Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 13: Bóp méo.
Nguyệt Thiền toàn thân đau nhức, cô cố vùng ra, cơn đau dần biến mất. Thay vào đó là một cảm giác lạnh đến thấu xương, trên bả vai Nguyệt Thiền, cô cảm nhận được đang có thứ chất lỏng ghê tởm trên đó. Không dám nhìn, cảnh vật xung quanh như bị bóp méo, mọi thứ cứ không rõ ràng, cứ cuốn lấy nhau rồi biến mất vào hư vô. Cứ như nơi này không phải là thật, Nguyệt Thiền nhìn cảnh trước mắt, cô ngỡ ngàng trước những gì mình thấy.
Đây chính là trước cổng của biệt phủ, chính là chỗ cô đứng lúc nãy, mọi thứ như được lập lại. Nguyệt Thiền lần nữa quay đầu, đúng như suy nghĩ của cô, chiếc xe vẫn theo trình tự mà đi về bên tay phải. Không đợi người làm nói ra lời nào, Nguyệt Thiền đã vội vàng thúc giục.
"Tôi muốn về phòng, mau đưa tôi về phòng."
"Vâng, thưa phu nhân."
Giờ đây, Nguyệt Thiền đã trở lại phòng mình, cô leo lên giường. Ngả mình xuống nệm, muốn ngủ để quên đi chuyện ban nãy, Nguyệt Thiền nghĩ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng gặp thứ ảo giác đáng sợ đến vậy. Căn phòng vốn tĩnh lặng, nhưng lại vang lên thứ tiếng kì lạ, Nguyệt Thiền ngồi hẳn dậy, cô lùi sắt mình về phía chân giường. Không gian xung quanh lại lần nữa bị bóp méo, để rồi lại chỉ còn là một màu đen, Nguyệt Thiền chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khi cô vừa rời giường thì chiếc giường cũng biến mất, Nguyệt Thiền bước đi trên nền đen, tâm trí bắt đầu rối loạn. Dưới chân cô, là nước, Nguyệt Thiền vừa hướng mắt xuống nhìn. Thì cảnh sắc lại lần nữa biến đổi, nhưng không phải căn phòng lúc này, giờ đây lại là một căn phòng khác, xung quanh tường làm bằng đá.
Trong vô thứ khi di chuyển cơ thể thì cô lập tức nghe ra tiếng động, thứ ánh đen lại trùm lên Nguyệt Thiền. Để rồi khi có lại sắc màu, thì cô nhận ra mình đang ngồi trên nước, nước đỏ, rất tanh. Nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, Nguyệt Thiền không sao tin nổi, rõ ràng ban nãy chính là váy, áo cài nơ. Giờ lại là y phục đỏ, lấp lánh và trang trọng, giống hệt bộ y phục khi cô cử hành hôn lễ.
Nguyệt Thiền hướng mắt lên, trước mắt cô là một bóng dáng nam nhân cao gầy, vận y phục đen, tóc dài đen được cột cao. Bên eo là ngọc bội xanh, nhưng thứ khiến Nguyệt Thiền sợ hãi, tưởng như sắp ngất đến nơi. Chính là người được đính bằng dao lên tường, mặt người này bị rạch một đường từ mắt trở xuống. Bỗng nam nhân kia xoay người lại, nhìn cô, mắt xanh, chính là đôi mắt xanh đen lảm cả đời Nguyệt Thiền ám ảnh, hận đến thấu xương.
Anh ta cười, nụ cười này rất quen thuộc, dường như cô từng nhìn thấy.
"Nguyệt Thiền, muội không sao chứ?"
Tay anh ta cầm gươm, gươm còn nhuốm máu đỏ, cứ từ từ tiến lại gần cô.
"Đừng..đừng lại gần tôi."
Khi lời này vừa dứt, Không gian lại lần nữa bị bóp méo, từng đồ vật quanh Nguyệt Thiền dần biết mất. Người cô run lên, vì khi nhìn vào tay mình, cô phát hiện nó đang tan ra, giống như mình là chất rắn bị đun nóng thành lòng. Một lần nữa, Nguyệt Thiền lại đứng trước cổng biệt phủ, lại vẫn là vị trí ấy, tay cô không tan ra, quần áo cũng chẳng thay đổi.
Nguyệt Thiền lần nữa nhìn chiếc xe sắp rời đi, cô vội vàng ngăn nó lại, bác tài hạ kính, hỏi:
"Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Nguyệt Thiền chẳng có lời nào để nói, chỉ lấy đại một câu:
"Hai người đi đâu vậy, cho tôi đi theo."
Cô nghĩ nếu mình không theo trình tự, cứ thế xoay chuyển nó, thì có lẽ những việc kia sẽ chẳng xảy đến. Nhưng lầm, lúc nãy Nguyệt Thiền cũng không làm đúng trình tự, nhưng rồi nó vẫn xảy đến. Quang Viễn không nhìn cô, nói:
"Mở cửa xe, cho phu nhân vào mau lên."
Sau đó Quang Viễn nói thêm gì đó vào tai quản gia, ông bước xuống, mở cửa xe cho Nguyệt Thiền. Rồi lại không vào, anh đổi bên, cầm tay lái.
"Em muốn chúng ta đi đâu?"
"Không phải anh có việc sao?"
"Không có."
"Đi đâu cũng được, nhưng có thể rời khỏi đây được không?"
Quang Viễn nghe xong, anh hơi ghé mắt nhìn Nguyệt Thiền. Nói thêm:
"Em không thích chỗ này à? Vậy thì ta ở nơi khác."
"Không, tôi không ghét."
"Ghét cả anh đúng không?"
"Sao anh biết."
Lời này như con dao hai lưỡi đâm thẳng vào Quang Viễn.
"Vì...hồi trước em đâu có xưng tôi, giờ lại toàn như vậy."
"Vậy tôi xưng em là được chứ gì? Chuyện này không mấy to tát."
Quang Viễn thấy Nguyệt Thiền xem nhẹ chuyện này, nói đổi là đổi, cảm giác cô như thể cô coi anh như là đối tác, đáp ứng yêu cầu theo phạm vi nhất định, nhưng đúng là vậy.
"Không cần, nếu em thích xưng như nào thì em hãy làm vậy, miễn là thoải mái."
Nguyệt Thiền chú ý, từ lúc lên xe đến giờ cũng đã là hơn mười phút, và chuyện đó không hề xảy đến. Lòng cô nhẹ đi phần nào, lúc này Nguyệt Thiền hướng ánh nhìn về phía Quang Viễn, cảm thấy đôi mắt xanh này rất đẹp, rất đáng sợ xen lẫn quen mắt. Cô nổi lên nghi vấn, rằng nếu Mạc Quan Viễn này giống cô, cũng là người có chút ký ức kiếp trước, và chính là hoàng quý phi kiếp trước thì sao?
Đây chính là trước cổng của biệt phủ, chính là chỗ cô đứng lúc nãy, mọi thứ như được lập lại. Nguyệt Thiền lần nữa quay đầu, đúng như suy nghĩ của cô, chiếc xe vẫn theo trình tự mà đi về bên tay phải. Không đợi người làm nói ra lời nào, Nguyệt Thiền đã vội vàng thúc giục.
"Tôi muốn về phòng, mau đưa tôi về phòng."
"Vâng, thưa phu nhân."
Giờ đây, Nguyệt Thiền đã trở lại phòng mình, cô leo lên giường. Ngả mình xuống nệm, muốn ngủ để quên đi chuyện ban nãy, Nguyệt Thiền nghĩ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng gặp thứ ảo giác đáng sợ đến vậy. Căn phòng vốn tĩnh lặng, nhưng lại vang lên thứ tiếng kì lạ, Nguyệt Thiền ngồi hẳn dậy, cô lùi sắt mình về phía chân giường. Không gian xung quanh lại lần nữa bị bóp méo, để rồi lại chỉ còn là một màu đen, Nguyệt Thiền chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khi cô vừa rời giường thì chiếc giường cũng biến mất, Nguyệt Thiền bước đi trên nền đen, tâm trí bắt đầu rối loạn. Dưới chân cô, là nước, Nguyệt Thiền vừa hướng mắt xuống nhìn. Thì cảnh sắc lại lần nữa biến đổi, nhưng không phải căn phòng lúc này, giờ đây lại là một căn phòng khác, xung quanh tường làm bằng đá.
Trong vô thứ khi di chuyển cơ thể thì cô lập tức nghe ra tiếng động, thứ ánh đen lại trùm lên Nguyệt Thiền. Để rồi khi có lại sắc màu, thì cô nhận ra mình đang ngồi trên nước, nước đỏ, rất tanh. Nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, Nguyệt Thiền không sao tin nổi, rõ ràng ban nãy chính là váy, áo cài nơ. Giờ lại là y phục đỏ, lấp lánh và trang trọng, giống hệt bộ y phục khi cô cử hành hôn lễ.
Nguyệt Thiền hướng mắt lên, trước mắt cô là một bóng dáng nam nhân cao gầy, vận y phục đen, tóc dài đen được cột cao. Bên eo là ngọc bội xanh, nhưng thứ khiến Nguyệt Thiền sợ hãi, tưởng như sắp ngất đến nơi. Chính là người được đính bằng dao lên tường, mặt người này bị rạch một đường từ mắt trở xuống. Bỗng nam nhân kia xoay người lại, nhìn cô, mắt xanh, chính là đôi mắt xanh đen lảm cả đời Nguyệt Thiền ám ảnh, hận đến thấu xương.
Anh ta cười, nụ cười này rất quen thuộc, dường như cô từng nhìn thấy.
"Nguyệt Thiền, muội không sao chứ?"
Tay anh ta cầm gươm, gươm còn nhuốm máu đỏ, cứ từ từ tiến lại gần cô.
"Đừng..đừng lại gần tôi."
Khi lời này vừa dứt, Không gian lại lần nữa bị bóp méo, từng đồ vật quanh Nguyệt Thiền dần biết mất. Người cô run lên, vì khi nhìn vào tay mình, cô phát hiện nó đang tan ra, giống như mình là chất rắn bị đun nóng thành lòng. Một lần nữa, Nguyệt Thiền lại đứng trước cổng biệt phủ, lại vẫn là vị trí ấy, tay cô không tan ra, quần áo cũng chẳng thay đổi.
Nguyệt Thiền lần nữa nhìn chiếc xe sắp rời đi, cô vội vàng ngăn nó lại, bác tài hạ kính, hỏi:
"Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Nguyệt Thiền chẳng có lời nào để nói, chỉ lấy đại một câu:
"Hai người đi đâu vậy, cho tôi đi theo."
Cô nghĩ nếu mình không theo trình tự, cứ thế xoay chuyển nó, thì có lẽ những việc kia sẽ chẳng xảy đến. Nhưng lầm, lúc nãy Nguyệt Thiền cũng không làm đúng trình tự, nhưng rồi nó vẫn xảy đến. Quang Viễn không nhìn cô, nói:
"Mở cửa xe, cho phu nhân vào mau lên."
Sau đó Quang Viễn nói thêm gì đó vào tai quản gia, ông bước xuống, mở cửa xe cho Nguyệt Thiền. Rồi lại không vào, anh đổi bên, cầm tay lái.
"Em muốn chúng ta đi đâu?"
"Không phải anh có việc sao?"
"Không có."
"Đi đâu cũng được, nhưng có thể rời khỏi đây được không?"
Quang Viễn nghe xong, anh hơi ghé mắt nhìn Nguyệt Thiền. Nói thêm:
"Em không thích chỗ này à? Vậy thì ta ở nơi khác."
"Không, tôi không ghét."
"Ghét cả anh đúng không?"
"Sao anh biết."
Lời này như con dao hai lưỡi đâm thẳng vào Quang Viễn.
"Vì...hồi trước em đâu có xưng tôi, giờ lại toàn như vậy."
"Vậy tôi xưng em là được chứ gì? Chuyện này không mấy to tát."
Quang Viễn thấy Nguyệt Thiền xem nhẹ chuyện này, nói đổi là đổi, cảm giác cô như thể cô coi anh như là đối tác, đáp ứng yêu cầu theo phạm vi nhất định, nhưng đúng là vậy.
"Không cần, nếu em thích xưng như nào thì em hãy làm vậy, miễn là thoải mái."
Nguyệt Thiền chú ý, từ lúc lên xe đến giờ cũng đã là hơn mười phút, và chuyện đó không hề xảy đến. Lòng cô nhẹ đi phần nào, lúc này Nguyệt Thiền hướng ánh nhìn về phía Quang Viễn, cảm thấy đôi mắt xanh này rất đẹp, rất đáng sợ xen lẫn quen mắt. Cô nổi lên nghi vấn, rằng nếu Mạc Quan Viễn này giống cô, cũng là người có chút ký ức kiếp trước, và chính là hoàng quý phi kiếp trước thì sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương