Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 15: Yêu nhiều lắm.
Nguyệt Thiền bị anh làm cho sững người, cô chết đứng trước hành động của người trước mắt, khăn len màu đen ấm áp sưởi ấm cho Nguyệt Thiền. Bỗng cô cảm thấy, người trước mắt này dịu dàng đến lạ, khác hẳn với lời đồn bên ngoài. Quang Viễn đưa mắt nhìn Nguyệt Thiền, anh hơi cúi đầu, ghé sát lại gần bên tai cô.
Cô bất ngờ, cảnh giác lùi người lại, giữ khoảng cách nhất định với Quang Viễn. Mày khẽ nhíu lại, Nguyệt Thiền nói:
"Làm gì vậy?"
Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh, không hiểu Mạc Quang Viễn này có ý định gì, nhìn sâu vào mắt người này, cô cảm thấy nó dịu dàng quá mức.
Anh ghé mắt nhìn cô, tiến lại gần phía cô, nhẹ nhàng nói vào tai Nguyệt Thiền:
"Vợ ơi, em không thấy lạnh sao?"
Hai từ vợ ơi này khe khẽ vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng uyển chuyển rót vào trong tâm trí. Nguyệt Thiền không nói gì, cô nghĩ thầm:
[Đây là đang muốn trêu chọc mình sao?]
Nguyệt Thiền chuyển ánh nhìn sang một hướng khác, né tránh Quang Viễn hết mức có thể, cô nói:
"Không lạnh."
Nói là không lạnh, nhưng chóp mũi cô đã ửng hồng từ bao giờ, trên làn da trắng nõn. Sắc đỏ càng rõ ràng hơn bao giờ hết, Quang Viễn lại chăm chăm nhìn Nguyệt Thiền, như thể lấy cô là tâm điểm trong mắt mình. Anh dịu giọng nói:
"Ừm, còn anh lạnh lắm, nên em nắm tay anh có được không?"
Nguyệt Thiền lại bị anh làm cho sững người, rốt cuộc người đàn ông này là đang có ý gì đây. Cô càng cố tránh né ánh nhìn của Quang Viễn dành cho mình, khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối, hai tay đan vào nhau rồi giấu sau lưng.
Nguyệt Thiền nói:
"Nếu lạnh, thì đeo găng tay vào, sẽ tốt hơn nhiều so với cái nắm tay đấy."
Quang Viễn thờ ơ đáp lời:
"Sao có thể tốt hơn chứ, tay ai đó mới là tốt nhất."
"Vậy anh đây mau đi tìm ai đó đi, ở đây làm gì."
Nguyệt Thiền biết ai đó mà Quang Viễn nhắc đến là ai, chỉ là do cô muốn lơ đi mà thôi.
Quang Viễn không đi đâu xa, vì ai đó đang ở đây cơ mà, anh biết rõ cô cố ý nói thế. Quang Viễn đi sát bên vai Nguyệt Thiền, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, tuyết trắng lại bắt đầu rơi, càng ngày càng nhiều. Bông tuyết vướng lại trên mái tóc đen óng của cô, tròn tròn xinh xinh, trời đẹp, cảnh đẹp nhưng cũng làm Nguyệt Thiền lạnh.
Quang Viễn biết rõ cô sao có thể chịu lạnh, lại càng rõ cô có thể lực như thế nào, mọi thứ về phu nhân mình, anh đều biết. Quang Viễn hít một hơi, cái lạnh cứ thế xâm nhập vào trong anh, đến anh còn thấy lạnh. Quang Viễn giả vờ ho nhẹ một tiếng, anh khàn giọng nói:
"Lạnh quá, chúng ta vào nhà đi, có được không?"
Nguyệt Thiền không nhìn anh, nhưng lại nhanh nhẹn đi về phía ngôi nhà, thấy anh không chút nhúc nhích. Nguyệt Thiền mới quay lại nhìn anh, nói:
"Không đi sao? Không phải lạnh đến đóng băng rồi đấy chứ."
Quang Viễn chỉ đợi có câu này, anh nhanh bước ngần tới bên cô, đi cùng cô, yêu cô.
Trong căn phòng ấm áp, Nguyệt Thiền thoải mái ngồi trên ghế sofa làm từ nhung mềm, cảm thấy như được chữa lành trái tim. Có điều, chữa lành trái tim sẽ từ câu rất đúng khi không có Mạc Quang Viễn ở đây, cô thấy cũng lành và đương nhiên là lành ít giữ nhiều.
Nguyệt Thiền tự hỏi tại sao lại có người nói chuyện một mình, mà còn là liên tục nhưng không mệt, tài thật. Quang Viễn lại cứ luôn miệng nói đủ chuyện trên trời dưới đất với cô:
"Em lạnh không?"
"Anh kể em nghe chuyện cổ tích nhé."
"Muốn ăn gì không? Anh nấu cho em."
Những lời này vốn chẳng lọt tai Nguyệt Thiền, cô dường như còn chẳng để tâm, bỗng Quang Viễn im lặng, trả lại không gian tĩnh lặng vốn có. Nguyệt Thiền thấy lạ, nên có ghé mắt, định nhìn một cái. Nào ngờ, anh đang nhìn cô, khuôn mặt cực kì nghiêm túc, rất khác lạ.
Quang Viễn nói, giọng nói trong phòng kín càng rõ hơn bao giờ hết:
"Này, em muốn tán anh không?"
"Anh cực kì dễ tán, dễ với mình em, Nguyệt Thiền."
Nguyệt Thiền nhíu mày, cô nói:
"Mạc Quang Viễn, anh trêu đùa tôi đủ rồi đấy."
Quang Viễn chỉ dịu dọng đáp lại:
"Anh không đùa."
"Chúng ta có thể bắt đầu từ thích, rồi yêu, em có thể cho tình yêu này một cơ hội được không?"
"Cơ hội cho chúng ta trở thành một gia đình thực sự."
Nguyệt Thiền chối bỏ những gì mình vừa tiếp nhận, cô rời ghế, đi tới bên cửa sổ đóng kín, rời sang chuyện khác.
"Tuyết rơi nhiều quá."
Quang Viễn thấy cô hết lần này đến lần khác lơ đi lời anh nói, có chút buồn, cũng thấy quen thuộc. Vì ở kiếp trước, khi ngỏ ý muốn bên Nguyệt Thiền, cô cũng vậy, nhìn người mình thương trước mắt, tim Quang Viễn rộn ràng không thôi.
Liệu người này có biết, anh yêu cô đến mức điên loạn không?
Ngày đó, có người biết là nếu cứ say đắm vào thứ tình yêu sai trái này, thì nhất định sẽ trở nên mù quáng, chính là biết rõ nhưng không thể dứt ra. Bởi vì, trái tim này đã sớm bị hạ ngục khi gặp cô, ánh trăng sáng của đời anh.
"Ừm, không nhiều lắm, không nhiều bằng tình yêu anh dành cho em."
Cô bất ngờ, cảnh giác lùi người lại, giữ khoảng cách nhất định với Quang Viễn. Mày khẽ nhíu lại, Nguyệt Thiền nói:
"Làm gì vậy?"
Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh, không hiểu Mạc Quang Viễn này có ý định gì, nhìn sâu vào mắt người này, cô cảm thấy nó dịu dàng quá mức.
Anh ghé mắt nhìn cô, tiến lại gần phía cô, nhẹ nhàng nói vào tai Nguyệt Thiền:
"Vợ ơi, em không thấy lạnh sao?"
Hai từ vợ ơi này khe khẽ vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng uyển chuyển rót vào trong tâm trí. Nguyệt Thiền không nói gì, cô nghĩ thầm:
[Đây là đang muốn trêu chọc mình sao?]
Nguyệt Thiền chuyển ánh nhìn sang một hướng khác, né tránh Quang Viễn hết mức có thể, cô nói:
"Không lạnh."
Nói là không lạnh, nhưng chóp mũi cô đã ửng hồng từ bao giờ, trên làn da trắng nõn. Sắc đỏ càng rõ ràng hơn bao giờ hết, Quang Viễn lại chăm chăm nhìn Nguyệt Thiền, như thể lấy cô là tâm điểm trong mắt mình. Anh dịu giọng nói:
"Ừm, còn anh lạnh lắm, nên em nắm tay anh có được không?"
Nguyệt Thiền lại bị anh làm cho sững người, rốt cuộc người đàn ông này là đang có ý gì đây. Cô càng cố tránh né ánh nhìn của Quang Viễn dành cho mình, khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối, hai tay đan vào nhau rồi giấu sau lưng.
Nguyệt Thiền nói:
"Nếu lạnh, thì đeo găng tay vào, sẽ tốt hơn nhiều so với cái nắm tay đấy."
Quang Viễn thờ ơ đáp lời:
"Sao có thể tốt hơn chứ, tay ai đó mới là tốt nhất."
"Vậy anh đây mau đi tìm ai đó đi, ở đây làm gì."
Nguyệt Thiền biết ai đó mà Quang Viễn nhắc đến là ai, chỉ là do cô muốn lơ đi mà thôi.
Quang Viễn không đi đâu xa, vì ai đó đang ở đây cơ mà, anh biết rõ cô cố ý nói thế. Quang Viễn đi sát bên vai Nguyệt Thiền, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, tuyết trắng lại bắt đầu rơi, càng ngày càng nhiều. Bông tuyết vướng lại trên mái tóc đen óng của cô, tròn tròn xinh xinh, trời đẹp, cảnh đẹp nhưng cũng làm Nguyệt Thiền lạnh.
Quang Viễn biết rõ cô sao có thể chịu lạnh, lại càng rõ cô có thể lực như thế nào, mọi thứ về phu nhân mình, anh đều biết. Quang Viễn hít một hơi, cái lạnh cứ thế xâm nhập vào trong anh, đến anh còn thấy lạnh. Quang Viễn giả vờ ho nhẹ một tiếng, anh khàn giọng nói:
"Lạnh quá, chúng ta vào nhà đi, có được không?"
Nguyệt Thiền không nhìn anh, nhưng lại nhanh nhẹn đi về phía ngôi nhà, thấy anh không chút nhúc nhích. Nguyệt Thiền mới quay lại nhìn anh, nói:
"Không đi sao? Không phải lạnh đến đóng băng rồi đấy chứ."
Quang Viễn chỉ đợi có câu này, anh nhanh bước ngần tới bên cô, đi cùng cô, yêu cô.
Trong căn phòng ấm áp, Nguyệt Thiền thoải mái ngồi trên ghế sofa làm từ nhung mềm, cảm thấy như được chữa lành trái tim. Có điều, chữa lành trái tim sẽ từ câu rất đúng khi không có Mạc Quang Viễn ở đây, cô thấy cũng lành và đương nhiên là lành ít giữ nhiều.
Nguyệt Thiền tự hỏi tại sao lại có người nói chuyện một mình, mà còn là liên tục nhưng không mệt, tài thật. Quang Viễn lại cứ luôn miệng nói đủ chuyện trên trời dưới đất với cô:
"Em lạnh không?"
"Anh kể em nghe chuyện cổ tích nhé."
"Muốn ăn gì không? Anh nấu cho em."
Những lời này vốn chẳng lọt tai Nguyệt Thiền, cô dường như còn chẳng để tâm, bỗng Quang Viễn im lặng, trả lại không gian tĩnh lặng vốn có. Nguyệt Thiền thấy lạ, nên có ghé mắt, định nhìn một cái. Nào ngờ, anh đang nhìn cô, khuôn mặt cực kì nghiêm túc, rất khác lạ.
Quang Viễn nói, giọng nói trong phòng kín càng rõ hơn bao giờ hết:
"Này, em muốn tán anh không?"
"Anh cực kì dễ tán, dễ với mình em, Nguyệt Thiền."
Nguyệt Thiền nhíu mày, cô nói:
"Mạc Quang Viễn, anh trêu đùa tôi đủ rồi đấy."
Quang Viễn chỉ dịu dọng đáp lại:
"Anh không đùa."
"Chúng ta có thể bắt đầu từ thích, rồi yêu, em có thể cho tình yêu này một cơ hội được không?"
"Cơ hội cho chúng ta trở thành một gia đình thực sự."
Nguyệt Thiền chối bỏ những gì mình vừa tiếp nhận, cô rời ghế, đi tới bên cửa sổ đóng kín, rời sang chuyện khác.
"Tuyết rơi nhiều quá."
Quang Viễn thấy cô hết lần này đến lần khác lơ đi lời anh nói, có chút buồn, cũng thấy quen thuộc. Vì ở kiếp trước, khi ngỏ ý muốn bên Nguyệt Thiền, cô cũng vậy, nhìn người mình thương trước mắt, tim Quang Viễn rộn ràng không thôi.
Liệu người này có biết, anh yêu cô đến mức điên loạn không?
Ngày đó, có người biết là nếu cứ say đắm vào thứ tình yêu sai trái này, thì nhất định sẽ trở nên mù quáng, chính là biết rõ nhưng không thể dứt ra. Bởi vì, trái tim này đã sớm bị hạ ngục khi gặp cô, ánh trăng sáng của đời anh.
"Ừm, không nhiều lắm, không nhiều bằng tình yêu anh dành cho em."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương