Mùa Hoa Năm Ấy

Chương 3: Nụ hôn tình cờ



Tự cười mình xong tôi rời khỏi căn phòng này, đi tới trước mắt cô bạn, cô bạn ấy vẫn ngồi trên chiếc ghế khi nãy. Cô ấy nhìn tôi rồi như thể cố nhịn cười thì phải, cứ không dám nhìn thẳng. Đây là đang thấy buồn cười sao?

Sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trĩu xuống một chút, giọng nói khẽ nhẹ êm dịu như mật.

"Xin lỗi cậu, nhưng nhà tớ chỉ có chiếc áo này."

''Không sao nó rất đẹp mà."

Tôi xua tay mà nghĩ rằng thực sự thì trong lúc này có một bộ quần áo mà mặc là rất tốt rồi, tôi bước đến và đặt chỗ quần áo ướt của mình xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Không gian xung quanh chúng tôi bỗng dưng tĩnh lặng đến mức muốn nín thở vậy.

''A, để tớ xử lý và băng bó vết thương cho cậu nha."

Giọng nói ân cần của cô ấy lại vang lên giữa không gian tĩnh lặng này.

''Cảm ơn cậu, tớ làm phiền rồi."

"Phiền gì chứ, cứ khách sáo."

Trong lúc xử lý vết thương, nó thật sự phải nói là nó rất sót, dù là con trai tôi cũng biết xót, xót vì vết thương nhỏ. Đầu tôi chỉ có thể biết rằng: [Ôi...tôi đau đớn, tôi ngục ngã.]

Lúc đó không biết khi nào mà chân mày tôi đã nhíu lại, dường như cô ấy lai nhìn thấy, ánh mắt hướng về phía tôi rồi lo lắng hỏi rằng:

"Xin lỗi nha, xót lắm sao?"



Thật sự lúc đó tôi sót nhưng tôi là một người đàn ông mà, nên tôi cũng có cái thứ mạnh mẽ nam tính của một người đàn ông chứ nên liền mạnh dạn đáp:

"Không, tớ không xót mà chỉ hơi xót một chút thôi."

Cô ấy nhìn tôi rồi bật cười, xong lại cúi xuống xử lý vết thương giúp cho tôi, lần này cô ấy đã nhẹ nhàng hơn rồi. Lúc xong, khi ấy cô bạn này ngẩng đầu lên khiến hai ánh ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, trong giây lát lại như có dòng điện chạy qua.

Mắt cô ấy đẹp lắm, nâu đen đặc trưng, nhưng trong, tưởng như búp bê.

Bỗng dưng không hiểu sao, thật sự cảm thấy ngượng ngùng mà tim như muốn đánh trống, vậy nên liền quay mặt của mình đi chỗ khác như thể né tránh ánh mắt của đối phương.

"Sao mặt cậu đỏ vậy, hay cậu bị sốt rồi."

Cô ấy hét lên đầy vẻ lo lắng nhưng hả, gì cơ?

Mặt tôi đỏ à? Gì vậy chứ, sao mặt tôi lại đỏ, nhưng tôi chắc chắn mặt mình đỏ không phải vì sốt mà là vì một lý do khác.

"Để tớ đi lấy khăn và nhiệt kế cho cậu,"

Tôi vội vàng ngăn lại.

"Không cần, không sao đâu."

Cô gái mặc lời nói của tôi mà vẫn đứng dậy rồi định đi lấy, tôi dùng tay mình cầm vào tay áo cô ấy rồi kéo lại, chỉ định bảo không sao đâu nhưng hình...Hình như là tôi đã dùng lực để kéo hơi mạnh.

Theo lực kéo cô ấy ngã vào lòng tôi, tôi theo bản năng liền nhắm mắt lại thì có gì đó mềm mềm ở trên môi của tôi. Lúc mở mắt ra thì thực sự không tin vào mắt mình vì môi của chúng tôi, môi của chúng tôi chạm nhau rồi.



Cả hai đều hoảng hốt bật người ra, mặt của ai cũng đỏ bừng bừng y như quả cà chua chín.

Giọng nói cô ấy nhanh vang lên:

"Đây là...Áp...Áp dụng quy tắc ba giây, không nhớ gì hết, không có chuyện gì vừa xảy ra lúc nãy cả quên nha."

Cô ấy nói to, tôi cũng lúng túng đáp vì chưa hoàn lại hồn vía.

"Được.

Nói xong thì cô ấy nhanh chóng chạy đi lấy khăn và nhiệt kế.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng gì vậy?

Tiếng...Tiếng lồng ngực tôi, không hiểu sao tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy đó.

Hai má tôi thì nong nóng nữa, chuyện gì xảy ra vậy nè, mình mình vừa h...Hôn đang suy nghĩ với mớ thông tin mà não tiếp nhận đó thì bỗng cô ấy xuất hiện cùng với một cái nhiệt kế và miếng dán hạ sốt, cô ấy nhanh chóng đo nhiệt độ cho tôi.

"37,1 độ nhiệt độ bình thường không sao hết, may quá đúng không?"

Cô gái nhỏ ấy nhìn tôi và hai mắt tôi lại chạm nhau, tôi cảm nhận được sự ngại ngùng của cả hai. Hình như cô ấy cũng vậy nên liền ngồi lên ghế, nhưng lúc này lại ngồi xa hơn một chút dù vẫn ngồi cạnh tôi.

Không khí giữa chúng tôi cứ ngượng ngùng khó tả, đang định lên tiếng thì cô ấy liền nói trước:
Chương trước Chương tiếp