Mùa Hoa Năm Ấy
Chương 5: Bóng dáng của Thu
Hai má tôi nóng bừng lên...Sao vậy không biết?
Tôi liền đứng dậy để đi thay quần áo bộ quần áo của Thu, gấp ngọn nó vào rồi để trong tủ, xong quay trở lại thả mình trên giường.
Mai là ngày mà tôi nhập học ở trường mới, chính vì gia đình, mà cũng không giống một gia đình cho lắm của tôi đã chuyển đến thành phố mới để sinh sống và cũng vì để mở chi nhánh ở nơi này.
Nếu kể về gia đình này thì nó giống như một lồng giam lỏng hơn và cũng không có lấy một chút hạnh phúc, bố và mẹ của tôi cưới nhau vì lợi ích của gia đình hai bên và tôi là đứa con của mẹ và người tình. Bố tôi thì còn có một cô con gái cùng người tình của ông.
Nghe nực cười nhỉ?
Cả hai đều có tình nhân ở bên ngoài và tôi là đứa con của người tình với mẹ, nghe thật không chấp nhận được nhưng cũng phải, vì bố mẹ tôi đâu yêu nhau. Còn nhớ ngày bé tôi còn cố sức hàn gắn hoặc luôn ước bố mẹ có thể yêu thương nhau, nhưng mọi chuyện đâu có như tôi mong đợi.
Rơi vào khoảng lặng một lúc tôi quay sang nhìn chiếc áo khoác mà bác tài lái xe buýt đưa cho mình.
"Thật ghen tị mà."
Tôi ghen tị với cậu con trai của bác ấy, cậu ấy có một người bố thật tuyệt vời.
Bố và tôi gặp mặt nhau ít và hầu như không nói chuyện gì ngoài khi nghe ông ấy mắng, nói thật tôi rất ghen tị với những người có thể quây quần bên gia đình ăn một bữa cơm trông rất vui, rất ấm áp.
Gia đình của tôi cũng có rất nhiều lần ăn chung với nhau rồi, nhưng hầu hết chỉ là một vở kịch đóng cho gia đình hai bên thông gia xem, khi ở cạnh nhau cùng là ngồi ăn nhưng những nụ cười giả tạo giành cho nhau của hai người đến mức tôi muốn nôn, cũng không buồn ăn."
Cùng là cười nhưng nụ cười này khiến tôi nghẹt thở, dừng lại đống suy nghĩ này tôi đứng dậy để chuẩn bị đồ cho ngày đi học là ngày mai.
Năm nay tôi cũng đã bước sang tuổi 15 và là một học sinh lớp 10, chuẩn bị xong thì tôi bước ra khỏi phòng tìm thứ gì đó để lấp đầy cái bụng này.
"Cạch."
Tiếng mở cửa nhà, nhìn thì tôi thấy mẹ và một người đàn ông, hai người tình tứ ôm eo khoác tay nên tôi chắc đây là người tình mới của mẹ.
Tôi nhìn người đàn ông rồi cầm lấy cốc mì đang úp lẳng lặng đi về phòng.
"Thằng kia, mày không thấy tao à, không biết chào sao hả?"
"Mồm mày đâu rồi."
Tôi nở nụ cười rồi nhìn về phía mẹ, vẫn là phải đắp lên mình bộ mặt giả tạo.
"Con chào mẹ, mừng mẹ về nhà."
Nói xonh rồi nhanh chóng về phòng đóng cửa lại, ngồi xuống bàn rồi ăn bát mì, tiếng cười đùa hú hí của mẹ và tình nhân cứ như đâm vào tai tôi.
"Ấy, cái anh này."
"Cục cưng của anh à."
Sau một hồi thì âm thanh trở nên im lặng nhưng lại chuyền đến những thứ tiếng ghê tởm khiến tôi buồn nôn mà ném phăng bát mì vào sọt rác ở trong phòng, sau đó leo lên giường, bịt tai rồi nhắm mắt cố để mình chìm vào giấc ngủ.
"Mày không phải con tao."
"Cút khỏi đây."
"Tất cả là tại mày."
Những bóng đen hun hút chiếm và đè lên cơ thể của tôi, không la hét vì la hét có ích gì chứ, tôi chỉ im lặng. Để cho bóng đen ấy bao trùm lên cơ thể tôi, nuốt chửng như đang ăn mòn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chợt tỉnh, tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà màu xám nhạt. Tôi nhấc người dậy, trên trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng nói tôi khàn đi vài phần, có lẽ đau họng mất rồi.
"Lại là ác mộng."
Nhấc thân hình nặng nề khỏi giường, rồi cởi quần áo để tắm, sau đó thay bộ quần áo đồng phục. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn đồng hồ thì mới 6 giờ 15.
Tôi nhanh chóng đeo cặp bước ra khỏi phòng, trên mặt bàn phòng khách có một chiếc phong bì với dòng viết tiền tiêu vặt, tôi cầm lên và tiện tay để vào tù.Trường cách nhà không xa, tôi đi bộ để đến trường, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
"Bầu trời hôm nay thật đẹp."
Bước vào cổng trường, thật sự ồn ào.
"Mày ăn sáng chưa?
"Tiết đầu gì thế?"
"Hôm nay đi đâu chơi không?"
Có người thì vừa đi vừa ăn, trong dòng người tôi thoáng nhìn thấy bóng dáng của Thu, mái tóc dài qua vai được xõa hệt mây mù, bồng bềnh êm dịu, dáng người nhỏ nhắn. Tôi chắc chắn đó là thu, thế nên tôi mớidùng hết sức chạy theo gọi với:
Tôi liền đứng dậy để đi thay quần áo bộ quần áo của Thu, gấp ngọn nó vào rồi để trong tủ, xong quay trở lại thả mình trên giường.
Mai là ngày mà tôi nhập học ở trường mới, chính vì gia đình, mà cũng không giống một gia đình cho lắm của tôi đã chuyển đến thành phố mới để sinh sống và cũng vì để mở chi nhánh ở nơi này.
Nếu kể về gia đình này thì nó giống như một lồng giam lỏng hơn và cũng không có lấy một chút hạnh phúc, bố và mẹ của tôi cưới nhau vì lợi ích của gia đình hai bên và tôi là đứa con của mẹ và người tình. Bố tôi thì còn có một cô con gái cùng người tình của ông.
Nghe nực cười nhỉ?
Cả hai đều có tình nhân ở bên ngoài và tôi là đứa con của người tình với mẹ, nghe thật không chấp nhận được nhưng cũng phải, vì bố mẹ tôi đâu yêu nhau. Còn nhớ ngày bé tôi còn cố sức hàn gắn hoặc luôn ước bố mẹ có thể yêu thương nhau, nhưng mọi chuyện đâu có như tôi mong đợi.
Rơi vào khoảng lặng một lúc tôi quay sang nhìn chiếc áo khoác mà bác tài lái xe buýt đưa cho mình.
"Thật ghen tị mà."
Tôi ghen tị với cậu con trai của bác ấy, cậu ấy có một người bố thật tuyệt vời.
Bố và tôi gặp mặt nhau ít và hầu như không nói chuyện gì ngoài khi nghe ông ấy mắng, nói thật tôi rất ghen tị với những người có thể quây quần bên gia đình ăn một bữa cơm trông rất vui, rất ấm áp.
Gia đình của tôi cũng có rất nhiều lần ăn chung với nhau rồi, nhưng hầu hết chỉ là một vở kịch đóng cho gia đình hai bên thông gia xem, khi ở cạnh nhau cùng là ngồi ăn nhưng những nụ cười giả tạo giành cho nhau của hai người đến mức tôi muốn nôn, cũng không buồn ăn."
Cùng là cười nhưng nụ cười này khiến tôi nghẹt thở, dừng lại đống suy nghĩ này tôi đứng dậy để chuẩn bị đồ cho ngày đi học là ngày mai.
Năm nay tôi cũng đã bước sang tuổi 15 và là một học sinh lớp 10, chuẩn bị xong thì tôi bước ra khỏi phòng tìm thứ gì đó để lấp đầy cái bụng này.
"Cạch."
Tiếng mở cửa nhà, nhìn thì tôi thấy mẹ và một người đàn ông, hai người tình tứ ôm eo khoác tay nên tôi chắc đây là người tình mới của mẹ.
Tôi nhìn người đàn ông rồi cầm lấy cốc mì đang úp lẳng lặng đi về phòng.
"Thằng kia, mày không thấy tao à, không biết chào sao hả?"
"Mồm mày đâu rồi."
Tôi nở nụ cười rồi nhìn về phía mẹ, vẫn là phải đắp lên mình bộ mặt giả tạo.
"Con chào mẹ, mừng mẹ về nhà."
Nói xonh rồi nhanh chóng về phòng đóng cửa lại, ngồi xuống bàn rồi ăn bát mì, tiếng cười đùa hú hí của mẹ và tình nhân cứ như đâm vào tai tôi.
"Ấy, cái anh này."
"Cục cưng của anh à."
Sau một hồi thì âm thanh trở nên im lặng nhưng lại chuyền đến những thứ tiếng ghê tởm khiến tôi buồn nôn mà ném phăng bát mì vào sọt rác ở trong phòng, sau đó leo lên giường, bịt tai rồi nhắm mắt cố để mình chìm vào giấc ngủ.
"Mày không phải con tao."
"Cút khỏi đây."
"Tất cả là tại mày."
Những bóng đen hun hút chiếm và đè lên cơ thể của tôi, không la hét vì la hét có ích gì chứ, tôi chỉ im lặng. Để cho bóng đen ấy bao trùm lên cơ thể tôi, nuốt chửng như đang ăn mòn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chợt tỉnh, tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà màu xám nhạt. Tôi nhấc người dậy, trên trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Giọng nói tôi khàn đi vài phần, có lẽ đau họng mất rồi.
"Lại là ác mộng."
Nhấc thân hình nặng nề khỏi giường, rồi cởi quần áo để tắm, sau đó thay bộ quần áo đồng phục. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn đồng hồ thì mới 6 giờ 15.
Tôi nhanh chóng đeo cặp bước ra khỏi phòng, trên mặt bàn phòng khách có một chiếc phong bì với dòng viết tiền tiêu vặt, tôi cầm lên và tiện tay để vào tù.Trường cách nhà không xa, tôi đi bộ để đến trường, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
"Bầu trời hôm nay thật đẹp."
Bước vào cổng trường, thật sự ồn ào.
"Mày ăn sáng chưa?
"Tiết đầu gì thế?"
"Hôm nay đi đâu chơi không?"
Có người thì vừa đi vừa ăn, trong dòng người tôi thoáng nhìn thấy bóng dáng của Thu, mái tóc dài qua vai được xõa hệt mây mù, bồng bềnh êm dịu, dáng người nhỏ nhắn. Tôi chắc chắn đó là thu, thế nên tôi mớidùng hết sức chạy theo gọi với:
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương