Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 62: Mục đích chung



Trong núi không có hổ, khỉ làm vua.

Cố Phồn bây giờ chính là một con khỉ, căn cứ Giang Nam mới là đỉnh núi mà cô có thể xưng vương.

Đương nhiên, Cố Phồn không có hứng thú tranh bá, cô chỉ muốn tìm một nơi vừa có linh khí dồi dào lại không có quái thú xông vào, an cư trên đỉnh núi.

Từ lúc trên đường đến căn cứ, Cố Phồn đã chọn xong địa điểm _ dãy núi Tiên Nữ.

Thành phố An đã từng có một Phong Hùng cấp S, xung quanh có rất nhiều ngọn núi, nhưng Phong Hùng lại hết lần này tới lần khác chiếm dãy núi Tiên Nữ, đủ thấy dãy núi Tiên Nữ là một nơi tốt. Hiện giờ nhân loại tại thành phố An đang xây dựng lại căn cứ, dãy núi Tiên Nữ cũng được bao phủ trong lá chắn phòng hộ, vừa vặn ngay bên cạnh doanh trại mới của quân đội Lục gia, đủ an toàn lại rời xa thế tục.

Tiên Nữ Phong cao vút trong mây, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, dưới chân núi có dòng sông lớn uốn lượn, cách đó không xa còn có một cái hồ lớn có thể trồng trọt thủy sinh linh thảo.

Nếu đã coi dãy núi Tiên Nữ là của mình, Cố Phồn trước tiên bay một vòng quanh dãy núi Tiên Nữ, thần thức tỉ mỉ đảo qua, phát hiện căn cứ thanh trừ quái thú quả nhiên tự có biện pháp, vùng núi to như vậy lại thật sự không có một con quái thú nào, chỉ có một số động vật nhỏ, côn trùng và chim chưa biến dị.

Đáng tiếc cô chỉ biết luyện đan, đối với trận pháp dốt đặc cán mai, nếu không cô sẽ bố trí trận pháp phòng ngự xung quanh dãy núi Tiên Nữ, trừ phi cô cho phép nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, đó mới thật sự là thanh tĩnh.

Lúc thực lực không cao, Cố Phồn càng muốn an cư của căn cứ ở trong vòng an toàn nhất, hiện tại tu vi tiến bộ, Cố Phồn càng muốn sống như tu chân giả.

Cô hi vọng nhân loại căn cứ đều có thể an gia lạc nghiệp, cũng nguyện ý giúp đỡ trong khả năng của cô, nhưng xét cho cùng, cô càng khao khát con đường tu tiên, trong căn cứ, những người cô nguyện ý cùng kề vai chiến đấu chỉ có một số người mà thôi.

Nhiệt độ thay đổi bốn mùa rất khó ảnh hưởng đến cô, cộng thêm tâm tình thay đổi, Cố Phồn cũng không có yêu cầu cao đối với nơi ở, cô mở ra một động phủ ở ngọn núi chính của dãy núi Tiên Nữ, bố trí đơn giản, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của Cố Phồn.

Động phủ mở gian rộng chừng một gian phòng khách, có bàn trà và ghế sô pha

Trong phòng khách trái phải đều mở ra một gian phòng luyện đan, một gian phòng tu luyện.

Nhân loại đối với nhà của mình luôn tràn ngập tình cảm, Cố Phồn cũng không ngoại lệ, tốt xấu gì cũng là động phủ đầu tiên chân chính thuộc về cô, Cố Phồn đi dạo xung quanh, lại đem cái giường rườm rà tinh xảo quý báu của cô đặt vào phòng tu luyện, dù ngồi xếp bằng hay là tĩnh dưỡng thần thức đều rất thích hợp.

Phòng khách quá trống trải, Cố Phồn lại lấy chậu hoa Lục Nhai tặng cô ra, đặt ở một bên cửa động, hoa đỏ lá xanh cuối cùng cũng thêm một chút sinh khí cho động phủ mới này.

Khi Cố Phồn hăng hái bừng bừng trang trí nhà mới, cường giả năm gia tộc lớn căn cứ Giang Nam đã chuyển dời đến phòng họp của chính phủ mới.

Lục Nhai chính thức giải thích trường hợp đặc biệt của Cố Phồn: “Tôi không biết cô ấy đến từ đâu, tôi chỉ biết phương pháp tu luyện của cô ấy khác với dị năng giả, tinh hạch dị năng giả về cơ bản sẽ không tiến hóa, nhưng thực lực của cô ấy lại có thể theo thời gian tu luyện mà tăng, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ cô ấy đều có thể tu luyện, tu luyện đến trình độ nhất định hoặc có thể thành tiên.”

“Về phương diện công kích, lúc mới vào căn cứ Cố Phồn chỉ có thực lực dị năng giả cấp C, hiện tại Cố Phồn có thể dễ dàng đánh chết hơn trăm quái thú cấp A, cũng có thể gây sát thương cho quái thú cấp S. Về mặt phòng ngự, Cố Phồn có thể chịu được đòn tấn công trí mạng của quái thú cấp S, cho dù đánh không lại cũng có thể dựa vào tốc độ ngự kiếm mà dễ dàng rút lui.”

“Cố Phồn sẽ luyện đan, lấy dược thảo cô ấy hiện tại tìm được có thể luyện chế ra bốn loại đan dược căn cứ cần gấp để thanh trừ quái thú, theo thứ tự là Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, Tục Cốt Đan, Tục Mệnh Đan, Tránh Thú Đan, nhưng trồng thảo dược cần thời gian, cô ấy luyện chế đan dược cũng tốn thời gian và công sức, không có khả năng cung cấp một lần lượng lớn đan dược cho căn cứ.”

“Đặc biệt phải nói rõ thuật luyện đan của Cố Phồn cần tư chất nhất định mới có thể học, không phải cô ấy không muốn truyền thụ cho căn cứ mà là căn cứ không có tư chất để học."

“Cố Phồn tính cách phóng khoáng không thích gò bó, trên đường trở về, cô ấy hứa với căn cứ hai chuyện. Thứ nhất, cô ấy thỉnh thoảng sẽ cung cấp bốn loại đan dược trên cho căn cứ. Thứ hai, về sau quân đội thực hiện kế hoạch thanh trừ quái thú cô ấy sẽ đi cùng tôi. Điều kiện tiên quyết là căn cứ không được làm phiền cuộc sống của cô ấy, nếu căn cứ Giang Nam không thể để cho cô cô sống tốt, cô ấy sẽ rời đi.”

Lục Nhai một lần nói rất nhiều, sau khi anh nói xong, phòng họp trầm mặc một thời gian dài.

Trên thực tế, một số khả năng của Cố Phồn đã nằm ngoài nhận thức của họ.

Nếu không nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng lúc trước Cố Phồn lại có thể ép Thịnh Hi quỳ xuống, còn có thể ngự kiếm phi hành, không thể khiến người ta không tin.

Ở đây đều là cường giả, họ đều có thể phán đoán Cố Phồn thật sự có bản lĩnh, không phải nhờ vào trang bị công nghệ khoa học.

Lục Anh, nguyên soái đương nhiệm của quân đội Lục gia đặt câu hỏi đầu tiên: “Sinh Cơ Bổ Huyết Đan chúng ta đều dùng qua, ba loại đan dược còn lại có thật sự hữu ích không?”

Lục Nhai: “Tránh Thú Đan lúc giết Phong Hùng tôi đã dùng qua, nó hoàn toàn có hiệu quả. Tục Cốt Đan Phong Hỏa đã dùng qua, cánh tay phải bị đứt của Phong Hỏa đã mọc lại, mọi người có thể thấy rõ như ban ngày. Tục Mệnh Đan, lúc trước Cố Phồn không biết luyện, trong tay chỉ có một viên, chính là viên tôi cho ngài trước thú triều.”

Lục Anh sắc mặt đại biến, trận chiến thú triều, Lục Anh vẫn luôn ở tuyến đầu chiến đấu, có một lần bị quái thú từ trên cao đánh rơi xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều nát vụn, hoàn toàn dựa vào tố chất thân thể dị năng giả cấp A mới thể uống viên đan dược màu xanh lục kia, không ngờ vừa ăn xong, cả người liền khôi phục như lúc ban đầu.

Lục Anh gật đầu với những người đứng đầu của bốn gia tộc khác.

Thịnh Hi đột nhiên hừ một tiếng: “Đan dược của cô ta là thứ tốt, chúng tôi đều thừa nhận, nhưng cô ta không có tinh thần tôn trọng tập thể, nói cái gì mà tính cách phóng khoáng, chẳng phải sau này chúng ta muốn lấy thuốc đều phải dựa vào cô ta bố thí sao? Cô ta muốn luyện thì luyện, cô ta không muốn luyện có phải còn muốn chúng ta đi cầu xin cô ta hay không? Cầu người dù sao cũng phải trả giá cái gì đi, cô ta có phải hay không muốn dựa vào một tay luyện đan dược khống chế căn cứ chúng ta?”

Hạ Tinh vốn thuộc phe ủng hộ thái độ của Cố Phồn, sau khi nghe xong lời của Lục Nhai, cô thậm chí còn ủng hộ Cố Phồn vô điều kiện, tự nhiên tiếp được sự châm ngòi của Thịnh Hi, phản kích nói: “Đan dược là của Cố Phồn, cô ấy nguyện ý đưa căn cứ, đó là tình cảm của cô ấy đối với căn cứ, cô ấy không muốn đưa, đó cũng là tự do của cô ấy. Có tinh thần tôn trọng tập thể là đức tính tốt, không có cũng không sai, hơn nữa, tinh thần tôn trọng tập thể cũng không phải dùng như vậy, bằng không nhà họ Thịnh nhiều thuốc tốt như vậy, trước kia sao không phát miễn phí hoặc bán giá thấp cho căn cứ?”

Thịnh Hi: “Nghiên cứu phát triển thuốc cần chi phí...”

Hạ Tinh: “Cố Phồn người ta luyện đan thì không cần phí tổn? Hay là phí tổn của nhà họ Thịnh các anh đáng giá, phí tổn của Cố Phồn không đáng giá?”

“Cô......”

Thịnh Hi còn muốn nói thêm, nhận được ánh mắt của Thịnh Hạc Khánh, lúc này mới tức giận ngậm miệng lại.

Lục Nhai nhìn năm vị gia chủ nói: “Căn cứ có đáp ứng điều kiện của Cố Phồn hay không, các vị thương lượng một chút đi, Cố Phồn còn đang chờ tin tức, tôi cần cho cô ấy một câu trả lời thuyết phục.”

Trong trận chiến thú triều, nhà họ Lý đã hy sinh cường giả cấp S duy nhất, hiện tại đang xếp cuối cùng trong năm gia tộc lớn ở căn cứ. Nhưng người nhà họ Lý không quên đan dược Cố Phồn đưa ra, cũng không quên Lục Nhai đều phát cho mấy vị nguyên soái năm viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, Hạ nguyên soái, Vương nguyên soái đều là dựa vào Sinh Cơ Bổ Huyết Đan chữa khỏi thương tổn do sóng xung kích hạt nhân tạo thành, chỉ có hai vị nguyên soái Lục, Lý tránh né không kịp, đan dược cũng không thể cứu trở về.

Lúc này, nhà họ Lý là người đầu tiên đứng ra ủng hộ thái độ của Cố Phồn.

Lục Anh, Hạ nguyên soái theo sát phía sau.

Vương nguyên soái lướt nhìn cha con Thịnh Hạc Khánh, Thịnh Án con trai của ông ta mỉm cười.

Như thế, ý kiến của nhà họ Thịnh đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng Lục Nhai vẫn lạnh giọng cảnh cáo Thịnh Hi: “Bắt đầu từ bây giờ, Cố Phồn là khách quý của căn cứ Giang Nam, nếu có người lén chọc giận Cố Phồn dẫn đến bị Cố Phồn tự vệ phản sát, quân đội sẽ không ra tay, nếu có người làm gì khiến Cố Phồn rời đi tạo thành tổn thất không thể khắc phục cho căn cứ, người đó sẽ bị toàn bộ căn cứ coi là kẻ thù chung.”

Sau một khoảng thời gian trầm mặc khác, Thịnh Hạc Khánh bỗng nhiên mỉm cười, lấy giọng điệu trưởng bối hỏi Lục Nhai: “Tiểu Lục a, ta nhớ rõ ngươi cùng Cố Phồn từng yêu đương, lần trước chia tay, hiện tại Cố Phồn nguyện ý trở về căn cứ Giang Nam chúng ta, hai người có phải lại ở bên nhau hay không?”

Lục Nhai: “Đúng vậy, bởi vì tôi dẫn dụ hai con bồ nông cấp S bảo đảm an toàn cho cô ấy, cô ấy thuận lợi thăng Trúc Cơ sau đó tìm được tôi, đồng ý cho tôi một cơ hội nữa. Nhưng tình cảm của chúng tôi cơ sở cũng không vững chắc, nếu như căn cứ không thể làm cho cô ấy hài lòng, cô ấy tuyệt đối sẽ không bởi vì quan hệ của chúng tôi mà ủy khuất chính mình.”

Thịnh Hi lại bắt đầu kỳ quái: “Làm cho cô ta hài lòng, nói như vậy, sau này cô ta đưa ra điều kiện gì chúng ta đều phải đồng ý?”

Lục Nhai: “Điều kiện duy nhất của cô ấy là trừ phi cô ấy chủ động xuất hiện, những người khác không thể làm phiền cô ấy.”

Hạ Tinh: “Cái này tôi hiểu, Cố Phồn phải tự mình tu luyện còn phải dành thời gian luyện đan trồng thảo dược, cô ấy bận rộn như vậy, nhất định không muốn xã giao không cần thiết nữa. Hơn nữa, Cố Phồn đã mạnh như vậy, căn cứ của chúng ta còn có cái gì có thể khiến cô ấy nhớ thương? Là thuốc của nhà họ Thịnh các anh, hay là Thịnh Hi anh đẹp trai vạn người mê?”

Sự châm chọc này càng lợi hại hơn, ngay cả Thịnh Hi cũng bị cô đâm đỏ mặt.

Sau khi thảo luận phương thức phân phối ba viên Tục Cốt đan trong tay Lục Nhai, cuộc hội nghị dài dằng dặc này cuối cùng cũng kết thúc.

Thịnh, Vương, Lý ba nhà đi trước, nhà họ Hạ trước đây có quan hệ tốt với nhà học Lục, Hạ nguyên soái, Hạ Tinh hai ông cháu ở lại lâu một lát.

Hạ nguyên soái cười vỗ vai Lục Nhai: “Tiểu Lục à, trước kia ta vẫn luôn muốn tác hợp cậu với Hạ Tinh, hết lần này tới lần khác hai đứa đều không có ý này, ta không mong đợi cậu vẫn độc thân, theo ta thấy, Cố Phồn cũng không muốn bất cứ thứ gì của căn cứ chúng ta, chỉ muốn con người cậu, cậu nên dỗ Cố Phồn cho tốt, tranh thủ sớm một chút kết hôn sinh con, để Cố Phồn vẫn luôn làm phúc tinh của căn cứ Giang Nam chúng ta.”

Ông vừa mở miệng, Hạ Tinh còn rất mất hứng, bất mãn ông lão nhắc lại chuyện cũ, nhưng chờ ông nói xong, Hạ Tinh cũng mỉm cười nói với Lục Nhai: “Thật đấy Lục thiếu, thái bình lâu dài của căn cứ chúng ta phải dựa vào cậu, căn cứ còn phải cần một thời gian hồi phục, thừa dịp mấy năm nay căn cứ không tổ chức hoạt động thanh trừ quái thú, cậu nên dành nhiều thời gian quan tâm bạn gái, cũng đừng làm Cố Phồn tức chạy nữa.”

Hạ nguyên soái liên tục gật đầu.

Lục Nhai lại nghĩ tới câu hỏi mà anh và Cố Phồn hỏi nhau trong sơn động.

Câu trả lời của anh chân thật mà kiên định, Cố Phồn ngay cả “lời nói dối thiện ý” cũng không muốn bịa ra.

“Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.”

Đối mặt với sự chờ mong của hai người, Lục Nhai chỉ có thể nói như vậy.

Hạ nguyên soái lắc đầu, mang theo Hạ Tinh rời đi.

Lục Nhai cùng Lục Anh lên một chiếc xe.

Lục Anh nhỏ giọng nói: “Cháu thật sự không biết lai lịch Phồn Phồn?”

Lục Nhai: “Cháu biết, rất phức tạp sẽ không nói với ngài.”

Lục Anh: “Được rồi, cô không hỏi, cháu chỉ cần nói cho cô biết, rốt cuộc cháu có nắm chắc để Phồn Phồn ở lại bên cạnh cháu lâu dài hay không.”

Lục Nhai chỉ có thể cười khổ.

Lục Anh:...

Sau trận đại phóng xạ, đám đàn ông nhà họ Lục này không có mấy người si tình, mỗi người đều cưới vài người vợ sinh một đống con, sao lại đến chỗ cháu trai ngay cả một người cũng không rõ?
Chương trước Chương tiếp