Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 63: Anh dạy em như thế nào là yêu đương...



Trở lại căn cứ, Lục Nhai có rất nhiều việc phải làm, lợi dụng vòng tay thông tin nói chuyện với Cố Phồn, hẹn ba ngày sau đến tìm cô.

Bốn người Tinh Hà đã mua một căn nhà trong căn cứ, ngày hôm sau liền đến dãy núi Tiên Nữ.

“Phồn Phồn, động phủ này của cậu có phải quá đơn giản hay không?”

Tham quan nhà mới của Cố Phồn, Phong Hỏa có chút đồng tình nói: “Có muốn mình tìm người xây biệt viện kiểu Trung Hoa bên dưới không? Lúc rảnh rỗi bọn mình tới ở, cải thiện thức ăn cho cậu, đổi lại cậu ở động phủ đủ rồi cũng có thể đi biệt viện nghỉ ngơi.

Cố Phồn đương nhiên tán thành.

Mạnh Liên Doanh: “Điện nước thông qua có thể hơi phiền phức, bên này toàn là núi.”

Cố Phồn: “Không sao, điện nước giao cho Lục Nhai và giáo sư Mã, có vài loại thảo dược cần điện lực chống đỡ, bọn họ sẽ giúp mình giải quyết.”

Tinh Hà cười nói: “Vậy chúng ta đi thu thập vật vật liệu xây biệt viện trước, còn phải nhờ nhà thiết kế hỗ trợ thiết kế.”

Ba người đàn ông rời đi, Thanh Đằng ở lại giúp Cố Phồn mở ruộng thuốc.

Trong không gian của Cố Phồn đã có hơn trăm loại thảo dược, những thứ này đều phải cấy ghép.

Chờ Lục Nhai mang theo Mã giáo sư đi tới dãy núi Tiên Nữ, ruộng thuốc giữa sườn núi đã bắt đầu hình thành, chỉ chờ cây con lớn lên

Hai mắt giáo sư Mã tỏa sáng, ánh mắt nhìn ruộng thuốc giống như nhìn núi vàng núi bạc.

Cố Phồn đưa hai người tới một cánh đồng thảo dược cô đặc biệt để lại cho Hồng Sâm, nằm ở phía bắc dãy núi Tiên Nữ.

Giáo sư Mã là một nhà nghiên cứu khoa học, đặc biệt là nghiên cứu và phát triển dược phẩm, lúc trước ông thay Cố Phồn làm một ngọn núi tuyết nhân tạo, hiện tại dựa theo môi trường sinh trưởng của Hồng Sâm, đơn giản là giữ tính lạnh trên mặt đất, đồng thời tính toán nhiệt độ của đất bên dưới, mà hai loại nhiệt độ này lúc trước Lục Nhai đã đo lường qua trong động, có phạm vi đại khái.

Công nghệ hiện đại kết hợp với pháp quyết bồi dưỡng thảo dược của Cố Phồn, vậy là đủ rồi.

“Vậy tôi sẽ sắp xếp công việc xây dựng ngay bây giờ.”

Giáo sư Mã là một người nôn nóng, chuyện này liên quan đến việc phục hồi chức năng cho người tàn tật và những người bị thương trong tương lai ở căn cứ, giáo sư Mã hận không thể tách một phút thành tám phút, còn ở trên đường núi đã bắt đầu dùng vòng tay thông tin bắt đầu liên lạc phân công nhiệm vụ.

Lục Nhai đưa giáo sư Mã đến dưới chân núi rồi bay trở về động phủ.

Vừa hạ xuống, Lục Nhai đã chú ý đến chậu hoa đặt gần cửa động, đơn độc một chậu, gánh vác mỹ quan toàn bộ động phủ.

“Em thích hoa cỏ? Anh có thể lấy thêm một ít.” Anh nhìn Cố Phồn đang ngồi trên sô pha.

Cố Phồn ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Lục Nhai ngồi ở đầu kia sô pha nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa động hình vòm có thể nhìn ngắm núi rừng trùng điệp phía xa, trời xanh mây bay bồng bềnh, nói cách khác, động phủ của Cố Phồn tuy rằng đơn sơ nhưng cũng là một gian phòng cảnh núi, cũng không cần lo lắng vấn đề ngắm cảnh.

“Chuyện của em bên căn cứ nói thế nào?” Cố Phồn đánh giá vẻ mặt Lục Nhai hỏi.

Lục Nhai từ trước đến nay không có biểu tình gì dư thừa, nói: “Bên ngoài năm gia tộc đều đồng ý điều kiện của em, nhưng cũng không loại trừ có người sẽ đến núi Tiên Nữ thăm dò lai lịch của em.”

Cố Phồn mỉm cười: “Tới một người giết một người, được không?”

Cô sẽ tuân thủ pháp luật căn cứ, không chủ động phạm pháp, nhưng nếu có người tới chỗ cô khiêu khích, Cố Phồn cũng không có tính nhẫn nại bắt người giao cho căn cứ xét xử. Có người nhớ thương đồ đạc của cô, giết gà dọa khỉ mới là biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu không sẽ chỉ làm những người kia cho rằng cô có băn khoăn, không ngừng tới thăm dò điểm mấu chốt của cô.

Lục Nhai: “Có thể, tốt nhất đừng để lại dấu vết.”

Để lại thi thể, nếu có người tìm thấy có thể bị buộc tội, không có thi thể, sống chết không liên quan gì đến Cố Phồn.

Cố Phồn rất hài lòng với câu trả lời của Lục Nhai, cô đã cung cấp cho căn cứ nhiều đan dược như vậy, căn cứ nên tôn trọng cô.

Cố Phồn đã từng nghe nói có một số tu chân giả cấp thấp không có hy vọng đột phá, đơn giản trở lại dân gian, đảm nhiệm “tiên sư” của một thôn một thành thậm chí một quốc gia, bình thường mưa trừ yêu, thoáng thi triển một ít thủ đoạn vào bách tính sẽ được lợi vô cùng, đối với những tu chân giả này cũng là lễ ngộ có thừa, có một số tu chân giả cũng làm uy tác phúc.

Cố Phồn hiện giờ tương đương với “tiên sư” của căn cứ Giang Nam, cô nguyện ý vì lợi ích của căn cứ, tất cả những gì cô muốn là sự thanh tĩnh mà thôi.

“Căn cứ trong hai năm này muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, ngoại trừ một số lính đánh thuê phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ chính của năm đội quân là phòng thủ căn cứ, anh tạm thời cũng không có kế hoạch ra ngoài, em có kế hoạch gì không?”

Cố Phồn: “Trước tiên bế quan một tháng đi, củng cố cảnh giới một chút, sau một tháng, biệt viện dưới chân núi cùng ruộng thuốc Hồng Sâm chắc là cũng chuẩn bị xong, đến lúc đó em ban ngày luyện đan buổi tối tu luyện, thú triều lần trước căn cứ nhất định có thêm rất nhiều người bị thương cụt tay chân, em trước tiên chữa khỏi cho bọn họ, tạo danh tiếng tốt trong căn cứ.”

Lục Nhai cũng suy nghĩ như vậy, dị năng giả trong căn cứ dù sao chiếm số ít, năm trăm dân số chủ yếu vẫn là người bình thường, Cố Phồn tạo dựng thanh danh trước, tương lai ai chủ động khiêu khích Cố Phồn, dù Cố Phồn xử lý đối phương như thế nào, dân tâm trong căn cứ nhất định đều nghiêng về Cố Phồn.

“Vậy anh sẽ cho người thống kê danh sách những người cần Tục Cốt Đan, em bế quan một tháng này, anh ở chỗ này thay em canh giữ.” Lục Nhai đối mặt với bàn trà nói.

Cố Phồn: “Được, vậy buổi tối anh có thể ở phòng luyện đan, chỗ bên kia đủ cho anh đặt một cái giường.”

Lục Nhai: “Ừm, em yên tâm bế quan, không cần lo lắng chuyện bên ngoài.”

Nghe xong lời này, Cố Phồn nghĩ tới sau khi xuất quan còn phải luyện chế một lô Tục Cốt đan, mà hơn một tháng qua cô một mực lên đường, cũng không có thời gian củng cố cảnh giới sau khi đột phá Trúc Cơ, mà hiện tại ở bên ngoài cũng không có chuyện gì để làm, vì vậy cô gật gật đầu, đứng lên.

Bên trái sô pha đối diện cửa phòng luyện đan, bên phải đối diện phòng tu luyện, Cố Phồn vừa đứng lên, đi sang bên phải vài bước là có thể vào phòng tu luyện.

Lục Nhai ngồi thẳng, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Phồn cảm thấy ánh mắt anh có chút phức tạp, không khỏi hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Lục Nhai nhìn đôi mắt trong suốt của cô, trầm mặc vài giây, hỏi: “Em ở bên kia từng thích ai sao?”

Cố Phồn lắc đầu, cô ở môn phái ngoại trừ luyện đan bán đan được đổi lấy đồ giữ mạng, còn lại chính là tu luyện, quy luật bình thường đơn điệu.

Lục Nhai: “Vậy em có biết làm thế nào để thích một người không?”

Cố Phồn giật mình, nhưng vẫn lắc đầu.

Cô không biết, cô nhập tiên đồ lúc mới mười hai mười ba tuổi, ngoại trừ thay trong nhà làm việc chính là làm việc, nhập tiên đồ, cô sẽ càng không đi cân nhắc tình yêu nam nữ.

Lục Nhai đột nhiên rời khỏi sô pha, đi về phía cô.

Tim Cố Phồn bỗng dưng đập nhanh hơn, nhớ tới cảnh tượng trong sơn động kia, cũng nhớ tới lời anh nói bên tai cô khi dựa vào eo cô.

Thời gian mất tập trung ngắn ngủi, Lục Nhai đã đến trước mặt cô.

Anh vươn tay vén một lọn tóc nhỏ từ bên tai ra sau tai cô, dùng đầu ngón tay có chút mát lạnh lướt qua vành tai cô, cũng không rời đi mà đột nhiên áp sát vào lưng Cố Phồn, đem cô ôm vào lòng.

Có thể trở lại căn cứ tạm thời không cần chiến đấu, hôm nay Lục Nhai mặc quân trang tượng trưng cho thân phận quân nhân của anh, so với chiến giáp còn mỏng hơn một chút, Cố Phồn theo bản năng vươn tay chống đỡ eo của anh, thế nhưng có thể cảm nhận được hình dáng cơ bắp ở thắt lưng anh.

Cô vội vàng bỏ tay xuống, cứng đơ đến mức lúng túng không biết làm sao.

“Nếu như anh không hiểu sai, hiện tại chúng ta thật sự là một đôi?” Lục Nhai hơi cúi đầu, vẫn ở bên tai cô hỏi.

Dòng điện không mấy quen thuộc lại đánh trúng tim cô, Cố Phồn bối rối nhưng không thể phản bác.

Rõ ràng lúc mới quen ở căn cứ, cô rất có thành kiến đối với người đàn ông bá đạo này, không biết bắt đầu từ lúc nào, những thành kiến kia tiêu tán.

Có lẽ là sau thú triều, anh không chút do dự để cô đi.

Có lẽ là trước khi thú triều, sau khi lễ kỷ niệm thành lập căn cứ kết thúc anh tặng cô một tủ kem.

Có lẽ là bóng lưng anh cao thẳng bận rộn trong bếp, vì cô chuẩn bị đồ ăn ngon.

Có lẽ là sớm hơn, anh sắp xếp người canh giữ bên ngoài lều của cô, không để ai quấy rầy cô lần đó giác ngộ.

“Mặc dù anh cũng là lần đầu tiên làm bạn trai, nhưng anh hiểu được chắc là nhiều hơn so với em, anh dạy em như thế nào là yêu đương, được không?”

Lục Nhai vẫn còn mê hoặc ở bên tai cô.

Tim Cố Phồn sớm đã bị anh làm rối loạn, nhưng nghe nói anh muốn dạy cô, Cố Phồn là một bà cô sống một trăm lẻ một tuổi, không khỏi không phục: “Cái này có cái gì phải học?” Không phải chỉ có hai người bên nhau thôi sao?

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai cô, không đợi Cố Phồn kịp phản ứng, Lục Nhai đã nâng cằm cô lên, áp vào đôi môi mát lạnh của anh.

Cố Phồn:...

Cô còn đang bị sự táo bạo của Lục Nhai làm cho kinh ngạc, Lục Nhai đã mạnh mẽ tách môi cô ra.

Trong đầu Cố Phồn đột nhiên thoáng hiện qua sơn động cô từng thiếu chút nữa thất thân kia, Tiêu sư huynh cô đã sớm quên bộ dáng kia chỉ muốn c.ởi quần áo của cô, không để ý cô van xin chửi bới, hắn ta chỉ muốn thể hiện thú tính của mình. Cho nên Cố Phồn sớm biết thế nào là cưỡng ép bạo lực, cho đến bây giờ, khi Lục Nhai mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng xâm chiếm, Cố Phồn cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu.

Yêu có nghĩa là cho dù anh thân mật với cô như thế nào, cô đều sẽ hạnh phúc với điều đó.

Tay Cố Phồn chậm rãi ôm lấy cổ Lục Nhai.

Lục Nhai bế cô lên, đi về phía trước vài bước, đem cô chống ở trên vách tường núi bị cô không biết dùng phương thức gì mài đến bóng loáng.

Tay anh bắt đầu không tự chủ lướt trên người cô, nhưng Cố Phồn vẫn đang mặc bộ chiến giáp hạng A, đừng nói là anh không thể xé nó ra, anh chính là muốn cởi cũng không thể cởi ra, trừ phi Cố Phồn tự mình làm, người ngoài cũng khó cởi ra.

Phát hiện anh khẩn trương cùng bất đắc dĩ, Cố Phồn đột nhiên nở nụ cười, trán tựa ở trên vai anh, cười đến càng lúc càng khó kiềm chế.

Lục Nhai đỡ bờ vai run loạn của cô, khuôn mặt tuấn tú đối mặt vách tường núi lộ ra vẻ phức tạp khó tả.

Cố Phồn cố ý trêu chọc anh: “Anh còn muốn dạy em cách thoát chiến giáp không?”

Lục Nhai không rên một tiếng, chỉ ấn đầu của cô không cho cô nâng lên.

Ánh mắt Cố Phồn không nhìn thấy, nhưng thần thức có thể nhìn thấy, Lục Nhai trên khuôn mặt đỏ đến mức dường như mặt trời lặn đang chiếu vào anh.

Một người ngày thường lạnh lùng uy nghiêm lại thành ra thế này, chính anh cũng chịu không nổi.

Cố Phồn phối hợp tựa vào vai anh, chờ anh điều chỉnh tốt vẻ mặt, Cố Phồn mới đẩy anh ra, giữ khoảng cách nói: “Em bế quan trước, chờ em xuất quan rồi nói sau.”

Chỉ là hôn nhẹ ôm một cái đã khiến tâm trạng cô bất ổn, nếu tiến thêm một bước, Cố Phồn sợ mình khó có thể nhập định.

Lục Nhai nhìn vào mắt cô: “Một tháng? Có thể em đắm chìm trong tu luyện, chính mình cũng đã quên thời gian hay không?”

Cố Phồn cười: “Như thế nào, anh sợ em một khi bế quan chính là ba đến năm năm sao?”

Lục Nhai cười không nổi.

Cô là người tu tiên, trải qua trăm năm bế quan, cô vẫn như bây giờ, mà anh chỉ có già đi mà thôi.

Lục Nhai cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới tình cảm Cố Phồn đối với anh có thể kéo dài cả đời, ít nhất trước khi anh già đi, anh muốn vẫn giữ lấy cô.

“Ba đến năm năm cũng không sao, chỉ sợ em bế quan ba mươi đến năm mươi năm, đi ra gặp lại, anh đã già rồi.”

Lục Nhai vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô.

Cố Phồn lần đầu tiên ý thức được giữa hai người còn tồn tại vấn đề tuổi thọ.

Nhưng điều đó không quan trọng, cô nắm tay Lục Nhai hứa hẹn: “Dù cho anh biến thành hình dáng như thế nào, em đều sẽ cùng anh làm một đời đạo lữ.”

Cô thích không chỉ là khuôn mặt của anh mà còn là phần tình cảm này, tự nhiên cũng sẽ không nông cạn như vậy.

Lục Nhai ngẩn ra.

Trong sơn động, cô ngay cả câu hỏi kia cũng không muốn trả lời, bây giờ lại hứa hẹn với anh.

Một đời sao?

Giống như cũng đủ rồi, anh cũng không thể yêu cầu chờ anh chết, cô trăm vạn năm sau vẫn sẽ nhớ kỹ anh.

Nhưng Lục Nhai rất tham lam, anh càng muốn ở bên cô mãi mãi.
Chương trước Chương tiếp