động.

“Được rồi, chúng ta xuất phát đi.” Cố Phồn thu hồi máy tính bảng, trong lòng có phần mong chờ chuyến hành trình đến nhà họ Lục tối nay, tài nấu nướng của Lục Nhai tốt như vậy, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu căn cứ, tuyển đầu bếp chắc chắn so với nhà hàng năm sao bên ngoài còn muốn lợi hại hơn.

“Chờ một chút.”

Lục Nhai liếc nhìn vành tai trắng nõn của Cố Phồn, từ không gian lấy ra một hộp trang sức màu tím.

“Đồ cũ của bà bội tôi, em đeo lên ông nội tôi chắc chắn sẽ biết tôi nghiêm túc với em, không phải tùy tiện tìm phụ nữ qua loa lấy lệ dối gạt ông ấy.”

Cố Phồn bội phục tâm tư kín đáo của anh, nhận lấy hộp trang sức, mở ra, bên trong là một đôi bông tai ngọc trai trắng sáng, kiểu dáng phóng khoáng thanh lịch.

Cố Phồn không khỏi nói: “Lão phu nhân thật có khiếu thẩm mỹ.”

Lục Nhai lại lấy ra một khung ảnh khác, là ảnh chụp chung của bà nội và bố anh, chụp trước khi phát sinh phóng xạ, năm đó bố anh vừa tròn một tuổi, bà nội của anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Cố Phồn bị sắc đẹp lúc còn trẻ của lão phu nhân làm cho kinh ngạc.

“Lúc bà nội tôi kết hôn với ông nội, bà là nghệ sĩ múa hàng đầu trong nước, nếu không phải mạt thế buông xuống, bà sẽ không bị nhốt trong biệt thự của ông nội tôi.”

Cố Phồn hiểu, dù ở nơi nào, phụ nữ xinh đẹp lại không có năng lực tự bảo vệ bản thân, đều sẽ trở thành vật phụ thuộc đàn ông.

Cô sờ sờ khuyên tai trân châu đã đeo xong: “Ông anh cưới nhiều vợ như vậy, còn có thể nhận ra đồ cũ của bà nội anh sao?”

Giọng Lục Nhai lạnh nhạt: “Trong phòng ông ấy vẫn luôn treo ảnh cưới của hai người, trong ảnh chụp trang sức bà nội đeo là cái này.”

Cố Phồn cười cười, Lục Nhai làm cháu trai cũng không phải hiếu thuận như vậy sao.

Hai người lên xe.

Lục Nhai lái xe, Cố Phồn ngồi ở ghế lái phụ, cuối tháng chín, gió núi thổi qua hơi lạnh.

Lục Nhai nhìn cánh tay Cố Phồn lộ ra bên ngoài, hỏi cô có muốn khoác áo khoác hay không.

Cố Phồn: “Dù sao tôi cũng là dị năng giả, không sợ lạnh như vậy.”

Lục Nhai không nói gì, từ trong không gian lấy ra một áo khoác âu phục, đặt ở giữa hai người.

Cố Phồn dừng một chút, phủ thêm.

Nhà họ Lục ở khu vực trung tâm nội thành, sáu giờ, xe Lục Nhai mới lái vào chỗ tụ tập của cả nhà.

Có tiểu bối trẻ tuổi Lục gia đi lại trên đường, nhìn thấy Lục Nhai cùng với Cố Phồn ở ghế lái phụ, đều khiếp sợ vươn cổ nhìn.

Lục Nhai làm như không thấy, chỉ dừng lại khi gặp một nữ trưởng bối dừng chân quan sát.

“Cô!”

Người này là cô ruột của Lục Nhai, Lục Anh, sinh ra sau khi căn cứ thành lập, năm nay bốn mươi bảy tuổi, cường giả cấp A song hệ kim và thủy, đến nay chưa lập gia đình.

Lục Anh nhìn Cố Phồn, ánh mắt dừng ở vành tai Cố Phồn.

Lục Nhai giải thích: “Bạn gái của cháu, Cố Phồn, ông nội muốn gặp cô ấy.”

Lục Anh cùng Lục Nhai giống nhau, trời sinh khuôn mặt phảng phất lạnh lùng, không vui nói: “Cháu lần đầu tiên mang bạn gái về nhà, sao ông ấy không thông báo cho cô?”

Lục Nhai: “Cháu nghĩ ông sẽ mời cô.”

Lục Anh hừ một tiếng, đi về phía hàng sau.

Lục Nhai vừa mở khóa, Lục Anh liền lên xe.

Dựa vào ngoại hình của Lục Anh, Cố Phồn đoán bà ấy là con gái ruột của bà nội Lục Nhai, tức là cô ruột của Lục Nhai.

Loại quan hệ này hình như cũng cần tặng quà.

Cố Phồn đang suy nghĩ xem trong vòng tay có loại đan dược thích hợp nào để tặng Lục Anh, Lục Anh đột nhiên hỏi Cố Phồn: “Có không gian tinh hạch không?”

Cố Phồn vội vàng nói: “Có ạ, Lục Nhai đã tặng cháu một viên.”

Lục Anh gật đầu, trong tay đột nhiên có thêm một khẩu súng tiểu liên dài đến nửa mét, đưa cho Cố Phồn: “Đây là loại súng bắn hạng A mới nhất của quân đội, bên trong có mười viên đạn, tặng cháu làm quà gặp mặt.”

Cố Phồn khiếp sợ quên cả phản ứng.

Vũ khí có thể công phá phòng ngự của quái thú cấp A đều là vũ khí hạng A, lính đánh thuê hoặc người bình thường muốn mua giá cả đều hơn một trăm vạn điểm huân công, Lục Anh tiện tay tặng cô món quà như vậy, cũng không coi cô là người ngoài?”

“Cô anh phụ trách nghiên cứu phát minh vũ khí của quân đội Lục gia, em không cần khách khí với cô.” Lục Nhai vừa lái xe vừa nói.

Khẩu súng chắc là cũng rất nặng, Cố Phồn cũng không thể cứ để Lục Anh giơ lên, nhanh chóng nhận lấy trước, khó nén hưng phấn nói với Lục Anh: “Cô à, cháu là tán hộ, không có bản lĩnh gì, chỉ học được một chút thuật luyện đan với ông nội, nếu cô cần đan dược gì có thể nói với cháu, chỉ cần cháu có thể luyện chế ra, cháu đều đưa cô.”

Lục Anh ngạc nhiên hỏi: “Luyện đan?”

Cố Phồn khiêm tốn gật đầu, giới thiệu bảy loại đan dược cô hiện đang bán.

Lục Anh trầm mặc một lát, nói: “Ta không có hứng thú với những thứ này, cháu có thể luyện loại đan dược nào có thể cứu người hoặc là độc chết quái thú không?”

Cố Phồn:…

Không hổ là cô cháu ruột, kỳ vọng đối với cô đều giống nhau.

Trên mặt Cố Phồn lộ ra vẻ xấu hổ: “Luyện chế đan dược cao cấp có yêu cầu cấp bậc dị năng, ông nội cháu có thể nhưng cháu thì không được, cũng không biết phương đan.”

Lục Anh dường như cũng không ôm hy vọng gì quá lớn đối với cô, gật gật đầu, không nói gì nữa.

Trong lúc nói chuyện, Lục Nhai dừng xe ở trung tâm một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây.

Ba người cùng xuống xe.

Lục Anh đi ở phía trước, Lục Nhai đi vòng qua bên cạnh Cố Phồn, cong cánh tay trái hướng về phía Cố Phồn.

Cố Phồn ngơ ngác nhìn anh.

Lục Nhai vẻ mặt như thường kéo tay phải của cô vào khuỷu tay anh.

Cố Phồn đột nhiên nhớ tới một số hình ảnh trong phim truyền hình, hiểu rồi.

Nghĩ đến món quà đắt tiền mà Lục Anh tặng cô, không phải là đóng kịch sao, Cố Phồn mỉm cười, thân mật tới gần Lục Nhai.

Trong sảnh, ba tiểu bối Lục Dao, Lục Lan, Lục Cảnh Thiên đang cùng Lục Thắng xem TV.

Nghe được tiếng bước chân, Lục Thắng quay đầu lại, nhìn thấy con gái Lục Anh, ông vui mừng nở nụ cười: “Tiểu Anh đến rồi à?”

Lục Anh vẫn là một khuôn mặt lạnh như băng: “Đây là lần đầu tiên Lục Nhai đưa bạn gái về, sao không gọi con?”

Lục Thắng đã chú ý đến Cố Phồn đang ôm cánh tay cháu trai mình, vừa nhìn đã biết đẳng cấp không được, hoàn toàn dựa vào sắc đẹp hấp dẫn cháu trai. Lục Thắng trước đó đã có loại hoài nghi này, cho nên trong lòng một chút cũng không tán thành đoạn tình cảm này, cũng không coi trọng bữa tối hôm nay, tự nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng gọi con gái tới.

“Có nhiều chuyện quá, ta quên mất.” Lộ Thắng tươi cười từ ái đứng lên.

Lục Nhai mang theo Cố Phồn tiến lên, giới thiệu với ông cụ.

Cố Phồn tươi cười rạng rỡ lấy quà của cô ra, về mặt công hiệu chỉ nói có thể bồi bổ cơ thể, không đề cập đến chuyện gia tăng tuổi thọ.

Lục Thắng cười híp mắt, nói vài câu khách sáo, về phần Cố Phồn rốt cuộc có ông nội lợi hại như vậy hay không, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người đến nhà ăn ngồi xuống.

Cho đến lúc này, Lục Thắng mới phát hiện đôi khuyên tai trân châu của Cố Phồn có chỗ đặc biệt.

Ông khó có thể tin nhìn về phía Lục Nhai.

Lục Nhai đang giới thiệu cho Cố Phồn phương pháp chế biến rượu trắng.

Lục Cảnh Thiên tám tuổi: “Chị Cố không biết rượu trắng sao?”

Cố Phồn giải thích: “Chị vẫn luôn sống bên ngoài căn cứ, không đi học cũng không xem TV, rất nhiều thứ sau khi đến căn cứ mới biết.”

Lục Cảnh Thiên thán phục một tiếng: “Bên ngoài tất cả đều là quái thú, chị Cố có thể ở bên ngoài kiên trì lâu như vậy, nhất định rất lợi hại phải không?”

Cố Phồn:...

Nếu không phải vì đôi mắt trong veo của nhóc mập, cô sẽ nghi ngờ cậu bé đang châm chọc cô.

Lục Nhai đột nhiên sửa lại cháu trai: “Cháu nên gọi cô ấy là thím.”

Lục Cảnh Thiên: “Nhưng chị ấy trông giống chị hơn.”

Lục Dao: “Cô giống chị hơn, không phải cháu cũng gọi cô là cô nhỏ sao?”

Lục Cảnh Thiên chớp chớp mắt, cuối cùng đổi giọng với Cố Phồn: “Thím nhỏ.”

Cố Phồn trong lòng vui vẻ, cái gì mà thím nhỏ, nên gọi là bà thím!
Chương trước Chương tiếp