Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
E1 nhìn qua Mã Mộng Đình bằng ánh mắt khát máu, nó ré lên một tiếng long trời lở đất, dưới chân khẽ nhún, phá tan nền gạch, cả cơ thể giống như một quả đạn pháo phóng vọt về phía trước.
“Mình sẽ c·hết sao… Mình không muốn c·hết… Mình còn con trai, con gái…”
Mã Mộng Đình trong mắt xuất hiện cái miệng đỏ như bồn máu cùng 4 vòng răng trắng ởn điên cuồng xoay tròn, từ trong miệng E1 phả ra một luồng không khí tanh tưởi h·ôi t·hối cùng khí tức t·ử v·ong nồng đậm. Chỉ cần bị nó cắn một ngụm, e rằng sẽ bị cắn cụt luôn nửa thân mình.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp nhắm mắt buông xuôi, khoảnh khắc E1 vọt tới giống như một phần vạn giây đồng hồ bị ngưng lại giữa không trung, sau đó rầm một tiếng v·a c·hạm vang lên, E1 đột nhiên bị đụng bay ra ngoài xa 3 mét, lại xệt xệt xệt lăn lộn mấy vòng nữa, đụng nát một chiếc taxi ven đường.
Một chiếc xe bán tải Ford Raptor cũng xệt xệt mấy tiếng nghiêng trái đổ phải, sau đó ầm một tiếng lao vào cây đèn đường, đem đèn đường đụng đổ.
Khoảnh khắc nguy cấp vừa rồi, Phương Tường y theo kế hoạch lái xe đụng thẳng vào thân thể E1, đem nó đụng bay ra ngoài. Mà bản thân hắn cũng không vững được tay lái, nhất thời mất kiểm soát mà bị phản lực của E1 đẩy qua một bên.
Hàn Phong trong lòng khen hay, vận dụng 10 giây còn lại của điểm bộc phá, hoá thành một luồng quang mang màu trắng bắn thẳng về phía E1.
Quái vật kia bị tổn thương không nhỏ, da thịt toàn thân rách rưới bê bết máu, gắng gượng chống tay muốn đứng lên, thế nhưng đón chờ nó là một cái băng thương to bằng bắp tay điên cuồng đâm thẳng vào đầu.
- Réckkkkk
E1 gào lên như điên dại, mở cái mồm như cái bồn máu ra, bốn vòng răng xoay tròn ngược chiều như máy xay thịt, không chút do dự đón nhận dị vật đâm tới.
Rắc rắc rắc rắc…
Băng thương ngưng tụ 3 điểm trí lực của Hàn Phong, vậy mà lại không đâm thủng được mồm E1, trái lại bị bốn cái vòng răng kia xay cho thành vụn băng, không còn sót lại nửa điểm.
Hắn vội vã đạp chân muốn lui lại, lui khỏi phạm vi công kích của E1. Thế nhưng E1 nào có chuyện bỏ qua, tiếp tục nhún người bắn thẳng về phía Hàn Phong.
Nhưng chân nó bị ghim băng thương từ trước, vừa rồi lại bị đụng tới xương cốt gãy vỡ, tốc độ đã giảm sút rất nhiều.
Pằng pằng pằng…
Chờ đợi nó là những âm thanh súng nổ liên tiếp. Tám viên đạn từ bên cạnh bắn qua, đem cơ thể E1 xuyên thủng lỗ chỗ, cũng để cho nó phải tạm dừng công kích.
Ngô Soái trong tay cầm khẩu k54 đã xả hết đạn, vội vã lui một bước, muốn tránh xa khỏi quái vật này.
E1 thực sự vô cùng hung mãnh, hắn đã có vô tận e ngại trong lòng, không dám cứng đối cứng nữa.
Hàn Phong tiếp tục ngưng tụ ra hai cái băng thương, vèo vèo hai tiếng phi thẳng về phía E1. Quái vật không chút nao núng, đem bàn tay vỗ ra, vỗ cho một băng thương nát vụ, nhưng vẫn có một thanh đâm trúng bụng nó, đâm xuyên từ trước ra sau. Nó há mồm gào lên một tiếng, phóng thích sự điên cuồng tức giận trong lòng.
Nhưng đón tiếp nó lại là hai cái vệt màu vàng cam vô cùng sắc bén chém tới.
Phừng!
Cái mồm rộng của E1 lập tức b·ốc c·háy điên cuồng, khoé miệng còn rách ra một vệt dài cả gang tay, vòng tới phía sau đầu.
Hai cái lưỡi đao lửa một trước một sau bắn tới, để cho E1 không kịp né tránh. Nó thét lên đầy đau đớn, thò tay tát liên tiếp lên miệng hòng d·ập l·ửa, cũng xoay người hướng về phía xa xa, nơi có một con ruồi vừa t·ấn c·ông nó
Hứa Dương ngón tay vẫn còn bốc lửa run rẩy đứng đó, đáy quần dường như có chút ẩm ướt.
Bị quái vật khủng bố nhìn chằm chằm không phải là cảm giác dễ chịu gì.
Không để cho E1 làm ra lựa chọn, Hàn Phong bàn tay ngưng tụ ra một băng thương, sau đó lạnh lùng hô lên:
- Tất cả lui lại, giữ khoảnh cách tiếp ứng khi cần, ngay lập tức!
Ba người Hứa Dương, Mã Mộng Đình, Ngô Soái không chút do dự quay đầu liền chạy.
Chỉ còn một mình Hàn Phong đứng đó, khí tức màu trắng trên người dần dần nhạt nhoà rồi biến mất, 20 giây bộc phá đã chính thức trôi qua.
Hắn đem băng thương trong tay ném về phía thể thôn phệ, nhưng lại một lần nữa bị nó vung tay đập bể.
E1 ngửa đầu lên trời thét dài, sinh vật bé nhỏ kia liên tục q·uấy n·hiễu nó, gây ra cho nó tổn thương không nhỏ, chọc cho nó tức điên, thật đúng là muốn c·hết!
Nó đã coi Hàn Phong là kẻ thù lớn nhất cần phải tiêu diệt.
E1 thò tay vỗ một cái xuống đùi phải, đem hàn băng ngưng đọng trên đùi vỗ bạo, sau đó nhún người, vung cả hai tay đấm thẳng về phía đầu Hàn Phong.
Tốc độ này cực kỳ cao, khoảng cách lại gần, tuyệt đối không thể né tránh.
Nếu trúng phải một đòn này, ngay cả ô tô cũng sẽ bị đập bẹp dúm chứ đừng nói con người.
Đáy lòng Hàn Phong run rẩy một chút, nhìn cái thân ảnh cao gần ba mét dần dần phóng đại trong mắt, hắn dù có át chủ bài trong tay nhưng vẫn không nhịn được hồi hộp cùng sợ hãi.
“Lấy tĩnh chế động, kích hoạt cho ta!”
Theo một tiếng quát lớn của Hàn Phong, cả thân thể hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc không thể động đậy, làn da xuất hiện một cái quang mang màu hoàng kim bao phủ từ đầu tới chân.
Trực tiếp hoá vàng.
Thể thôn phệ không có năng lực đánh giá, nó chỉ cần biết phải đ·ánh c·hết con ruồi khó chịu trước mặt, bằng mọi giá đánh bạo, bởi vậy đem gần như toàn bộ sức lực đều bộc phát đi ra.
Rầm rầm rầm…
Hai cái nắm đấm khổng lồ giống như mưa bom bão đạn điên cuồng trút xuống thân thể Hàn Phong, giống như mỗi giây đều có hàng chục v·ụ n·ổ nối tiếp bạo tạc, đánh cho mặt đất dưới chân hắn lún xuống, bụi đá cùng tàn tích chiến đấu xung quanh cũng bị kình phong thổi bay, sóng xung kích chấn cho đám người Ngô Soái phía xa cũng phải run rẩy.
Mã Mộng Đình, Hứa Dương, Phương Tường khuôn mặt ngốc trệ tới đứng hình. Công kích như vậy, sao có thể ngăn cản? Cái kia… Chẳng lẽ Hàn Phong sẽ bị đ·ánh c·hết sao?
Ngô Soái thì nuốt nước bọt một cái, đáy lòng vừa lo lắng vừa run rẩy.
Hàn Phong là người trực tiếp đứng ở trung tâm công kích, thế nhưng mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu rung chuyển, trong đôi mắt màu vàng của hắn vẫn là một mảnh bình lặng.
Không có một điểm khó chịu hay đau đớn, thậm chí không cảm nhận được bất kỳ tác động nào từ bên ngoài.
Hắn chỉ cảm nhận được giống như có một bình năng lượng đậm đặc đang điên cuồng tích tụ bên trong cơ thể. Mỗi cú đấm của E1 đều bị quang mang màu vàng bên ngoài cơ thể hắn hấp thu, áp súc, sau đó nén vào bình năng lượng kia.
5… 4… 3… 2…
Công kích của thể thôn phệ dần dần chậm lại, nhưng uy lực lại dần dần kéo lên. Nó lui một bước, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, dồn hết sức mạnh vào công kích này, muốn đem nhân loại dưới thân đấm nát bét.
Nắm đấm của nó tựa như t·ên l·ửa siêu âm, rít một tiếng đấm thẳng vào đầu Hàn Phong.
ẦMMMM……….
Thanh âm bạc tạc khủng kh·iếp như tiếng bom nổ vang lên. Đám người Ngô Soái phía xa chỉ thấy trước mắt một mảnh vàng rực, sau đó là bị kình khí xô đẩy tới ngã nhào.
Mà trận chiến giữa sân cuối cùng cũng phân ra thắng bại. Thể thôn phệ giống như một miếng vải rách bay ngược ra sau, trên thân thể nó có vô số dấu vết thâm đen lõm xuống, giống như phải trải qua mấy trăm cú đấm một lúc, đấm cho nó ngay cả xương cốt đều toàn bộ vỡ vụn.
Cái xác của nó bay về phía sau 10 mét, đụng vào một chiếc xe bus, đem chiếc xe nện lõm vào, sau đó từ từ trượt xuống.
Bốn vòng răng như bốn cái lưỡi cưa xoay chậm dần, sau đó là ngừng hẳn.
Nó đ·ã c·hết.
Nó bị chính công kích của mình g·iết c·hết.
“Đinh! Thể thôn phệ tiêu diệt 1/2”
Hàn Phong phía trong sân khụ một tiếng gục xuống, đau đớn cùng mệt mỏi thoáng chốc bao phủ, để cho hắn không nhịn được nhe răng nhếch miệng.
- Lão Hàn, ngươi sao rồi.
- Hàn Phong, cậu không sao chứ?
Đám người Ngô Soái phía xa vội vã chạy ngược lại bên này.
Hàn Phong chậm rãi xua tay, thều thào nói:
- Tôi còn chưa c·hết… Tiểu Soái, đệ đi thu thập chiến lợi phẩm. Phương Tường, lão mau rút lấy xăng xe, châm lửa đốt xác của quái vật kia. Mã Mộng Đình, cô mau thu thập vật phẩm rơi vãi, Hứa Dương, dìu tôi về xe.
Trải qua trận chiến vừa rồi, danh vọng của Hàn Phong được kéo lên tới đỉnh phong, bốn người lập tức nghe lệnh thực hiện mà không có một chút dị nghị nào.
Hàn Phong được Hứa Dương dìu về xe, sau đó đuổi gã đi thu thập vật tư.
- Vòng tay trị liệu!
Hàn Phong nằm vật qua một bên, đem vòng tay trị liệu lam quang sáng ngời, bao phủ lấy thân thể hắn. 10s sau, cảm giác đau nhức mới từ từ biến mất.
- Hắc, hoá ra đây là di chứng do kỹ năng tam giai mang lại sao. Tiểu tử Ngô Soái kia, chịu đựng cũng thật giỏi!
Hàn Phong nhếch miệng méo xệch, hắn thôi động kỹ năng tam giai không phải không có trả giá, hiện tại toàn thân đều vô cùng mệt mỏi đau nhức. Cộng thêm việc thể lực, trí lực chỉ còn dư 2, 3 điểm, hắn bây giờ chỉ muốn tắm nước nóng một phen.
5 phút sau, Hứa Dương, Phương Tường đã trở lại. Phương Tường nhìn sắc mặt Hàn Phong vẫn còn sinh khí, không khỏi thở ra một hơi.
Lão hiện tại không sợ quái vật nữa, lão chỉ sợ khi có quái vật mà không có Hàn Phong.
Quái vật còn to lớn nặng nề hơn cả chiếc xe Raptor cũng bị Hàn Phong đ·ánh c·hết, hắn quả thật là thần mà.
Hứa Dương cũng vậy, ánh mắt hắn nhìn Hàn Phong chẳng những mang theo sùng kính mà còn có e sợ, e sợ đối với cường giả phi nhân loại.
Rất nhanh, đoàn xe kẽo kẹt đã trở về căn nhà, đám người trong nhà nhanh chóng ùa ra, đều vô cùng kinh sợ với sự rách nát của những chiếc xe này.
Mấy đứa trẻ con nhìn thấy vật tư thì đều dấy lên vui mừng, vô cùng nhanh nhẹn đem hai xe đồ ăn vận chuyển vào trong nhà.
Hàn Phong đã không cần người dìu dắt nữa, bước từng bước về phía ghế sofa, mệt mỏi ngồi xuống.
Mà Ngô Soái thì hai tay ôm theo hai cái thân ảnh mềm oặt, chính là Nhạc Liên và Triệu Hà Vân. Hai người bọn họ chẳng sao cả, chỉ xây xước chút ít, đa phần là bị doạ sợ tới ngất xỉu.
Sau khi đám người thu dọn xong xuôi, cổng sắt được đóng lại, họ lại tập trung vào trong phòng khách. Liễu Huyên sớm đã không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì vậy.
Mấy đứa trẻ con cùng vừa tò mò, vừa sợ hãi mà vây quanh.
Hàn Phong cười khổ, chỉ chỉ Ngô Soái đang gật gù bên cạnh nói:
- Cô trước giúp hắn một chút lại nói.
Liễu Huyên khuôn mặt hơi đỏ, lập tức gật đầu, ném một hào quang màu xanh vào người gã.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương