Muốn Thoát Khỏi Anh
Chương 20: Ngắm nhìn em
Mạc Quang Viễn nhíu mày, hơi ghé đầu về phía Nguyệt Thiền, nhắc lại lời vừa nãy:
"Vui không?"
Cô tròn mắt, không hiểu người này nói vậy là có ý gì.
"Vui cái gì cơ?"
Anh khẽ nói:
"Nói chuyện với người đàn ông khác, có vui không?" D
Nguyệt Thiền hướng mắt về phía anh, nheo mắt, cô cũng khe khẽ nói thành lời:
"Ghen à?"
Quang Viễn không phủ nhận, anh thành thật trả lời:
"Ừ, ghen lắm."
Nguyệt Thiền đổi lại sắc mặt như thường ngày, cô hỏi:
"Tại sao lại ghen, chúng ta có là gì của nhau à?"
Câu này như khẳng định cho việc hai người chẳng là cái gì của nhau, phủ nhận việc Mạc Quang Viễn yêu Nguyệt Thiền.
Anh chỉ dịu giọng, ân cần tiếp lời:
"Là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ và anh yêu em, vậy đã đủ tư cách để ghen rồi chứ." D
Cô lắc đầu:
"Chỉ vậy là thì vẫn chưa đủ."
Quang Viễn bị Nguyệt Thiền làm cho rối bời, anh nói:
"Thế em nghĩ như thế nào thì mới đủ?"
Cô tránh mắt Quang Viễn, thực ra Nguyệt Thiền không nghĩ anh ta sẽ diễn tới mức này. Trong suy nghĩ cô lúc này, vẫn luôn khẳng định từng hành động thân mật của Quang Viễn dành cho mình đều là giả tạo, trăng dưới nước. Những việc này, khó mà có thể đặt lòng tin.
"Việc đó thì tôi không biết, anh cũng phải tự biết đi chứ."
Nguyệt Thiền muốn rời đi, liền bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
"Định đi đâu."
Cô vùng khỏi cái nắm tay nhẹ nhàng của Quang Viễn, xây dựng một bức tường kiên cố giữa hai người.
"Anh lấy tư cách gì quản tôi."
Đối mặt với câu từ như vậy, Quang Viễn vẫn không tức giận một chút nào, anh khẽ rũ mi mắt, dùng âm giọng dịu dàng nhất đề nói chuyện với Nguyệt Thiền:
"Anh không quản em, muốn làm gì là việc của em. Nhưng nếu muốn ra ngoài, thì không được, nhiệt độ bây giờ rất lạnh."
"Nguyệt Thiền à, đừng để mình bị nhiễm lạnh như vậy, đến phòng bếp, anh nấu cho em vài món ngon." 33
Cô không hiểu tại sao anh lại như vậy, đây là tha thứ cho câu từ phũ phàng? Hay chính là làm ngơ lời Nguyệt Thiền nói?
Thật khó để có thể hiểu, cô lùi bước, lại lắc đầu:
"Tôi không có thói quen ăn đêm."
Quang Viễn nhanh chóng tiếp lời, hệt như muốn ở bên cạnh cô:
"Vậy thì chúng ta đi vẽ tranh."
Nguyệt Thiền nghe tới vẽ tranh, cảm thấy có chút thích thú, đã lâu rồi cô chưa đụng tới hội họa.
Nguyệt Thiền nói:
"Tôi muốn vẽ tranh..."
Anh gật đầu:
"Vậy chúng ta đi."
Nguyệt Thiền nói tiếp:
"Nhưng mà là một mình." (
"..."
Đây là ý muốn của cô, Quang Viễn không muốn từ chối, cũng muốn cô thoải mái. Anh nói:
"Ừm, anh biết rồi, thế thì để anh đưa em tới phòng vẽ tranh, rồi sau đó anh đi." •
Quang Viễn biết cô không thích anh đi quá sát, thế nên lúc dẫn đường anh cứ cố xa nhất có thể. Đến trước cửa một căn phòng, Quang Viễn cẩn thận mở cánh cửa.
"Được rồi, anh đi đây."
Nguyệt Thiền vừa đặt chân vào căn phòng, đang định khép cửa lại thì Mạc Quang Viễn lại thình lình xuất hiện.
"Này, vợ ơi, cần gì thì cứ bấm cái chuông đỏ đằng kia nhé."
Hai từ vợ ơi này lúc nào cũng làm cô cảm thấy rợn người, thực sự không quen. Cũng sẽ không muốn quen,
Nguyệt Thiền không nói lời nào, lạnh lẽo đóng lại cánh cửa.
Cô bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm căn phòng, nơi đây có rất nhiều họa cụ, đầy đủ mọi thứ cần thiết để tạo nên một tác phẩm tranh. Nguyệt Thiền chuẩn bị màu sơn, giấy và nhiều thứ thiết yếu khác.
Quang Viễn đi vào một căn phòng, không rõ vị trí xác định, không gian chật hẹp không mấy rộng rãi. Xung quanh tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ cái gì, chỉ đến khi công tắc đèn điện được bật lên thì mọi thứ mới dễ dàng nhìn
ra.
Đây là một phòng máy nhỏ, xung quanh có đầy những màn hình, anh đi tới bên ghế xoay mà ngồi xuống. Bình thản khởi động máy, trong giây lát màn hình hiện lên căn phòng mà Đỗ Nguyệt Thiền đang ở, các góc quay khác nhau.
(3°)
Quang Viễn chăm chú ngắm cô, anh không thể rời mắt khỏi cô, không bao giờ muốn cô rời khỏi mình.
Nghĩ đến một truyện, Mạc Quang Viễn khẽ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên ý khó chịu.
"Nhất định phải để ý tên đó, không nên để cô ấy nhớ ra gì, thực sự đúng là quá rủi ro khi đi tới đây."
Nguyệt Thiền ở đây, cảm thấy cứ không thoải mái, bỏ mặc bức tranh chưa hoàn thiện, cô đã muốn rời khỏi phòng.
Vì khi ở trong này, Nguyệt Thiền cứ cảm giác ai đang nhìn mình, không thoải mái khiến cô cũng không muốn đụng cọ thêm.
Anh ở trong phòng, quan sát từng hành động của Nguyệt Thiền, nhìn thấy cô đang đi ra ngoài. Vội vàng đứng lên, thu lại ánh nhìn, nhanh chóng tắt công tắc thiết bị, rồi chạy ra ngoài phòng nhanh như một cơn gió.
"Vui không?"
Cô tròn mắt, không hiểu người này nói vậy là có ý gì.
"Vui cái gì cơ?"
Anh khẽ nói:
"Nói chuyện với người đàn ông khác, có vui không?" D
Nguyệt Thiền hướng mắt về phía anh, nheo mắt, cô cũng khe khẽ nói thành lời:
"Ghen à?"
Quang Viễn không phủ nhận, anh thành thật trả lời:
"Ừ, ghen lắm."
Nguyệt Thiền đổi lại sắc mặt như thường ngày, cô hỏi:
"Tại sao lại ghen, chúng ta có là gì của nhau à?"
Câu này như khẳng định cho việc hai người chẳng là cái gì của nhau, phủ nhận việc Mạc Quang Viễn yêu Nguyệt Thiền.
Anh chỉ dịu giọng, ân cần tiếp lời:
"Là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ và anh yêu em, vậy đã đủ tư cách để ghen rồi chứ." D
Cô lắc đầu:
"Chỉ vậy là thì vẫn chưa đủ."
Quang Viễn bị Nguyệt Thiền làm cho rối bời, anh nói:
"Thế em nghĩ như thế nào thì mới đủ?"
Cô tránh mắt Quang Viễn, thực ra Nguyệt Thiền không nghĩ anh ta sẽ diễn tới mức này. Trong suy nghĩ cô lúc này, vẫn luôn khẳng định từng hành động thân mật của Quang Viễn dành cho mình đều là giả tạo, trăng dưới nước. Những việc này, khó mà có thể đặt lòng tin.
"Việc đó thì tôi không biết, anh cũng phải tự biết đi chứ."
Nguyệt Thiền muốn rời đi, liền bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
"Định đi đâu."
Cô vùng khỏi cái nắm tay nhẹ nhàng của Quang Viễn, xây dựng một bức tường kiên cố giữa hai người.
"Anh lấy tư cách gì quản tôi."
Đối mặt với câu từ như vậy, Quang Viễn vẫn không tức giận một chút nào, anh khẽ rũ mi mắt, dùng âm giọng dịu dàng nhất đề nói chuyện với Nguyệt Thiền:
"Anh không quản em, muốn làm gì là việc của em. Nhưng nếu muốn ra ngoài, thì không được, nhiệt độ bây giờ rất lạnh."
"Nguyệt Thiền à, đừng để mình bị nhiễm lạnh như vậy, đến phòng bếp, anh nấu cho em vài món ngon." 33
Cô không hiểu tại sao anh lại như vậy, đây là tha thứ cho câu từ phũ phàng? Hay chính là làm ngơ lời Nguyệt Thiền nói?
Thật khó để có thể hiểu, cô lùi bước, lại lắc đầu:
"Tôi không có thói quen ăn đêm."
Quang Viễn nhanh chóng tiếp lời, hệt như muốn ở bên cạnh cô:
"Vậy thì chúng ta đi vẽ tranh."
Nguyệt Thiền nghe tới vẽ tranh, cảm thấy có chút thích thú, đã lâu rồi cô chưa đụng tới hội họa.
Nguyệt Thiền nói:
"Tôi muốn vẽ tranh..."
Anh gật đầu:
"Vậy chúng ta đi."
Nguyệt Thiền nói tiếp:
"Nhưng mà là một mình." (
"..."
Đây là ý muốn của cô, Quang Viễn không muốn từ chối, cũng muốn cô thoải mái. Anh nói:
"Ừm, anh biết rồi, thế thì để anh đưa em tới phòng vẽ tranh, rồi sau đó anh đi." •
Quang Viễn biết cô không thích anh đi quá sát, thế nên lúc dẫn đường anh cứ cố xa nhất có thể. Đến trước cửa một căn phòng, Quang Viễn cẩn thận mở cánh cửa.
"Được rồi, anh đi đây."
Nguyệt Thiền vừa đặt chân vào căn phòng, đang định khép cửa lại thì Mạc Quang Viễn lại thình lình xuất hiện.
"Này, vợ ơi, cần gì thì cứ bấm cái chuông đỏ đằng kia nhé."
Hai từ vợ ơi này lúc nào cũng làm cô cảm thấy rợn người, thực sự không quen. Cũng sẽ không muốn quen,
Nguyệt Thiền không nói lời nào, lạnh lẽo đóng lại cánh cửa.
Cô bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm căn phòng, nơi đây có rất nhiều họa cụ, đầy đủ mọi thứ cần thiết để tạo nên một tác phẩm tranh. Nguyệt Thiền chuẩn bị màu sơn, giấy và nhiều thứ thiết yếu khác.
Quang Viễn đi vào một căn phòng, không rõ vị trí xác định, không gian chật hẹp không mấy rộng rãi. Xung quanh tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ cái gì, chỉ đến khi công tắc đèn điện được bật lên thì mọi thứ mới dễ dàng nhìn
ra.
Đây là một phòng máy nhỏ, xung quanh có đầy những màn hình, anh đi tới bên ghế xoay mà ngồi xuống. Bình thản khởi động máy, trong giây lát màn hình hiện lên căn phòng mà Đỗ Nguyệt Thiền đang ở, các góc quay khác nhau.
(3°)
Quang Viễn chăm chú ngắm cô, anh không thể rời mắt khỏi cô, không bao giờ muốn cô rời khỏi mình.
Nghĩ đến một truyện, Mạc Quang Viễn khẽ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên ý khó chịu.
"Nhất định phải để ý tên đó, không nên để cô ấy nhớ ra gì, thực sự đúng là quá rủi ro khi đi tới đây."
Nguyệt Thiền ở đây, cảm thấy cứ không thoải mái, bỏ mặc bức tranh chưa hoàn thiện, cô đã muốn rời khỏi phòng.
Vì khi ở trong này, Nguyệt Thiền cứ cảm giác ai đang nhìn mình, không thoải mái khiến cô cũng không muốn đụng cọ thêm.
Anh ở trong phòng, quan sát từng hành động của Nguyệt Thiền, nhìn thấy cô đang đi ra ngoài. Vội vàng đứng lên, thu lại ánh nhìn, nhanh chóng tắt công tắc thiết bị, rồi chạy ra ngoài phòng nhanh như một cơn gió.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương